Tiểu Hắc vốn muốn dẫn Cố Tiêu đi tới căn biệt thự, nhưng nửa đường thì bất chợt ngừng lại rồi đổi hướng rẽ sang một đường khác. Phương Nhan xoay vô lăng, không chút do dự đuổi theo.
Lần này Tiểu Hắc không chạy một mạch nữa mà thỉnh thoảng sẽ dừng lại giống như đang xác định phương hướng.
Bộ đàm bên người Tô Thế Dự bất chợt vang lên. Y bấm nút, tiếng của Tạ Tinh Lan truyền ra, kể lại việc anh vừa mới tìm thấy thi thể của Trương Liên Y như thế nào.
Tô Thế Dự cũng nói cho anh nghe chuyện Tiểu Hắc đang dẫn đường truy tìm hung thủ, hai người trao đổi qua lại vài câu sau đó Tạ Tinh Lan dặn dò mọi người cẩn thận rồi tắt bộ đàm.
“Trương Liên Y bị vùi nửa người vào trong lòng đất, có dấu vết đánh lộn, hiện trường lưu lại rất nhiều vụn băng rơi rải rác trên mặt sàn, như vậy hẳn phải có hai dị năng giả hệ băng, một là Tiểu Hắc, còn kẻ kia…” Tô Thế Dự nắm bộ đàm trong tay phỏng đoán.
“Các thi thể đều chết bởi vết thương do vật thể sắc nhọn gây nên nhưng lại không tìm thấy hung khí, hơn nữa trên miệng vết thương vẫn còn mảnh băng chưa tan hết. Chứng tỏ kẻ gây án là dị năng giả hệ băng và hệ thổ. Đúng là Cố Thành rồi.” Phương Nhan nghe xong Tô Thế Dự nói, căng khớp hàm nói lên suy đoán của mình.
“Gã hẳn đã bỏ chạy. Tiểu Hắc đang đánh hơi lần tìm dấu vết.” Cố Tiêu sắc mặt âm u lên tiếng.
Tiểu Hắc chạy rất nhanh ở phía trước cho dù vết thương trên chân khiến nó di chuyển khó khăn cũng không dám dừng lại, trên đường họ còn gặp mấy người cảnh vệ đang chạy đuổi theo. Cố Tiêu ra hiệu, Phương Nhan liền dừng lại hỏi thăm.
“Đại tướng. Phát hiện ra người trên tờ cáo thị, gã lái xe bỏ chạy về hướng Tây.” Một người cảnh vệ vừa thở hổn hển vừa báo cáo với Tô Thế Dự trên xe.
“Các anh có thấy trên xe gã còn người nào không?” Cố Tiêu vội vàng truy hỏi.
“Có một cô gái ngồi ghế phụ, nhưng đầu cô ấy gục xuống nên chúng tôi không thể thấy được khuôn mặt, chỉ biết cô ấy mặc váy trắng, tóc dài buộc cao phía sau.”
“Tiếp tục đuổi theo.” Cố Tiêu mặt mày ngưng trọng vội ra lệnh cho Phương Nhan, Phương Nhan đáp một tiếng lập tức nổ máy đuổi theo về phía trước. Đến một bức tường đổ vỡ thì dừng lại. Tiểu Hắc cũng đứng bên dưới, hơi thở yếu ớt nhìn về phía xa.
Ba người chạy xuống xem xét. Cố Tiêu nhìn vết bánh xe lưu lại trên mặt đất cau mày nói: “Gã đã chạy thoát khỏi căn cứ rồi.” Thấy Tiểu Hắc có vẻ không trụ được. Cố Tiêu liền bế nó đi vào xe. Phương Nhan và Tô Thế Dự cũng vội vàng lên xe.
Phương Nhan lần theo dấu vết bánh xe để lại mà nổ máy lao vút đi.
“Thấy rồi. Là chiếc xe phía trước.” Phương Nhan mừng rỡ, chỉ chiếc xe cách khá xa, lập tức nhấn chân ga tăng tốc đuổi theo.
Cố Thành nhìn qua gương chiếu hậu khẽ chửi thầm một tiếng, gã liếc Hứa Giai Ninh vẫn ngất xỉu bị còng tay trói chặt ngồi bên ghế phụ rồi tăng tốc phóng đi.
Hai chiếc xe truy đuổi càng lúc càng sát, Chiếc Hummer được cải tạo nên tốc độ không có gì phải bàn cãi, tay lái của Phương Nhan lại vô cùng vững vàng, chẳng mấy chốc có thể bám đuổi sát nút chiếc xe phía trước.
Cố Thành cắn răng quyết định rẽ vào thị trấn gần đó, mà lúc này Hứa Giai Ninh cũng mơ màng tỉnh dậy.
Cô cau mày, chống đỡ cơn choáng váng, hé mắt nhìn xung quanh, rồi quay sang nhìn người bên ghế lái sau đó mở bừng mắt tỉnh táo.
“Dậy rồi à? Nhìn xem.” Cố Thành nhếch mép hất cằm ra hiệu về phía gương chiếu hậu “Thằng bạn trai cô đuổi kịp rồi. Xem ra lần này có thể cho hắn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng nhớ đời rồi. Cô nói xem, nhìn thấy bạn gái chết trước mặt mình là loại cảm giác gì?”
Hứa Giai Ninh nhíu mày nhìn vẻ điên cuồng trong mắt gã sau đó quay đầu đi, quyết định không mở miệng đáp lại. Cô cúi xuống, thấy tay mình bị còng khóa chặt. Hứa Giai Ninh im lặng liếc về phía sau.
Chiếc xe Hummer vừa lúc đuổi tới phóng ngang tầm xe của Cố Thành, gã nhìn sang, bắt gặp ánh mắt âm u của Cố Tiêu liền cười ha hả.
Cố Thành nhấc một tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Hứa Giai Ninh rồi nhìn Cố Tiêu nhếch mép cười nhạo: “Cố Tiêu đừng làm việc gì thiếu suy nghĩ. Chắc hẳn mày cũng không muốn óc cô ta nổ tung phải không?”
Cố Tiêu vừa sợ vừa giận, đè nén cảm giác muốn bùng nổ trong lòng vội vàng lên tiếng: “Mày muốn gì?”
“Tao muốn mày chết? Sao? Cố Thủ lĩnh, hay là mày tự sát đi. Tao sẽ suy nghĩ mà tha cho cô ta một mạng.” Cố Thành điên cuồng nhìn Cố Tiêu, trong mắt nổi lên tia ác ý không thể xem nhẹ.
Cố Tiêu còn chưa kịp nói gì, Hứa Giai Ninh đã lên tiếng cướp lời: “Cố Tiêu không được nghe lời gã. Anh dám tự sát em sẽ không tha thứ cho anh.”
Đôi đồng tử của Cố Tiêu lập tức co rút, vừa vội vừa gấp nhìn cô, không biết làm sao. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, Cố Thành đang chĩa súng vào đầu cô. Chỉ cần hắn dám làm gì, tin tưởng Cố Thành chắc chắn sẽ bóp cò mà không thèm chần chừ nửa giây.
Cố Thành nhếch miệng, gõ nòng súng lên đầu Hứa Giai Ninh cảnh cáo: “Câm miệng. Đừng chen ngang.” Sau đó gã quay sang nhìn Cố Tiêu cười ác liệt. “Dừng xe ở phía trước.”
Cố Thành nói xong cũng tự dừng xe. Gã lôi kéo Hứa Giai Ninh xuống xe, băng nhận bắn ra, giết chết đám tang thi đang lởn vởn xung quanh muốn lao tới.
Hứa Giai Ninh vẫn chưa thoát khỏi cơn choáng váng do thuốc ngủ, bị hắn kèm sát, không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên.
Phương Nhan dừng xe, ba người vội vàng đi xuống, đứng cách Cố Thành và Hứa Giai Ninh chừng 30m nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay Cố Thành đang nhắm vào đầu Hứa Giai Ninh.
“Này. Nếu các người không dọn sạch tang thi xung quanh, cô ta sẽ chết đấy.” Cố Thành thấy ba người đứng đó, liền không muốn tiêu tốn dị năng mà đẩy việc sang cho ba người.
Cố Tiêu nắm chặt tay nhưng không thể không nghe theo, vội nâng tay bắn ra hỏa hệ dọn hết đám tang thi xung quanh.
Phương Nhan và Tô Thế Dự cũng lập tức giúp sức. Tang thi ngửi được mùi khéo đến khá đông nhưng ở đây đều là dị năng giả cấp cao, giết tang thi sơ cấp không hề tốn sức. Chẳng mấy chốc đám tang thi đã ngã gục hết cả.
“Cố Tiêu. Mày tiến lên.” Cố Thành dí súng sát đầu Hứa Giai Ninh rồi gằn lên một tiếng, hất cằm ra lệnh.
“Không được.” Hứa Giai Ninh nhíu mày vội vàng lên tiếng.
Cố Thành lập tức đập mạnh báng súng vào vai cô cảnh cáo, do tác dụng của thuốc, đầu óc của Hứa Giai Ninh vẫn còn rất mông lung lại bị đánh mạnh một quyền, cô lảo đảo muốn ngã xuống lại bị gã nắm cổ áo kéo lại.
“Đừng đụng vào em ấy. Tao lên.” Cố Tiêu giật thót mình, vội vàng tiến lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh đang bị Cố Thành tóm chặt trong tay.
Cố Tiêu tiến lên phía trước, Phương Nhan và Tô Thế Dự lo lắng cũng đi theo. Tô Thế Dự căng chặt khớp hàm muốn tìm cơ hội dùng tinh thần lực quấy nhiễu gã. Nhưng chưa kịp thực hiện Cố Thành đã nhìn sang y rồi nói: “Tốt nhất đừng sử dụng niệm lực với tao. Chỉ cần thấy đầu hơi đau, tao lập tức cho cô ta xơi kẹo đồng đấy.”
Tô Thế Dự lạnh lùng nhìn gã không nói gì. Đành phải từ bỏ ý định trong đầu.
Cố Thành nhìn Cố Tiêu đi tới đứng cách gã khoảng 15m, gã cười ác độc rồi bất ngờ nghiêng nòng súng về phía trước bóp cò.
“Đoàng!!!”
Cố Tiêu nhíu mày, vô thức đưa tay lên chạm vào vết thương trên cánh tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn gã.
“Cố Tiêu…” Hứa Giai Ninh hoảng hốt hét lên.
Cố Thành nhếch mép, ghé sát vào tai Hứa Giai Ninh đang sững sờ tới mất tiếng nói thì thầm như kể chuyện, giọng nói tràn ngập vui vẻ. “Hứa Giai Ninh. Nhớ không? Lần trước cô bắn trúng tôi hai nhát, một ở đó. Còn một…”
“...Là ở chỗ này.” Cố Thành ác liệt cười lớn, hài lòng nhìn Hứa Giai Ninh tuyệt vọng chảy nước mắt.
Nói dứt lời, gã lại bóp cò súng, lập tức trên vai Cố Tiêu lại trúng lên một viên đạn, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra, lực bắn rất gần khiến vai hắn giật mạnh một cái, lùi về một bước rồi mới có thể đứng vững.
“Cố Tiêu…” Hứa Giai Ninh hoảng hốt hét lên, muốn tiến lên nhưng lại bị tay của Cố Thành ghìm chặt sau gáy không thể di chuyển.
Cố Thành cười phá lên, sảng khoái nhìn vẻ mặt đau đớn, sợ hãi của Hứa Giai Ninh, cảm giác trả thù khiến gã hưng phấn muốn bắn thêm vài nhát nữa.
“Ninh Ninh…đừng khóc. Anh không sao. Đứng yên. Đừng chọc gã nổi điên.” Cố Tiêu nhịn đau, cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ giọng trấn an cô.
“Cảm động làm sao.” Cố Thành nhếch mép cười nhạo, bàn tay túm chặt gáy Hứa Giai Ninh không buông, nhìn chằm chằm Cố Tiêu bị bắn hai nhát vẫn đứng vững phía trước.
“Cố Tiêu. Mày phá hủy tất cả những thứ tao cố gắng gây dựng. Đáng lẽ ra mày không nên tuyệt tình như thế.”
Cố Tiêu nâng mắt nhìn gã, xem nhẹ đau đớn trên người đáp lời: “Vậy sao? Cố gắng của mày là đạp lên thân xác những người từng bỏ công bỏ sức cứu giúp mày? Cố Thành. Mày cho rằng những việc mày làm là đúng sao?”
“Câm mồm. Dựa vào cái gì tao phải nghe theo mệnh lệnh của người khác. Tao hoàn toàn có thể đứng lên lãnh đạo, vốn dĩ căn cứ F thị kia phải vào tay tao. Vốn dĩ bây giờ tao đang ngồi lên cái ghế Thủ lĩnh căn cứ. Nếu như không có mày xuất hiện phá hư mọi chuyện...”
Cố Thành nghiến răng nghiến lợi, thù hận trong đáy mắt bốc lên ngùn ngụt, nòng súng trên tay gã lại chĩa thẳng xuống bụng Cố Tiêu bóp cò.
“Đoàng!!!”
“Cố Tiêu…”
“Lão đại.”
“Cố Thủ Lĩnh.”