Ba người gật đầu chào nhau, Cố Tiêu tránh sang một bên cho hai người tiến vào bên trong.
Nhóm đồng đội vội vàng nhường chỗ, đứng dậy chào hỏi hai vị khách nhân có thân phận cao quý của Căn cứ thủ đô, sau đó rất thức thời mà trở về phòng. Dù sao cũng không ai muốn phải hạ mình xin lỗi trước mặt nhiều người.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại bốn người.
Hứa Giai Ninh ngồi bên cạnh Cố Tiêu, đối diện là Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự.
“Hứa Tiểu thư. Lại gặp mặt rồi.” Tạ Tinh Lan mỉm cười, hơi gật đầu, nhẹ nhàng cười với cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt anh.
Hứa Giai Ninh cũng lễ phép gật đầu cười đáp lại.
Tạ Tinh Lan nhấc túi giấy đựng đồ đặt lên bàn, đẩy về phía cô, thấp giọng nói: “Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn tạ lỗi với Hứa Tiểu thư đây, chuyện lần này sai là ở chúng tôi. Thực xin lỗi đã để cô phải chịu oan ức. Đây là chút quà nhỏ, hi vọng Hứa Tiểu thư không chê.”
Hứa Giai Ninh ngạc nhiên nhìn anh, rồi vô thức quay sang bên cạnh, Cố Tiêu khẽ gật đầu với cô, Hứa Giai Ninh liền nhận lấy chiếc túi, cô tò mò nhìn vào bên trong, không ngờ đều là mấy đồ vật nhỏ xinh cô nhìn trúng trên phố, ngoài ra còn vài loại trang sức nữ giới quý giá, tinh xảo và mấy cuốn tiểu thuyết cô yêu thích.
Có thể nói quà này chọn rất dụng tâm, lại không phải những thứ người phụ nữ kia đã cướp. Hẳn là hai người này đã sớm đi thăm dò những thứ hôm nay cô xem trên chợ để mua về bồi thường lại cho Hứa Giai Ninh.
Đối phương rất có lòng, Hứa Giai Ninh cho dù muốn vênh váo, phách lối nhưng đã nhận quà thì vẫn phải thức thời cho mặt mũi. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc túi sang bên cạnh, mỉm cười với hai người: “Cảm ơn hai vị. Thực có lòng. Tôi rất thích.”
Cố Tiêu thấy vẻ hài lòng trên gương mặt cô, nét mặt lạnh nhạt ban đầu mới tan bớt. Hắn khách sáo gật đầu cảm ơn: “Hai vị có lòng rồi.”
Tô Thế Dự quay sang đối diện với Cố Tiêu, nghiêm túc mở lời: “Ngoài việc muốn nói xin lỗi trực tiếp với Hứa Tiểu thư, nhân đây tôi cũng muốn bàn thêm với Cố Thủ lĩnh về việc phân chia số lượng dầu khí chúng ta đã lấy được. Tôi đã báo cáo với Thủ trưởng, ông ấy có ý chia 3 – 7. Căn cứ thủ đô sẽ lấy ba phần, còn lại xin giao cho Cố Thủ lĩnh toàn quyền quyết định. Cũng cảm ơn anh đã giúp sức cho lần thu thập này.”
Cố Tiêu hơi ngạc nhiên nhìn Tô Thế Dự. Phân chia như vậy rõ ràng đã để hắn chiếm được món hời lớn. Xem ra đây mới thực sự là khoản bồi thường của Thủ tướng đối với việc con gái mình gây ra ngày hôm nay.
Đồ đã đưa tới cửa, không nhận thì thực sự là kẻ ngốc, hơn nữa đối với Cố Tiêu mà nói, nếu hôm nay bé con nhà hắn sảy ra mệnh hệ gì, cho dù khiến cả căn cứ thủ đô này chôn cùng cũng xứng đáng, huống hồ chỉ mấy thùng dầu kia. Nhưng liên minh đã lập, vì sự hòa hảo của hai căn cứ trong tương lai, hắn cũng không tiện bày tỏ thái độ gì.
“Xin thay Cố mỗ gửi lời cảm ơn Trương Thủ tướng.” Cố Tiêu gật đầu, điềm nhiên tiếp nhận.
Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự thấy hắn đồng ý, khẽ thở phào một hơi. Chịu nhận hảo ý của bọn họ thì còn dễ nói chuyện.
“Có điều…” Cố Tiêu nâng mí mắt, đôi đồng tử vốn luôn bình tĩnh trở nên lạnh nhạt đi trong chốc lát. “Nếu vị Trương tiểu thư kia còn làm ra những chuyện điên rồ như ngày hôm nay, Cố mỗ không chắc mình sẽ còn giữ được bình tĩnh…”
Tô Thế Dự hơi mím môi, y cũng phiền cô ả chết đi được. Nghe Cố Tiêu cảnh cáo cũng không hề tức giận, chỉ nghiêm túc gật đầu: “Cố Thủ lĩnh yên tâm. Nhất định chúng tôi sẽ không để cô ta tiếp tục làm sằng làm bậy.”
Cố Tiêu vừa lòng, khẽ nhếch khóe môi. Việc chính đã xong, Cố Tiêu tiếp tục bàn thêm với hai người về kế hoạch mấy ngày tới. Cố Tiêu dự định 3 ngày nữa sẽ quay trở về thành phố A. Dù sao đi lâu như thế, hắn cũng không quá yên tâm. Sợ đám Trình Tranh không ứng phó kịp.
Hứa Giai Ninh không tham gia cuộc nói chuyện của họ, chỉ im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng châm thêm trà nước, ánh mắt lén lút quan sát cử chỉ của hai người đàn ông tuấn dật ngồi đối diện. Quả thực càng nhìn càng thấy xứng đôi. Không biết hai người này ai là công ai là thụ đây? Tô Thế Dự nhìn có vẻ lạnh lùng, lãnh đạm chắc là công đi. Suy nghĩ của Hứa Giai Ninh càng ngày càng bay xa, trên gương mặt nhỏ nhắn không kiềm chế được nở nụ cười thích thú.1
Cố Tiêu đang bàn chuyện với khách nhân, quay sang, bắt gặp cô gái nhỏ nhà mình cứ luôn âm thầm chú ý tới hai người đối diện với ánh mắt tràn đầy hứng thú, nhìn xem đôi mắt cũng tỏa sáng tới long lanh luôn rồi.
Liếc thấy khuôn mặt hàn băng ngàn năm không đổi của Tô Thế Dự vẫn luôn lạnh nhạt, dường như không hề bận tâm tới cô gái xinh đẹp ngồi đối diện thỉnh thoảng kín đáo quan sát mình, lại nhìn sang Tạ Tinh Lan, một bộ dáng quân tử hữu lễ, ôn hòa mỉm cười, thậm chí còn hứng thú liếc lại Hứa Giai Ninh, Hắn hơi nhíu mày, nhẹ xoa xoa ấn đường, bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.
Hứa Giai Ninh đang thả hồn bay xa thì bị tiếng ho đánh động hồi thần lại, Cô ngơ ngác nhìn ba người, mặt Tô Thế Dự vẫn lạnh tanh, Tạ Tinh Lan đối diện với ánh mắt của cô thì dịu dàng cười khẽ, Hứa Giai Ninh vô thức quay sang nhìn người ngồi cạnh.
Thấy vẻ mặt mờ mịt có phần đáng yêu này, Cố Tiêu chẳng thể làm gì khác, khẽ gõ nhẹ lên trán cô như một sự trừng phạt.
Tạ Tinh Lan quan sát từ ánh mắt tới cử chỉ tràn ngập sự dung túng cùng cưng chiều của Cố Tiêu dành cho cô gái nhỏ bên cạnh, bất giác khiến anh muốn nhìn nhiều thêm chút nữa, tình cảm của hai người trước mặt anh thực sự rất tốt đẹp, vô thức khiến người khác cảm thấy hâm mộ. “Tính cách của Hứa Tiểu thư thực sự rất đáng yêu. Tạ mỗ cuối cùng đã hiểu vì sao Cố Thủ lĩnh lại đặt cô lên đầu quả tim mà yêu thương rồi. Tạ mỗ rất ngưỡng mộ tình cảm của hai vị.”
Cố Tiêu mỉm cười, hiếm thấy vui vẻ mà đáp lời: “Cảm ơn Tạ Bộ trưởng, tôi cũng cảm thấy anh rất dũng cảm và thẳng thắn. Chúc anh và người trong lòng luôn tương thân tương ái, đầu bạc răng long.”
Tạ Tinh Lan ngây người, mà Tô Thế Dự ở bên cạnh cũng hơi sững lại, sau đó đều khẽ mỉm cười hiểu ý mà gật đầu cảm ơn.
Ngồi thêm một lúc hai người đứng dậy ra về. Hứa Giai Ninh bỗng đứng bật dậy nhìn Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự nói: “Xin lỗi. Có thể chờ tôi một chút không?” Sau đó cô kéo Cố Tiêu đi vào phòng.
Cố Tiêu khó hiểu nhìn cô, Hứa Giai Ninh lại không rảnh để ý đến hắn. Cô lấy ra một chiếc hộp to, thả rất nhiều chai lọ, và các loại hộp vuông nho nhỏ vào đầy ắp cả hộp. Sau đó cẩn thận đóng nắp lại rồi nhờ Cố Tiêu lồng vào chiếc túi giấy xách bên ngoài.
Xong xuôi, Hứa Giai Ninh lại kéo hắn ra ngoài, hai người tới cửa tiễn Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự, cô đưa túi giấy cho Tạ Tinh Lan, nháy mắt cười với anh: “Tạ Bộ trưởng, đây là quà đáp lễ của tôi, bởi vì tôi thực sự rất thích món quà của hai người. Hi vọng Anh và Tô đại tướng cũng yêu thích món quà này.”
Tạ Tinh Lan ngạc nhiên sau đó nở nụ cười dịu dàng với cô: “Cảm ơn Hứa Tiểu thư. Cô có lòng rồi. Cho dù không biết bên trong là gì, nhưng chỉ cần tấm lòng này của Hứa Tiểu thư, Tạ mỗ đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ.”
Hai bên lại khách sáo chào nhau thêm lần nữa rồi từ biệt.
Cố Tiêu nãy giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt cổ quái từ khi thấy đám đồ cô bỏ vào hộp quà, khách nhân đi rồi hắn mới dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô gái nhỏ to gan lớn mật đang vui vẻ nhảy chân sáo về phòng.
“Anh nói xem. Khi mở quà của em. Họ sẽ bất ngờ chứ?” Hứa Giai Ninh xoay người ôm cánh tay bạn trai, cọ cọ mặt lên vai hắn làm nũng hỏi.
Cố Tiêu nhớ tới đống chai lọ và đồ hộp mà dưới thị giác được linh thủy cải tạo của hắn chỉ cần liếc qua đã đọc được hết nội dung ghi trên bao bì, có chút không biết trả lời ra sao.
Đâu chỉ là bất ngờ, chỉ sợ bị dọa tới đần mặt luôn ấy chứ.
“Nghịch ngợm.” Hắn khẽ cong ngón trỏ, bất đắc dĩ gõ lên trán cô trách cứ. Nhưng cánh tay kia lại ôm lấy eo cô xiết chặt về phía mình.
Mà ở căn biệt thự phía đông, Tô Thế Dự khóa cửa phòng xong, thấy Tạ Tinh Lan im lặng đứng bên cạnh bàn. Trước mặt là hộp quà ban nãy vị tiểu thư kia đưa tặng ở trạng thái mở nắp. “Có chuyện gì thế?”
Nghe thấy y hỏi, Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn Tô Thế Dự, khuôn mặt ôn hòa hiếm thấy có chút lúng túng, hai vành tai hơi đỏ lên, anh khẽ ho một tiếng rồi quay đi.
Thấy biểu tình mất tự nhiên của anh, Tô Thế Dự khó hiểu, nhíu mày đi tới. “Cô ấy tặng gì vậy?”
Đập vào mắt là một đống chai lọ và các hộp vuông nhỏ bằng lòng bàn tay. Tô Thế Dự cầm đại một chiếc lọ màu cam lên, dòng chữ tiếng anh trên lọ đập vào mắt khiến khuôn mặt lạnh lùng vốn có của y cũng hiếm thấy mà trở nên ngơ ngác.
Tô Thế Dự cứng đơ mặt, đôi mắt mở to nhìn dòng chữ “Water based…” Sau đó giật mình thả vội chiếc lọ về hộp, giống như giấu đầu lòi đuôi mà xoay người đi ra ghế ngồi, chỉ tiếc đôi tai đỏ như trích máu đã bán đứng nội tâm không bình tĩnh của y.
Tạ Tinh Lan vốn có chút mất tự nhiên, nhưng khi thấy biểu tình ngượng ngùng, đáng yêu của bạn trai nhà mình lại có chút vui vẻ. Anh cầm chiếc lọ màu cam lúc nãy y ném lại lên ngắm nghía rồi có vẻ hứng thú nói: “Vừa hay đồ nhà chúng ta sắp hết, anh còn đang tính hỏi ông chủ Hướng của khu chợ đen xem có thể giúp anh thu thập mang về một ít không. Trùng hợp làm sao lại bất ngờ được tặng cả một thùng lớn…”
Nói xong anh thả lại chiếc lọ về chỗ cũ, đậy nắp hộp lại cẩn thận cất xuống ngăn tủ quần áo rồi đi tới ngồi bên cạnh Tô Thế Dự, ngón tay thon dài xoa nắn vành tai đỏ rực của y, mỉm cười trầm thấp nói: “Tiểu Dự. Em nói xem. Cô ấy tặng nhiều như vậy. Phải dùng bao lâu mới hết đây.”
Nghe anh nói xong, sắc đỏ trên tai Tô Thế Dự cơ hồ đã lan ra khắp cổ, y cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cứng quai hàm, ảo não nói: “Cô ấy nghĩ gì mà lại tặng thứ đó chứ?”
“Hửm? Chuyện của chúng ta cũng không phải chuyện gì bí mật gì, hẳn đã nghe được bên ngoài rồi đi. Chẳng lẽ em không thấy suốt cả buổi nói chuyện tầm mắt của cô ấy luôn lén lút liếc qua lại trên người chúng ta sao. Cô gái nhỏ còn cho rằng mình làm rất bí mật, không lộ sơ hở, kết quả đến Cố Thủ lĩnh cũng không nhịn nổi phải nhắc nhở. Nhưng cũng phải thừa nhận cô gái ấy tính cách thực sự rất không tồi.”
Tô Thế Dự cũng gật đầu: “Xác thực là người hiểu lý lẽ.”
Hai người ngồi bên nhau, nhâm nhi tách trà, đôi bàn tay rảnh rỗi còn lại khẽ đan chặt vào nhau.
Trời ngả về chiều, Dường như mỗi người trên phố đều bận rộn với công việc của mình, không hề chú ý tới hai bóng dáng đứng bên ngoài căn biệt thự dành cho khách quý lén lút quan sát.