“Anna nè, mẹ nghe bác Mura nói hình như dạo này con hay đi chung với một bạn nam ra cổng trường phải không? Là bạn trai của con à?” – Mẹ xinh đẹp hí hửng hỏi chuyện, theo tình báo của bác tài Mura thì cậu bé đó rất đẹp trai, nhìn rất ‘khốc’. Mặc dù bà không biết ‘khốc’ là gì nhưng dựa trên phản hồi đầy tích cực của bác Mura thì hình như có thể hiểu theo hướng là rất tốt. Quan trọng là con gái của bà có bạn trai đó nha, vậy là bà có thể thực hiện giấc mơ ‘quân sư tình yêu’ cho con gái cưng của mình rồi.
An An đang gấp sushi ăn, nghe mẹ xinh đẹp hỏi vậy thì cũng không có ngạc nhiên gì mấy, bởi cô biết rõ mình bị bác Mura đem bán từ lâu rồi. Kể từ hôm bị tên mặt đơ đó thay đổi hợp đồng biến cô từ bạn gái giả thành bạn gái giả kiêm nô tỳ 24/24 thì ngoại trừ thời gian đi vệ sinh, cô với tên đó dính như sam. Kể cả giờ tan học, cô cũng phải hộ tống tên đáng ghét ra tận cổng mới được tách ra cho nên mới bị bác Mura nhìn thấy. Kể từ đó mỗi lần đi ra xe cô đều nhìn thấy ánh mắt lấp lánh ‘hóng chuyện’ của bác Mura, cô làm sao quên được bác ấy tuy nhìn giống kiểu người ít nói nhưng thực ra lại là fan bự của mấy phim truyền hình tình cảm sến sụa. Có hôm cô còn bắt gặp bác ấy đang hăng say chụp hình cô và Ivan nữa chứ. Biết trước thế nào chuyện này cũng tới tai cha mẹ xinh đẹp nên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu rồi.
“Phải là bạn trai của con, con cũng có bạn gái nữa đó.” – Câu trả lời này của An An làm mẹ xinh đẹp đứng hình vài giây. Sau khi phân tích lại câu trả lời của con gái bà mới hoàn hồn lại, ‘bạn trai’, ‘bạn gái’ ở đây ám chỉ bạn bè bình thường không phải người yêu. Xém chút nữa làm bà tưởng rằng con gái mình nam nữ gì cũng đều hốt hết chứ.
“Bé cưng à, mẹ là đang nói ‘bạn trai’ theo kiểu người yêu đó nha!” – Dù con gái còn hơi nhỏ nhưng kiểu tình yêu thanh mai trúc mã này hiện cũng đang rất thịnh hành đấy.
RẮC! – Tiếng thứ gì đó gãy vang vọng khắp phòng ăn, mẹ xinh đẹp và An An cùng quay mặt về hướng phát ra tiếng động đó. Nhìn chiếc đũa bằng gỗ quý bị gãy đôi trong tay cha xinh đẹp và luồn oán khí đang ngày một lan rộng quanh ông, An An chỉ có một kết luận: Đây chính là kiểu ‘cha yêu con gái đến đòi mạng, tuyệt không gả con đi’ điển hình trong tiểu thuyết, truyện tranh.
“Bạn trai cái gì chứ, Anna còn quá nhỏ để nói đến chuyện yêu đương. Vợ yêu, em đừng có bày cho con gái mấy thứ vớ vẩn đó nữa! Hiện giờ việc học của con bé là quan trọng nhất! Bạn trai, người yêu gì chứ, toàn thứ vớ vẩn.” – Cha xinh đẹp cuối cùng cũng có chút đất diễn, hết sức hùng hồn nói, tuyệt không để ý đến vẻ mặt ngày một đen của mẹ.
“Vậy hồi năm tôi lớp 8 là ai ngày nào cũng chạy theo đòi làm quen hả? Còn nói tình yêu không phân biệt tuổi tác nữa hả?” – Một câu này của mẹ xinh đẹp đủ khiến cho cha xinh đẹp tắt đài vĩnh viễn.
Theo An An được biết thì cha xinh đẹp hơn mẹ tới tận 8 tuổi, là tình yêu kiểu đại thúc và loli rất được đông đảo chị em mơ ước, cô cũng rất hâm mộ đó. Mẹ xinh đẹp đứng dậy hôn tạm biệt cô rồi quay người bỏ ra ngoài, hoàn toàn không thèm liếc nhìn người chồng đang hóa đá của mình. Đây là lần đầu tiên An An thấy cha mẹ bất hòa với nhau, mỗi ngày 2 người họ điều như đôi tình nhân mới yêu ấy, ríu rít tâm tình cả ngày. Đến nỗi An An, người đã nhìn suốt mấy tháng trời mà vẫn còn cảm thấy sến đến nổi hết cả da gà. Để bảo vệ hạnh phúc gia đình mai sau, An An thở dài lên tiếng nhắc nhở người cha vẫn đang ra trơ như đá kia.
“Cha à, nếu cha còn tiếp tục đứng ở đây mà không mau mau đuổi theo mẹ thì mẹ rất có thể sẽ đi luôn không bao giờ trở về nữa đó.” – Làm thêm vẻ mặt đau khổ để tăng hiệu ứng gấp đôi, cha xinh đẹp tỉnh mộng ngay lập tức, vội vàng chạy đuổi theo. An An tiếp tục ăn sushi của mình, dì Paula – nữ tổng quản của nhà này – đi tới dọn dẹp phần ăn của cha mẹ, cười cười nói nhỏ.
“Lần sau cô chủ làm mặt đáng thương nhớ giả bộ sụt sịt mũi thêm một chút sẽ giống thật hơn đấy!”
“Cảm ơn dì Paula, lần sau con sẽ làm thử. Hihi!” – Đúng là gừng càng già càng cay, An An không bao giờ qua được mặt dì ấy, ngoại trừ lần giả mất trí nhớ. Dì Paula tuy hơi nghiêm nhưng tính tình cũng rất tốt, An An cũng thường hay kiếm bà nói chuyện. Nghe đâu dì ấy và bác Mura là một cặp tình lữ nhưng hình như tính cách 2 người giống như bị xếp nhầm rồi vậy. Dì Paula thì nghiêm túc, thực tế còn bác Mura thì hướng nội, thích mấy thứ lãng mạn, hai người này đến được với nhau cũng thật là thần kỳ mà…
“À, dì Paula nè, phiền dì ngày mai chuẩn bị dùm con một số thứ như sau.” – An An rút một tờ giấy nhỏ ra đưa cho dì Paula. Dì Paula nhìn sơ qua tờ giấy, lắc đầu nói.
“Cô chủ lại nổi hứng muốn nấu nữa sao? Thật là… Cô chủ thích món gì cứ nói đầu bếp nấu cho, cần gì phải cực nhọc dậy sớm nấu ăn như vậy? A, lẽ nào…” – An An cảm thấy sao cái câu bỏ dở giữa chừng này nó mờ ám quá vậy, ngay cả vẻ mặt dì Paula nhìn cô bây giờ cũng rất là … à.
“Dì Paula, dì đang suy tưởng chuyện gì mà vẻ mặt nhìn có vẻ …gian gian thế?”
“Cô chủ à, đây có phải là cơm hộp tình yêu không đấy?” – Aida, xem ra cô chủ thật sự có bạn trai rồi, chắc chắn là cậu trai trong mấy bức hình mà ông già Mura đó chụp lén rồi. Không tệ, nhìn rất xứng đôi với cô chủ, à, phải báo cáo lại cho bà chủ nữa chứ. Dì Paula tủm tỉm cười.
Hình như mọi người trong nhà này (ngoại trừ cha xinh đẹp ra) đều mong cô có bạn trai đến phát rồ luôn thì phải. An An cũng làm biếng cãi lại, càng nói càng bị nghi ngờ hơn, im lặng là vàng cứ để mọi người tự do suy diễn đi. An An ăn xong phần của mình, nhờ dì Paula dọn dùm rồi đi lên phòng. Phòng của An An nằm ở tầng 2, bên ngoài còn có ban công nhìn ra khuôn viên phía trước nhà, nên đêm nào cô cũng ra đó ngồi hóng gió ngắm cảnh chơi.
Nằm dài trên ghế dựa An An vắt tay lên trán tự mặc cảm một chút. Thân làm người xuyên không, biết trước nội dung cốt truyện mà sao cô cảm thấy mình vô dụng ghê gớm, không làm được chuyện gì mà còn bị người khác bắt thót, đày đọa, hành hạ nữa chứ. Thôi, không than nữa càng than càng thấy đời ‘sâu gạo kiêm trạch nữ’ của mình càng ngày càng khổ à. An An nằm hóng gió một hồi thì ngủ quên mất tiêu, đến sáng khi chuông báo thức trong phòng ngủ vang lên thì cô mới giật mình tỉnh dậy.
“A chết, ngủ quên cảđêm ngoài này… a, ắc xìi … hơ, sao thấy người mệt quá vầy nè. Ôi, cái cổ của tôi.” – An An lết cái thân nhức mỏi vì ngủ sai thế đi đánh răng rửa mặt, rồi lượn từ từ vô phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa. Nhớ hôm qua tên mặt đơ đó lật hợp đồng mới ra chỉ rõ cho cô kể từ rầy về sau mỗi ngày đi học cô đều phải làm cơm hộp cho hắn ăn. Còn đưa cho cô một cái list dài ghi những món hắn thích ăn và không thích, bắt cô học thuộc. Toàn những món ăn cầu kỳ khó làm, tiêu chuẩn 5 sao Michelin không, nội chỉ đọc cái tên thôi cũng muốn lẹo lưỡi rồi bảo cô nấu như thế nào đây?
Chưa kể đến việc cô phải hi sinh giấc ngủ của mình, thức dậy sớm để nấu ăn, thật là bất hạnh mà. Vì thế bao nhiêu uất ức, cay đắng vì bị áp bức lâu ngày An An đều dồn hết vào bữa cơm trưa này. An An nhếch miệng cười, muốn bữa trưa tình yêu, được, tôi cho cậu một bữa trưa tràn đầy tình yêu luôn.
“Muawahahahaha…Khụ khụ…” – Lại sặc nữa, cười kiểu này khó thật đấy. Từ trong phòng bếp vang lên một tràng cười man rợ và kết thúc bằng tiếng ho, tất cả đầu bếp và người hầu trực sáng hôm đó đều có một kết luận “Cô chủ bị đập đầu đến ngày hôm nay mới bộc phát sao?”