*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tạm chia tay Hanako và Ginger, An An quay vào trong thu dọn lại đồ đạc của mình, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi. Giáo viên phụ trách sáng nay nói khoảng bốn rưỡi sẽ có giáo viên tới đây điểm danh rồi dẫn cô tới hội trường thi đấu để dự lễ bế mạc với cả lớp. Đúng bốn giờ rưỡi, An An ra đứng trước lều đợi giáo viên tới, không lâu sao thì có một giọng nói nghe khá quen vang lên.
“A, đã chuẩn bị sẵn hết rồi sao? Thật ngoan! Chào trò, Kimura!” – Là thầy y tế, chú của Ivan.
“Em chào thầy, đây là sổ trực của ngày hôm nay.” – An An được dặn là nếu có ai đến sơ cứu thì đều phải ghi tên vào sổ hết, thầy y tế nhận sổ rồi lật ra coi, trong cuốn sổ trắng tinh chỉ có duy nhất một hàng chữ ‘Akiyama Ivan’. Một cái tên này cũng đủ làm thầy y tế giật mình, thầy nhìn sổ rồi nhìn An An, nhìn qua nhìn lại vài lần rồi thì bật cười. An An cũng không hiểu tại sao thầy y tế tự nhiên lại bật cười như vậy, không lẽ hóa khùng rồi sao?
“Haha, thằng nhóc này, bảo sao không chịu cho mình băng bó thì ra là chạy đến chỗ bạn gái làm nũng mà! Ôi, thật là… hahaha, tối nay có chuyện vui để kể cho anh chị hai rồi.” – À, thì ra là vậy, biết ngay là tên đó cố ý chạy đến đến chỗ cô ‘làm phiền’ mà. Ơ, nhưng sao tự nhiên An An cảm thấy lời của thầy y tế có gì đó không ổn cho lắm, tuy nhiên cô không nghĩ ra là không ổn chỗ nào. An An đi theo thầy y tế tới hội trường, cô đi tới nơi tập trung của lớp mình thấy Ginger đã dành sẵn chỗ cho cô rồi, An An cũng chào hỏi xã giao với vài bạn khác trong lớp. Không hiểu sao, ngoài Ginger, Hanako thì cô không thân được với những bạn gái khác, An An cảm thấy lúc nào cũng có một khoảng cách khá lớn giữa cô và họ.
An An nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng của Ivan đâu, có lẽ cậu ta đã về nhà rồi. Bỗng có một ngón tay chọt vào má trái của cô, kèm theo tiếng cười đùa quen thuộc của Ginger.
“Thế nào? Không nhìn thấy bạn trai yêu dấu ở đâu hết à? Tội nghiệp chưa kìa! Để chị đây an ủi em nhé! Kakaka…” – Nói xong còn chọt thêm vài cái lên mặt cô nữa. Thật sự nhiều lúc cô chỉ muốn ‘Như Lai thần chưởng’ lên đầu của con bé Ginger này thôi nhưng chiều cao và tuổi tác hiện tại không cho phép. Thật muốn coi trong đầu nó chứa cái gì, người nhà giàu không phải ai cũng bình thường.
Buổi lễ bế mạc kéo dài khoảng 45 phút, có thể nói là rất hoành tráng như một liveshow nhạc tầm cỡ quốc tế vậy. Nào nhóm Exile, nhóm AAA, chị Ayumi,… toàn ca sĩ nổi tiếng, An An thật rất muốn bất chấp tất cả để mà nhào tới xin chữ ký của bọn họ đó. Ginger nhìn thấy An An rất hào hứng đến nỗi đứng ngồi không yên nên hỏi có phải là rất thích các khách mời không? An An gật đầu như băm tỏi, cô chỉ nói là rất muốn có chữ ký của các ca sỹ đó thôi thế là Ginger lấy điện thoại gõ vài tin nhắn. 10 phút sau, trên tay của An An là bản chữ ký chưa ráo mực của tất cả các ca sĩ khách mời của hội thao hôm nay.
Lúc này An An mới nhớ rằng hình như Ginger là con gái của một nữ nghệ sĩ rất nổi tiếng và đầy quyền lực, tuy không ai biết nữ nghệ sĩ đó là ai hết. Nhưng chỉ cần 1 tin nhắn mà đã được thế này rồi thì thật là… không thể tưởng tượng được. An An ngay lập tức nhìn Ginger bằng một con mắt khác, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, sùng bái thế mà con bé Ginger kia lại nhăn mặt quẳng cho một câu.
“Gì, gì? Ánh mắt như vậy là sao hả? Đừng nhìn nữa, tởm quá đi!” – Lòng tự trọng của An An bị tổn thương một cách ghê gớm. Để tối về soi gương thử coi vẻ mặt khi nịnh nọt, chân chó của cô có thật sự khó coi đến như vậy không.
Kết thúc buổi lễ bế mạc là một màn pháo hoa cực kỳ đẹp, lần đầu tiên An An được tận mắt ngắm bắn pháo hoa nên rất hưng phấn. Pháo hoa đủ màu đủ kích cỡ, sáng rực cả một bầu trời, thậm chí còn có pháo hoa bắn ra hình mặt của 2 vị hiệu trưởng trường nữa chứ, thật là vi diệu mà. Do lần đầu được coi bắn pháo hoa nên An An có một số biểu hiện hơi quá khích như: mỗi khi có pháo hoa mới được bắn lên thì cô lại mắt chữ A miệng chữ O, không ngừng vỗ tay khen đẹp. Làm cho các bạn trong lớp không ngừng tiếc thương cho cô, ‘Tội quá, từng này tuổi mà chưa từng thấy pháo hoa sao trời? Tuổi thơ thật bất hạnh mà!’ --> Đó là ý nghĩ chung của cả lớp về An An lúc này.
An An vẫn đang cuồng nhiệt bình luận về pháo hoa thì có bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, quay lại nhìn thì thấy Hanako và Ginger vẻ mặt rất… nói sao ta? Là vẻ mặt buồn buồn có thêm chút thương tiếc, nhưng mà 2 đứa nó là đang nhìn cô nha, tại sao lại có ‘thương tiếc’ trong đó? Ginger là người mở miệng trước.
“Sau này cậu muốn ngắm pháo hoa bất kỳ lúc nào bất cứ nơi đâu thì cứ nói bọn này một tiếng. Đảm bảo sẽ hoành tráng hơn thế này nhiều.”
“Đúng đó, đừng ngại chỉ là pháo hoa thôi mà!” – Hanako tiếp lời, mắt rưng rưng.
Mặc dù không hiểu tại sao tự nhiên 2 đứa này lại nói vậy nhưng dù sao cũng là ý tốt, không có hại gì nên An An rất nhanh gật đầu đồng ý. Cô vừa gật đầu đồng ý xong thì cả 2 nhào tới ôm lấy cô, lấy thịt đè người. An An bị ép ở giữa, hiện đang rất là đau lòng vì… cô bị cup B đè. Có thể nói là con nít bây giờ phát triển nhanh thật, 13 tuổi thì vòng 1, vòng 3 đều đã phát triển đầy đủ hết rùi. An An nhìn lại thân thể hiện giờ của mình, 11 tuổi rồi nhưng mà vẫn chưa có dậy thì, trước sau như một, suôn đuột. Không lẽ cô mang theo lời nguyền ‘Bức tường muôn năm’ tới tận thế giới này luôn sao? Không, không, nữ phụ Anas-tasia trong anime cao hơn 1m70, cup C lận mà, chỉ cần chăm uống sữa tập thể thao gì đó là sẽ được thôi. Đó là form mẫu định sẵn rồi mà, sẽ không thay đổi đâu, nhỉ?
Xô hai cái đứa bánh bèo đang ép cô đến không thở được kia ra, quay lại nhìn trừng trừng vào vòng một của hai đứa đó. Nào giờ mới để ý, sao mà bự quá vậy? Ginger và Hanako thấy ánh mắt của An An cứ nhìn chằm chằm vào trước ngực mình một cách đầy khó hiểu, thì vội vàng theo bản năng khoang hai tay trước ngực che lại, sau đó 2 cô liền nghe An An la lên.
“Mình nhất định không thua, tương lai nhất định sẽ vượt qua hai người đó!” – C chắc chắn là lớn hơn B rùi. Từ giờ phải thêm món canh đu đủ hầm giò heo vào thực đơn mới được.