Hoàng cung khí phái, thủ vệ sâm nghiêm lại không làm khó được Sở Dương, vào một cách dễ dàng.
Trong thư phòng, Dương Quảng ngồi trên ghế, lông mày ngưng tụ nhưng cũng lộ vẻ kiệt ngạo. Ở trên bàn sách cũng chẳng có văn thư gì mà là bày rượu thịt, hắn đang bưng một chén rượu.
Cửa phòng đẩy ra, Sở Dương đi đến.
"Ngươi là ai?"
Dương Quảng ngẩng đầu, thấy đối phương là một nam tử xa lạ nhưng không khẩn trương mà chỉ híp mắt lại, quát hỏi.
"Dương Quảng không hổ là Dương Quảng, trấn định như thế thật xứng với thân phận đế vương."
Sở Dương liếc sơ qua, phát hiện thư phòng không dư ghế nên lật tay lấy một chiếc ghế làm bằngTử Kim Nam mộc từ trong Nạp Hư giới ra, đường hoàng ngồi xuống.
"Ngươi rốt cục là ai?"
Dương Quảng co rụt con ngươi lai, nhưng không làm ra động tác gì.
"Ta là Sở Dương, người nắm giữ Sở thị võ quán, Duyệt Tân lâu và Liên Hợp thương hội."
Sở Dương nhìn Dương Quảng, tâm tư chuyển biến liên tục, hơi không bình tĩnh.
Sử sách ghi hắn như Trụ Vương, mỉa mai hắn.
Nhưng mà Sở Dương lại biết, cái gọi là sử sách đó chẳng qua chỉ là ghi ghi chép chép thay đổi xuân thu mà thôi. Chỉ có thể tham khảo chứ không thể tin hoàn toàn, bởi những ghi chép đó đều thuộc Nho gia chưởng khống.
"Ta nghe nói nơi khởi nguyên là Dương Châu phải không?"
Dương Quảng suy nghĩ sâu xa, chốc lát nói.
"Đúng, Dương Châu!"
Sở Dương nói: "Khi sáng có một tên thái giám mang thánh chỉ của ngươi đến Dương Châu, đổi chức nam tước thu lấy hết thẩy mọi thứ thành tài sản quốc gia."
“Vậy nên ngươi đến đây?”
Dương Quảng đột nhiên ngồi thẳng, lạnh lão nói: “Ban ngày ngươi ở Dương Châu, mà giờ đã đến hoàng cung? Dù là Đại tông sư cũng không thể làm được!”
“Người khác không làm được không có nghĩa là ta làm không được!”
Nói xong, Sở Dương lơ lửng lên, trực tiếp xếp bằng trong hư không, bên dưới cũng xuất hiện một thanh kiếm: “Trong chốc lát ngự kiếm ngàn dặm; thiên hạ rộng lớn, phương nào cũng tới được!”
“Ngự kiếm?”
Dương Quảng thân thể đại chấn, hai mắt bắn ra tin quang dọa người.
“Đúng thế, là thuật ngự kiếm, cũng như thế gian không nghĩ tới Dương Quảng ngươi là một cường giả tiên thiên viên mãn!”
Dương Quảng có tu vi như vậy, Sở Dương không hề ngạc nhiên chút nào.
Có dã tâm chiếm đoạt bát hoang há có thể không tu luyện võ công, cộng thêm việc có thể dễ dàng lấy tài nguyên thiên hạ, Dương Quảng chỉ mới tiên thiên viên mãn thì ngược lại trông hơi thấp.
“Thế gian có tiên không?”
Dương Quảng sốt ruột hỏi thăm.
“Có! Nhưng liên quan gì tới chúng ta?”
Sở Dương nói chắc như đinh đóng cột: “Tiên nhân cao cao tại thượng, coi chúng sinh như sâu kiến, mặc hoàng triều ngươi hưng suy, lịch sử thay đổi, cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi.”
“Cho dù có tiên nhân nhưng cũng liên quan gì tới chúng ta?”
Dương Quản thất thần, một lát sau nói: “Ta thu sản nghiệp của ngươi, ngươi tới tìm ta báo thù?”
“Ta chỉ muốn đến xem thử rốt cuộc sao ngươi lại biến Đại Tùy cường thịnh vô cùng thành bộ dạng này?”
Sở Dương nói thẳng.
Dương Quảng nắm chặt song quyền, hai mắt toát ra vẻ hung lệ, nói: “Ngươi không sợ ta hét to một tiếng thì ngươi bị ngũ mã phanh thây sao?”
“Ta đã tới một lúc rồi, nhưng tại sao không có ai đến đây?”
Sở Dương buồn cười nói.
“Quả nhiên thế!”
Dương Quảng khôi phục lại bình tĩnh: “Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ta đã sớm để ý đến Sở thị võ quán, Liên Hợp thương hội và Duyệt Tân lâu, thậm chí hai năm trước cũng có không ít đại thần khuyên ngăn muốn thu lại nhưng ta một mực không đáp ứng. Thậm chí lần này truyền đi ý chỉ, cũng không phải do ta ra lệnh.”
“Không ngờ ngươi lại ra nông nỗi này!”
Sở Dương nghe xong, trầm tư một lát, cảm khái một tiếng.
“Đúng thế, ta ra nông nỗi này sao?”
Dương Quảng tự giễu cười một tiếng.
Hiển nhiên có người giả truyền thánh chỉ, che giấu hắn.
Gian phòng yên lặng, im ắng thật lâu.
LỘP BỘP!
Dương Quảng bỗng nhiên đứng lên, phun ra một ngụm trọc khí, nói: “Ngươi ngự kiếm phi tiên, lai lịch bất phàm, trong hơn mười trăm tự mình khai sáng ra Sở thị võ quán, Duyệt Tân lâu và Liên Hợp thương hội, thậm chí còn cải tiếng nông cụ, đưa ra các phương pháp trồng trọt, súc dưỡng, tựa như thánh hiền giáng thế, dù ta tự so với Thủy Hoàng đại đế cũng kính phục ngươi đôi phần.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Ta ngồi trong hoàng cung, ngóng nhìn phương nam, rất muốn trông thấy ngươi một lần, nhưng ta biết chưa phải lúc quấy rầy ngươi.”
“Vì sao?”
Sở Dương vẫn không cảm thấy ngạc nhiên.
Làm đế vương Đại Tùy há có thể không chú ý đến những thứ đột nhiên hưng khởi quét sạch đất nước? Thậm chí Sở Dương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nếu như bị cưỡng ép cướp đoạt, hắn sẽ sớm tung hoành thiên hạ.
Dương Quảng một mực không có động tĩnh cũng giúp Sở Dương bớt đi không ít tâm tư, tiếp tục súc tích thực lực.
Dương Quảng không trả lời mà là ngẩng đầu, thâm trầm nói: “Dương gia ta vốn lại thế gia đại tộc, phụ hoàng khai sáng thịnh thế trước nay chưa từng có, cũng là kết quả của các thế gia liên hợp lại. Nhưng phụ hoàng lại muốn truyền vị cho đại ca, hắc, đại ca có bộ dáng gì ta rõ hơn ai hết, nếu hắn kế vị thì giang sơn Dương gia ta sẽ bị mất đi quyền lực, sau đó bị bức phải nhường ngôi, kết cục con cháu Dương gia ta cùng lắm là vạn ngôi mộ thôi.”
“Cho nên...”
Sở Dương giật mình trong lòng.
“Mục tiêu của ta luôn là thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng, chiếm đoạt bát hoang, độc tôn thiên hạ, xa đồng quỹ, tự đồng văn, ngữ đồng âm, hằng độ lượng, thiên hạ duy nhất mới có thể hoàn thành đại cục thống nhất.”
Dương Quảng nói, trong mắt bắn ra quang mang trước nay chưa từng có: “Đáng tiếc, hắn chết quá sớm.”
“Đúng thế, hắn chết quá sớm!”
Sở Dương cũng cảm thán.
Công lao của Thủy Hoàng bị Nho gia hủy đi hơn phân nửa, nhưng sự huy hoàng của hắn lại có thể chân chính sánh ngang Thánh hoàng thời cổ, phàm là những sĩ tử có học đều sẽ ngưỡng mộ cúng bái.
Nếu như không có Thủy Hoàng xa đồng quỹ, tự đồng văn, ngữ đồng âm thì thiên hạ se còn xuất hiện cục diện chiến quốc, một mực kéo dài liên miên, phân tranh không dứt.
Thống nhất văn tự, thống nhất ngôn ngữ, thống nhất tư tưởng mới có thể ngưng tụ cùng một chỗ, thống nhất thể chế.
Công lao của Thủy Hoàng chỉ chừng này thôi cũng đủ huy hoàng vạn cổ.
“Ta muốn khai sáng ra thịnh thế trước nay chưa từng có, để nông dân có chỗ cấy cày, có áo mặc, có cơm ăn; nhưng thế gia đại tộc nắm giữ triều chính, văn thần võ tướng, hơn phân nữa xuất từ dòng dõi bọn hắn thì làm được gì?”
Dương Quảng bi phẫn: “Ta mở kênh đào, câu thông bắc nam cho thuận tiện, tất nhiên công tại đương đại lợi tại thiên thu, thế nhưng bị những sâu mọt kia khiến cho chướng khí mịt mù, chỗ sâu đáy sông có oan hồn kêu rên.”
“Còn cả ba lần chinh phạt Cao Ly, thắng thì cũng thôi đi, ta khai cương khoách thổ chính là công tích muôn đời, tất nhiên vững chắc đế vị, tăng thêm quyền thế; nếu như thua cũng có thể trọng thương đám thế gia, chỉ tiếc rằng ta không nghĩ tới...”
Dương Quảng cô đơn thở dài.
“Ngươi không nghĩ tới, sự tình không nằm trong tay ngươi, ngươi càng không ngờ được người dân kêu ca đến mức nào, điều ngươi không ngờ được nhất chính là thế gia đại tộc rắc rối khó gỡ, rễ sâu lá tốt, căn bản khó có thể áp chế.”
Sở Dương chen ngang.
“Đúng thế, ta không nghĩ tới!”
Dương Quảng nói: “Mở khoa cử khiến ta triệt để chống lại thế gia, nhưng ta không hối hận, ta hối hận là mở kênh đào lại không khống chế kỹ, bị bọn hắn che giấu khiến ta mất đi dân tâm!”
“Ngươi sao có thể khống chế được?”
Sở Dương lắc đầu.
“Đúng thật, ta sao có thể khống chế được? Bởi trong tay ta không có ai dùng được!”
Dương Quảng chán nản.
“Dưới khí phách, vò đã mẻ không sợ rơi?”
Sở Dương tìm kiếm.
“Mở kênh đạo, định thiên thu đại cục, nhưng sau đó lại khiến ta đau lòng. Khi đó đột nhiên minh ngộ, ta đã bị quần thần che giấu, bên người đã mất đi người có thể tin cậy, nhưng dù sao ta cũng là hoàng của Đại Tùy!”
Dương Quảng quơ hai tay: “Tâm ta hung ác nên muốn chinh phạt Cao Ly một lần, mặc dù bị bọn họ phá hoại nhưng cũng ma diệt được không ít lực lượng của thế gia. Chinh phạt Cao Ly lần hai cũng tương tự như thế, chỉ là ta không ngờ bọn hắn lại tiến thêm một bước, bôi nhọ thanh danh của ta, sưu cao thuế nặng khiến cho bách tính thiên hạ kêu rên khắp nơi. Sau đó ta mới biết, thiên hạ đều muốn phản, biết chuyện không thể làm nên mới phát động chinh phạt Cao Ly lần ba.”
“Bọn hắn mai táng đế quốc của ta, ta sẽ mai táng thế gia ngàn năm của bọn hắn!”
Dương Quảng lộ ra vẻ thống hận.
Sở Dương im lặng.
“Sau khi ta chết ắt sẽ bị những người chấp chưởng sử sách kia ghi là hôn quân, rất có thể còn hôn quân hơn cả Trụ Vương!”
Dương Quảng lộ ra vẻ như cười mà không phải cười, nói tiếp: “Nhưng sau khi ta chết há lại quan tâm đến hồng thủy ngập trời đó!”
“Tuy nhiên, ta tu bổ trường thành, mở khoa cử, thông kênh đào, công tích như thế thì bọn hắn dù làm gì cũng không thể xóa mờ được!”
Dương Quảng bỗng nhiên thở dài: “Ta hận không thể chôn thêm nhiều đại gia tộc, ta hận sau khi thiên hạ đại loạn ắt có thế gia đại tộc nào đó thay thế ta.”
Sở Dương chấn động trong lòng.
Sau khi Tùy vong thì là Đại Đường.
Thái tổ khai quốc Đại Đường chính là Đường Quốc công Lý Uyên của Tùy triều, mà Lý Uyên lại có quan hệ họ hàng với Dương Quảng.
Đường triều phồn thịnh, Lý Thế Dân trở thành thiên cổ nhất đế, xác thực tài trí hiếm thấy, nhưng không thể phủ nhận là Đường triều nhờ kế thừa căn cơ của Tùy triều mới có thịnh thế giáng lâm.
Tuy nhiên, Lý Thế Dân lên ngôi bất chính, đến mức khiến cả cung đình Đường triều náo động không thôi.
Dương Quảng đã đoán được Đại Tùy biến mất, cũng đoán được sẽ bị một thế gia đại tộc thay thế, đáng tiếc, lực đã thua nên khó có thể xoay chuyển càn khôn.
Sở Dương trong lòng hơi động, lại dâng lên một tâm tư cổ quái, không khỏi nói ra: “Ta có thể để ngươi trở thành Tông sư, ta có thể cho ngươi một loại đại sát khí, chí ít để ngươi có năng lực mai táng bất cứ kẻ nào mà ngươi thấy ngứa mắt trong hoàng thành này.”
“Thật?”