[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai. Tr𝘶𝘆ệ𝔫 ha𝘆 l𝘶ô𝔫 có 𝘁ại [ T R𝑈𝑀TR𝑈𝑌Ệ𝗡.V𝔫 ]
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 85
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao cảm giác mình sắp điên rồi.
Chu Hải Quyền đây là muốn làm gì!
Kỳ thật thời điểm Chu Hải Quyền xoay người lại cậu liền tỉnh, vừa mới mở mắt ra liền cảm giác Chu Hải Quyền kề trán với mình, dọa tới mức cậu nhanh chóng nhắm hai mắt lại, đang nghĩ ngợi mình phải thế nào bất tri bất giác mà quay đầu đi, liền cảm giác mình bị hôn miệng.
......
......
Tiếu Dao tức khắc thạch đá, cậu suy nghĩ Chu Hải Quyền đây là đang làm gì.
Có thể hay không là không cẩn thận cọ phải...... Rốt cuộc Chu Hải Quyền một người đứng đắn như vậy, giường lại nhỏ, lúc ngủ lật người, không cẩn thận miệng đối miệng hôn phải, cũng không phải hoàn toàn không có loại khả năng này......
Ý niệm này của cậu mới vừa toát ra, sau đó liền cảm giác môi Chu Hải Quyền hơi hơi mở ra, sau đó lại cẩn cẩn thận thận mà ngậm lấy cánh môi cậu, động tác rất nhỏ có lẽ có thể gạt người, nhưng hô hấp cơ hồ không ức chế được kia lại không lừa được người....
"......"
"......"
Tiếu Dao lần này cuối cùng kinh sợ, nụ hôn đầu tiên của cậu, cứ như vậy mất rồi!
Cậu một tay đem Chu Hải Quyền đẩy ra, trong bóng tối kinh hoảng mà ngồi dậy: "Anh làm gì vậy!"
Chu Hải Quyền mới vừa còn bị ái dục đánh sâu vào trống rỗng đầu óc, đột nhiên bị Tiếu Dao đẩy ra, cơ hồ chính mình cũng sắp bị dọa chết, giường hẹp, anh bị Tiếu Dao dùng sức đẩy, thiếu chút nữa liền từ trên giường rơi xuống. Tiếu Dao vừa kinh vừa tức, ở trong bóng tối nói: "Anh...... anh đang làm gì......"
Quá tối, căn bản thấy không rõ lắm, Tiếu Dao rất hoảng loạn, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, bụng người cách một lớp da, lâu ngày thấy lòng người!
Cậu hoảng loạn mà bò dậy, rút đến trong một góc, tất cả chăn đều túm qua: "Anh lại lộn xộn, đừng trách tôi không khách khí!"
Chu Hải Quyền lập tức đầy mặt đỏ bừng, cũng may trong phòng tối, căn bản nhìn không thấy, anh "Tôi......" Hai lần, hổ thẹn mà nói không nổi một câu.
"Thắp...... thắp đèn lên cho tôi!" Tiếu Dao lại nói.
Chu Hải Quyền do dự một chút, lúc này mới duỗi tay sờ đến bật lửa, thắp sáng ngọn nến ở đầu giường. Ánh lửa sáng ngời, Tiếu Dao liền thấy quần cộc nhô cao, nhanh tay đem chăn ném về phía nửa người dưới của Chu Hải Quyền, che đậy. Chu Hải Quyền đại khái cũng ý thức được, quẫn bách mà bắt lấy chăn, lỗ tai đều đỏ thấu.
Rất khó tưởng tượng người như anh ngày thường bá đạo tổng tài tối cao lạnh lùng, hiện giờ lại như là trộm bị bắt lấy, không rên một tiếng, chỉ còn lại có mặt đỏ.
Chờ đã có ánh sáng, thấy rõ ràng biểu tình của Chu Hải Quyền giờ phút này, toàn bộ tức giận cùng kinh hách của Tiếu Dao vừa rồi giờ phút này lại thêm vài phần xấu hổ, cậu lau lau miệng, nói: "Anh...... Anh vừa rồi làm gì......"
Chu Hải Quyền vẫn là không nói lời nào, mặt lạnh lùng đỏ bừng một mảnh, nghẹn nửa ngày, thành thành thật thật mà nói: "Hôn em."
"......"
Tiếu Dao há miệng thở dốc, nỗ lực dùng tức giận che giấu kinh hoảng cùng quẫn bách của mình: "Anh...... Anh sao lại như vậy!"
Tình cảm mãnh liệt trong lòng Chu Hải Quyền sớm đã tắt, chỉ còn lại có hổ thẹn và hối hận, anh thật sự luôn luôn đều là người tương đối chính trực, tưởng tượng đến chính mình thế nhưng không nhịn nổi dục vọng, làm ra loại hành vi hôn trộm xấu xa này, anh liền hối hận, anh cảm thấy chính mình thừa dịp người khác ngủ rồi đi hôn trộm chuyện này thật sự rất đê tiện. Anh cũng không biết anh vừa rồi là thế nào, nhất thất túc thành thiên cổ hận, đại khái chính là loại cảm giác này.
Tiếu Dao thấy anh không nói lời nào, tự mình trầm mặt ngồi một hồi, hỏi: "Anh thích nam?"
Chu Hải Quyền vẫn là không nói lời nào. Tiếu Dao có chút tức giận, hỏi: "Anh thích tôi?"
Lần này Chu Hải Quyền rốt cuộc tiếp lời, "Ân" một tiếng.
Tiếu Dao đầu đều lớn: "Anh làm sao lại thích tôi, anh khi nào thì bắt đầu thích tôi...... Tôi từng cùng em trai anh ở bên nhau, anh đã quên? Anh thích tôi, em trai anh biết không?!"
Chu Hải Quyền cũng không nói, đỏ ửng trên mặt dần dần thối lui, lộ ra vài phần âm u. Tiếu Dao cũng rất đau đầu, ngồi ở trong một góc không nói. Nhiệt khí trên người dần dần thối lui, cậu một hơi liền lại đem chăn túm qua, khóa lại trên người mình. Cũng may dục vọng của Chu Hải Quyền đã lui xuống, cậu lần này không thấy được cảnh tượng dọa người gì, cậu bọc chăn, mặt dần dần liền đỏ.
Tức giận hình như đi qua, dư lại tất cả đều là xấu hổ. Cậu thấy Chu Hải Quyền chỉ mặc quần cộc và áo sơmi, hiện giờ chăn bị cậu kéo đến bên trong, Chu Hải Quyền tương đương cái gì cũng không có, trong phòng tuy rằng đốt bếp lò, nhưng vẫn là rất lạnh, cậu đợi một hồi, cho rằng Chu Hải Quyền sẽ mặc áo lông vũ vào, nhưng là Chu Hải Quyền vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng vẫn là cậu có chút mềm lòng, cậu liền lại đem chăn đẩy đi qua một chút, Chu Hải Quyền nhìn cậu một cái, liền vớt lên, sau đó đắp ở trên đùi mình.
Hai người liền như vậy ngồi hơn nửa đêm, mãi cho đến cửa sổ dần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng ho khan, hình như là Trịnh đại gia bọn họ đi lên. Tiếu Dao chạy nhanh mặc quần áo, lạnh nhìn chằm chằm Chu Hải Quyền, từ trên người anh bò qua đi.
Trịnh đại gia cũng là vừa lên, thấy Tiếu Dao từ đông gian ra tới, sửng sốt một chút, liền cười nói: "Sao cháu dậy sớm như vậy."
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, tận lực giả vờ bình thường, nói: "Ngủ sớm, cho nên liền dậy sớm."
"Đêm qua ngủ được chứ?" Trịnh đại gia hỏi.
Tiếu Dao gật đầu, ngượng ngùng mà cười hai tiếng: "Khá tốt, cảm giác đến bình minh, mộng cũng không có."
Trịnh đại gia nói: "Ông cho rằng chỉ có lão nhân chúng ta ngủ mới ít, người trẻ tuổi các cháu đều ngủ rất được đó." Ông nói liền mở cửa nhà, lại thấy bên ngoài ngân trang tố khỏa, thế nhưng còn đang phiêu tuyết.
Tiếu Dao vừa thấy bông tuyết bên ngoài, tim liền trầm một nửa, đi tới cửa nói: "Sao mà còn đang rơi."
"Rất lạnh, trời còn chưa hoàn toàn sáng đâu, giờ còn sớm, cháu lại về trên giường nằm một hồi đi, chờ cơm sáng làm xong, ông gọi cháu."
Tiếu Dao sao có thể còn trở về, nói: "Ngủ không được, cháu đi ra ngoài đi một chút."
Cậu vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng mở cửa, Chu Hải Quyền cũng mặc rồi quần áo ra tới, biểu tình tự nhiên.
Nhìn dáng vẻ của anh, cao lãnh uy nghiêm, thật nhìn không ra anh thế nhưng có thể ẩn giấu tâm tư sâu như vậy, còn có thể làm ra chuyện hôn trộm. Tiếu Dao bay thẳng đến bên ngoài, chân đạp lên tuyết kẽo kẹt rung động, bông tuyết chỉ chốc lát đã rơi đầy đầu vai cậu, phía sau Trịnh đại gia đang cùng Chu Hải Quyền nói chuyện: "Sao cháu cũng dậy rồi, cũng không phải là động tĩnh quá lớn, đánh thức các cháu chứ?"
"Không có." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao liền đi về phía vách núi, đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy Chu Hải Quyền đứng ở cửa phòng, cao lớn đĩnh bạt, tự nhiên mà đứng, vẫn luôn đang nhìn mình.
Tiếu Dao chà xát tay, tiếp tục đi lên trên, phí sức chín trâu hai hổ mới bò tới trên núi, đứng ở trên núi nhìn xuống, con đường bọn họ từng đi qua đã bị tuyết bao trùm, cậu thậm chí đều phân biệt không ra con đường kia ở đâu, núi rừng hạ tuyết, nơi nào cũng giống nhau. Chung quanh ngân trang tố khỏa*, bất quá một đêm, đã toàn thay đổi. Nơi này quá hẻo lánh, hoang tàn vắng vẻ, mơ hồ nhìn thấy vài căn nhà hoang của Đào Hoa, đen tuyền, như cũ có chút khiếp người. Gió cuốn bông tuyết nơi nơi phiêu, trừ bỏ tiếng gió, cái gì cũng không có, cả con chim cũng không có, đây vô hình trung tăng thêm cảm giác khủng hoảng, cậu cảm thấy mình ngăn cách với thế nhân.
*Nơi nơi trắng xóa, câu này có ý nghiên về cái đẹp.
Sẽ không thật sự đại tuyết phong sơn đi?
Vậy chẳng phải là có nghĩa cậu phải tiếp tục ngốc ở chỗ này, sau đó cùng Chu Hải Quyền ngủ trên cùng giường?
Cậu hiện tại thật sự một chút cũng không tức giận, cậu chỉ cảm thấy xấu hổ. Chu Hải Quyền giống như cũng không biết phải đối mặt cậu như thế nào, hai người nói thế nào cũng là xấu hổ, tình huống như vậy tiếp tục ngủ trên một cái giường, không thích hợp.
Cậu cũng là ngốc, cư nhiên một chút cũng không phát hiện. Chính là cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên nhân không phát hiện cũng không phải mình trì độn, mà là cậu quá tin tưởng nhân cách Chu Hải Quyền, chưa bao giờ hoài nghi anh, huống chi Chu Hải Quyền lại che giấu giỏi như vậy.
Tiếu Dao một người đứng một hồi lâu trên núi, Trịnh đại gia từ nhà xí ra tới, hét với cậu: "Phía trên gió lớn, cháu đừng để đông lạnh."
"Biết ạ." Tiếu Dao lên tiếng, lại ở trên núi hứng một hồi gió lạnh, liền từ trên núi thật cẩn thận mà đi xuống. Chu Hải Quyền cũng đã vào phòng bếp nhóm lửa nấu nước ấm, cậu trở lại trong phòng đông gian, lại ngồi xuống giường.
Nghĩ đêm qua cậu còn cùng Chu Hải Quyền ngồi ở trên chiếc giường này thành thật mà tâm sự với nhau, đêm lạnh chăn ấm, nói nhiều lời từ đáy lòng như vậy, Chu Hải Quyền là ân nhân cứu mạng của cậu, người lại tốt như vậy, cậu thật sự vô cùng tin cậy anh, thích anh. Cậu cũng không đến mức cho rằng Chu Hải Quyền là lưu manh, tiểu nhân, cũng không đến mức cảm thấy mình không muốn, Chu Hải Quyền sẽ cưỡng bách cậu. Cậu chỉ là không biết kế tiếp phải đối mặt anh như thế nào.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, cậu ngẩng đầu lên, thấy Chu Hải Quyền hơi có chút không được tự nhiên mà nhìn cậu, nói: "Tôi nấu nước ấm, em rửa mặt đi."
"Không rửa." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền trầm mặc một chút, muốn nói lại thôi, liền đóng cửa lại đi ra ngoài. Tiếu Dao nhụt chí mà nằm liệt trên giường, đập vài cái.
Một người nằm trên giường, trong đầu liền tất cả đều là vài chuyện này, môi Chu Hải Quyền là mềm, nóng, lúc hôn mình rất cẩn thận, nhưng là cậu có thể thông qua hơi thở không ổn định kia cảm nhận được nhiệt tình phía sau vô cùng lớn. Chu Hải Quyền là từ khi nào bắt đầu thích cậu, chuyện này suy nghĩ một chút, liền mang theo quỷ dị kích thích gì đó.
Đêm qua không thể ngủ ngon, trước mắt tuy rằng không có buồn ngủ, người lại có chút mỏi mệt, cậu nằm ở trên giường, ngón tay xoa xoa góc chăn, nghĩ mình kế tiếp phải làm sao.
Đầu tiên, đợi lát nữa ăn xong cơm sáng, cậu hẳn là tận lực đi thăm dò đường, nhìn xem có thể rời đi nơi này hay không, có thể rời nơi này tự nhiên là tốt nhất, tới bên ngoài, trốn tránh chút đi, Chu Hải Quyền rốt cuộc không phải loại như Chu Hải Vinh lì lợm la liếm người, cậu tin tưởng đi ra ngoài rồi, Chu Hải Quyền cũng sẽ tránh mình.
Nếu thật sự bị phong sơn, ra không được, cậu liền càng phải suy nghĩ cẩn thận một vài cách thức ứng đối. Loại sự tình này, hai bên càng xấu hổ, ngược lại càng ái muội. Kế tiếp hai người không biết còn phải cùng nhau ngủ bao lâu, tiếp tục xấu hổ ái muội như vậy, khó bảo toàn một buổi tối ngày nào sẽ không lại lau súng cướp cò.
Tiếu Dao nghĩ kỹ rồi, cậu phải làm như cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Rộng lượng, mới là phương thức cự tuyệt tốt nhất. Tôi không để trong lòng, anh còn không biết xấu hổ sao?!
Chu Hải Quyền sở dĩ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, là bởi vì kinh nghiệm người làm ăn nói cho anh, trước khi chưa suy xét xong, nói nhiều sai nhiều, anh cũng cần thời gian nghiêm túc tự hỏi một chút, hoặc là không ra tay, vừa ra tay liền không quay đầu lại.