[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 85



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 77

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có vài lời, trong lòng anh có thể nghĩ, nhưng là không nên nói.

Chu Hải Vinh là qua thật lâu mới nhìn thấy, hắn chỉ nhìn thấy Chu Hải Quyền, thu hồi một tin nhắn.

Đã gửi cái gì, hắn lại không thấy được.

Vì thế Chu Hải Vinh gửi lại một tin "?", Cũng không ai trả lời.

Bất quá hắn cũng chỉ là thông báo cho người trong nhà một tiếng, để cho bọn họ có tâm lý chuẩn bị, tình yêu một khi bốc cháy lên, ai còn quản người nhà thấy thế nào.

Tiếu Dao còn chưa kịp rời giường, đã nghe thấy được tiếng đập cửa bên ngoài. Cậu xoa xoa đôi mắt bò dậy, mở cửa vừa nhìn, là Chu Hải Vinh, trong tay xách theo sữa đậu nành bánh quẩy, nói: "Sớm a."

Người hiển nhiên là tỉ mỉ trang điểm qua một phen, ăn mặc rất có tinh thần, tóc cũng không chút cẩu thả, một bộ khí phái công tử thanh quý, lúc cười khóe mắt mang theo hoa văn tế thiển, cả người thoạt nhìn càng tuấn mỹ ôn nhu.

"Anh......" Tiếu Dao xoa xoa đôi mắt, ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, cậu duỗi tay chắn một chút, nói, "Có việc?"

"Đưa bữa sáng cho cậu a." Chu Hải Vinh nói liền chen vào, trời lạnh, Tiếu Dao đành phải đóng cửa, lập tức lại chạy về đến trên giường, chui vào trong ổ chăn: "Tôi không ăn, tôi muốn đi ngủ, tự anh ăn đi."

Chu Hải Vinh cười ngồi ở mép giường, nói: "Dậy dậy, hôm qua tôi ăn bánh bao này, cảm thấy đặc biệt ăn ngon, hôm nay cố ý chạy tới mua cho cậu."

Tiếu Dao nói: "Chu Hải Vinh, anh muốn làm gì a?"

Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm có chút mềm mại, nghe tới như là đang làm nũng. Chu Hải Vinh lòng tràn đầy vui mừng, nói: "Tôi ra một quyết định quan trọng."

"Quyết định gì?"

"Tôi muốn một lần nữa bắt đầu theo đuổi em." Chu Hải Vinh nhìn cậu, đôi mắt phát sáng.

Người này thật là ăn no tìm chuyện làm.

Tiếu Dao trở mình, ghé vào trên giường, bọc chăn nói: "Tôi nói với anh một chuyện, anh khẳng định không tin." Cậu cười một chút, nói: "Tôi hiện tại không thích đàn ông."

"Loại lời này em cũng hy vọng xa vời tôi sẽ tin?" Chu Hải Vinh nói liền đến gần cậu: "Tiếu Dao, anh vẫn yêu em như cũ, không đúng, anh vẫn luôn yêu em. Trước kia chúng ta tự mình đều có chỗ đúng sai, đều đi rồi, hiện tại hai ta một lần nữa bắt đầu, được không?"

Vừa mới dứt lời, đã bị Tiếu Dao dùng một chân đá cách xa ra một khoảng.

Chu Hải Vinh tự xưng là mình không phải loại đàn ông háo sắc như Tiền tổng, hắn lúc theo đuổi ai cũng có thể chịu đựng tính khi rất giỏi, cả người thủ đoạn đều dùng đến, còn chưa có người không mắc câu. Hắn liền cười cười, đứng lên nói: "Sữa đậu nành còn nóng đó, em nhanh dậy uống đi, anh liền đi trước, về sau còn gặp nhiều."

Tiếu Dao lại ở trên giường nằm một hồi mới dậy, nói thật, cậu với Chu Hải Vinh lúc trước vì ly hôn nháo phi thường khó coi, hơn nữa quả thực chính là tra tấn lẫn nhau, hiện tại cậu hồi tưởng đến, đều cảm khái chính mình lúc trước là làm sao làm được. Hai người chia tay khó coi như vậy, Chu Hải Vinh vậy mà vẫn muốn theo đuổi mình, cậu cũng không biết Chu Hải Vinh có phải đang nói giỡn hay không.

Chu Hải Vinh buổi sáng liền dẫn theo người đi quanh sơn thôn nghèo khó, nghệ thuật đoàn bọn họ hôm nay ban ngày nghỉ ngơi, chuẩn bị buổi tối diễn xuất, bọn họ muốn ở Hoán Sa thôn chỉ diễn hai buổi.

Trường Bình Hương xem như một trong những địa phương tương đối giàu có và đông đúc bọn họ lần này an ủi diễn xuất, trừ bỏ Hoán Sa thôn, quê nhà còn có một nơi càng nổi danh "Tống thị lão trạch", là dinh thự thời Minh Thanh nổi tiếng cả nước, Liễu Oanh Oanh kiến nghị cậu đi xem: "Lái xe ba bánh, nửa giờ là đến, chỉ ở huyện thành bên cạnh."

Vừa lúc trước khi Chu Hải Vinh đi đem Chu Tư Ngữ đẩy cho cậu chiếu cố, cậu đang lo không chỗ để đi, liền dẫn theo Chu Tư Ngữ đi ngoại ô xem cái nhà cũ kia đi.

Thời điểm bọn họ xuất phát ánh mặt trời còn rất xán lạn, chỉ là mây có chút nhiều, chờ đến sau khi đến Tống thị lão trạch, trời liền tối sầm xuống, gió thổi qua, đã có chút lạnh, nhà cũ có không du khách gì, hai người bọn họ ở bên trong đi dạo hơn mười phút liền ra, có chút thất vọng. Bất quá nhà cũ ở huyện thành bên cạnh, bọn họ từ nhà cũ ra, liền đi huyện thành một chuyến, ăn cơm trưa mới trở về, lúc trở về, sắc trời cư nhiên lại sáng sủa lên. Chu Tư Ngữ nói: "Dì Vương nói, gần đây có cái gì không khí lạnh Siberia, cả nước đều sắp hạ nhiệt độ."

Tiếu Dao nhìn nhìn trời bên ngoài, nhìn là có chút không bình thường.

Mới vừa trở lại khách sạn Phong Lai, liền thấy Liễu Oanh Oanh cùng Bạch Phượng Mai dựa vào lan can, đang nói chuyện, thấy cậu trở về, liền ngừng nói cứ cười. Tiếu Dao bị họ cười cả người không được tự nhiên, liền hỏi: "Hai vị mỹ nữ, cười cái gì đó?"

"Cười cậu đào hoa vượng a." Liễu Oanh Oanh nói.

Tiếu Dao nhíu nhẹ mày, liền nghe Chu Tư Ngữ hô: "Ai nha, Tiếu Dao ca ca, cửa phòng anh có một bó hoa."

Nói là một bó, kỳ thật càng nói đúng ra là một đống, bởi vì không phải tặng loại hoa bó sẵn tầm thường, mà là dùng dây thừng cột một nhóm hoa mai.

Tháng chạp, ở loại địa phương nông thôn này, cũng cũng chỉ có hoa mai.

Tiếu Dao mặt nóng lên, đi qua đem hoa mai nhặt lên, chỉ ngửi thấy hương khí hoa mai nhàn nhạt, mặc kệ ai tặng, hoa này cậu là thật sự thích, cậu quay đầu lại hỏi Liễu Oanh Oanh: "Oanh Oanh tỷ, ai đặt thế?"

"Tôi đặt, hai người sao bây giờ mới trở về." Chu Hải Vinh từ phòng Trâu đoàn trưởng chạy ra, giống như đang hiến vật quý hỏi: "Thế nào, đẹp không? Anh đi theo bọn họ vào trong núi tặng thức ăn, thấy có chỗ đỉnh núi hoa mai nở, hồng diễm diễm một mảnh, nhớ em thích hoa, liền cắt mấy cành cho em."

Tiếu Dao tìm chìa khóa mở cửa, nói: "Cảm tạ, người anh em."

Chu Hải Vinh lại bị một tiếng "Người anh em" của cậu làm cho tức cười, theo sát cậu vào phòng, quay người liền muốn đóng cửa. Liễu Oanh Oanh cùng Bạch Phượng Mai dựa vào lan can cười nhìn hắn: "Chu thiếu, ban ngày ban mặt, đóng cửa cái gì nha?"

Chu Hải Vinh nói: "Trời lạnh như vậy, không đóng cửa hít gió Tây Bắc sao?"

Hắn nói xong liền đem cửa phòng đóng lại, Bạch Phượng Mai hiện giờ lại rất có mắt nhìn, trộm nghị luận nói: "Tiếu Dao nguyên lai thích nam nhân nha?"

Liễu Oanh Oanh nói: "Cậu ấy có thích đàn ông hay không chị không biết, cậu ấy vậy mà khiến đàn ông thích là sự thật."

"Nói thật, bộ dáng này của cậu ấy, lại xướng Càn đán, nếu là thẳng nam thích, em cũng không kinh ngạc, chỉ là......" Bạch Phượng Mai trên mặt trồi lên một nhóm đỏ ửng, nhắc tới Chu Hải Quyền: "Cậu ấy trước kia cùng Chu tổng một phòng, ngủ trên một cái giường đó, nếu là thích nam nhân......"

,

"Phốc," Liễu Oanh Oanh nở nụ cười, "Vậy cũng khá tốt nha, vậy không nói rõ không phải mị lực của em không đủ, Chu tổng mới không thích em, em là thua ở trên tay nam nhân, không lỗ."

"Liễu tỷ......" Bạch Phượng Mai đánh cô một cái, nói, "Em chỉ là cảm thấy quái quái, cậu ấy nếu không thích nam nhân, Chu thiếu dám theo đuổi như vậy? Nhưng cậu ấy nếu là thích nam nhân, lại từng ngủ chung với Chu tổng, cứ luôn thấy kì quái ở đâu đó."

Cô nàng vừa dứt lời, cửa phòng vang lên một tiếng, Chu Tư Ngữ từ bên trong ra tới, hai mắt to nhấp nháy nhấp nháy, cười đến ngọt.

"Sao em lại ra ngoài này?" Liễu Oanh Oanh cười hỏi cô bé.

"Em mới không làm bóng đèn đâu." Chu Tư Ngữ nói.

Là Tiếu Dao kêu Chu Tư Ngữ đi ra ngoài chơi một hồi, cậu cảm thấy mình cần phải cùng Chu Hải Vinh nói chuyện rõ ràng.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Tôi muốn theo đuổi em a." Chu Hải Vinh nói, "Anh muốn cho khắp thiên hạ đều biết, anh yêu em."

Tiếu Dao vừa nghe liền đau đầu, nói thật, Chu Hải Vinh không sợ mấy thứ này, cậu lại sợ, cậu thật vất vả trở về làm thẳng nam, tới một cái hoàn cảnh lạ lẫm, người chung quanh đều không rõ ràng lắm quá khứ của cậu, cậu thật không muốn trở lại làm thụ, huống chi cậu hiện giờ chức nghiệp là Càn đán, vốn dĩ chính là một chức nghiệp dễ dàng làm người ta liên tưởng hiểu lầm, thanh danh gay lại truyền ra, về sau nam nhân như Tiền tổng vậy nhưng tất không thể thiếu.

"Tôi với anh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, là không có khả năng ở bên nhau, tôi cũng không thích anh, tôi thật sự không thích anh."

"Chính là anh thích em a," Chu Hải Vinh nói, "Nếu không phải đã trải qua nhiều như vậy, anh cũng sẽ không phát hiện anh yêu em như vậy. Anh với Tô Lâm đã chia tay, anh hiện tại là một mình tự do, muốn theo đuổi ai thì theo đuổi ai, người sống trên đời, chẳng lẽ quyền lợi theo đuổi người mà mình yêu cũng không có sao?"

Tiếu Dao trước kia liền lãnh hội quá Chu Hải Vinh lì lợm la liếm, mặc cho mình nói cái gì, Chu Hải Vinh đều sẽ không nhụt chí. Lúc trước vì muốn ly hôn, cậu cũng coi như là dùng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí làm bộ làm tịch mà phải cho Chu Hải Vinh đội nón xanh, Chu Hải Vinh đều không để bụng.

Mệnh môn duy nhất của hắn, đại khái chính là anh cả hắn Chu Hải Quyền.

Tiếu Dao liền có chút hối hận lúc trước vì cùng Chu gia phủi sạch sẽ, nói quá dứt khoát, cái gì không thích Chu Hải Vinh, cũng không thích Chu Hải Quyền, ai cũng không thích. Cậu lúc ấy sở dĩ muốn nói rõ ràng, một là cảm thấy mục đích ly hôn đã đạt tới, Chu Hải Vinh lại có Tô Lâm, mình đã "An toàn", trích sạch sẽ có thể phân cách càng hoàn toàn, hai là không muốn cứ luôn là một cái "Dâm phu mơ ước anh chồng", vạn nhất truyền tới tai Chu Hải Quyền, hai bên xấu hổ biết bao!

Không nghĩ tới thất sách, ai biết Chu Hải Vinh này lại là dễ dàng lắc lư như vậy, hôm nay yêu người này, ngày mai muốn người kia, cùng cậu bẻ xả lâu như vậy, cư nhiên quay đầu lại lại muốn theo đuổi cậu.

Cậu tưởng tượng đến Chu Hải Vinh kế tiếp khả năng sẽ có một trận lớn, đầu liền đau.

Quả nhiên, Chu Hải Vinh nói: "Anh hôm nay đi theo bọn họ cùng nhau xuống nông thôn, trên đường theo chân bọn họ nói chuyện phiếm anh mới biết được, nguyên lai trừ bỏ lão nam nhân Tiền tổng trắng trợn táo bạo, trong đoàn còn có hai người đang để ý em."

Hai người kia cũng không thể nói là đồng tính luyến ái, bọn họ là mê chơi, Tiếu Dao lớn lên đẹp, Càn đán ở trong mắt bọn họ chính là mặc nữ trang hát tuồng ẻo lả, so với nữ còn đẹp hơn, loại người này, bọn họ cũng muốn thử một lần.

Đây là hiểu lầm quán tính mà đại chúng phổ thông có với chức nghiệp Càn đán này, dù là quần chúng tới xem Tiếu Dao diễn xuất, cũng phần lớn cảm thấy cậu là hiếm lạ quái dị, loại giới tính quái dị hỗn loạn này mơ hồ mang đến kích thích cùng hưng phấn, có thể phải gặp, lúc Tiếu Dao trên đường thành danh, sẽ có bao nhiêu nam nhân muốn nhúng chàm, Tô Quát chính là ví dụ.

"Anh phải để cho bọn họ biết, em là người Chu Hải Vinh thích, ai dám tranh với anh, liền thử xem."

Ngữ khí này, rất có hướng chiêu cáo toàn thế giới "Đây là nữ nhân của tôi" tư thế bá đạo tổng tài thường thấy!

"Anh yên tâm, bọn họ đều sẽ không đắc thủ, bởi vì tôi đều không thích."

"Em chẳng lẽ sẽ độc thân cả đời sao?" Chu Hải Vinh nói, "Không thể nào? Chính là anh yêu em, anh nghĩ đến em cùng tên đàn ông khác ở bên nhau, anh liền nổi điên, ngày hôm qua nhìn thấy Tiền tổng muốn hôn em, anh đã sắp tức chết rồi. Em đừng vội cự tuyệt anh, chỉ cần coi anh trở thành ô dù, để cho người khác biết anh đang theo đuổi em, bọn họ liền sẽ biết khó mà lui."

"Anh cho rằng bản thân là ai a."

"Chút tự tin này anh vẫn là có, luận tướng mạo, luận xuất thân, luận tuổi, có thể so sánh qua anh, có thể có mấy người? Em muốn thật có thể tìm một người mạnh hơn anh, anh cam nguyện rời khỏi!"

Trong đầu Tiếu Dao liền nhảy ra Chu Hải Quyền: "Anh trai anh."

"Anh trai anh không có khả năng sẽ thích em, em hết hy vọng đi."

"Chính là tôi thích anh ấy."

"Em lại vậy nữa," Chu Hải Vinh nói, "Anh sẽ không tiếp tục nghe bừa đâu."

Cho là như thế, Chu Hải Vinh vẫn là có chút nôn nóng lên: "Ai nha, em có thể hay không đừng cứ mãi nhắc anh trai anh, nói thích anh ấy gì đó, tuy rằng là giả, anh nghe cũng rất dị ứng, không chịu nổi."

Xem ra thật đúng là Chu Hải Quyền dùng được nhất.

Chỉ tiếc a, Chu Hải Quyền không ở đây, bằng không cậu thật ra có thể lợi dụng Chu Hải Quyền khiến hoa hoa công tử này biết khó mà lui. Nếu miệng nói thích Chu Hải Vinh không tin, cậu có thể dùng hành động thực tế để chứng minh nha, cậu không ngại lại leo lên giường Chu Hải Quyền thêm một lần.

Chu Hải Vinh cũng không muốn ép cậu, đứng lên nói: "Anh hôm nay sắp mệt chết, chưa từng đi đường núi xa như vậy, chân anh đều ma sát trầy da."

"Kiều quý," Tiếu Dao nói, "Anh một tiểu thụ kiều quý, giả mạo cái gì đại mãnh công."

"Anh mãnh hay không, em về sau sẽ biết." Chu Hải Vinh nói liền hướng bên ngoài đi, đi tới cửa, lại xoay người lại, hỏi: "Em thật sự cảm thấy anh cả mạnh hơn anh sao? Anh ấy cũng đâu tốt hơn anh chỗ nào?"

Hắn nói xong thấy Tiếu Dao muốn nói vài lời, lại vội nói: "Em vẫn là đừng nói nữa, anh vốn dĩ đã đủ dị ứng rồi."

Hắn nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, Tiếu Dao thở ra một hơi, cười.

Chu Hải Quyền so Chu Hải Vinh mạnh hơn ở nơi nào, cậu thật đúng là chưa cẩn thận nghĩ.

Đầu càng cao hơn một ít, thân thể càng tráng hơn một ít? Người càng thành thục hơn một ít, càng có tiền hơn một ít?

Trong đầu liền hiện ra bộ dáng của Chu Hải Quyền, cậu cảm thấy chủ yếu, vẫn là Chu Hải Quyền có một phẩm chất đàn ông tốt nhất, kiên định.

Người kiên định, cũng khiến người khác kiên định, cảm giác cùng người đó ở bên nhau thực an ổn, có thể tin cậy, có thể yên tâm dựa vào. Không giống Chu Hải Vinh, tâm tính không chừng, giống như mãi cũng không bắt được hắn, bắt được cũng thủ không được, nắm chặt lại khẩn, một ngày nào đó cũng sẽ từ khe hở ngón tay của mình mà trốn đi.

Buổi tối diễn xuất, bảng tiết mục có sửa chữa rất lớn, ca hát đều đã đổi mới bài hát, giảng tướng thanh đã đổi mới truyện cười, ngay cả tạp kỹ biểu diễn cũng đã đổi mới đa dạng, duy độc Tiếu Dao, vẫn là xướng 《 Sơn Pha Dương 》ngày hôm qua.

Lần này Liễu Oanh Oanh không giúp cậu, chính cậu đối mặt với gương hoá trang, mặt mày đặc biệt là tinh tế, cậu đối với gương không dám cẩu thả mà họa, hai má bôi phấn mặt, là hồng diễm lệ, Liễu Oanh Oanh ở bên cạnh nhìn, nói: "Cậu càng ngày càng có phong phạm Càn đán nha."

Đại khái thu trình tâm lý tiếp độ cao, ngồi xuống trước gương, tô lên vệt sáng, họa lên mặt mày, người liền trầm tĩnh xuống, có một loại phong lưu uyển chuyển không tự biết. Tiếu Dao nhìn chằm chằm chính mình trong gương, ánh mắt đắm chìm vào, có đôi khi cũng sẽ có một loại choáng váng, những người đó diễn kẻ điên, diễn kịch nhiều sẽ điên cuồng, phân không rõ giới tính của mình, cậu tuy đầu nhập đến nỗi như vậy, lại cũng sẽ ở khoảnh khắc giả dạng, mơ hồ chính mình.

Cậu là Đỗ Lệ Nương, lòng mang một vòng xuân tâm, khát vọng nam nhân, chờ mong xuân ngủ qua đi, đụng vào một người nam nhân gần gũi da thịt.

Kỳ thật không riêng gì người ngoài sẽ chủ quan phỏng đoán, ngay cả cậu ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ, có phải hay không nam nhân bị nam nhân chinh phục thân thể, diễn Càn đán, mới có thể tận xương tủy, đem thẹn thùng của thân thể nam nhân phá nát, hóa thành mị, dung tiến vào trong cốt nhục.

Sân khấu đang diễn tướng thanh, dưới đài tiếng cười hết đợt này đến đợt khác. Có người dẫm lên bóng đêm mà đến, xuyên qua đám người tới hậu trường. Hậu trường nhân viên công tác cười chào hỏi: "Chu tổng."

Chu Hải Quyền gật gật đầu, nhìn thấy được Tiếu Dao đối diện kính hoạ mi.

Hoa lê tuy đạm, bao bọc lại là xuân sắc mãnh liệt.

- -------------------------------

ĐOẠN HAY LẠI SẮP ĐẾN RỒI.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv