[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 72
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi Tiếu Dao bọn họ diễn xuất xong, liền về sở chiêu đãi thu thập hành lý, chuẩn bị trở về, sớm một chút xuất phát, trước khi trời tối liền có thể tới huyện thành.
Lúc Tiếu Dao đang thu thập đồ vật, phát hiện một cái bao nilon màu đen phía sau cửa, cậu vừa mở ra nhìn, thế nhưng quần áo dơ Chu Hải Quyền cởi ra.
Chu Hải Quyền từ trước đến nay ra ngoài quần áo đều là mặc một lần liền ném, lúc này đi vội vàng, quần áo liền quên mang ra ngoài. Tiếu Dao lại cho rằng anh đã quên cầm, nghĩ nghĩ, liền đem túi quần áo kia cất vào balo của mình.
Mọi người hiển nhiên đều ở nhà khách ngốc đủ rồi, không đến nửa giờ, tất cả đều thu thập xong, ngồi trên xe buýt đi huyện thành. Bọn họ đêm nay phải ở một ngày ở huyện thành.
Tiếu Dao đã vài ngày không tắm rửa, lại không tắm cậu thật sự liền chịu không nổi. Nữ đồng chí oán giận đặc biệt lợi hại: "Trên người đều là mùi khó chịu, chỉ có thể dùng sức xịt nước hoa, cùng nam ngồi chung, đều sợ bị đoán được!"
Bọn họ tới huyện thành, liền vào ở khách sạn tốt nhất huyện thành, Tiếu Dao tắm rửa sạch sẽ thống khoái, từ phòng tắm ra ngoài, quả nhiên thần thanh khí sảng, thời điểm sắp ra cửa ăn cơm, thấy đồng nghiệp đều bưng quần áo dơ đi ra ngoài, hỏi mới biết được, bên cạnh khách sạn này có cửa hàng giặt quần áo, đêm nay đưa qua, ngày mai là có thể lấy.
Quần áo dơ vẫn luôn đậy lại dễ dàng có mùi vị, Tiếu Dao lập tức trở về đem quần áo dơ của mình ra, do dự một chút liền gửi một tin nhắn cho Chu Hải Quyền.
Thời điểm nhận được tin nhắn của Tiếu Dao, Chu Hải Quyền vừa đến nhà.
"Quần áo của anh để lại ở nhà khách, tôi mang về cho anh, đợi lát nữa tôi đi cửa hàng giặt quần áo giặt quần áo, có cần tôi giúp anh cùng giặt luôn hay không?"
Chu Hải Quyền sửng sốt một chút, đánh chữ "Không cần, không mặc, ném đi", nhưng là chữ đều đánh xong, lại do dự một chút.
Tiếu Dao đều đem quần áo của anh mang đi, nếu cứ như vậy ném, giống như phụ lại một phen tâm ý của cậu.
Nghĩ nghĩ, liền đáp một câu: "Được, cảm ơn."
Chu Hải Quyền tâm tình phức tạp, bởi vì quần áo giặt sạch, tương lai khẳng định là phải còn đưa cho anh, có qua có lại, lại là một hồi rối rắm.
Dì Vương thấy Chu Hải Quyền trở về, đặc biệt giật mình: "Sao cậu đã trở lại rồi, không phải nói phải nửa tháng sao?"
Chu Hải Quyền hơi có chút mỏi mệt, nói: "Ân, về trước dự định."
Dì Vương liền hỏi: "Vậy cậu có gặp được hai anh em Hải Vinh cùng Tư Ngữ bọn họ không?"
Chu Hải Quyền sửng sốt, liền nghe dì Vương nói: "Hai người bọn họ sáng sớm liền xuất phát đi theo cậu hội hợp, các cậu đây là trật rây rồi?"
"Lão nhị?" Chu Hải Quyền khẽ cau mày, hỏi: "Chú ấy cùng Tư Ngữ cùng đi, đi chỗ nào?"
"Nói là đi Trường Bình Hương cùng cậu hội hợp nha," dì Vương nói, "Lúc này phỏng chừng đã tới rồi."
"Chú ấy sao lại đột nhiên nhớ tới đi nông thôn?"
Dì Vương cười cười, nói: "Cậu ấy cùng Tô Lâm giận dỗi, nghĩ tới đi hít thở không khí. Cậu trước kia không phải thường khuyên cậu ấy cùng đi ra ngoài làm công ích sao, khó được cậu ấy lần này chủ động muốn đi, đáng tiếc hai người các cậu lại vậy, vậy cậu gọi điện thoại cho bọn họ đi, đừng để cho bọn họ chờ không, lại sốt ruột."
"Nghĩ cái gì thì muốn cái đó." Chu Hải Quyền nói liền đi lên lầu, thời điểm đi đến lầu hai ngừng một chút, kéo kéo cổ áo.
Chu Hải Vinh lần này đi, sẽ gặp phải Tiếu Dao sao?
Ý niệm này thoáng hiện ở trong đầu Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền có chút bực bội cùng mỏi mệt, đi phòng tắm tắm rửa.
Tiếu Dao đem quần áo dơ của Chu Hải Quyền đều lấy ra, áo khoác cùng quần đều chỉ có một bộ, nhưng thật ra quần lót có vài cái.
Cửa hàng giặt quần áo bên ngoài, sạch sẽ cũng không thể lấy quần lót đi cho bọn họ giặt. Tiếu Dao nội y đều là tự mình giặt, mấy thứ này của Chu Hải Quyền phải làm sao bây giờ, cậu lại có chút khó khăn.
Cậu cũng không thể chuyên môn gửi tin nhắn hỏi một tiếng: "Quần lót của anh cần giặt hay không?"
Chỉ là trực tiếp ném sao? Giống như chính mình tự tiện chủ trương, cũng không thích hợp.
Tiếu Dao nghĩ nghĩ, liền giữ quần lót của Chu Hải Quyền lại, cái khác đều cầm đi cửa hàng giặt quần áo giặt sạch, cơm nước xong trở về, liền đem nội y của mình giặt sạch trước, sau khi giặt xong vắt ở trên phiến máy sưởi, do dự một hồi lâu, đem quần lót của Chu Hải Quyền bỏ vào trong bồn nước ấm.
Cuộc đời lần đầu tiên thay người khác giặt quần lót, đưa cho Chu Hải Quyền.
Quần lót của Chu Hải Quyền đều là màu tro đen, kiểu dáng giống nhau như đúc, nhưng thật ra không dơ, nước giặt sạch trừ bỏ có chút bọt, vẫn là trong, cậu tùy tiện giặt sạch hai lần, vắt khô, liền cũng đặt ở trên phiến máy sưởi, kết quả phát hiện trên tay dính một khúc lông tóc, cậu nhanh tay quăng vài cái, kết quả là không ném rớt.
Chu Hải Quyền tắm rửa xong cơm cũng chưa ăn liền lên giường nằm, suy nghĩ một đêm, càng muốn tâm càng hoảng. Anh suy nghĩ một loại khả năng: Nếu Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao tương ngộ, hai người lửa tình châm lại, vậy phải làm sao bây giờ.
Người giống như luôn là có chút ích kỷ, anh vì duyên cớ chỗ Chu Hải Vinh, khắc chế tâm ý của mình đối với Tiếu Dao, lại cũng không cách nào tiếp thu Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh lửa tình cháy lại. Anh đã không có cách nào đem Tiếu Dao trở thành em vợ mà đối đãi.
Mong muốn, liền cảm thấy trong lòng nóng bức, lại bò dậy hút rất nhiều thuốc.
Trước kia không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện thuốc là thứ tốt. Vẫn luôn hút đến sắc trời hơi sáng, hút cũng không mệt nhọc, chính là người lại mệt thật sự, anh vừa nằm lại trên giường, vẫn luôn nhìn cửa sổ sáng lên, lấy điều khiển từ xa đóng rèm cửa sổ, lúc này mới nặng nề ngủ.
Một giấc này liền ngủ tới mặt trời lên cao, ngủ không sâu, mơ rất nhiều mộng, loạn thực, một giấc mộng cuối cùng, trong mộng là một sáng sớm trời chưa quá sáng, có người trơn bóng ghé vào trên giường, thân thể như đồng bằng kề núi, khe rãnh phập phồng, nửa ẩn ở trong chăn, lẩm bẩm như xuân ngủ chưa tỉnh, dùng làn điệu lười biếng nói: "Khụ, nhẫm thời tiết, buồn ngủ quá người cũng......*"
*Đoạn ca từ.
Người nọ từ trong chăn hơi hơi nghiêng đầu tới, lộ ra một khuôn mặt ửng hồng, là Tiếu Dao.
Chu Hải Quyền thân thể nóng lên, liền tỉnh.
- --------------------------------
TỪ NAY HAI TUẦN BA CHƯƠNG HAI TUẦN BA CHƯƠNG.
PHÚC LỢI CÓ MỘT VẪN CÓ TIẾP 2 3 NỮA NHA.
YÊU THƯƠNG.