Bởi vì bà cảm thấy sau khi Tiếu Dao nhảy sông, thái độ của người Chu gia đối với Tiếu Dao đều thay đổi. Đặc biệt là Chu Hải Vinh, rõ ràng bị kinh sợ rồi, người thay đổi rất nhiều, mỗi ngày đi trễ về sớm, cũng không ngủ ngoài. Cho dù Tiếu Dao không chút thân mật với hắn, hắn cũng không câu oán hận.
Nhưng thật ra Chu Đồng, thay đổi đối với Tiếu Dao là tương đối xấu đi. Cô ấy lén lút nói với Chu Hải Quyền: "Vì chút chuyện này liền nháo tự sát, người như vậy, thật sự thích hợp kết hôn sao?"
Chu Hải Quyền không nói chuyện.
Chu Đồng nhìn anh một cái, duỗi tay chọc anh một chút: "Em gần đây làm sao vậy, sao lại luôn thất thần? Hay là em nhảy xong cũng xảy ra vấn đề tinh thần à?"
Chu Hải Quyền hút điếu thuốc, nói: "Chị không cảm thấy Tiếu Dao hiện tại, thật sự như là đổi một người sao?"
Tiếu Dao là thật sự thay đổi, đổi đến không giống trước kia một chút nào. Khí chất không có nhu hòa như trước, người tuy rằng gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần lại rất tốt, người tự sát chưa thành, đều bao phủ bóng ma tử vong giống nhau, như hoa sắp tàn, nhưng Tiếu Dao, lại giống như cành lá từ trong khô cằn một lần nữa nảy mầm, niềm vui cuộc sống mới.
Chu Đồng nghe anh nói xong, đứng ở trên tầng cao nhất nhìn xuống, thấy Tiếu Dao đeo hai cái ba lô, đang chuẩn bị ra cửa.
Chu Hải Vinh đuổi theo ra ngoài, ở phía sau hô: "Em còn chưa khỏe hoàn toàn đâu, sao lại muốn ra cửa?"
Tiếu Dao quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: "Tôi muốn một mình ra ngoài đi lại dạo chơi."
Chu Hải Vinh nhấp nhấp miệng, liền thấy Tiếu Dao vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: "Đi đây."
Bước chân rất lớn, cả người đều càng thanh chính rất nhiều, không còn trầm tĩnh thủy tú khi mới vừa gặp mặt nữa. Là có chút không giống nhau. Chu Đồng một bên nhìn một bên nghĩ.
Tiếu Dao giả vờ mất trí nhớ, đã trải qua vài giai đoạn, rốt cuộc cậu không có kinh nghiệm gì, cái gì cũng đều là thử thăm dò. Tỷ như cậu ngay từ đầu tốt quá hoá lốp, nói mình không phải Tiếu Dao, mà là Trần Ngộ, điểm này mặc dù là bác sĩ cũng cảm thấy cậu là tinh thần có vấn đề, chẳng lẽ còn có người tin tưởng cậu xuyên đến đây?!
Ngược lại làm cho mọi người không thể hiểu được, dì Vương nhát gan, còn có chút sợ hãi, nói: "Cậu như vậy giống như ma nhập vậy, rất dọa người, về sau có thể đừng nói nữa hay không."
Tiếu Dao cũng cảm thấy là, mức độ này, cậu vẫn là không nắm được.
Bất quá cũng may cậu hiện tại là người hỗn loạn, hành vi hỗn loạn, ngược lại tương đối phù hợp biểu hiện dị thường tinh thần chịu kích thích.
Thử đi thử lại mấy ngày về sau, cậu liền định ra: Cậu là Tiếu Dao, nhưng là Chu Hải Vinh là ai, cùng cậu có quan hệ gì, cậu hết thảy không nhớ rõ!
Bác sĩ cũng cảm thấy như vậy tương đối hợp lý, nói với Chu Hải Vinh: "Vậy là đúng rồi, kiểu vì tình tự sát này, chịu kích thích quá mãnh liệt, sẽ mất trí nhớ có lựa chọn, sẽ quên những chuyện liên quan với người nào đó, hoặc là chuyện xảy ra trong một đoạn thời gian, loại tình huống này cũng không hiếm thấy, huống chi cậu ta còn từng chết đuối."
Chu Hải Vinh có chút bực bội hỏi: "Vậy còn có thể khôi phục không?"
"Khó mà nói."
Liên quan đến vấn đề tinh thần, cho dù là bác sĩ số một cả nước, cũng không thể cam đoan, loại vấn đề tinh thần nhìn không thấy sờ không được này, đều là khó mà nói.
Tiếu Dao trừ bỏ ở chuyện giả vờ mất trí nhớ xem xét mấy lần cuối cùng có một ít điều chỉnh thay đổi, cậu còn dần dần ý thức được, cậu căn bản không cần nghĩ cách mai danh ẩn tích.
Chính mình hoàn toàn có thể trắng trợn táo bạo mà tìm phòng ở, dọn ra.
Cậu đã không nhớ rõ Chu Hải Vinh, vì sao còn phải cùng hắn ở cùng một chỗ, vì sao còn phải mai danh ẩn tích lén lútn sống qua ngày?
Cậu hoàn toàn có thể nghênh ngang mà ra khỏi cửa lớn Chu gia a!
Cho nên cậu gần đây mỗi ngày ra cửa, tìm công việc.
Cậu trước tìm xong công việc, xem nơi làm việc, lại quyết định là dọn về nhà cũ của cậu hay là thuê nhà.
Sau khi có cuộc sống mới, lại nhìn ngắm Nam Thành, cảm giác cũng là không giống nhau, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu đeo balo, mặc quần jean, áo phong thuần trắng, giày thể thao VANS, rất giống cậu trước kia.
Trước kia thời kỳ làm Tiếu Dao, cậu rất ít khi ăn mặc tùy ý mà ra ngoài, quần áo trong tủ quần áo của Tiếu Dao tuy rằng tươi mát thanh nhã, nhưng đại đa số vẫn là kiểu khí chất mềm mỏng, áo sơmi nhiều hơn một ít, áo thun đa phần là kiểu dáng phức tạp, đi con đường văn nghệ ưu nhã, khuôn mặt cũng trang điểm tỉ mỉ, mỹ phẩm dưỡng da dùng một đống.
Mà cậu hiện tại, chính là tên nhóc thích để mặt mộc.
Cậu đeo tai nghe nghe nhạc đi trên đường Tử Đàn, sai khi hoa xuân héo tàn, hoa hạ lại nở, tuy rằng không nhiều bằng mùa xuân, nhưng cũng đẹp, cậu còn thấy được mấy bồn hoa bluebonnet ở trên tường đá của một hộ nhà.
Hoa bluebonnet, nhà cậu cũng từng trồng, chỉ là chủng loại so với nhà này có chút không giống nhau, loại nhà cậu là màu lam nhạt, hoa bluebonnet của nhà đó lại là màu hồng phấn, rất kiều* khí. Tai nghe nghe nhạc nhẹ, lúc sắp rời khỏi đường Tử Đàn, bài hát trong tai nghe tự động phát bài tiếp theo, đầu tiên là một khúc nhịp dồn dập, thâm vào dương cầm khúc tươi mát, vừa nghe khúc nhạc dạo cậu liền rất thích, vì thế cầm di động nhìn một chút, ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy, âm nhạc lập tức mạnh mẽ lên, cậu trong nhịp mạnh và âm nhạc, thấy được cái tên《Star sky》này.
*Kiều diễm.
Âm nhạc vô cùng kích thích lòng người, có giọng nữ ngân nga mờ mịt cao vút, cậu lắc đầu theo tiết tấu, vui sướng của trọng sinh rốt cuộc bị kích nổ, cậu ở trong tiếng âm nhạc che trời lấp đất chạy vội lên.
Cậu đeo balo, đi lại trên đường phố, thời điểm đi ngang qua một chỗ đất bằng, dọa bay một đám bồ câu trắng, cậu cười ngẩng đầu nhìn lại, cánh bồ câu trắng ở trong nắng sớm giãn ra. Cậu chạy ra khỏi khu người giàu có, bay thẳng đến trung tâm thu nhận động vật lưu lạc, chạy liên tục đến cửa trung tâm thu nhận, cậu mới thở phì phò ngừng lại.
Cậu tới thăm Trần Ha Ha.
Khiến cậu cảm thấy vui là, Trần Ha Ha thế nhưng còn nhìn ra cậu, vừa nhìn thấy cậu liền kêu gâu gâu nhào tới. Tiếu Dao ngồi xổm xuống cười, nhân viên cười nói: "Tiểu soái ca, cậu tới rồi."
"Tôi tới thăm Trần Ha Ha." Tiếu Dao từ trong túi móc ra chút đồ ăn, Trần Ha Ha xoay vòng quanh chân cậu vài vòng, sau đó lăn một cái, giơ bốn chân nằm trên mặt đất.
"Nó hình như không lớn lên bao nhiêu a." Cậu nhớ rõ thổ cẩu hình như đều lớn lên rất nhanh.
"Nó hình như là con lai của thổ cẩu và Teddy." Nhân viên công tác nói, "Bất quá hẳn là sẽ còn lớn hơn chút, nói về gen vẫn là gen thổ cẩu nhiều hơn chút."
"A?" Tiếu Dao rất ngạc nhiên mà nhìn Trần Ha Ha, nghiêm túc ngắm, lông Trần Ha Ha quả nhiên có một chút xoăn, đại khái một phần năm giống Teddy, bốn phần năm giống điền viên khuyển Trung Hoa! Cũng không biết là Teddy điền viên khuyển hay là điền viên khuyển Teddy*, bất quá mặc kệ loại nào, ngẫm lại hình ảnh đều rất sảng khoái!
*Đực này cái kia hay đực kia cái này.
"Có lai hình như đều tương đối thông minh," nhân viên công tác cười hỏi, "Cậu là muốn đón nó đi sao?"
"Bây giờ còn chưa được, qua mấy ngày nữa tôi tới đón." Tiếu Dao ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu cười: "Còn phải vất vả mọi người một đoạn thời gian."
Nhân viên công tác kia bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương hơn hai mươi, cô bé mỗi lần nhìn thấy Tiếu Dao liền tim đập gia tốc. Hiện giờ Tiếu Dao tuy rằng mảnh khảnh hơn rất nhiều, bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa nha, đại soái ca cho dù gầy khô xương, cũng vẫn là đại soái ca nha. Thấy Tiếu Dao cười với mình, cô bé thật muốn hỏi cậu phương thức liên hệ.
"Tôi hôm nay muốn mang nó đi ra ngoài một ngày, được không?"
"Đương nhiên được nha, anh theo tôi tới đăng ký một chút."
Tiếu Dao liền đi theo qua làm đăng ký, liền ôm Trần Ha Ha đi ra ngoài.
Trung tâm chăm sóc Trần Ha Ha rất tốt, so với trước kia béo hơn, bất quá thoạt nhìn càng đáng yêu, lông cũng chải vuốt rất sạch sẽ. Bất quá Trần Ha Ha vẫn luôn vặn, cậu liền đem xích chó nhân viên công tác cho cậu đeo lên cho Trần Ha Ha, sau đó dẫn nó.
"Phải theo sát anh, không được chạy loạn a." Cậu nói với Trần Ha Ha.
Trần Ha Ha vậy mà nhảy gâu gâu kêu hai tiếng.
Tiếu Dao liền cười ha ha lên, tâm tình càng tốt, mang theo Trần Ha Ha cùng đi tìm công việc. Trần Ha Ha đừng nhìn là một chú chó đất nhỏ, rất kiêu kì, đi không đến một giờ, đã lười đi rồi, trực tiếp tứ chi hướng lên trời nằm trên mặt đất, duỗi đầu lưỡi làm nũng với cậu. Không có cách nào, Tiếu Dao đành phải ôm nó tiếp tục đi.
Cậu không có văn bằng gì, xác thật tìm không được công việc tốt gì, tìm hết một ngày, chân cũng sắp gãy rồi, cũng không tìm được cái thích hợp, cậu cảm thấy cứ tiếp tục tìm như vậy không phải cách, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, cậu nhìn thấy có nhà hàng nhỏ đang tuyển người phục vụ, liền ôm Trần Ha Ha đi.
Quán ăn kia tọa lạc ở chỗ ngoặt cảu tiểu khu, là cái tiệm đồ nướng, đại khái bởi vì là mùa hè, trời còn chưa tối, bên ngoài đã ngồi đầy người, ông chủ đang vội vàng làm tiệc dưới tàng cây hoè gai cho ai đó, thật xa là có thể ngửi được khí vị khói xông và bia. Bà chủ nói: "Một tháng 3000, buổi chiều 6 giờ bắt đầu đi làm, rạng sáng hai giờ tan tầm, bao một bữa cơm chiều một bữa ăn khuya, cậu nếu là cảm thấy thích hợp, ngày mai liền tới đây làm."
Mẹ ruột Tiếu Dao mở hai tiệm cơm nhỏ, ở cửa tiểu khu, cửa hàng nhỏ, buôn bán lại rất tốt, trong tiệm mướn một dì hỗ trợ, ngẫu nhiên người không đủ, cậu sẽ đi hỗ trợ, cho nên với công việc làm phục vụ theo giờ ở nhà hàng cũng không xa lạ, chỉ là Trịnh Nghiên rất ít để cậu làm mấy việc này: "Tay con là dùng để đàn dương cầm, đầu óc là dùng để học tập, nơi này không cần con nhọc lòng."
3000 ở Nam Thành tính là tiền lương thấp, chỉ là nuôi sống bản thân không phải vấn đề. Tiếu Dao định cứ làm mấy ngày thử xem, cũng không thể nhàn rỗi, bởi vì là quán ăn nhỏ, cũng không có chính quy gì, không cần làm thủ tục gì, bà chủ bào cậu ngày mai đúng bốn giờ đến đây làm.
Tiếu Dao lại đi xem trạm giao thông công cộng bên cạnh, phát hiện xe buýt số 28 vừa lúc đi qua bên ngoài tiểu khu cậu ở trước kia, đến tiệm đồ nướng này đại khái mười con đường.
Cơ bản thỏa mãn nhu cầu của cậu.
Tiếu Dao đi ra ngoài cả ngày cũng chưa trở về, Chu Hải Vinh rất nóng lòng.
"Em ấy sẽ không vô thanh vô tức mà chạy mất đi?"
Dì Vương cười nói: "Lúc cậu ấy ra cửa cái gì cũng chưa mang, có thể đi nơi nào."
"Em ấy gần đây vẫn luôn nói phải cùng cháu ly hôn," Chu Hải Vinh nói, "Hơn nữa hiện tại rời nhà trốn đi, còn cần đem cái gì a, chỉ cần mang theo căn cước, có điện thoại, có tiền, những thứ khác đều có thể không cần mang."
Hắn liền gọi điện cho Tiếu Dao, kết quả cũng vẫn luôn không ai nghe.
Thời điểm Chu Hải Quyền trở về, liền thấy Chu Hải Vinh giống như kiến bò trên chảo nóng, ở bên kia xoay quanh. Anh nới cổ áo, nhìn về phía dì Vương, dì Vương cười nói: "Cậu ấy không liên lạc được vớiTiếu Dao, đang sốt ruột đâý."
"Gọi điện thoại chưa?"
"Rồi, nhưng vẫn luôn không ai nghe. Anh, anh nói em ấy sẽ không xảy ra chuyện đi? Em ấy có thể là đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu hay không, cái gì cũng không nhớ rõ?" Nghĩ đến đây, Chu Hải Vinh liền có chút lo lắng, Tiếu Dao lớn lên đẹp như thế, nếu như bị người không có ý tốt khi dễ thì làm sao bây giờ.
Chu Hải Quyền nói: "Là tắt máy, hay là không ai tiếp?"
"Không ai tiếp." Mỗi lần "Đô đô đô" vang nửa ngày, cuối cùng thông báo "Điện thoại Ngài gọi trước mắt không ai nghe".
"Cậu ấy khả năng chỉ là không muốn nghe điện thoại của chú." Chu Hải Quyền nói.
Chu Hải Vinh: "......"
Mặc dù rất không muốn tin tưởng, bất quá thật là có khả năng này! Hắn nhìn nhìn dì Vương: "Dì Vương, dì gọi cho em ấy một lần thử xem."
Dì Vương nói: "Vậy cậu chờ một chút, tội làm con cá này xong đã."
Chu Hải Quyền liền móc di động ra, gọi một cuộc điện thoại qua. Chu Hải Vinh còn chưa kịp kinh ngạc anh cả hắn thế nhưng có số điện thoại của Tiếu Dao, liền nghe thấy anh cả hắn nói: "Là tôi, cậu đang ở đâu?"