Kỳ thật ở nhảy khoảnh khắc nhảy sông, Tiếu Dao một bên đắm chìm trong cốt truyện, cảm thấy dị cẩu huyết thường xúc động lại thê thảm, một mặt, lại cảm thấy cái cốt truyện này thật sự buồn cười. Bất quá tiểu thuyết khẳng định sẽ có một ít xử lý nghệ thuật hóa, chân trước hát nhảy sông, chân sau liền nhảy sông, ngược lại cũng phù hợp tình cảnh trong hí kịch, 《 Hào Môn Nam Tức 》 không hổ là tổ hợp lớn của cẩu huyết!
Hết thảy bất quá thời gian ngắn ngủn vài giây, người trên du thuyền đều sợ ngây người, chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Tiếu Dao đã nhảy vào trong nước sông.
"Cứu người a, mau cứu người!"
Mọi người hoảng loạn thành một đoàn, du thuyền đảo mắt đã lái đi rất xa, có người vội vàng đi thả thuyền cứu nạn, có người vội vàng đi mặc áo cứu sinh, Triệu Tuân một phen giữ chặt Chu Hải Quyền: "Cậu muốn làm gì?!"
Chu Hải Quyền tháo nhanh giày, tránh tay anh ta, trực tiếp nhảy xuống dưới.
Du thuyền còn đang tiến về phía trước, du thuyền lại cao, trực tiếp nhảy xuống như vậy vẫn là rất nguy hiểm, Chu Hải Quyền vừa nhảy xuống đã không thấy bóng dáng, chỉ có du thuyền xẹt qua màu trắng sóng nước, Triệu Tuân giật lấy một cái áo cứu sinh, mặc lên trên người, ngay sau đó liền nhảy xuống.
Có người lớn tiếng kêu để du thuyền dừng lại, trên thuyền vô cùng loạn, Chu Hải Vinh cũng đã choáng váng, ghé vào trên mép thuyền, muốn nhảy vào trong nước, lại bị người kéo lại: "Làm như vậy cũng vô dụng, đến hạ thuyền cứu nạn, bằng không bọn họ làm sao đi lên."
Chu Hải Vinh lúc này mới kịp phản ứng lại, nhanh chân đi hạ thuyền cứu nạn, lại nhìn nước sông, Tiếu Dao bỗng nhiên từ nước sông trồi lên, chỉ vùng vẫy vài cái, đã lại chìm xuống.
Chu Hải Vinh lập tức lại bị dọa, trực tiếp rớt nước mắt.
Tiếu Dao trong lòng đang mắng người.
Cậu không phải đã học được bơi lội sao, sao lại vô dụng!
Còn có nước sông này, tháng 7 sao cũng lạnh như vậy!
Cậu bị sặc một ngụm nước, đôi mắt cơ hồ không mở ra được, nháy mắt chìm xuống, thấy được một người bơi về phía cậu.
Bất quá vẫn là quá xa. Đến lúc khoảng cách còn gần mười mét, cậu nghĩ tới thật nhiều, liền uống vào một ngụm nước.
Cậu là sắp chết, hay là phải về thế giới vốn dĩ của cậu?
Đầu óc lập tức mê mang, thân thể khó chịu đã trở nên mơ hồ, cậu cảm giác được thân thể chính mình run rẩy, chỉ chốc lát đầu óc liền hoàn toàn chỗ trống.
Chu Hải Quyền bơi đặc biệt nhanh, chỉ là đột nhiên vào nước, thân thể có chút không thích ứng, anh bơi lại gấp, rất nhanh liền cảm giác thể lực có chút chống đỡ không nổi, anh bơi tới vị trí đại khái Tiếu Dao biến mất, liền lặn xuống nước tìm, nước sông vẩn đục, đôi mắt sáp đau, đều thấy không rõ lắm, anh mơ hồ nhìn thấy trong nước Tiếu Dao còn đang run rẩy, giơ tay liền bắt được cánh tay cậu, sau đó dùng sức vớt một cái, liền đem cậu ôm vào trong ngực.
Đầu óc Tiếu Dao đã mất đi ý thức, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, ôm chặt thân thể Chu Hải Quyền, sau đó leo lên anh muốn nổi lên mặt nước, thân thể giãy giụa lợi hại, như là một con cá sắp chết. Chu Hải Quyền phát hiện chính mình đã không còn sức lực khống chế cậu, bị cậu đẩy xuống, liền uống một ngụm nước, nước này vừa đi vào, thân thể anh cũng bản năng mất đi khống chế, hai người vừa mới toát ra mặt nước, liền lại chìm xuống.
Không tốt.
Chu Hải Quyền tránh thoát ra, từ sau lưng lại lần nữa dùng cánh tay câu lấy cổ Tiếu Dao, thân thể Tiếu Dao cuối cùng run rẩy vài cái, liền hoàn toàn không có phản ứng. Đúng lúc này, một bàn tay bắt được cánh tay anh, dùng sức đem anh lôi kéo lên trên, anh liền ôm Tiếu Dao cùng nhau trồi lên mặt nước.
Chu Hải Quyền há to miệng thở hổn hển, quay đầu lại đối diện với Triệu Tuân một mặt ướt dầm dề: "Cậu không muốn sống nữa?!"
Anh phun khí, đưa Tiếu Dao cho Triệu Tuân, chính mình mới hoàn toàn nổi lên, tay chân lại đều đã gần như thoát lực. Trên mặt nước lạc mấy cái phao cứu sinh, Chu Hải Quyền liền dùng hết sức lực cuối cùng bơi qua, bắt được một cái phao cứu sinh, thở hổn hển ngã lên bên trên, sau đó vớt một cái phao cứu sinh khác, đẩy về phía Triệu Tuân.
Triệu Tuân bơi rất tốt, lại mặc áo cứu sinh, anh ta đem Tiếu Dao đưa đến chỗ phao cứu sinh, nâng cậu nổi trên mặt nước, vỗ vỗ mặt Tiếu Dao, Tiếu Dao đã không có phản ứng.
Chu Hải Vinh lái một chiếc thuyền cứu nạn chạy như bay đến, kinh hoảng mà kêu lên: "Anh cả......"
Triệu Tuân cùng Chu Hải Quyền hợp lực đem Tiếu Dao đẩy lên, Chu Hải Vinh đem Tiếu Dao cả người ướt đẫm kéo tới trên thuyền cứu nạn, cơ hồ đã sắp khóc, kêu lên: "Tiếu Dao, Tiếu Dao......"
Tiếu Dao sắc mặt trắng bệch, nằm ở nơi đó, tóc ướt dầm dề dính vào trên mặt. Bọn họ đều thường đi chơi gần nước, đều học qua xử lý khẩn cấp, Chu Hải Vinh tuy rằng gấp, lại không có mất đi lý trí, nhanh chóng cởi quần áo Tiếu Dao, sau đó đem cậu ôm lên đùi mình, mặt ép xuống, tiến hành xử lý khống thủy, đúng lúc này, Tiếu Dao đột nhiên phun ra một ngụm nước, cả người nháy mắt sống lại, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Chu Hải Vinh kinh hỉ mà rớt nước mắt, vội kêu lên: "Tiếu Dao, Tiếu Dao."
Chu Hải Quyền cùng đám người Triệu Tuân cũng lên thuyền cứu nạn, Chu Hải Quyền đã không còn sức lực, anh thoát lực ngồi trên thuyền cứu nạn, dưới thân nước một mảng, thở phì phò, nhìn Tiếu Dao.
Tiếu Dao híp mắt nhìn anh, đôi mắt lại có chút không có tiêu cự, Chu Hải Vinh đem cậu buông xuống, cậu liền gục đầu xuống, dựa vào trên người Chu Hải Vinh.
Bọn họ ngay sau đó liền đem Tiếu Dao đưa vào bệnh viện, Tiếu Dao ngay từ đầu vẫn có ý thức, sau khi vào bệnh viện, người lại dần dần hôn mê.
Dì Vương là buổi tối mới biết được Tiếu Dao nhảy sông, đều trợn tròn mắt, hỏi Chu Đồng: "Sao đang tốt lại nhảy sông đây?"
"Ai biết được." Chu Đồng vừa sợ hãi vừa có chút tức giận, "Dì nói xem chuyện gì không thể ngồi xuống nói cho đàng hoàng, không muốn sống nữa, nhảy sông, đây là tùy tiện nhảy sao, Hải Quyền còn nhảy xuống đi cứu cậu ta, áo cứu sinh cũng chưa mặc, đã nhảy xuống sông."
Nói đến việc này, Chu Đồng còn có chút nghĩ mà sợ. Nói thật, cô nhìn thấy Chu Hải Quyền nhảy xuống đi cũng trợn tròn mắt, Chu Hải Vinh đều so với hắn còn có lý trí hơn, một người ngày thường thông minh như vậy, trước kia cũng là thường xuyên chơi mấy trò vận động trên nước, nên biết một ít thường thức tự bảo vệ mình, như thế nào xúc động như vậy.
"Vậy Tiếu Dao hiện tại thế nào?" Dì Vương vội vã hỏi, "Hải Quyền đâu, cậu ấy không có việc gì đi?"
"Không có việc gì nhưng thật ra đều không có việc gì, đều ở bệnh viện, nói là làm kiểm tra toàn thân, quan sát quan sát lại nói."
Lúc Chạng vạng, Chu Hải Quyền đã trở lại, dì Vương vội đi hỏi anh tình huống của Tiếu Dao, Chu Hải Quyền nói: "Không có vấn đề gì lớn, qua hai ngày là có thể xuất viện."
"Tôi đây có cần đi thăm cậu ấy không?" Dì Vương hỏi.
"Ngày mai đi, tôi đưa dì cùng đi, trước mắt có lão nhị bồi em ấy rồi." Chu Hải Quyền tựa hồ rất là mỏi mệt, nói xong liền lên lầu đi.
Thời điểm Tiếu Dao tỉnh lại, liền thấy Chu Hải Vinh nằm ở bên cạnh trên giường. Cậu ở chính là phòng bệnh xa hoa, khi vừa tỉnh lại cậu cho rằng mình ở trong khách sạn nào, đợi một hồi lâu, nhìn thấy trên tay mình cắm châm, đang truyền dịch.
Cậu giãy giụa ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu rất choáng váng. Chu Hải Vinh vốn dĩ ở nằm chơi di động, thấy cậu tỉnh, vội xuống giường, bước đến nói: "Em rốt cuộc tỉnh, bác sĩ nói em không có việc gì, nhưng người vẫn luôn không tỉnh, làm anh sợ hãi."
Tiếu Dao muốn nói chuyện, mới phát hiện giọng nói bị tắt, Chu Hải Vinh liền nói: "Bác sĩ nói thân thể em tố chất kém, bị lạnh, cho nên phát sốt."
Thân thể hiện giờ này của cậu, thật mảnh mai giống như Lâm muội muội, phát sốt thành chuyện tầm thường.
Tiếu Dao cảm thấy phi thường mệt, liền lại nằm xuống, Chu Hải Vinh nắm lấy một cái tay khác của cậu, sau đó ngồi ở trên ghế bên cạnh, thập phần khẩn trương mà nhìn cậu.
Tiếu Dao mới nhớ tới, chính mình nhảy sông.
Cũng không biết giờ này khắc này, Chu Hải Vinh nhìn mình, trong lòng suy nghĩ cái gì, đây chính là vì người vì hắn nhảy sông a!
Quả nhiên, Chu Hải Vinh nói: "Sao em lại ngốc như vậy."
Tiếu Dao há miệng thở dốc, chưa kịp nói lời nào, liền thấy Chu Hải Vinh hôn hôn tay cậu, phảng phất vạn phần quý trọng.
Trời ạ, đây là có ý gì! Muốn diễn kịch bản cẩu huyết mất đi mới hiểu được quý trọng sao!
Tiếu Dao nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào, nhanh chống nhắm hai mắt lại, làm bộ thể lực chống đỡ hết nổi, lẳng lặng mà nằm ở nơi đó.
"Em có phải hay không còn không có sức lực? Anh đi gọi bác sĩ qua đây xem, em chờ một chút."
Chu Hải Vinh nói liền chạy ra ngoài. Tiếu Dao mở to mắt, nhìn nhìn bên cạnh bày mấy giỏ hoa, nghĩ cậu rốt cuộc hôn mê bao lâu.
Hẳn là sẽ không giống phim truyền hình, động bất động liền hôn mê mười ngày nửa tháng đi?!
Bất quá trước mắt tràn ngập đầy ngập, chủ yếu vẫn là vui sướng của trọng sinh, trong vui sướng lại mang theo một chút thất vọng...... Cậu cho rằng cậu sẽ như vậy chết đi, sau đó trở lại thế giới của cậu.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Cậu phải làm cái gì, đi đâu. Cậu kỳ thật thật đúng là không có cụ thể nghiêm túc mà tự hỏi qua vấn đề này.
Tiếu Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là hôn ly trước tại đây, đây là cậu vốn dĩ đã nghĩ xong, chuyện thứ nhất sau khi nhảy sông phải làm.
Chính là thấy vừa rồi bộ dáng Chu Hải Vinh đối cậu thâm tình, hôn này có thể là khó ly hay không? Còn có một vấn đề, chính là cậu còn muốn làm Tiếu Dao hay không?
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chính mình hẳn là cùng quá khứ Tiếu Dao phân rõ giới hạn, nghĩ như vậy, trong lòng liền có chủ ý.
Chu Hải Vinh dẫn bác sĩ tiến vào, bác sĩ xem xét một lần, thực hòa khí mà nói: "Không có gì vấn đề lớn, chờ sốt lui, lại quan sát nửa ngày, là có thể xuất viện."
"Cảm ơn đại phu." Chu Hải Vinh thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Tiếu Dao: "Em có cái gì không thoải mái hay không, liền nói với bác sĩ."
Tiếu Dao há miệng thở dốc, nói một câu nói, Chu Hải Vinh không nghe rõ, liền đến gần rồi nói: "Em nói cái gì?"
Tiếu Dao liền lặp lại một lần, kết quả Chu Hải Vinh sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn về phía hắn.
Tiếu Dao một bộ mê mang trạng thái: "Anh...... Anh là ai nha?"
Thật sự không nghĩ tới sau khi nhảy sông cậu còn phải diễn kịch, bất quá đây vì giả người khác mà diễn kịch, cùng vì chính mình mà diễn, cảm giác vẫn là thực không giống nhau. Cậu nói: "Tôi không quen biết anh."
- ----------------------------------------------
SAU ĐÂY LÀ MỘT QUẢNG LẶNG CỰC DÀI
XIN TẠ LỖI TRƯỚC VỚI QUÝ DỊ
*CÚI ĐẦU* *CÚI ĐẦU*
#TGiai