CẦU VOTE Ạ???
CHƯƠNG 20
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
《 Hào Môn Nam Tức 》 dì Vương cũng xem như xứng đáng là một nửa người nhà hào môn, bà phụ trách chiếu cố sinh hoạt của người Chu gia, việc nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Nhưng nếu cho rằng bà chỉ là người nấu cơm, vậy thì sai rồi.
Dì Vương cũng không phải là nữ nhân không có văn hóa, ngược lại, bà cũng là nữ nhân tốt nghiệp khoa chính quy, trước kia cũng từng ra ngoài đi làm, sau lại kết hôn, bởi vì nguyên nhân gia đình, làm bà chủ gia đình, sau này mới đến Chu gia làm việc, chính là vì tiền lương cao.
Làm cái gì mà không phải làm, chỉ cần có thể kiếm tiền, huống chi hào môn nhà giàu, đối đãi a di trong cũng thập phần khách khí. Bà ngay từ đầu là làm bảo mẫu, chiếu cố mấy đứa trẻ Chu gia, sau này bọn trẻ dần dần đều lớn, bà liền đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm, chờ đến về sau vợ chồng lão Chu qua đời, bà trên cơ bản chính là nữ quản gia Chu gia. Chu Hải Quyền bọn họ cũng tín nhiệm bà, cho nên bà ở Chu gia vẫn là có chút địa vị, đây cũng là nguyên nhân Tiếu Dao vừa vào cửa liền nịnh bợ bà.
Huynh đệ tỷ muội Chu gia, quan hệ với bà đều không tồi. Bà cũng là thiệt tình vì mấy người bọn họ mà suy xét, cho nên đối với đối tượng Chu Hải Vinh tìm tới này, bà kỳ thật cũng có chút không vừa lòng.
Nguyên nhân giống với Chu Hải Quyền, một là cảm thấy quá qua loa, mới vừa nhận thức liền phải kết hôn, hai chính là cảm thấy dựa vào điều kiện của Chu Hải Vinh, kỳ thật có thể tìm một người tốt hơn.
Chẳng qua bà không phải Chu Hải Quyền, đối với hôn nhân đại sự của Chu Hải Vinh, bà không tiện nói nhiều, thấy Chu Hải Vinh tựa hồ thiệt tình thích, chính mình đối với Tiếu Dao cũng thực nhiệt tình.
Nhưng là nhiệt tình là nhiệt tình, mỗi ngày nghe Tiếu Dao ở kia đánh đàn, bà cũng là một đầu đầy vạch đen. Này làm con dâu hào môn, quá không đủ tiêu chuẩn.
Hơn nữa Tiếu Dao gần đây về đến nhà liền nói cho bà về chuyện đi học eo đau lưng, cũng không biết nên nói Tiếu Dao ngốc hay là nên nói cậu đơn thuần, cậu ở trường học luyện tập, phạm sai, cậu đều phải kể cho bà, trong miêu tả của Tiếu Dao, cậu ấy chính là một phế vật không làm gì được a!
Dương cầm đàn thành như vậy liền thôi, như thế nào chính mình bản chức công tác cũng làm kém như vậy!
Cho nên có thể tưởng tượng thời điểm bà nhìn thấy một màn Tiếu Dao nghiêm túc đàn dương cầm kia là giật mình cỡ nào.
Nàng chính là vì trốn “Tạp âm” của Tiếu Dao mới ra cửa, ra cửa phát hiện chính mình đã quên mang ví tiền, lúc này mới lại quay về, kết quả vừa vào cửa liền nghe thấy được tiếng đàn cực lưu sướng vui sướng. Bà tuy rằng không biết đánh đàn, nhưng ở Chu gia ngốc nhiều năm như vậy, nhưng nghe không ít nhóm huynh đệ tỷ muội Chu gia đánh đàn, vừa nghe liền biết cầm kỹ này không tầm thường. Bà vốn dĩ còn tưởng rằng là Tiếu Dao đang phát nhạc gì đó, kết quả đi lên nhìn thoáng qua, không thấy không biết, vừa thấy bị dọa cho nhảy dựng, “Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính Thiết kỵ đột xuất đao thương minh.”. Thân thể Tiếu Dao cũng theo lao âm nhạc nhanh mãnh liệt gấp gáp phập phồng, chỉthiếu chút làm bà kinh ngạc đến rớt cằm.
*Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính,
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh.
*(Bỗng dưng nghe như) tiếng nước bắn tung ra khỏi thành bình bạc vị phá vỡ
(Nghe như) đoàn quân thiết kỵ ào ào đến, đao thương sáng ngời
_ Tỳ bà hành 琵琶行_ Bạch CưDị
《C Tiểu điều luyện tập khúc 》cũng được gọi là 《 Revolutionary Étude 》, là bài đứng đầu trong hai mươi mấy luyện tập khúc của Chopin, khó khăn trên cơ bản có thể xếp đẳng cấp trung. Chu Tư Ngữ học dương cầm vẫn luôn không tồi, khúc nhạc này lại không tốt được tốt, chính là bởi vì sức lực tay trái không đủ.
“Cậu……” Dì Vương chỉ vào Tiếu Dao nói.
Tiếu Dao nhanh chóng đứng lên, kêu một tiếng “Dì Vương”.
Woa, dọa cậu chết đi được, còn may không phải mấy người Chu Hải Vinh.
“Cậu như thế nào đột nhiên…… Cậu biết đánh đàn nha!” Dì Vương khom lưng nhặt ví của chính mình lên, nói: “Cậu đàn tốt như vậy, vậy cậu mấy ngày này……”
Cũng may Tiếu Dao đầu linh quang, chuyển mau, lập tức bắt được dì Vương tay: “Dì Vương, dì nghe cháu nói!”
Tiếu Dao bày ra biểu tình kỹ nữ trà xanh cậu thường thấy, nói với dì Vương: “Cháu thật sự biết đàn dương cầm, mấy ngày này vẫn luôn đang giả vờ không biết.”
“Sao cậu lại phải như vậy?” Dì Vương thực không hiểu.
Tiếu Dao buông tay bà ra, làm ra vẻ thẹn thùng: “Nếu Hải Vinh biết cháu biết đàn……sẽ không cầm tay dạy cháu.”
Dì Vương sửng sốt, ngay sau đó liền phụt một tiếng bật cười.
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Dì Vương cười nói, “Cậu nha cậu nha, thì ra là cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Dì Vương, dì ngàn vạn không thể nói cho anh ấy…… anh cả cũng không được, ai cũng không được, cháu còn muốn để Hải Vinh dạy cháu hai ngày…… Hải Vinh gần đây công tác có chút không hài lòng, nếu có thể khiến anh ấy tận mắt nhìn thấy cháu tiến bộ trong lúc anh ấy dạy, anh ấy nghĩ đó là công lao của mình, còn sẽ không vui sao?”
Dì Vương tự nhiên không có gì không thể đáp ứng, lại không phải gì chuyện xấu: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu cũng giấu diếm rất giỏi. Hai người bọn họ hiện giờ đều không ở nhà, nhà này liền chỉ có hai chúng ta, cậu còn mỗi ngày đều đàn như vậy, cậu nói trước với tôi, chẳng lẽ tôi còn có thể không giúp cậu giấu sao?”
“Cháu sai rồi, dì Vương.” Tiếu Dao lập tức nhận sai.
“Thì ra cậu đàn dương cầm tốt như vậy nha,” dì Vương nhịn không được lại cảm thán, “Hình như so với Hải Vinhcòn đàn tốt hơn một chút, nhà này cậu ấy xem như đàn dương cầm tốt nhất.”
Kia đương nhiên là không giống nhau. Tiếu Dao trước kia là thực nghiêm túc học dương cầm, xem như một nửa chuyên nghiệp. Con cái hào môn Chu gia, học dương cầm, bất quá là vì nung đúc tình cảm, một sở thích nghiệp dư thôi, đối với kỹ thuật ngược lại không có yêu cầu gì.
“Cậu lại đàn cho tôi xem một lần đi, tôi đến bây giờ còn không thể tin tưởng hai mắt của mình, mấy ngày này, nhưng bị tiếng đàn cảu cậu tra tấn đến thảm.”
Tiếu Dao nhanh chóng kéo dì Vương ngồi vào một bên ghế, nói: “Dì muốn nghe cái gì, cứ việc nói đi?”
“Cậu đều biết sao?”
“Nếu là khúc nhạc tương đối phổ biến, cháu đều nhớ rõ nhạc phổ.”
Dì Vương cũng không chọn, mà là cầm mấy quyển nhạc phổ vở trên bàn bên cạnh, lật lật, cuối cùng nói: “Đàn bài này đi, tôi thích nghe nhất cái này, trước kia vào lúc ăn sinh nhật nghe Hải Quyền đàn qua.”
Khi đó Chu Hải Quyền mới lên trung học, tổ chức sinh nhật cho bà, đàn một khúc dương cầm tặng bà. Bất quá nhiều năm như vậy, cũng chỉ một lần như vậy, nhưng bà vẫn nhớ kỹ.
Tiếu Dao tiếp nhận tới vừa thấy, là 《 Melody of the Night 》 chương 5.
Khúc này rất nổi tiếng, người biết đàn dương cầm cơ bản đều đàn quá, rất trùng hợp, mẹ cậu Trịnh Nghiên cũng rất thích bài này, dương cầm trong nhà tương đối cổ, bà ấy thích nhất cũng là Thạch Tiến.
Ngày tháng quá vội vàng, hiện giờ hình như rất ít khi nhớ đến bà, mơ màng hồ đồ bận bận rộn rộn mà trải qua ngày tháng giống như giấc mộng.
Trong lòng cậu có chút đau xót, bản nhạc cũng chưa xem, ngồi chỉnh tề nói: “Một dạ khúc dương cầm, tặng cho dì Vương thân ái!”
Dì Vương cười cười, liền thấy Tiếu Dao ho nhẹ một tiếng, ngồi đoan chính xuống.
Sau khi ngồi xuống giống như người liền lập tức thay đổi, biểu tình cũng nghiêm túc rất nhiều, ngón tay đặt trên phím đàn, nhẹ nhàng đàn tấu lên. Đại khái là bản nhạc nhớ rất kĩ, Tiếu Dao đàn đàn liền nhắm hai mắt lại, thân thể theo âm nhạc hơi hơi đong đưa, nước chảy mây trôi giống nhau tự nhiên, cũng không biết cậu nghĩ tới cái gì, âm nhạc cực kỳ động lòng người, nhưng đẹp nhất chính là người này, sơ mi trắng, cổ cao tinh tế, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, trầm tĩnh thanh chính. Gió thổi bức màn màu trắng phiêu phiêu, dì Vương nghĩ thầm, này không phải tình cảnh trước kia xem thời xưa điện ảnh sao?
Bà vừa nghĩ như vậy, đôi mắt có hồn của Tiếu Dao mở to, quay đầu cười, nhìn thoáng qua bà, kia thật là, đang phát quang, đẹp không thể tả.
Dì Vương nghĩ thầm, trách không được trách không được, trách không được Hải Vinh yêu cậu.