[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 134
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền rất hiểu loại tuần tự tiệm tiến này, trừ bỏ hôn môi âu yếm, liền không còn gì khác. Hai người nghiên ngả trên sô pha ôm nói chuyện phiếm, Tiếu Dao liền nói cho anh chờ qua nguyên tiêu, cậu phải đi theo diễn đoàn Mẫu đơn đình đi nơi khác.
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Anh vốn đang muốn nói với em, nếu em thật sự không thích hát tuồng, thì thôi, không cần miễn cưỡng."
"Vốn dĩ xác thật không quá thích, cảm giác rất biệt nữu, hiện tại liền tốt hơn nhiều rồi." Tiếu Dao không quá quen hai người cách gần như vậy, liền rũ mắt nói, "Anh thích em hát tuồng không?"
"Em làm cái gì anh cũng ủng hộ em, cái gì cũng không muốn làm, anh cũng ủng hộ." Chu Hải Quyền nói liền lại hôn một cái lên bờ môi của cậu, "Hình như lại sưng lên."
Anh vuốt cánh môi Tiếu Dao nói: "Quá non."
Là non, mềm mại, thoạt nhìn đã rất mỹ vị, ăn được tự nhiên càng mỹ vị.
Chuyện hôn người mình yêu này, thật là trăm lần không nề, trừ bỏ ngay từ đầu khó chịu, bởi vì tình cảm mãnh liệt tràn ngập thân thể, vẫn luôn muốn càng tiến thêm một bước, nhưng hôn lâu rồi, tình cảm mãnh liệt liền không nặng như vậy, trong lòng ngược lại sinh ra một loại môi răng tương liên triền miên, khiến người cả người thoải mái.
Bất quá âm thanh duy nhất không hài hòa, chính là Trần Ha Ha vẫn luôn ở bên cạnh kêu không ngừng, Chu Hải Quyền rốt cuộc đứng dậy, cười nói: "Nó khẳng định cho rằng anh đang khi dễ em, kêu dữ như vậy."
Anh nói liền vuốt vuốt lưng nó, từ trên bàn cầm một khối bánh quy cho Trần Ha Ha ăn, Trần Ha Ha được ăn, lại gâu gâu kêu hai tiếng, liền vội không ngừng ăn, Tiếu Dao nói: "Nó khẳng định đói lả."
Cậu nói liền từ trên sô pha bò dậy đi lấy cẩu lương cho Trần Ha Ha, sau khi đứng lên bỗng nhiên kéo thảm mỏng của mình trên sô pha, vây quanh nửa người dưới, lúc này mới đi. Bất quá Chu Hải Quyền vẫn là thấy được, liền nói với Trần Ha Ha: "Chủ tử nhà nhóc là bởi vì quá thoải mái mới kêu, về sau nghe thêm vài lần, nhóc sẽ thành thói quen."
Tiếu Dao đỏ mặt, cầm cẩu lương tiến vào: "Không phù hợp với trẻ em, đừng có nói bậy với HaHa nhà em."
Chu Hải Quyền liền cười, ngồi vào trên sô pha, nói: "Nếu không hôm nay anh không đi nữa?"
Tiếu Dao nói: "Không được, nhà em không có chỗ ngủ."
"Giường của em không phải giường đôi sao? Anh làm ấm giường cho em." Chu Hải Quyền nói, "Một người ngủ không lạnh sao?"
Tiếu Dao liền nói: "Không lạnh, em có thể đắp hai cái chăn."
Trần Ha Ha ăn đến vừa vừa sẽ dừng lại, lại vẫn luôn kêu, Tiếu Dao liền nói: "Em muốn ra cửa dắt cho, anh trở về không?"
"Nuôi chó chính điểm này phiền toái," Chu Hải Quyền nói, "Mỗi ngày đều phải dắt nó."
Anh nói liền đứng lên, Tiếu Dao đi cầm dây dắt chó tròng lên cho Trần Ha Ha, hai người liền dắt Trần Ha Ha ra cửa.
Chu Hải Quyền không muốn sớm như vậy liền trở về, liền bồi Tiếu Dao đi dắt chó. Tiếu Dao dắt cho đều là đi một cái công viên sinh thái nhỏ ở khu phía nam lưu, bất quá hiện giờ thời gian muộn, thiên lại lạnh, công viên kia bên trong một người cũng không có, chỉ có lâu lâu một cái đèn đường chiếu, hơi có chút âm trầm. Chu Hải Quyền đi đi tới liền cầm tay cậu, nói: "Ngày mai anh phải đi nơi khác một chuyến, phải hai ba ngày mới có thể trở về."
Tiếu Dao gật gật đầu: "Trước khi ngủ gọi điện thoại cho em là được."
Chu Hải Quyền nói: "Chờ bận xong một trận này rồi, anh dành thời gian ở bên cạnh em."
Tiếu Dao lại đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào trong rừng cây. Chu Hải Quyền liền nhìn qua, Tiếu Dao bỗng nhiên lôi kéo anh đi về phía trước, Chu Hải Quyền buồn bực mà tiếp tục nhìn vào trong rừng cây, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em hình như thấy có hai người ở bên trong." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền liền cười, tò mò mà tiếp tục nhìn vào trong rừng cây, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy hai bóng người, ở nơi càng tối hơn chút.
"Cũng không chê lạnh." Chu Hải Quyền nói.
"Bên này buổi tối thường xuyên thấy tình lữ đến đây, hiện tại còn ổn chút, trước kia thời điểm không lạnh đến vậy, trên ghế dài đều là một cặp rồi một cặp."
Bất quá hình như đều là ngồi nói chuyện phiếm hoặc là cùng nhau tản bộ, giống hôm nay hai người ôm thân thiết như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên thấy, vừa khẩn trương, vừa cảm thấy rất kích thích, đi rồi một hồi, cậu liền cười, nói: "Anh có phải không tiếp thu được cái này hay không?"
Chu Hải Quyền nói: "Em muốn thử xem?"
Tiếu Dao nhanh chóng lắc đầu: "Không có, không có."
"Chính bản thân anh là không ý tưởng này. Bất quá em nếu muốn thì chúng ta có thể thử xem." Chu Hải Quyền cười nói.
Anh người này phi thường truyền thống, đóng cửa lại hai hai người làm cái gì nói cái gì đều được, nhưng vừa đến bên ngoài liền tương đối đứng đắn, đặc biệt là ở chuyện này, anh cảm thấy chính mình đại khái không có biện pháp ở dưới tình huống có khả năng sẽ bị người ngoài nhìn thấy bảo trì tình cảm mãnh liệt.
Tiếu Dao là sau này mới phát hiện cái cổ quái này của Chu Hải Quyền, chính là thời điểm chỉ có hai người bọn họ, Chu Hải Quyền cơ bản không biết cái gì gọi là liêm sỉ, có thể nói không gì kiêng kỵ, anh người có bệnh sạch sẽ lại truyền thống, ở trên giường cơ hồ hoàn toàn thay đổi một người khác. Nhưng một khi có người ngoài ở đây, chẳng sợ chỉ là tiềm tàng một chút khả năng bị nghe lén nhìn lén, Chu Hải Quyền đều không thoải mái. Anh thích cảm giác tư mật hai người.
Tiếu Dao cùng anh so liền có chút không an phận, cậu đối với chuyện thân thiết bên ngoài này, vừa sợ hãi bị người thấy, vừa ẩn ẩn cảm thấy có chút hưng phấn, muốn thử xem...... Chỉ cần đừng bị người thấy, còn hơi...... Hơi kích thích.
Phương diện tính dục cậu vẫn là rất đàn ông, không ngượng ngùng. Cậu có yếu điểm tại thân thể quá mẫn cảm, liền có vẻ này chịu không nổi kia chịu không nổi.
Bất quá như vậy cũng có chỗ lợi, Chu Hải Quyền trong mắt người ngoài, uy nghiêm, cao lãnh, chỉ có Tiếu Dao thấy qua bộ dáng đỏ mặt tía tai điên cuồng của anh, Tiếu Dao trong mắt người ngoài thanh thuần, ôn nhu, chỉ có Chu Hải Quyền thấy qua cậu quát tháo như cún con.
Sau khi Chu Hải Quyền đi công tác, Tiếu Dao không có chuyện gì, mỗi ngày chính là dưỡng dưỡng hoa dắt dắt chó, thời gian còn lại toàn dùng để bù lại tri thức chuyên nghiệp, tỷ như hí khúc sử nè, ghi hình biểu diễn lịch đại danh giác nè, đặc biệt phí thời gian xem hết mấy người nổi tiếng của Lê Viên, cậu thích nhất, thế nhưng là Phó Thanh Phương, cậu cảm thấy dù là Thẩm Tinh Chi so sánh với bà ấy cũng kém cỏi. Tỷ như năm đó Thẩm Tinh Chi cùng Phó Thanh Phương một nam một nữ, song đán kết hợp xướng《 Thanh Bạch Song Xà 》oanh động toàn bộ Nam Thành, xem như một bút không thể không đề cập tới trong kiếp sống nghệ thuật của bọn họ, trong tràng diễn này, Phó Thanh Phương rõ ràng sắp áp Thẩm Tinh Chi một đầu.
Thẩm Tinh Chi hiển nhiên tự mình cũng cho là như vậy, vẫn luôn dặn dò cậu nhìn xem Phó Thanh Phương biểu diễn nhiều hơn. Phó Thanh Phương trên sân khấu dáng vẻ muôn vàn, mỹ nhân như vậy, chỉ tiếc làm tiểu tam, có thể thấy được nhân phẩm cùng nghệ thuật tu dưỡng là không có quan hệ gì.
Bất quá Thẩm Tinh Chi hiển nhiên cũng không cảm thấy đây là tỳ vết đạo đức khó coi gì, nói với cậu: "Niên đại đó cứ như vậy, Nam Thành nhân vật có uy tín danh dự trên cơ bản bên ngoài đều có hồng nhan tri kỷ, bao gồm những nữ minh tinh giới giải trí, mỗi người cơ hồ đều cùng phú hào đã kết hôn kết giao qua. Bất quá khi đó báo chí đăng bài lên, mọi người cũng mắng, bà ấy khi đó động bất động liền tìm thầy khóc lóc kể lể, nhưng đã rơi vào, bứt ra rất khó, bà ấy nữ nhân này kỳ thật rất trọng tình, biết sai, nhưng không lui thân được, huống chi lúc ấy người kia của Chu gia đối cô ấy xác thật rất tốt, trên cơ bản cùng bà ấy định công khai quan hệ, bà ấy cũng đáng tiếc, đang lúc thời điểm nổi, vì tình yêu ẩn lui, từ nay về sau cũng chỉ xướng cho một người nghe."
Tiếu Dao trước kia kỳ thật đối Phó Thanh Phương còn không có địch ý lớn như vậy, nhưng là sau khi cùng Chu Hải Quyền ở bên nhau, cảm tình liền không thể tránh né mà xuất hiện thiên vị, cậu cảm thấy Phó Thanh Phương vì tình yêu mà thương tổn mấy anh chị em Chu Hải Quyền, bà cùng lão Chu tiên sinh, trên cơ bản coi như tổ hợp tra nam tiện nữ.
Thẩm Tinh Chi nói: "Thầy sao lại nghe có vẻ con hình như đối bà ấy rất có địch ý, con với Chu gia lão nhị hợp lại?"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, nói: "Không có không có."
Thẩm Tinh Chi liền nói: "Để con đi xem bà ấy biểu diễn, con chú ý sinh hoạt cá nhân của bà ấy như vậy làm cái gì. Thầy đem video diễn xuất của con cho bà ấy xem qua, bà ấy còn rất thích con, nói muốn gặp con thử đó."
Tiếu Dao cảm thấy quan hệ của sư phụ mình cùng Phó Thanh Phương cũng là điểm mê. Thẩm Tinh Chi cả đời chưa lập gia đình, cậu còn từng hoài nghi qua Thẩm Tinh Chi có phải đồng tính hay không, nhưng cũng không nghe nói ông cùng người đàn ông nào từng có tai tiếng, nhưng thật ra bát quái nhìn thấy trên mạng, nói Thẩm Tinh Chi cùng Phó Thanh Phương trước kia đều diễn xuất ở rạp hát Long Phượng, cùng một tiểu sinh khác Trâu Tử Du của rạp hát Long Phượng, hợp xưng là Tam đại trụ cột của rạp hát Long Phượng, ba người phát sinh qua gút mắt tình cảm, cuối cùng lấy Trâu Tử Du trốn đi mà chấm dứt.
Bất quá đều là chuyện thế hệ trước, vợ chồng Chu thị đều qua đời nhiều năm, cậu chủ yếu lo lắng chính là nếu cùng Phó Thanh Phương đi gần, Chu Hải Quyền có thể không cao hứng hay không.
Cậu cảm thấy Phó Thanh Phương để lại cho Chu Hải Quyền bóng ma thơ ấu rất sâu, không phải dễ dàng là có thể tiêu tan.
Cho nên buổi tối thời điểm cùng Chu Hải Quyền thông điện thoại, cậu liền nói cho Chu Hải Quyền chuyện này: "Em mới biết được, chỉ đạo nghệ thuật Mẫu đơn đình là Phó Thanh Phương, về sau em theo đoàn, không thể thiếu phải giao tiếp với bà ấy, bà cùng sư phụ em quan hệ cũng tốt, sư phụ em còn nói qua mấy ngày muốn cùng nhau ăn cơm."
Chu Hải Quyền nói: "Bà ấy diễn là tốt, chuyện công việc là chuyện công việc, tận lực đừng trộn lẫn cảm tình cá nhân, Thẩm lão sư phỏng chừng cũng là muốn thêm chút nhân mạch cho em ở trong vòng, là chuyện tốt."
"Anh sẽ không vui sao?"
"Sẽ không, người giao tiếp với bà ấy là em, lại không phải anh." Anh người này công và tư luôn luôn rõ ràng.
"Chính là em hiện tại cũng không quá thích bà ấy." Tiếu Dao nằm ở trên giường nói, "Anh trước kia bởi vì bà, có phải hay không ăn qua rất nhiều khổ?"
Chu Hải Quyền liền ở điện thoại đầu kia cười, nói: "Đau lòng anh, cho nên không thích bà?"
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, nói: "Nghĩ đến bà ấy làm anh khó chịu, em liền có hơi tức giận. Hơn nữa phá hư gia đình người khác, đích xác rất đáng giận a."
Đề tài bất tri bất giác liền nói tới những chuyện cũ năm xưa của vợ chồng Chu thị, Chu Hải Quyền tuy rằng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tiếu Dao vẫn là có thể cảm nhận được thương tổn gia đình Chu Hải Quyền đã chịu lúc trước. Gia đình không hài hòa đối với thương tổn tinh thần của trẻ là không thể đánh giá, thậm chí sẽ ảnh hưởng tính cách cùng vận mệnh cả đời của đứa trẻ, bởi vì Phó Thanh Phương, Chu Hải Quyền đại khái có rất nhiều năm đều sống rất không vui vẻ.
"Kỳ thật anh chán ghét người lớn nhà mình, hơn cả chán ghét bà." Chu Hải Quyền nói, "Bất quá cũng đã đi qua, hiện tại gặp bà, tâm tình còn tính là bình tĩnh."
"Em sẽ bồi thường cho anh," Chu Hải Quyền mạnh mẽ, ngẫu nhiên toát ra yếu ớt, cùng với quá khứ có chút bất hạnh nào của anh, đều sẽ khiến tình mẹ trong lòng Tiếu Dao tràn lan, mỗi người trong tình yêu đều là thánh mẫu, không nỡ để người yêu thương chịu một chút ủy khuất cùng thương tổn, cảm giác đau lòng phát ra từ phế phủ, làm ra vẻ lại ôn nhu uất thiếp, "Về sau em sẽ đối tốt với anh, để anh sống vui vui vẻ vẻ. Bất quá anh cũng không nên học ba ba anh như vậy, không được tìm tiểu tam!"
Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, nói: "Em yên tâm, anh chịu đủ cái loại sinh hoạt gia đình này rồi, tuyệt sẽ không trở thành người như ông ta."
Tiếu Dao bọc chăn, bỗng nhiên tình yêu tràn lan, hỏi: "Vậy anh sẽ cả đời đều toàn tâm toàn ý, đều chỉ yêu một mình em sao?"
Chu Hải Quyền nói: "Ừm, em là duy nhất đời này của anh."
Tiếu Dao liền cười, nằm nói: "Em cũng vậy...... A a a a!"
"Làm sao vậy?"
Tiếu Dao "Bang bang" đánh xuống giường hai cái, hơi có chút thẹn thùng mà nói: "Em cảm thấy rất hạnh phúc nha."
Lời âu yếm động lòng người biết bao a, mỹ lệ nhất trên đời này chính là lời âu yếm của người yêu nhau, người nói phát ra từ phế phủ, người nghe thật tình cảm động, khiến lòng người rung động, rung động a, động đến mềm, thân thể lại cứng. Bởi vì một đời một kiếp, tốt đẹp cỡ nào a, ngẫm lại khiến cho ái dục trong con người kích động.
- ------------------------------------------------------------
TÌNH YÊU KHIẾN CON NGƯỜI TA MÊ MUỘI