[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 119
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao lui không thể lui, bị Chu Hải Quyền đè chặn thân, chờ cậu phát hiện Chu Hải Quyền đã không thỏa mãn chỉ với hôn bờ môi của mình, còn muốn tiến thêm một bước, cậu liền mãnh liệt giãy giụa lên, chính là lần dày vò này, áo tắm dài liền mở.
Bên trong cậu cái gì cũng chưa mặc, áo tắm dài này dây lưng vừa mở, lại giãy giụa, thân thể cọ xát, áo tắm dài nhu loạn, nhất thời tất cả đều lộ ra tới.
Chu Hải Quyền vốn dĩ đang hôn cậu, sau khi nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người, nhanh buông lỏng cậu ra, anh hôn Tiếu Dao, chỉ là tình yêu cho phép, cũng là vì đáp lại Tiếu Dao khiêu khích, cũng không phải thật sự muốn bá vương ngạnh thượng cung*.
*Cưỡng ép.
Tiếu Dao nhanh tay nắm chặt áo tắm dài, luống cuống tay chân một lần nữa cột lại: "Anh còn dám cưỡng bách tôi một lần thử xem!"
Tại sao mỗi một lần đều là mình bị cưỡng bách.
"Là em trêu chọc tôi trước," Chu Hải Quyền nói, "Tôi đã nhẫn rất vất vả."
Tiếu Dao tự biết đuối lý, lau miệng một chút, chỉ nghe Chu Hải Quyền nhìn chằm chằm nửa người dưới của cậu lại nói: "Lại có cảm giác đến vậy sao, mới hôn được bao lâu chứ......"
Xử nam với đàn ông kinh nghiệm phong phú so sánh với nhau chính là điểm này không tốt, chịu không nổi kích thích, khuyết giá trị thấp, cậu lại không có mặc quần lót, tự nhiên không chỗ nào che giấu. Lúc này đây lại là thảm bại.
Tiếu Dao vô cùng xấu hổ, nói: "Anh đi ra ngoài cho tôi."
"Em mở cửa để tôi tiến vào." Chu Hải Quyền nói, "Hôn cũng là em hôn trước."
Vừa rồi bởi vì giãy giụa, dép lê của cậu cũng rớt, Tiếu Dao đi qua mang dép vào, nhất thời không biết nói cái gì. Chu Hải Quyền liền đi hai bước về phía cậu, cậu lại đột nhiên vươn chân tới đạp một cái. Đương nhiên đá không đến Chu Hải Quyền, bất quá lộ ra khí thế cậu giương nanh múa vuốt, chỉ là một cú này, dép lê mới vừa mang vào lại ném xuống. Chu Hải Quyền cười cười, khom lưng giúp cậu nhặt trở về, sau đó ngồi xổm xuống đem dép lê đưa qua đi, như vậy, phảng phất dường như muốn giúp cậu đi dép.
Tiếu Dao kim kê độc lập đứng ở tại chỗ, cũng chỉ rơi dép chân đá, thẳng đến Chu Hải Quyền đem dép lê buông, cậu mới mang vào. Chu Hải Quyền liền ngồi xổm trước mặt cậu ngẩng đầu lên, cười nhìn cậu.
"Hả giận không?"
"Anh để tôi đá hai cái, tôi liền hả giận."
"Ngược lại là em, em trêu chọc tôi trước, còn muốn trách đến trên đầu tôi." Chu Hải Quyền nói liền đứng lên, vừa đi vào bên trong vừa nói: "Phong cảnh của em bên này tốt hơn so với tôi, phòng kia của tôi nhìn không thấy sông Seine."
Tiếu Dao cào đầu một chút, chờ nhiệt khí trên người tiêu tán, mới nói: "Nếu như anh không thích, có thể hỏi một chút khách sạn có thể đổi phòng hay không."
"Giường này của em cũng đủ lớn." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao liền hỏi: "Anh muốn ngủ?"
"Không có." Chu Hải Quyền nói, "Sao lại cảm thấy trong mắt của em, tôi cứ giống như lưu manh. Tôi chính là thuận miệng nói thôi."
Chu Hải Quyền nói liền đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài sông Seine không có mấy ánh đèn: "Vẫn là ban ngày tương đối đẹp, bên này buổi tối không có cảnh trí gì. Em đi thay quần áo đi, chúng ta đi ăn cơm."
Tiếu Dao nói: "Tôi không đói bụng, tự anh đi ăn."
Chu Hải Quyền liền quay đầu nhìn về phía cậu: "Có đi hay không?"
Tiếu Dao trong chốc lát này sao có thể chịu thua, mặt mũi không kéo xuống được, nói: "Không đi."
"Đi đi," Chu Hải Quyền ngữ khí đột nhiên lại ôn nhu lên, "Tôi đói bụng, muốn cùng nhau ăn cơm với em."
Hiện giờ Tiếu Dao đã không phải Tiếu Dao quá khứ, cái gọi là kiêu căng biệt nữu, bất quá là thế mạnh trong kỳ ái muội thôi, miệng là ngạnh, tâm lại là mềm, cùng với nói là lạnh nhạt, không bằng nói là tán tỉnh, cậu trầm mặc một hồi liền nói: "Vậy tôi muốn gọi thêm cả Triệu Chi Lan."
"Ân, gọi thêm anh ta." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao liền từ rương hành lý lấy quần áo ra, thời điểm đi toilet thuận tiện giữ cửa từ khóa lại bên trong, nhanh chóng đổi xong quần áo. Sau khi thay xong cậu lại soi soi gương, đùa nghịch tóc một chút.
Đột nhiên rất để ý hình tượng ở trước mặt Chu Hải Quyền...... Đáng tiếc cậu tới nước Pháp, mang quần áo hữu hạn, hiện giờ một thân ăn mặc này, cũng không phải rất đẹp.
Cậu lại mở vòi nước, xối ướt ngón tay, sau đó lau lau môi.
Bờ môi của cậu vừa rồi bị Chu Hải Quyền hôn qua, thời điểm giãy giụa đại khái lực đạo không nắm chắc, phía bên phải môi trên đỏ một khối, là bị hàm răng Chu Hải Quyền cộm.
Lúc ấy Chu Hải Quyền còn muốn duỗi đầu lưỡi...... Thật là vô pháp vô thiên.
Bất quá lại nói tiếp, cậu cũng thật sự không biết lưỡi hôn là cảm giác gì, cảm giác vừa ghê tởm, vừa kích thích, vừa kháng cự, vừa tò mò.
Cậu lần này đáp ứng muốn cùng Chu Hải Quyền cùng đi ăn cơm, tính là biến tướng mà cam chịu tiếp nhận rồi sao? Có phải quá qua loa hay không? Cậu cảm thấy đây hết thảy đều phát sinh quá đột nhiên, cậu cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cậu cùng Chu Hải Quyền ra cửa, đi kêu Triệu Chi Lan cách vách, kết quả Triệu Chi Lan nói anh ấy không đi: "Anh thật không đói bụng, hai người đi đi."
Thời điểm Triệu Chi Lan nói lời này còn tận lực đóng cửa lại, e sợ cho bị Tiếu Dao bọn họ ngửi được mùi mì gói trong phòng mình.
Tiếu Dao thật sự rất muốn Triệu Chi Lan đi, nhiều người cậu sẽ tự tại chút. Nhưng là Triệu Chi Lan không muốn đi, cậu cũng hoàn toàn có thể lý giải, trong lòng liền có chút áy náy, nói: "Nếu không mang chút đồ ăn khuya về cho anh?"
"Không cần, anh đợi lát nữa liền ngủ." Triệu Chi Lan nói.
Tiếu Dao đành phải cùng Chu Hải Quyền hai người ra khỏi khách sạn, bên ngoài nổi gió, buổi tối hôm nay thời tiết không tốt, nhưng là mùa đông nước Pháp so với quốc nội ôn hòa hơn nhiều, gió thổi ở trên mặt cũng không cảm thấy lạnh. Hai người không phải lần đầu đơn độc cùng nhau đi đường, nhưng không khí đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng ấm áp, ngứa, cảm giác rất nhiều lời nói muốn nói, rồi lại không biết nói cái gì được. Trong lúc qua đường, một cánh tay của Chu Hải Quyền nhẹ nhàng nắm lấy cậu, nhìn dòng xe cộ, ánh đèn chiếu sáng mặt anh, Tiếu Dao bỗng nhiên cảm thấy Chu Hải Quyền rất anh tuấn.
Cậu trước kia cũng không cảm thấy Chu Hải Quyền có bao nhiêu soái khí.
Chu Hải Quyền đột nhiên hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
"Đều được." Tiếu Dao nói, "Phía trước phố người Hoa rất nhiều quán ăn Trung Quốc."
"Nếu tới nước ngoài, ăn đồ Trung Quốc làm gì, tôi dẫn em đi ăn thức ăn nước Pháp, tôi biết mấy nơi không tồi."
Tiếu Dao nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới tiền tiêu hôm nay du ngoạn cùng ăn cơm, liền nói: "Ai nha, trở về đã quên tính sổ với anh, hôm nay tiêu tiền đều là anh móc, tôi với Triệu Chi Lan mỗi người nên đưa anh bao nhiêu?"
Chu Hải Quyền nói: "Không nhớ."
"Anh đừng như vậy, đã nói AA*, anh có tiền là chuyện của anh, cọ anh tôi cảm thấy rất kỳ quái."
*Chia đôi
"Kỳ quái thế nào?"
"Thì......" Tiếu Dao nghĩ, đương nhiên kỳ quái a, Chu Hải Quyền theo đuổi cậu, cậu không đáp ứng, lại phải tốn tiền Chu Hải Quyền ăn nhậu chơi bời, này không kỳ quái sao? Cậu liền nói, "Chúng ta lại không phải quan hệ đặc biệt gì, cũng không phải là anh mời chúng tôi tới nước Pháp chơi, vô duyên vô cớ...... Dù sao vẫn là AA tốt, trong lòng mọi người đều an tâm, tôi cùng bạn bè cùng nhau ra cửa, chúng tôi đều là AA."
Chu Hải Quyền liền nói: "Vậy tôi trở về tính tính."
"Cảm ơn." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền đi đến ven đường, chuẩn bị bắt xe, nghe thấy cậu nói cảm ơn, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Em có biết mình rất biết câu người hay không?"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, lập tức mặt trầm xuống, tâm lại có chút mơ hồ, tay cắm ở túi quần, cố gắng một bộ lãnh khốc: "Tôi nào có......"
Chu Hải Quyền liền nhìn cậu cười.
Thời điểm cảm tình tới trình độ này, ra vẻ xa cách, chính là câu nhân. Đây là một loại cảm thụ vi diệu chỉ có giữa tình lữ mới hiểu được, lời nói rất khó nghe, làm sự thực lạnh nhạt, nhưng tim hai bên, đều rất ngọt, rất mềm.
- ---------------------------------------------------------
TÔI CŨNG NGỌT
CHƯƠNG NGẮN MẤY NGƯỜI ĐAU KHỔ CHƯƠNG DÀI ĐAU KHỔ LÀ TÔI
ÔI