Hoàng đế phiền lòng, không thể trút giận lên người vừa mới bị thương còn chưa khỏi, lại chẳng biết phát tiết vào đâu, giọng nặng nề ra lệnh:
- Người đâu, mang nước cam đổ hết cho trẫm
- Hoàng thượng, vì sao lại đổ đi. Như vậy là rất lãng phí.
- Nàng không thèm uống thì giữ lại có ích gì đâu. Để lại đây càng chướng mắt.
- Sao mà chướng được. Ngài có thể uống để tăng cường sức đề kháng cũng được mà. Nhưng trời đã chiều tối, chỉ nên uống với lượng vừa phải, nếu không lại bị mất ngủ vì đi tiểu đêm nhiều lần đó.
- Vậy… nàng không muốn uống cũng là vì điều này, phải không?
- Cũng không hẳn là vậy…
Đôi mắt ai kia sáng rỡ, mong chờ đáp áp khẳng định của nữ tử để chứng tỏ nàng không hề có ý ghét bỏ mình, lại nhận về một đáp án phủ định làm hắn phải xụ mặt buồn bã. Biểu cảm lúc này của đế vương bỗng lạ lẫm, sinh động, như thể đứa trẻ mong chờ được khen ngợi mà kết quả lại là thất vọng. Trà Ngân nhìn hắn như vậy không giấu được vẻ mặt vui vẻ, lại tiếp lời:
- Bẩm hoàng thượng, nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho nô tì từ chối uống nước cam là vì nô tì vừa mới bị thương, mà nước cam sẽ cản trở quá trình hồi phục, nặng là có thể dẫn đến viêm loét vết thương. Ngoài ra, nước cam cũng sẽ làm giảm bớt công dụng của dược trị thương nữa đấy
- Chính xác là chuyện này, không còn điều gì khác nữa sao?
- Chuyện khác là chuyện gì, hoàng thượng nói rõ hơn được không ạ
- Không… không có gì
Hàn Thừa Vĩ quay đầu sang một bên, che giấu hành động thở phào của mình. Hóa ra là hắn nghĩ ngợi linh tinh, người con gái này bụng dạ rộng lượng, sẽ không hề so đo những chuyện đã trở thành quá khứ đâu nhỉ? Tâm trạng Thừa Vĩ bây giờ đã bắt đầu cân bằng trở lại, hắn cho ngự trù mang lên những món ăn nhẹ nhàng dễ tiêu, phù hợp cho người đang ốm. Một bàn chẳng có sơn hào hải vị, chỉ có người trong lòng thế này thôi mà cảm xúc thoải mái không gì sánh bằng. Đó là điều thật mới mẻ, thật thú vị mà trước giờ hắn chưa từng được nếm trải. Bây giờ thì, có ngọt có chua, có cay có mặn, năm mùi bảy vị mới nhận ra từ lúc mẫu hậu không còn, đời hắn chỉ là chuỗi ngày vô vị, buồn tẻ.
Hai người ngồi dùng cháo loãng thanh đạm, nói chuyện một lúc về vết thương xong lại rơi vào khoảng lặng không biết nói gì thêm nữa. Trà Ngân sợ mình nói linh tinh, lại đi vào trọng điểm vấn đề lời thổ lộ bất ngờ đêm trước. Hoàng đế thì vẫn còn e ngại sẽ khơi lại chuyện không vui của nàng trước kia. Không khí ngượng ngùng tăng lên, chỉ là hoàng đế lại không có lòng muốn rời đi. Mặc kệ có căng thẳng thế nào, chỉ cần thấy nàng trước mặt, cũng là điều vô cùng an ủi. Trà Ngân cũng chẳng còn cách, bèn bày một trò chơi thú vị của thế giới hiện đại, mà bất cứ học trò nào cũng đã từng chơi. Trà Ngân nhờ hoàng đế mang một tờ giấy trắng, viết lên đó dày đặc các con số La Tinh ở nhiều vị trí khác nhau. Cô muốn qua trò chơi này sẽ phần nào kiểm tra được rốt cuộc hoàng đế ghi nhớ về số La Tinh được đến đâu. Trà Ngân hơi khó khăn tì người vào chiếc bàn viết số từ 1 đến 100, cô rất chuyên chú đâu biết sóng mắt người đối diện bắn ra tình ý miên man, cùng rất nhiều cưng chiều.
Một lúc sau, họ bắt đầu trò chơi, quy định là sẽ lần lượt tìm số và khoanh tròn theo thứ tự bắt đầu từ 1 rồi lớn dần cho tới 100. Sau đó sẽ đếm xem ai là người có số được khoanh tròn nhiều nhất, người đó sẽ chiến thắng, và được yêu cầu người thua cuộc thực hiện một điều mình quy định. Cô gái nhỏ rất tự tin với trò chơi này, bởi cô đã tiếp xúc với các con số mười mấy năm rồi, mà trò chơi này từng được cô chơi đến mòn cả tập, đề nghị này với cô chỉ có trăm điều lợi, cô hoàn toàn tự tin sẽ giành được lợi thế là một điều kiện dành cho lúc khó khăn sau này. Đôi mắt Trà Ngân sáng rực, lóe lên vẻ tinh ranh như hồ ly, cứ tưởng đã rất khéo léo không cho nam nhân trước mặt này phát hiện mình đang che giấu lợi thế, hòng chiếm lấy chút lợi ích trong trò chơi. Nhưng hoàng đế là ai kia chứ, một người thâm sâu, tinh ý, sao có thể không phát hiện một tia nhàn nhạt đắc ý tỏa ra từ trong đáy mắt nàng. Thôi kệ, nàng vui là được, quan trọng gì mấy cái điều kiện nhỏ nhoi. Mai kia nàng là người của mình, cả trời đất này cho nàng còn được thì còn ngại gì cơ chứ.
Hoàng đế bắt đầu đứng nghiệm lại quy tắc chơi, hắn thực sự khâm phục trong cái đầu kia sao mà đầy những ý tưởng khác thường. Chỉ là mấy con số vô tri cũng trở nên hấp dẫn đến nhường này, vậy ngày sau ở bên nàng, hắn sẽ còn khai phá thêm những chuyện ngộ nghĩnh kỳ thú gì nữa đây. Thế là, hai người bắt đầu vùi đầu vào trò chơi. Một trang giấy trắng nhỏ, chữ viết ra cũng nhỏ. Trà Ngân còn nhờ người mang đến hai chiếc bút vẽ lông mày, gọt thành một chiếc đầu to, một chiếc đầu nhỏ để phân biệt nét bút giữa hai người. Lúc đầu, Trà Ngân có vẻ như chiếm ưu thế, thêm một lúc sau Thừa Vĩ đã quen tay quen mắt, cả hai trở nên ngang sức trong việc quan sát. Có lúc vì giành nhau khoanh tròn con số, Trà Ngân vô tình chạm vào Thừa Vĩ làm tim hắn loạn nhịp. Hắn phải cố gắng kìm chế bản thân, mà người con gái này lại vô tư không nhận ra những bối rối của hắn lúc này.
Thực ra là do Trà Ngân quá mức tập trung để giành được chiến thắng, cũng không tinh ý nhận ra chuyện này chỉ nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi đối với tư tưởng người hiện đại mà thôi. Thừa Vĩ cũng không muốn cuộc chơi bị gián đoạn, không nhìn Trà Ngân nữa, chuyên chú đảo mắt khoanh số. Hắn rèn luyện võ nghệ bao năm, đã hình thành giác quan vô cùng nhanh nhạy. Vậy nên một lúc sau, hắn đã chiếm lấy thế thượng phong. Tới khi tổng kết lại lượt khoanh số của mỗi người, Thừa Vĩ hơn Trà Ngân 2 điểm. Cô gái nhỏ dẩu môi buồn bực, tưởng có thể tạo ra một điều kiện phòng ngừa sau này đế vương có tức giận mình cũng giảm bớt phần nào nguy cơ, vậy mà giờ đây cô lại đang nợ hắn một điều kiện. Vậy… vậy hắn sẽ yêu cầu mình làm gì đây?
Cô gái nhỏ thua cuộc, đang vừa thắc mắc vừa hồi hộp với điều kiện của người chiến thắng. Lại trông thấy hoàng đế uy nghiêm xưa nay rất ít lộ ra nụ cười, bây giờ lại cười tươi như gió xuân thổi tới, dường như vì vậy mà xung quanh trở thành cảnh đẹp ý vui, không gian thật dễ chịu, không còn gò bó như mới nãy nữa. Nụ cười hiếm hoi của hoàng đế bất giác chui thẳng vào đáy lòng cô gái nhỏ, tạo thành một nhịp rung động mãi không tan đi. Đang thần người, đế vương bất ngờ nói nhanh: “Yêu cầu của trẫm là…”, Thừa Vĩ dừng lại một chút rồi hành động thay cho lời nói, đặt lên môi cô một chiếc hôn nóng rực. Hắn vụng về gặm cắn khoảng mấy giây rồi dừng lại, xoay đầu về hướng cửa thái y viện bước thật nhanh, giọng có phần trầm đục bởi dục vọng đang bị nén lại:
- Trẫm nhớ ra có chính sự gấp cần phải xử lý. Nàng ở lại nghỉ ngơi đi, khi khác lại ghé thăm nàng
Thế rồi thân ảnh hoàng đế nhanh chóng biến mất, để lại một chiếc bóng nhỏ đang còn chưa thoát khỏi kinh ngạc bởi người nào đó cưỡng hôn mình. Thực ra cũng không tính là cưỡng hôn, vì cô đã thua trong vụ đánh cược, đó là yêu cầu của người chiến thắng, hoàng đế không bị tính là gian lận, nhưng hắn lại lo nàng chưa sẵn sàng thì sẽ cảm thấy ác cảm, khó chịu. Biết làm sao được, ngắm nàng lúc đó thanh thuần, ngơ ra như con thỏ nhỏ ngốc nghếch thật đáng yêu, làm sao hắn có thể kiểm soát được tình cảm dâng trào trong lòng. Nụ hôn thật nhanh, chưa thỏa mãn được cơn khát cầu của hắn lúc này, cứ ngỡ nếm qua chút mật ngọt từ môi nàng sẽ thấy vui vẻ hơn nhưng thử rồi mới biết đúng là “tự tạo nghiệt không thể sống”, lúc này hắn lại phải về tẩm cung một mình ngâm nước lạnh, chịu đựng lửa nóng nhớ thương cả về tâm hồn lẫn thể xác. Hoàng đế rời khỏi Thái y viện không quên dặn dò cung nhân ngày mai phải thu xếp đưa nàng về lại Hoàng Liên cung tráng lệ. Nơi đó mới phù hợp với nàng, cũng là để hắn có thể mọi thời mọi khắc tìm đến nàng nhanh chóng, thuận tiện hơn. Hắn phấn chấn tinh thần rời đi, không chú ý ở một góc, Trấn Nam Vương gia đang nhìn mình bằng ánh mắt căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trà Ngân ổn định, Hàn Ngạo Thiên nhẹ lòng rất nhiều, mấy phen muốn đến thăm thì có lúc nàng vẫn chưa tỉnh giấc, lúc khác thì hoàng đế đang ở lại đây. Hắn ở ngoài ngóng trông rất lâu, mãi tới lúc này tiểu tử kia mới rời khỏi, thần sắc hưng trí bừng bừng chứng tỏ hai người bọn họ đã xóa bỏ được gút mắc với nhau trước đó. Trà Ngân cứ gần gũi với hoàng đế, có phải nàng rồi sẽ rung động, sẽ thực sự không còn có thể trở về cạnh mình nữa hay không. Với tâm trạng nặng nề lúc này, Ngạo Thiên không muốn vào thăm nữa, lo lắng khi nhìn nàng tươi cười đầy mặt rồi bị kích thích đến bùng phát như kẻ điên nữa thì không hay, đành quay lưng bước đi. Hắn thẳng bước về cổng chính hoàng cung, không hề nghĩ đến việc ghé thăm Lan Quý Phi, điều này khiến nàng ta bỗng nhiên dâng lên cuồng nộ.
Từ lúc biết Hàn Ngạo Thiên tiến cung, Lan Quý Phi luôn cho người theo sát hắn, tìm thời cơ bảo hắn ghé qua chỗ của mình. Vậy mà từ đầu đến cuối, hắn chỉ một lòng đứng ngẩn ra ở Thái y viện như đang chờ đợi ai đó. Còn về chờ đợi ai thì đã quá rõ ràng rồi. Thái Y viện bây giờ chỉ có một mình tiện tỳ Trà Ngân đang ở tạm dưỡng thương, vậy ra vương gia hắn tiến cung chỉ là muốn thăm nom ả ta, hoàn toàn không phải nhớ nhung gì mình. Chỉ mới bao lâu đâu, sao đã thành người đi trà lạnh thế này chứ. Đến khi Ngạo Thiên sắp sửa bước lên cỗ xe ngựa của Trấn Nam Vương phủ, có một thái giám lặng lẽ đưa cho hắn mẩu giấy, đại khái nói quý phi có chuyện hệ trọng cần gặp. Ngạo Thiên đành miễn cưỡng xuống xe ngựa, lại đảo một vòng rồi lặng lẽ tiến nhập Hồng Lan cung.
Trông thấy thân ảnh đã chiếm trọn lòng mình, Lan Quý Phi cảm thấy thật ngọt ngào, rồi nhớ lại việc thị nữ trình báo, nam nhân này là đang mê luyến tiện nhân kia thì lòng hờn ghen bắt đầu dậy sóng. Nàng tự tin bản thân có sức hút khó cưỡng, tin rằng vương gia hào hoa phong nhã, chỉ là mê muội nhất thời chứ tình yêu thì chỉ dành cho một mình mình mà thôi. Và nàng ta bắt đầu bày ra dáng vẻ yểu điệu, mềm mại như rắn nước. Y phục lại cố tình kéo cho lộ ra bầu ngực trắng nõn nà đầy dụ hoặc. Lan Quý Phi đưa tay ôm lấy Ngạo Thiên, áp khuôn ngực tròn đầy của mình lên cơ ngực săn chắc của hắn, vốn tưởng một chiêu này là hắn đã bị đổ gục, đâu ngờ hắn chỉ đứng im một chút rồi lại kéo nàng đứng nghiêm chỉnh, bảo rằng có chuyện không vui nên không có nhã hứng cá nước thân mật. Lan Quý phi xinh đẹp động lòng người, có thể ví như mỹ nữ tuyệt sắc nhất ở kinh thành, với dáng vẻ gợi tình của lúc này có mấy ai có thể khắc chế được dục vọng khi trông thấy nàng. Mà tất cả những gì tốt đẹp nhất nàng có đều là dành cho hắn, vậy mà lúc này hắn có thể thẳng thừng từ chối. Hắn đã không còn yêu mình nữa rồi sao. Lan quý phi thật khó chấp nhận, nhưng lại chẳng thể như bà điên gào thét mất hình tượng, rồi tra hỏi hắn có phải là đang động tâm vì cung nữ Trà Ngân hay không. Nàng ta chỉ có thể trấn định bảo hắn ngồi xuống nói chuyện
- Nàng có chuyện quan trọng gì muốn gặp bổn vương. Nói nhanh lên để ta còn về, kẻo lại làm đế vương sinh nghi ngờ
- Từ lúc nào Trấn Nam Vương gia không sợ trời không sợ đất của thiếp lại bắt đầu sợ hãi thiên tử như vậy. Hay chàng chỉ muốn tìm cớ để không phải thấy thiếp thêm nữa.
- Nàng chỉ giỏi nghĩ ngợi linh tinh, lòng ta như thế nào, nàng phải là người rõ ràng nhất mới đúng.
- Vậy vì sao gần đây chàng rất ít khi tìm tới thiếp. Chàng có biết thiếp nhớ chàng nhiều đến mức nào không. Có phải là chàng đã không còn yêu thiếp nữa.
- Nếu nàng còn suy diễn lung tung như vậy nữa ta sẽ mặc kệ nàng đấy. Ta là nam nhân, phải lấy đại cuộc làm trọng, tính toán cũng vì tương lai của chúng ta. Thế mà nàng còn hoài nghi ta một dạ hai lòng, ta chẳng còn gì để nói nữa, cũng thất vọng vì tình cảm của nàng dành cho ta quá mong manh, mới không có lòng tin vào ta thế này
- Thôi được rồi, được rồi, là thiếp sai. Chàng ở đây uống vài chung rượu nói chuyện với thiếp một chút cho đỡ nhớ đi rồi hãy về, có được không?
- Được!
Bên chiếc bàn tròn, hai bóng người ôm ấp thân mật với nhau. Nữ tử kề chung rượu lên môi nam tử. Hắn ta mang vẻ mặt như rất hưởng thụ, thực ra trong lòng lại chán ghét cảnh hư tình giả ý lúc này. Bỗng dưng thời gian này, Ngạo Thiên cảm thấy diễn trò thật là mệt mỏi, nhưng mà đại nghiệp chưa thành, quân cờ ngầm này vẫn là nên lợi dụng cho thật tốt đi.
Lan Quý Phi vui vẻ ngậm một ngụm rượu, đẩy đưa câu dẫn Trấn Nam Vương, thêm một lúc sau, đôi tay thon nhỏ luồn vào trong áo, chạm lên cơ ngực tinh tráng, lại lướt dần lướt dần xuống chạm vào khiêu khích vị “tiểu huynh đệ”. Hắn là nam nhân cường tráng, khi dục vọng đã thức tỉnh, sao có thể nhẫn nhịn cảm xúc khó chịu, tự thiệt thòi bản thân. Ngạo Thiên vì thế nhanh chóng bế nữ tử thon thả này đến bên giường. Một màn xuân sắc, thanh âm nỉ non rên rỉ, nửa như đau khổ nửa như thư sướng của nữ nhân, vì được thỏa mãn nhu cầu gối chăn mà thần thái tươi tắn thêm mấy phần. Nàng ta cũng triển khai hết kỹ thuật làm cho nam nhân phía trên mê đắm. Hai thân ảnh quyện chặt không rời, một lúc lâu mới tách ra. Lan Quý Phi không một mảnh vải che thân, còn chưa thoát ra cảm giác lâng lâng như bồng bềnh giữa sóng nước, nhìn nam nhân của mình nhặt nhạnh lại y phục chuẩn bị rời khỏi. Suy nghĩ của nàng ta là từng thời từng khắc mong nam nhân này sẽ nhanh chóng giành lấy vương vị để không còn phải lén lút yêu thương như vậy nữa. Sau khi chỉnh trang y phục xong xuôi, Hàn Ngạo Thiên lấy lại thần thái cao quý thường ngày, nói tạm biệt với nữ tử trên giường
- Nàng nghỉ ngơi đi, ta phải đi rồi, Ngủ ngon nha Trà Ngân
Sao lại là Trà Ngân, nàng có nghe nhầm hay không. Nam nhân kia vậy mà trước mặt nàng lại gọi tên ả tiện nhân kia. Vậy chuyện mây mưa tuyệt vời ban nãy, hắn có nhớ là đang cùng với nàng không, hay lúc ấy mình chỉ là dụng cụ cho hắn tạm thời phát tiết. Trà Ngân, Trà Ngân, hai tiếng như ma chú khiến bản thân nàng đã chịu không ít đắng cay tủi nhục, bây giờ vẫn còn lảng vảng bên tai, ghê tởm và đáng ghét sao cứ mãi chẳng chịu tan. Vui vẻ vừa mới nạp đầy trong Lan Quý Phi từ màn ân ái cháy bỏng, đã nhanh chóng bị quét sạch không còn chút nào, chỉ có điên cuồng phẫn nộ. Vậy mà nam nhân vừa đi kia lại không hề phát giác, từ chuyện hắn lỡ miệng gọi nhầm người con gái khác, đến thần sắc vặn vẹo căm tức của người cùng mình triền miên cảnh xuân vừa rồi.