Hoàng Lăng của Yên Trường Quốc
Theo quy chế của tổ tiên quy định, kể từ khi Quân vương hoặc quốc mẫu Yên Trường Quốc nhập Hoàng Lăng, thời gian thủ hiếu của Thái tử sẽ chính thức bắt đầu, đủ ba tháng sẽ dừng lại để quay về lo việc triều cương. Trường hợp nếu người phi thiên là Hoàng đế, thái tử sẽ kế vị và việc thủ hiếu có chút bất tiện, chính sự có thể tạm giao cho các thân vương cùng liên hợp xử trí sau đó trình lên cho tân vương ân chuẩn. Đây cũng là phương thức mong có thể giúp thắt chặt tình thân trong hoàng gia, cũng là cao tổ hoàng đế muốn nêu cao tấm lòng hiếu nghĩa.
Mặc dù có hơn mười ngày mất tích, thời gian thủ hiếu của thái tử không vì vậy mà kéo dài ra. Tính đến nay là vừa tròn ba tháng, thái tử Phương Chí Viễn dù có đau lòng xót dạ trong cô đơn và hồi tưởng về mẫu hậu thế nào cũng buộc phải rời khỏi, để linh hồn người ra đi được yên nghỉ. Hắn dập đầu trước bài vị tổ tiên và mẫu hậu lần nữa, tụng xong một hồi kinh cầu siêu mới thay y phục trở về hoàng cung. Hắn biết từ đây, chiến tranh quyền lực sẽ bắt đầu, từ sóng ngầm âm mưu rồi có ngày sẽ bạo phát mạnh mẽ. Điều hắn cần nhất bây giờ là cẩn thận và vững vàng tinh thần để không phụ kỳ vọng của mẫu hậu trước nay.
Thái Tử trước khi hồi cung, không quên lời hứa nam tử phải "nhất ngôn cửu đỉnh", hắn sai người dò tìm nơi ở của nữ tử kia xong thì cùng hai thị vệ thân tín tìm đến nhà nàng ta.
Đúng dịp hôm nay Vân Ngọc không phải lên núi hái thuốc, đang ngồi đọc sách y thuật. Cô gái nhỏ đọc rất chăm chú, chỗ nào không hiểu thì gạch dưới đánh dấu lại chờ nghĩa phụ giải thích sau. Mà đúng là một đôi bạn thân, Trà Ngân thấy bút lông thời đó bất tiện, mới dùng loại vẽ lông mày của nữ tử thay thế, Vân Ngọc cũng chẳng khác gì. Vì thói quen hình thành từ nghĩa nữ, lão đại phu cũng bắt đầu viết sách bằng cách này, ban đầu không quen nhưng sau lại thấy rất tiện lợi.
Đúng lúc Chí Viễn đến, thấy một thân ảnh cầm que nho nhỏ gạch gạch vào sách. Nghĩ nàng ta vì thất thân, đến giờ vẫn còn phiền não nên mới trút buồn bực vào những trang sách. Tâm hắn ta áy náy, càng thương tiếc cho cuộc đời lỡ làng của nàng, chỉ vì cứu hắn mà mang lấy tổn thương từ tinh thần lẫn thể xác. Hắn hắng giọng, thông báo sự tồn tại với người con gái bên bàn kia. Nghe tiếng lạ, Vân Ngọc quay đầu, nhớ ra là cái tên cầm thú này, lòng bực bội không để đâu cho hết. Cũng may, từ lúc nhận cô là con, nghĩa phụ mỗi ngày đều xuống thị trấn mở quầy nhỏ chữa bệnh kiếm tiền. Cô y thuật chưa thông, đang dốc lòng đọc sách nâng cao hiểu biết, đợi một thời gian nữa sẽ cùng theo chân nghĩa phụ cọ xát thực tiễn, tin chắc không lâu nữa có thể trở thành một đại phu giỏi.
Nơi đây nhà cửa không san sát, nghĩa phụ lại vắng nhà, Vân Ngọc thấy không cần thiết phải kín kẽ làm gì, mọi tức giận với hắn cứ vậy mà bộc phát:
- Ngươi đến đây làm gì, lại tính giở trò đồi bại nữa hay sao? Ta nói cho ngươi biết lần trước là ta không đề phòng, còn lần này ở nhà ta, nơi nào cũng có dược, nếu ngươi còn giở trò khốn nạn, ta nhất định độc chết ngươi. Ngươi tốt nhất biến khỏi mắt ta.
- Vân Ngọc cô nương xin bớt giận. Như lần trước ta có nói sau ba tháng sẽ đến tìm nàng trả lại công đạo. Lời ta hứa nhất định sẽ thực hiện. Ta biết có làm gì cũng không thể trả lại trong sạch cho nàng, nhưng ta rất chân thành tạ lỗi, mong nàng có thể nhận lấy sự bồi thường từ ta.
- Bổi thường sao, ngươi muốn bồi thường cái gì. Bố thí cho ta, hay muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời ta. Ta nói cho ngươi biết nhé, bản tính ta là một người thích tự lực tự chủ, sẽ không vì một chuyện xui xẻo mà phải ép buộc bản thân trở thành vợ một người mà ta không yêu. Ta đã nói ngươi cút đi, sao ngươi cứ nhiều lời mãi. Ta nói một lần nữa cho ngươi rõ. TA. KHÔNG. CẦN!
Ba từ cuối Vân Ngọc nhấn giọng thật mạnh thể hiện sự kiên cường, quyết tâm. Không ngờ nữ tử này lại mạnh mẽ đến vậy. Nhưng hắn một lòng muốn bù đắp, nếu thuyết phục nàng thế này không được, hắn phải thử một chiến thuật khác. Cân nhắc một chút, hắn mới nói:
- Nhìn nơi ở của nàng hiện tại ta đoán được cha con nàng cuộc sống không thoải mái gì, cũng coi là thiếu thốn. Phụ thân nàng tuổi đã cao còn phải vất vả như vậy, sao nàng không nghĩ tới sẽ giúp phụ thân có những tháng ngày tốt hơn về sau. Ta nghĩ trinh tiết của nữ tử rất quan trọng, nghĩ là qua một thời gian khi hết tang kỳ, sẽ thú nàng làm thê tử. Nhưng nàng lại không chấp nhận, nếu vậy thì nàng có thể chọn cách bồi thường khác có lợi cho người thân của mình, được không? Ta không có gì ngoài điều kiện, nếu nàng đồng ý, ta sẽ giúp cha con nàng ổn định hơn, không phải lo lắng cái ăn cái mặc.
Hắn phân tích đúng mấu chốt, đúng vào nơi mềm mại trong lòng Vân Ngọc. Cô đối với nghĩa phụ có lòng cảm kích to lớn, không chỉ là ân nhân, còn là người cưu mang, người mang cho cô cảm giác ấm áp như gia đình, điều mà cô luôn khát khao mỗi lần nhớ về thế giới hiện đại. Đúng là cô không cần sự bù đắp nào cả, nhưng còn nghĩa phụ, người tuổi đã cao mà vẫn ngày ngày vất vả, cô thật lòng không nỡ, mặc dù nghĩa phụ chưa từng nghĩ nghèo khó là bất hạnh và mong ước vươn tới cuộc sống giàu sang.
Trong khi nữ tử kia vẫn đang đắn đo về lời đề nghị bất ngờ này, nam tử đứng một bên quan sát, biết mình đã đi đúng hướng, tâm của nàng ấy đang dao động, tin chắc cuối cùng nàng cũng sẽ đồng ý thôi. Có như vậy, lòng day dứt với nàng mới có thể giảm bớt, vì vậy, hắn kiên nhẫn chờ đợi trong im lặng. Mãi một lúc tần ngần tính toán, cô gái nhỏ quay sang nhìn hắn, mắt vẫn tự tin tràn đầy, nhưng giọng có vẻ hòa hoãn hơn:
- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta chấp nhận đề nghị của ngươi. Nhưng ta có điều kiện, đó là ngươi phải chuẩn bị tốt cho cuộc sống của cha con ta ở kinh thành. Ta muốn đến đó mở một hiệu thuốc nho nhỏ cho cha ta tiếp tục hành y. Chỉ như vậy thôi, ngoài ra không cần làm gì nữa.
Hắn nhìn nàng có điều ngẫm nghĩ. Thường thì nữ tử không chuộng sắc thì ham tiền. Hắn đã nói rõ tài lực của mình, vẻ ngoài cũng rất có khí chất, vậy mà nàng ta chẳng muốn bám vào lợi thế nào của hắn cả, chỉ đơn giản bảo hắn mở hiệu thuốc nhỏ mà không đòi hỏi gì thêm. Tâm của nữ tử này sao không hề giống với những người hắn đã từng thấy. Cũng vì luôn tò mò về nàng như thế, tim hắn thoáng qua một tia xao động nhỏ, chỉ là chưa kịp nhận ra. Thôi được rồi, ít nhất nàng cũng đã chịu nhận lấy tâm ý của hắn, coi như hôm nay cũng không uổng phí chuyến ghé thăm này. Hắn cáo từ nàng, cho nàng một ngày thu xếp, hôm sau sẽ đưa hai cha con thuận đường trở về kinh thành.
Chiều hôm đó, trong bữa cơm gia đình, Vân Ngọc nói với nghĩa phụ về mong muốn được đến kinh thành để thuận lợi phát triển việc học y thuật. Ban đầu, lão đại phu từ chối vì bao nhiêu năm đã quen với cuộc sống tĩnh lặng như thế này. Nhưng rồi nghe Vân Ngọc phân tích, tình cảm dành cho nữ nhi càng lớn, ông muốn dành điều kiện tốt nhất cho con đối với nghề y. Cũng là để nàng hòa hợp với cuộc sống mới mẻ xa hoa này, sau tìm được ý trung nhân rồi sẽ có thể ổn định vui vẻ sống qua ngày mà không bị choáng ngợp hoàn cảnh. Lần trước nhận nghĩa nữ, nàng đã nói qua là bị thất lạc người thân. Nếu lên kinh thành mà may mắn gặp lại được thì ông sẽ rất mừng cho nữ nhi. Còn nếu cả đời này không tìm thấy nhau thì ông là cha, sẽ lo chu toàn cho chung thân đại sự của nàng sau này. Hơn nữa, đây là sự báo đáp từ thiếu niên tài tuấn mắc nạn ở núi lần trước. Biết đâu sau khi đến kinh thành, tình cảm của hai người nảy nở thì ông lại được uống rượu mừng của nữ nhi rồi chờ hưởng phúc ôm ngoại tôn nữa chứ. Nghĩ vậy, ông thực sự phấn khích, đành nén lại tình cảm gắn bó với nơi này mà đồng ý, bởi bây giờ nữ nhi mới là quan trọng nhất. Được sự chấp thuận của nghĩa phụ, tối đó hai người khăn gói sẵn sàng, chờ ngày mai có người đến đón họ rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới.
Sáng hôm sau, Phương Chí Viễn đủ thành ý, tự mình đến đón cha con Vân Ngọc. Dù hết ba tháng thủ hiếu nhưng vẫn còn trong thời kỳ ba năm chịu tang, đưa một nữ tử đi cùng sẽ bị mọi người dị nghị, hắn ta cẩn thận lựa lời nói với Vân Ngọc nên cải trang thành nam nhi khi lên kinh thành để tránh được một số rắc rối cho cả hai. Lần trước có nghe qua hắn đang có tang, thời đại này đi với phái nữ thời điểm này đúng là không tốt cho lắm, nên cô cũng đồng ý. Đám người bao gồm hắn, hai thị vệ thân tín và hai cha con nàng đi bộ xuống núi rồi đi hai cỗ xe ngựa hướng về kinh thành, một xe cho hắn và thị vệ, một xe cho nàng và cha.
Cỗ xe ngựa một đường thuận lợi vào thành. Đâu biết trên tường thành cao cao, một nam tử dáng vẻ lạnh lùng cao quý đang quan sát, ánh mắt bắn ra vẻ tức giận và nguy hiểm. Lần trước nơi Hoàng Lăng đã chuẩn bị tốt như thế, không ngờ hắn ta vẫn bình an quay trở về, còn đi cùng ai nữa kia. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nhất định mình cũng phải diệt trừ, hắn ta mà còn tồn tại ngày nào, ước mơ của mình sẽ không thể trở thành hiện thực.