Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 6: Hứa Ngạn Lâm



Editer: Camellia
Hứa Ngạn Lâm không chờ đếnkhi Tiết Giai Duyệt trả lời, tâm tình trở nên không vui, lại chạy theo hỏi: '' Tiết Giai Duyệt, cô hôm nay chạy về nhà cũ có phải hay không muốn mách lẻo với ông nội? Cô mặt cũng dày thật đấy! ''

Thói quen của một người thật đáng sợ, Hứa Ngạn Lâm từ nhỏ đã thích tìm Tiết Giai Duyệt để gây phiền toái, vừa nhìn thấy Tiết Giai Duyệt liền chọn cô làm mục tiêu, tìm chuyện trên người cô, chẳng sợ bị Tiết Giai Duyệt không để ý đến, cậu cũng sẽ chủ động kiếm chuyện, đây chính là vì chán ghét đến ăn sâu trong da.

Tiết Giai Duyệt nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Ngạn Lâm, nghĩ thầm không lẽ tên nhóc đáng ghét này hôm nay cố ý đến đây sẽ không vì muốn lục đồ của cô, còn trộm đồ vật, cuối cùng làm hại Hứa lão gia té ngã chấn thương phải vào bệnh viện? Cô nên phòng bị đối với tên nhóc này, ngàn vạn không thể làm tên này gây chuyện, càng không thể làm Hứa lão gia bị thương!

' Tôi là chị dâu của cậu! '' Tiết Giai Duyệt muốn nhóc này lễ phép một chút, nói chuyện biết trên dưới một chút, đừng đối với cô gọi thẳng tên như vậy, ha hả hô hô tự nhiên không biết khách khí như người không được giáo dục.

Hứa Ngạn Lâm ỷ vào mình là người nhỏ tuổi nhất nhà, mọi người đều cưng chiều cậu mà đối với lời nói của Tiết Giai Duyệt xem thường, còn rất hóng hách mà cãi lại: '' Cô mới không phải chị của tôi, tôi sẽ không có người chị như vậy. ''

Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, nhìn cậu nhóc trước mắt thiếu giáo huấn này.

'' Chị chính là vợ của anh cậu! Là chị hai của cậu! Cậu dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, chị dâu đây sẽ đem việc đau lòng này nói với chồng của chị, anh ấy sẽ đánh vào mông của cậu! ''

'' Anh ấy sẽ không đánh vào mông tôi, cô chỉ biết mách lẻo, cô trừ bỏ biết làm chuyện đó ra thì còn biết làm gì nữa? ''

Hứa Ngạn Lâm nhìn Tiết Giai Duyệt bằng ánh mắt ghét bỏ, lè lưỡi khiêu khích cô, một chút cũng không đem Tiết Giai Duyệt để vào mắt, căn bản chính là không sợ lời cảnh cáo của cô.

'' Hứa Ngạn Lâm! '' Hứa lão gia trầm giọng quát lớn

Hứa Ngạn Lâm nhìn về phía Hứa lão gia, lại liếc Tiết Giai Duyệt làm mặt quỷ với cô, lúc Hứa lão gia chuẩn bị giáo huấn cậu đã chạy mất.

'' Con đi chơi bóng đây! '' Hứa Ngạn Lâm ôm quả bóng chạy nhanh.

Hứa lão gia nhìn Hứa Ngạn Lâm đang chạy đi, tức giận đến mắng một câu '' Tiểu tử thúi '', quay đầu an ủi Tiết Giai Duyệt: '' Tên nhóc này đã bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên, ta sẽ nói với ba mẹ nó dạy bảo lại nó. ''

iết Giai Duyệt chỉ cười cười, bác hai Hứa lớn tuổi mới có được đứa con, xem cậu nhóc như bảo bối cưng chiều vô cùng, nơi nào dám dạy dỗ trách phạt, bác hai gái càng sủng cậu đến tận trời, từ nhỏ đã đem tên nhóc đó nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, một chút ủy khuất đều không dám để cậu chịu, vì thế mới khiến Hứa Ngạn Lâm trở thành cậu nhóc hống hách như vậy, hiện tại muốn dạy dỗ lại, chỉ sợ quá khó khăn.

Tiết Giai Duyệt nhìn thời tiết bên ngoài không tồi, ấm áp dễ chịu, trong hoa viên trang trí rất tươi mát, liền tìm chuyện khác để nói: '' Ông nội, bên ngoài thời tiết không tồi, con đỡ người ra ngoài đi dạo một chút nha. ''

'' Được '' Hứa lão gia vừa lúc cũng có ý muốn này, cười tủm tỉm để Tiết Giai Duyệt đỡ ông đứng lên chống gậy đi đến viên trang.

Hoa viên của Hứa gia rất lớn, từ cửa chính đi vào là một con đường rộng rãi có thể chứa được vài chiếc xe hơi, cuối con đường có một đài phun nước, hai bên đường còn trồng nhiều hoa cỏ cây cối, hướng bên trái chính là hồ bơi ngoài trời, bên phải có một sân bóng rổ, đây cũng là nơi Hứa Ngạn Lâm đang chơi bóng.

Tiết Giai Duyệt không muốn đi hướng bên phải, miễn phải chạm mặt tên nhóc đáng ghét Hứa Ngạn Lâm, cô đỡ Hứa lão gia đi qua hướng bên trái đường nhỏ.

Đường nhỏ này được rãi bằng đá cuội, chân Hứa lão gia không tốt, Tiết Giai Duyệt đỡ Hứa lão gia đi thật cẩn thận, Hứa lão gia cười nói: '' Đường này không tính là gì, con không cần phải cẩn thận như vậy, ta tốt xấu gì cũng là người từng từ chiến trường trở về, lúc ấy đùi ăn phải một trận thương, còn chịu đựng được mà xử lý thêm hai tên địch đấy. ''

Kể về chiến tích ngày xưa Hứa lão gia đã nói qua rất nhiều lần, tính mạng phó mặc ở chiến trường khắc nghiệt, cũng vào khoảng khắc ấy ông cùng ông nội của Tiết Giai Duyệt đã lập ra một bản giao ước hữu nghị.

'' Ông nội năm đó anh dũng vô cùng, hiện tại dù đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất dẻo dai nha. '' Tiết Giai Duyệt là thật sự bội phục Hứa lão gia.

Hứa lão gia không khỏi mà nhớ về những chuyện năm xưa, '' Năm đó ta cùng ông của con vai kề vai chiến đấu, rất nhiều lần kém chút đã phải đi gặp Diêm Vương báo danh, vào một lần nguy hiểm kia, chính ông của con đã cứu ta, bằng không ta đã sớm chết. ''

Tiết Giai Duyệt yên lặng mà nghe Hứa lão gia kể về hồi ức năm đó.

'' Lão Tiết đã cứu mạng của ta lúc đó, ta cả đời này đều nhớ ơn của ông ấy. '' Hứa lão gia nói: '' Ta và ông của con về sau xuất ngũ, ta về kinh đô lập nghiệp, mà ông của con lại lựa chọn trở về quê sinh sống. ''

'' Chỉ là không nghĩ tới nhà con sau này lại phát sinh biến cố như vậy, lão Tiết thân thể so với ta tốt hơn nhiều, lại đi trước ta một bước. '' Hứa lão gia thở dài một tiếng: '' Cũng không biết khi nào ta sẽ đi gặp ông bạn già này nữa.... ''

Tiết Giai Duyệt ngăn lại nói: '' Ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang. ''

Hứa lão gia bị lời nói của cô dỗ thật cao hứng: '' Duyệt Duyệt, con đã thay đổi rồi! ''

'' Ân? ''

Hứa lão gia cười nói: '' Bây giờ so với lúc trước có thể nói, càng ngày càng biết dỗ người. ''

Hứa lão gia vui vẻ, cười rộ lên.

Tiết Giai Duyệt cùng Hứa lão gia dạo một vòng hoa viên, thời điểm trở về, nhìn đến đối diện sân bóng rổ không có người, không biết Hứa Ngạn Lâm đã chạy đi nơi nào.

Trở về phòng, Tiết Giai Duyệt liếc mắt một cái liền phát hiện túi xách để trong ngăn tủ đã có người mở ra, túi xách không còn để ở vị trí cũ, hiển nhiên là bị người khác động qua.

Cô chạy nhanh mở túi xách ra kiểm tra, phát hiện thiếu mất một cái vòng tay, sắc mặt lập tức liền không tốt.

'' Duyệt Duyệt, làm sao vậy? '' Hứa lão gia nhận thấy được sắc mặt Tiết Giai Duyệt không tốt, quan tâm hỏi.

Tiết Giai Duyệt nhíu mày nói: '' Vòng tay con để trong túi xách không thấy đâu, đó là cái vòng Hứa ca tặng nhân sinh nhật năm hai mươi tuổi của con. ''

Hứa lão gia vừa nghe qua, vội vàng gọi người làm trong nhà hỏi qua ai động vào túi xách của Tiết Giai Duyệt.

Quản gia đáp lời nói: '' Mới lúc nãy chỉ có tiểu thiếu gia mở tủ. ''

'' Cái tên nhóc hỗn đản, chạy nhanh đem hắn tìm về đây! '' Hứa lão gia tức giận nói.

Tiết Giai Duyệt cũng thực tức giận, cô vì đề phòng Hứa Ngạn Lâm gây chuyện, cố ý đem túi xách giấu ở góc trong của ngăn tủ, bên ngoài còn lấy đồ vật che đậy một chút, nếu không phải thật sự muốn tìm kiếm, căn bản sẽ không phát hiện ra, Hứa Ngạn Lâm đây là quyết tâm trộm đồ vật của cô mà.

Hứa Ngạn Lâm thực mau đã bị gọi về.

'' Hứa Ngạn Lâm, đem vòng tay trả lại cho chị. '' Tiết Giai Duyệt trầm khuôn mặt nói.

Hứa Ngạn Lâm không chịu nhận, còn cợt nhả nói: '' Chỉ là một cái vòng bỏ đi mà thôi, tôi đã ném rồi. ''

Tiết Giai Duyệt hai bên tay nắm chặt, hận không thể tiến lên tát cho Hứa Ngạn Lâm một cái.

Khó trách ở trong cốt truyện, nguyên chủ một hai phải đem đồ vật của mình đòi về, việc Hứa Ngạn Lâm thật sự quá đáng, vòng tay kia đối với cô ấy phải nói là rất quan trọng, nguyện chủ không phải không có cái vòng khác tốt hơn, mà cái vòng kia thật sự có ý nghĩa, nguyên chủ tức giận đến cực điểm, mới có thể đánh nhau với tên nhóc đó, cuối cùng còn khiến Hứa lão gia bị thương.

Tâm tình của Tiết Giai Duyệt giờ phút này hận không thể đánh chết Hứa Ngạn Lâm.

'' Tôi cảnh cáo cậu Hứa Ngạn Lâm, nhân lúc còn sớm đem chiếc vòng lấy ra trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ để Hứa ca đến thu thập cậu! '' Tiết Giai Duyệt đem người Hứa Ngạn Lâm sợ nhất ra dọa cậu nhóc, ý đồ khiến tên nhóc này sẽ sợ mà đem cái vòng trả lại cho cô.

Nào biết Hứa Ngạn Lâm căn bản không sợ cô, ngược lại còn cười nhạo nói: '' Anh tôi lúc trước căn bản không muốn cưới cô, cô cũng không có gì đáng để tôi sợ, mau gọi anh tôi đi, gọi anh tôi ra giúp cô đi! ''

'' Hứa Ngạn Lâm! ''

Hứa Ngạn Lâm càng nói càng quá phận, Hứa lão gia nghe đều không chịu nổi, trầm khuôn mặt xuống gầm lên một tiếng, giơ cây gậy lên muốn đánh vào người của Hứa Ngạn Lâm.

Hứa Ngạn Lâm thấy tình hình không ổn, xoay người liền chạy, vừa chạy vừa la: '' Con lại không nói sai, bằng không người kêu cô ta gọi điện thoại thử xem a, anh ấy có thể hay không sẽ giúp cô ta? ''

'' Người đâu, bắt tên nhóc đó lại đây, mang nó đến thư phòng suy xét hành vi của bản thận. '' Hứa lão gia chân cẳng không tốt, không thể đuổi kịp Hứa Ngạn Lâm, đen mặt kêu vệ sĩ đi bắt người.

Hứa Ngạn Lân dù có chạy nhanh đến mấy cũng không phải đối thủ của mấy tên vệ sĩ, còn chưa chạy ra cửa chính đã bị vệ sĩ bắt trở về, mặt xám tro mà bị vệ sĩ áp giải vào thư phòng của Hứa lão gia.

Hứa lão gia đối với Hứa Ngạn Lâm kỳ thật cũng rất nghiêm khắc, nhưng tên hỗn đản này lại không sợ ông, chỉ sợ duy nhất Hứa Ngạn Văn.

'' Duyệt Duyệt, con gọi điện thoại cho Hứa Ngạn Văn, bảo nó nhanh quay về, đem tên nhóc Hứa Ngạn Lâm dạy dỗ một trận! '' Hứa lão gia là thật sự tức giận đối với Hứa Ngạn Lâm, tên nhóc này quả thật thiếu dạy dỗ.

'' Ông nội, người đừng nóng giận, sẽ khiến huyết áp tăng cao. '' Tiết Giai Duyệt sợ Hứa lão gia tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, liền kêu quản gia chạy nhanh đi lấy thuốc.

Hứa lão gia thấy Tiết Giai Duyệt không có ý tứ muốn gọi điện thoại cho Hứa Ngạn Văn, lập tức liền nói: '' Con không gọi thì ta gọi, ta không tin nó sẽ không chịu trở về. ''

'' Ông nội.... '' Tiết Giai Duyệt vội vàng ngăn Hứa lão gia lại, hơi hơi nhấp môi nói: '' Vẫn là để con gọi. ''

Ở ánh nhìn chăm chú của Hứa lão gia, Tiết Giai Duyệt đành phải lấy điện thoại gọi cho Hứa Ngạn Văn.

Nói thật, nội tâm cô đang rất thấp thỏm, cô thực sự lo lắng giống như Hứa Ngạn Lâm nói vậy, Hứa Ngạn Văn căn bản sẽ không vì cô mà xuất đầu.

...................

Bí thư Lâm Đạt bưng một ly cà phê đến gõ cửa văn phòng của Hứa Ngạn Văn.

Hứa Ngạn Văn đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà kêu một tiếng mời vào.

Lâm Đạt nhẹ nhàng vặn ra then cửa đi vào, bước thật nhẹ nhàng đi đến bàn của Hứa Ngạn Văn, ôn nhu nói: '' Hứa tổng, đây là cà phê ngài cần. ''

Hứa Ngạn Văn tùy tay lật văn kiện, nói: '' Đặt ở bên cạnh. ''

Lâm Đạt theo lời đem cà phê để ở cạnh bàn làm việc, ánh mắt dừng ở sườn mặt anh tuấn của Hứa Ngạn Văn, không khỏi hồi tưởng lúc trước Hứa Ngạn Văn đi đến trường học dự báo cáo, cô ta làm người tiếp đãi anh, lần đầu nhìn thấy đã yêu anh.

Anh là một người đàn ông anh tuấn lại đa tài, cô ta thích kiểu đàn ông như vậy, cô ta lúc ấy âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải vào làm trong công ty của anh.

Hiện giờ nguyện vọng của cô ta rốt cuộc cũng đã thành hiện thực.

Cô ta hiện tại cách anh gần như vậy, anh ở bên người cô ta, thực sự là quá tốt

Hứa Ngạn Văn cảm giác được người bên cạnh còn đang đứng, giương mắt nhìn qua: '' Còn có việc? ''

Lâm Đạt lộ ra nụ cười đẹp nhất: '' Buổi tối hôm nay có một cái tiệc rượi.... ''

Không đợi Lâm Đạt đem lời nói hết, di động trên bàn của Hứa Ngạn Văn vang lên, anh quay đầu cầm di động lên, đối với Lâm Đạt vẫy vẫy tay nói: '' Cô trước đi ra ngoài, tiệc rượu buổi tối kêu phó tổng Vương đi tham gia, tôi mặt khác còn có việc. ''

Lâm Đạt thu hồi ánh nhìn về phía điện thoại của Hứa Ngạn Văn, rầu rĩ mà đi ra ngoài.

Đi đến bên ngoài văn phòng, Lâm Đạt nhớ tới Hứa Ngạn Văn cùng vợ của anh ấy cảm tình nghe đồn là bất hòa, trong thật sâu nội tâm thấy Hứa Ngạn Văn như vậy thật không công bằng. Hứa tổng ưu tú như vậy, rõ ràng đáng có được một cô gái tốt hơn, như thế nào lại cưới phải một người không lên được mặt bàn như vậy làm vợ? Nếu là cô ta, nhất định có thể đem anh chiếu cố thật tốt..............

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv