Tiết Giai Duyệt dáng người thực tốt, làn da trắng nõn, lả lướt hấp dẫn, mới vừa tắm xong càng có vẻ thủy nộn mê người, mặc dù mặc áo ngủ to rộng, cũng che không được dáng người cuốn hút của cô.
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút xấu hổ, ánh mắt mới vừa chạm vào nhau, hai người lại nhanh dời đi tầm mắt.
Đêm đã khuya, thời gian chầm chậm trôi qua, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào.
Lăn lộn lâu như vậy, hai người kỳ thật đều cảm thấy rất mệt, rất muốn tìm một chỗ có thể nằm ngủ yên.
Nếu không có phát sinh sự việc lúc nãy, nói không chừng hai người còn có thể thương lượng một chút nên ngủ như thế nào, hiện tại đã thành cái dạng này, cái gì đều cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Hứa Ngạn Văn đánh vỡ bầu không khí yên lặng giữ hai người, nói: " Em ngủ một lát đi. ''
Ý của Hứa Ngạn Văn là Tiết Giai Duyệt ngủ trên giường.
Tiết Giai Duyệt nhìn hắn một cái, khóe miệng giật giật, chỉ là không đợi cô nói chuyện, Hứa Ngạn Văn đã quyết định xong.
" Tôi ở ngay cái ghế bên cạnh nghỉ một lát là được rồi. "
Hứa Ngạn Văn đi tới, ngồi xuống cái ghế đặt ở bên cửa sổ, trong tình huống này thì nên tạm chấp nhận một chút.
Tiết Giai Duyệt thấy hắn như thế, cũng không biết nên nói cái gì nữa, đôi chân mảnh khảnh đi tới mép giường, yên lặng mà nằm xuống.
Đầu óc còn lộn xộn, Tiết Giai Duyệt nằm ở trên giường, cô cho rằng chính mình sẽ ngủ không được, nhưng vì quá mệt nên đã mau chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ diễn ra hơi loạn, Tiết Giai Duyệt vẫn luôn ngủ đến hôn hôn trầm trầm, trong mông lung cảm giác tựa hồ có người ở vuốt ve cái trán của cô, còn đối cô nhẹ giọng nói cái gì đó, nhưng cô không có nghe rõ.
Chờ đến khi tỉnh lại, Tiết Giai Duyệt một chút cũng không nhớ rõ chính mình mơ thấy cái gì, đầu ẩn ẩn phát đau, đầu óc trống một mảnh.
Cô từ trên giường ngồi dậy, vừa lúc nghiêng người nhìn đối diện, thấy một thân cao chân dài Hứa Ngạn Văn còn nằm ở trên ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ là ngủ rồi.
Đêm nay cũng là khó xử hắn, hắn có thể làm được như vậy đã là không dễ, nếu có biện pháp khác, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Tiết Giai Duyệt từ trên giường đi xuống, bước về phía Hứa Ngạn Văn, muốn gọi Hứa Ngạn Văn đến trên giường nằm nghỉ.
Lúc đi tới gần, Tiết Giai Duyệt mới phát hiện sắc mặt Hứa Ngạn Văn không bình thường, vội vàng duỗi tay đẩy đẩy hắn: " Hứa Ngạn Văn...... "
Hứa Ngạn Văn chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn: " Em tỉnh rồi. "
" Anh lên trên giường ngủ đi. " Tiết Giai Duyệt xem hắn như vậy ngồi ở trên ghế nằm thật sự quá khó khăn rồi.
Hứa Ngạn Văn nói được, theo sau đứng lên, nào biết mới vừa đi hai bước, liền phanh một tiếng té lăn quay trên mặt đất.
" Hứa Ngạn Văn! "
Tiết Giai Duyệt bị hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ hắn.
" Anh có ổn không vậy? " Tiết Giai Duyệt quan tâm hỏi.
" Đầu có điểm đau. " Hứa Ngạn Văn tay chống trán, khó chịu mà cau mày.
Tiết Giai Duyệt xem thấy sắc mặt của Hứa Ngạn Văn không bình thường, lại nghĩ tới hắn đêm qua ngâm nước lạnh lâu như vậy, duỗi tay sờ cái trán của Hứa Ngạn Văn, nóng đến dọa người, có thể chiên trứng gà được rồi.
" Anh sốt rồi. " Tiết Giai Duyệt cầm cánh tay nâng Hứa Ngạn Văn đứng lên nói: " Em đỡ anh đến giường nằm nghỉ. "
"Ân." Hứa Ngạn Văn nương theo sức Tiết Giai Duyệt đỡ anh mà đứng dậy, đi đến mép giường ngồi xuống, nói với Tiết Giai Duyệt: " Cảm ơn. "
" Anh ngủ một lát đi. " Tiết Giai Duyệt nhìn thấy Hứa Ngạn Văn vì sinh bệnh nên khó chịu.
Hứa Ngạn Văn gật gật đầu, đứng dậy cởi áo khoác nằm xuống giường.
Tiết Giai Duyệt xem hắn nhắm hai mắt còn hơi hơi nhíu mày, nghĩ vì phát sốt không dễ chịu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn làm ướt, đem khăn ướt đặt trên trán Hứa Ngạn Văn, để hắn đỡ hơn một chút.
Làm xong, Tiết Giai Duyệt đi tới cửa, thử mở cửa phòng, không nghĩ đến lúc này lại có thể mở ra.
Cửa được mở ra, Tiết Giai Duyệt sửng sốt một chút, cửa là khi nào có thể mở ra? Hoá ra cô cùng Hứa Ngạn Văn ở trong phòng lăn lộn cả đêm, đây là uổng công lăn lộn?
Trong lòng có chút không thoải mái.
Tiết Giai Duyệt rầu rĩ, khó chịu!
Một lát sau, Tiết Giai Duyệt đi tìm Hứa lão gia, cùng Hứa lão gia nói Hứa Ngạn Văn sinh bệnh, phát sốt, giống như thực nghiêm trọng.
Hứa lão gia vừa nghe, lo lắng đi lên xem, lại nhanh kêu người gọi bác sĩ Dương đến, để bác sĩ Dương khám bệnh xem.
Nhận được điện thoại, bác sĩ Dương nói nửa giờ sẽ tới ngay.
Hứa lão gia vẫn luôn quan tâm đến Hứa Ngạn Văn, dù sao cũng là cháu nội đích tôn của ông cụ, chống can đứng dậy, muốn lên lầu nhìn xem Hứa Ngạn Văn.
Tiết Giai Duyệt đứng ở bên cạnh, do dự một chút mới tiến lên đỡ lấy Hứa lão gia.
Hứa lão gia nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, cũng đoán được cô vì cái gì không vui, duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Tiết Giai Duyệt nói: " Duyệt Duyệt, ta là muốn con cùng Ngạn Văn chung sống thật tốt, gia gia số tuổi cũng đã lớn, sống không được bao lâu, nếu trước khi ta mất, có thể nhìn thấy các con cho ta một đứa cháu, ta liền thỏa mãn. "
Đêm qua Hứa lão gia cách làm không đúng, bởi vì ông cụ không biết Tiết Giai Duyệt trước mắt này đã không còn là Tiết Giai Duyệt trước kia nữa.
Ông chỉ cho rằng Tiết Giai Duyệt vẫn luôn toàn tâm toàn ý yêu Hứa Ngạn Văn, mà Hứa Ngạn Văn lại còn bài xích Tiết Giai Duyệt, ông chỉ nghĩ muốn giúp bọn họ một phen.
Đặc biệt mấy hôm trước bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho Hứa lão gia, tuy rằng bác sĩ không nói gì thêm, nhưng ông lúc ấy có thể nhìn thấy biểu cảm của bác sĩ, còn có cảm giác của chính mình, cũng nhận thấy được thân thể của mình thật sự không bằng lúc trước.
Nếu ông thật sự có ngày nào đó cứ như vậy ngủ không thể tỉnh lại, ông thật sự lo lắng Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn sẽ như thế nào, Tiết Giai Duyệt là ông nhìn từ nhỏ đến lúc lớn lên, ông cũng đáp ứng với lão Tiết sẽ chiếu cố thật tốt cho con bé, ông trừ bỏ khiến Tiết Giai Duyệt gả cho Hứa Ngạn Văn, làm con dâu của Hứa gia, ở Hứa gia hưởng phúc cả đời, ông thật sự cũng không thể nghĩ được điều gì tốt hơn so với việc đó, cũng có thể báo đáp ân cứu mạng của lão Tiết.
Hứa Ngạn Văn không hiểu nỗi khổ tâm của ông, Tiết Giai Duyệt đứa nhỏ này là đang ngại ngùng sao? Hứa lão gia ở trong lòng thở dài một tiếng.
Tiết Giai Duyệt trầm mặc không nói, trong lòng nghĩ, nếu là nguyên chủ Tiết Giai Duyệt vào lúc này, nghe được Hứa lão gia nói, nhất định sẽ thật cao hứng, đáng tiếc là không phải, cô cùng cô ấy ý nghĩ bất đồng, Hứa Ngạn Văn không yêu cô, cô vì sao sẽ nghĩ cùng dây dưa với hắn, rốt cuộc dưa hái xanh không ngọt a!
" Gia gia, con biết người là muốn tốt cho con. " Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ vẫn là quyết định cùng Hứa lão gia giải thích một chút: " Chỉ là có chút việc, vẫn không thể cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn."
Hứa lão gia kỳ quái mà nhìn Tiết Giai Duyệt, ánh mắt kia giống như là nhìn một người xa lạ, lời nói thấm thía: " Duyệt Duyệt, ta cảm thấy con đã thay đổi rồi, con trước kia không phải người sẽ nói như vậy. "
Tiết Giai Duyệt cười cười: " Ai rồi cũng sẽ thay đổi, con cũng sẽ trưởng thành, không thể vẫn luôn như trước kia được. "
Cũng không thể giống nguyên chủ, nguyên chủ làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy, cuối cùng khiến Hứa lão gia tức chết, còn tự khiến cho chính mình vào bệnh viện tâm thần, cuối cùng kết cục lại thê thảm như vậy!
Cô từ khi xuyên tới đây, đã nghĩ mình nên cố gắng càng nhiều càng tốt để thay đổi cốt truyện, thay đổi vận mệnh của chính mình, Hứa lão gia yêu thương cô, cô nguyện ý chăm sóc ông cụ thật tốt, chiếu cố ông ấy hết mình, tựa như chiếu cố gia gia của cô vậy.
Nhưng có một số việc lại là trăm triệu không thể làm, tỷ như Hứa Ngạn Văn, hắn không phải người nên đụng vào, nam chủ cùng nữ chủ chung quy sẽ ở bên nhau, cô vẫn là yên lặng mà làm tốt điều mình nên làm là được rồi.
Hứa lão gia cân nhắc lời nói của Tiết Giai Duyệt, ông cũng cảm giác rõ ràng gần đây Tiết Giai Duyệt thay đổi rất nhiều, cùng trước kia khác nhau rất lớn, con bé như vậy lại càng khiến cho ông đau lòng, lời nói thấm thía mà nói với Tiết Giai Duyệt: " Mặc kệ con thay đổi như thế nào, con vẫn luôn là Duyệt Duyệt ngoan ngoãn của ta, có chuyện gì, gia gia đều sẽ ở ngươi phía sau duy trì cho con. "
Tiết Giai Duyệt hốc mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ, Hứa lão gia thật sự đối với cô quá tốt, cô nhất định phải quý trọng.
" Con sẽ ghi nhớ, cảm ơn gia gia. "
Hứa lão gia cười cười, lại từ ái mà xoa xoa đầu cô.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến phòng ngủ, Hứa lão gia nhìn thấy Hứa Ngạn Văn đang nhắm mắt hôn mê cũng có chút tự trách.
Cũng may lúc bác sĩ Dương tới xem qua, nói Hứa Ngạn Văn không có gì trở ngại, lại châm cứu cho Hứa Ngạn Văn, bệnh của Hứa Ngạn Văn cũng lui xuống một chút, chỉ cần ngủ thêm chút nữa, người cũng khôi phục rất nhiều, Hứa lão gia mới yên lòng.
Lúc Hứa Ngạn Văn tỉnh lại, liền kiên trì phải về thành phố, nói là trong công ty có việc rất quan trọng đang chờ anh về xử lý, Hứa lão gia vốn dĩ muốn anh ở nhà cũ nhiều thêm hai ngày, để sức khỏe tốt hơn một chút lại đi, nhưng Hứa Ngạn Văn kiên trì phải đi, mà bởi vì việc xảy ra tối qua, Hứa lão gia cũng không quá kiên quyết giữ anh, chỉ có thể đồng ý.
" Em có muốn cùng tôi trở về không? " Thời điểm Hứa Ngạn Văn chuẩn bị đi, quay đầu hỏi Tiết Giai Duyệt một câu.
" Con bé đương nhiên phải cùng con trở về rồi. " Không đợi Tiết Giai Duyệt mở miệng, Hứa lão gia trước một bước nói: " Con bé cùng con trở về để còn chiếu cố tốt cho con. "
Có Hứa lão gia mở miệng, Hứa Ngạn Văn chỉ hơi hơi dừng một chút, nhìn Tiết Giai Duyệt liếc mắt một cái, gật đầu nói: " Chúng ta cùng nhau đi. "
Tuy rằng Hứa Ngạn Văn chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, nhưng Tiết Giai Duyệt cũng đã nhìn ra, ánh mắt vừa rồi của Hứa Ngạn Văn, kỳ thật là đang do dự, đại khái là chuyện đêm qua, hai người đều có chút ngượng ngùng.
Thời điểm ngồi trên xe, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn hai người đều không có nói chuyện, trong xe an tĩnh đến châm rơi có thể nghe.
Tiết Giai Duyệt ngồi bên trái, Hứa Ngạn Văn ngồi ở bên phải, ở giữa hai người có khoảng cách nhất định, khoảng cách đó còn có thể ngồi thêm một người.
Tài xế lái xe phía trước cũng nhìn ra được hai người khác thường, rất nhiều lần nhìn qua kính chiếu hậu xem bọn họ.
Không khí có chút quỷ dị, giống như hai người lạ trở về thời điểm quan hệ tệ nhất.
Thẳng đến khi trở về Ninh Hiên Nhã Uyển, hai người vẫn không có ai nói lời nào.
Hứa Ngạn Văn trực tiếp đi đến thư phòng, thoạt nhìn thật sự rất bận, rõ ràng bệnh còn chưa có khỏi hoàn toàn, đã bắt đầu đi làm.
Tiết Giai Duyệt đứng ngây người ở phòng khách quạnh quẽ, cuối cùng cũng cầm túi xách trở về phòng.
Lúc vào cửa, Tiết Giai Duyệt đem túi xách đặt ở bên cạnh, thả người trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, cảm thấy trong lòng cùng thân thể đều quá mệt mỏi.
Không biết vì sao tinh thần của Hứa Ngạn Văn lại tốt như vậy? Mang theo bệnh đều có thể tích cực tích cự đi làm?
Tiết Giai Duyệt ở trên giường trở mình, kéo qua chăn che lại chính mình, cô quyết định trước phải ngủ một giấc, chờ tỉnh ngủ lại suy nghĩ.
Mà ở thư phòng cách vách, bị Tiết Giai Duyệt cho rằng tinh thần dư thừa, mang theo bệnh đều có thể đi làm Hứa Ngạn Văn, mắt nhìn chằm chằm văn kiện trên máy tính, nhưng đã mười phút trôi qua, câu đầu tiên trong văn kiện viết gì cũng chưa đi vào đầu......