Sau khi về nhà tắm rửa xong, Ôn Tố mặc đồ ngủ làm tổ ở sofa, vừa xem phim vừa đợi Sở Tĩnh Xu về.
Chỉ là xem được một chút, Ôn Tố liền cảm thấy mí mắt nặng xuống, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Thời điểm Sở Tĩnh Xu về đến nhà, liếc mắt liền nhìn thấy Ôn Tố yên lặng nằm trên sofa, đến gần mới phát hiện Ôn Tố đã ngủ, trên mặt có chút ửng đỏ bất thường.
Vốn định dùng tay thử nhiệt độ trên trán Ôn Tố, phát hiện tay mình rất lạnh, Sở Tĩnh Xu liền chuyển sang dùng trán để kiểm tra thân nhiệt của cô.
Ôn Tố đang mê man bị cọ trán đến tỉnh, còn tưởng là Sữa đang cọ mình, vươn tay muốn đẩy Sữa ra, không ngờ lại sờ đến một nơi mềm mại bóng loáng, hoàn toàn khác biệt với bộ lông xù xì của nó.
Ôn Tố miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện thì ra là Sở Tĩnh Xu, cố gắng mở to mắt khiến mình tỉnh táo, thanh âm khàn khàn nói: "Chị đã về."
Vừa nói xong, Ôn Tố liền cảm thấy mình có chút không bình thường.
"Em hơi nóng." Sở Tĩnh Xu cau mày, nhiệt độ trên trán Ôn Tố cao hơn so với cô, rõ ràng là đang phát sốt, "Đừng ngủ ở đây, trở về phòng ngủ đi."
Ôn Tố xoa xoa khuôn mặt, phát giác mình có thể thật sự bị cảm, đầu óc giống như có một đám lửa nóng lên không ngừng, mắt cũng nóng lên, thật sự khó chịu.
"Ừ, vậy em về phòng trước." Ôn Tố mơ hồ nói xong, mới đứng dậy liền cảm thấy mình đứng không vững, cũng may Sở Tĩnh Xu nhanh tay lẹ mắt đỡ cô.
"Chị nhớ trong nhà còn thuốc cảm, đợi lát nữa uống thuốc rồi ngủ tiếp." Sở Tĩnh Xu ôn nhu trấn an, dìu Ôn Tố, để phân nửa sức nặng đều dồn lên người mình.
Ôn Tố không thích nhất là uống thuốc, cô kháng cự lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ là cảm nhẹ, em đi ngủ một chút là được rồi."
"Cái này mà gọi là cảm nhẹ?" ngữ khí Sở Tĩnh Xu có chút nặng, "Lát nữa em lên giường nằm, chị đi lấy thuốc cho em."
"Không cần, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi." Ôn Tố vô lực thở ra một hơi, uống thuốc có ích lợi gì đâu, không uống thuốc bảy ngày khỏi, uống thuốc một tuần khỏi, hơn nữa thuốc kia còn thật khó uống, còn không bằng tự chịu đựng.
Sở Tĩnh Xu thấy cô bệnh, cũng không tiếp tục tranh cãi, đợi lát nữa đem thuốc đến canh chừng cô uống xong là được rồi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Ôn Tố chui vào trong chăn, nhanh chóng bọc lại mình, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, đôi mắt đen láy xưa nay hữu thần lúc này tựa như phủ đầy hơi nước, thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, cô mệt mỏi chớp mắt mấy cái, hữu khí vô lực nói: "Đêm nay chị ngủ cùng Đồng Đồng đi, lây bệnh cho chị sẽ không tốt lắm."
Sở Tĩnh Xu đau lòng sờ hai má cô, thở dài nói: "Đừng lo lắng chị, chăm sóc tốt thân thể em quan trọng hơn."
Ôn Tố nhẹ nhàng gật đầu, hôn xuống lòng bàn tay Sở Tĩnh Xu, lẩm bẩm nói: "Ừ, vậy em ngủ trước, ngủ ngon."
Sở Tĩnh Xu giúp cô tắt đèn phòng ngủ, căn phòng tức thì chìm vào bóng tối tĩnh lặng, Ôn Tố nhắm mắt lại mặc cho chính mình đắm chìm vào bóng đêm vô bờ bến.
Nửa tỉnh nửa mê, Ôn Tố bỗng cảm thấy một đôi tay hơi lạnh áp lên gò má nóng bỏng của mình, làm giảm đi một chút độ ấm, đôi mày hơi nhíu lại bất giác giãn ra, theo bản năng cọ cọ dán chặt vào lòng bàn tay kia, ý thức của Ôn Tố cũng trở lại.
Nhưng mà giây tiếp theo, bóng đêm bị một ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng lên, Ôn Tố nhắm chặt mắt suy nghĩ, không còn thèm muốn cảm giác mát lạnh thoải mái này nữa, muốn chui vào trong chăn, che đi ngọn đèn phiền nhiễu kia.
Đầu mới vừa chui vào, chiếc chăn gần má cô nhẹ nhàng bị kéo ra.
Vốn là đầu óc choáng váng khó chịu, Ôn Tố tức giận đến cay mắt, thật vất vả mới nghỉ ngơi được một lúc lại muốn chọc cô, chờ ngày mai cô ngủ ngon, nhất định sẽ cho người nọ thật đẹp mắt mới được.
Ý tưởng này vừa nảy ra, Ôn Tố liền cảm thấy hai má bị vỗ nhẹ, cùng với tiếng nói mềm mại đáng yêu cất lên: "Ngồi dậy uống thuốc, uống xong có thể ngủ."
Không uống! Cô không uống!
Ôn Tố rất muốn nói mình căn bản không cần uống thuốc, chỉ là cổ họng giống như bị thiêu đốt cũng không cho cô năng lực này.
Nhìn thấy Ôn Tố chậm chạp không chịu mở mắt ra, Sở Tĩnh Xu nâng tay luồn qua vai Ôn Tố, cẩn thận đỡ cô dậy tựa vào trong lòng mình, cầm cái chén để bên môi cô, ôn tồn nói: "Nào, uống nước."
Cánh môi khô khốc thấm vào một chút nước ấm, Ôn Tố lúc này mới chịu mở mắt ra, chuyển mắt nhìn Sở Tĩnh Xu đang đỡ mình.
Hẳn là do quá nóng, đôi mắt Ôn Tố đều đỏ lên, cô khó chịu nghiêng ngả chui vào trong lòng Sở Tĩnh Xu, không chịu nhúc nhích.
Nhẹ vỗ về lưng Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu ôn nhu khuyên nhủ: "Uống xong em có thể ngủ, chị đảm bảo không làm phiền em."
Ôn Tố cũng không động, chỉ chôn trong lồng ngực cô, cuối cùng mới từ trong cổ họng phun ra mấy chữ: "Không uống, em mệt."
Sở Tĩnh Xu cúi đầu dán lên trán Ôn Tố, người kia thoải mái cọ cọ, cảm giác được nhiệt độ như lửa đốt kia, Sở Tĩnh Xu hạ quyết tâm, ngữ khí cũng cứng rắn thêm mấy phần, "Không uống không cho phép ngủ."
Ôn Tố không tình nguyện hừ một tiếng, Sở Tĩnh Xu cũng không dây dưa với cô, cầm cái chén để ở bên môi cô, lại nhẹ giọng nói: "Uống hết là được, ngoan."
Bị Sở Tĩnh Xu dây dưa không còn cách nào khác, Ôn Tố đành phải nhắm mắt mở miệng uống thuốc pha nước ấm, hương vị không ngon chút nào, nhưng ít ra đã thấm ướt cổ họng khô khốc như lửa đốt của cô.
Uống thuốc xong Ôn Tố nhanh chóng quay về trong chăn, xoay người đưa lưng về phía Sở Tĩnh Xu, dáng vẻ không muốn để ý tới người khác.
Sở Tĩnh Xu cũng không tức giận, đưa tay sờ má cô, nói: "Em ngủ đi, ngủ ngon."
Một âm thanh nhỏ thanh thúy vang lên, ngọn đèn phiền nhiễu kia rốt cuộc cũng được tắt, Ôn Tố một lần nữa chìm đắm trong bóng đêm thở ra một hơi, đang định tiếp tục ngủ chợt nghe sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng vải cọ xát, Ôn Tố cảm thấy kỳ lạ, liền cảm giác chăn trên người nhẹ nhàng bị xốc lên, một cơ thể mềm mại ấm áp dán lên sau lưng cô.
Mặc dù mới bị Sở Tĩnh Xu ép uống thuốc, nhưng sau khi rơi vào cái ôm mềm mại thoải mái như vậy, cho dù là vô cùng tức giận cũng tiêu tan không còn một mảnh, thái độ Ôn Tố mềm đi vài phần, "Đừng ngủ chung với em, nếu lây bệnh sẽ không tốt."
"Không sao, em ngủ đi." Sở Tĩnh Xu hôn lên vành tai cô, "Nếu thực sự bị em lây bệnh, chúng ta cùng nhau uống thuốc."
Ôn Tố nghe nói như thế, lý trí muốn đem Sở Tĩnh Xu đuổi khỏi giường, nhưng lại nhịn không được xoay người chui vào trong lòng Sở Tĩnh Xu, điều chỉnh tư thế thoải mái, hừ một tiếng: "Em không uống."
Sở Tĩnh Xu cười cười không nói gì, vòng tay lại siết chặt thêm vài phần.
Không còn gì quấy nhiễu, Ôn Tố rốt cuộc cũng chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào.
________________________________
Thể chất Ôn Tố thật sự rất tốt, sáng hôm sau liền hạ sốt, ngoại trừ có chút mệt mỏi ra, thì không khác gì dáng vẻ khỏe mạnh thường ngày.
Đến tháng hai, huấn luyện tiền kỳ "Tầm tiên truyện" chính thức bắt đầu, Ôn Tố lại tiếp tục lịch trình tập luyện, mỗi ngày không phải tập căng cơ, thì là học các loại tư thế võ thuật cơ bản với huấn luyện viên võ thuật.
Trong phòng luyện võ mới đầu mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, Ôn Tố cũng coi như tốt, vai diễn của cô không có nhiều động tác võ thuật như vậy, cường độ huấn luyện không cao bằng những người khác.
Đặng Tuyết Nghi thì thảm, vai diễn của cô là nữ hiệp võ nghệ cao cường tư thế hiên ngang oai hùng, ngày đầu tiên tham gia huấn luyện, Đặng Tuyết Nghi phải nhờ trợ lý dìu mới có thể đi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Buổi sáng huấn luyện kết thúc, Ôn Tố trở lại phòng nghỉ chuẩn bị ăn cơm nhân tiện nghỉ ngơi một lát, mới vừa cầm đũa định ăn cơm, cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra, người vào đúng là Đặng Tuyết Nghi vừa huấn luyện xong.
Đặng Tuyết Nghi cầm cặp lồng của mình ngồi xuống đối diện Ôn Tố, Ôn Tố nhìn thấy cô liền nhịn không được nhíu mày.
Dù sao bất kỳ ai đang trong lúc ăn canh cải trắng cũng sẽ không thích có người ở trước mặt mình thỏa sức ăn thịt.
Dáng người Đặng Tuyết Nghi quá mức mảnh mai, không giống như nữ hiệp vũ lực cao cường, lại càng giống như là được nuôi dưỡng ở khuê phòng, thiên kim thế gia tay trói gà không chặt, cho nên khoảng thời gian này cô cần tăng chút cơ.
Mà Ôn Tố vừa lúc trái ngược với cô, hơn nữa gần đây ăn có hơi nhiều, đường cong ở eo đều nở nang hơn một chút, cô chỉ có thể ăn canh cải trắng để giảm cân.
Sở Tĩnh Xu còn đang tiếc cô khó khăn lắm mới sờ thấy một chút mềm mềm, bây giờ lại phải bỏ đi đám thịt này, nhưng mà công việc quan trọng hơn, cô đương nhiên không thể nói gì thêm.
"Cuối cùng cũng có thể ăn ngon." Đặng Tuyết Nghi cảm thán, mở cặp lồng ra cầm đũa bắt đầu ăn.
Ôn Tố rũ mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm của mình, giống như trút giận gắp rau dưa nhét vào miệng nhai nuốt, để tránh mình không khống chế được đá người.
Đặng Tuyết Nghi ăn cơm cũng không yên, hưng trí bừng bừng nói với cô mấy tin tức bát quái nghe được. Ôn Tố cũng đã quen hành vi tán gẫu lúc ăn cơm này của cô, cũng đáp lại một hai câu.
"Mới vừa rồi tôi thấy trên Weibo nói Từ Tinh Châu bị ngã gãy xương," Đặng Tuyết Nghi ăn miếng thịt bò, nói: "Cái chỗ kia sớm nên được tu sửa lại, may mắn là lúc chúng ta quay phim không gặp phải chuyện này."
"Ai?" Ôn Tố vừa nghe chưa phản ứng kịp, chậm nửa nhịp mới ý thức được Đặng Tuyết Nghi nói tới hẳn là thành phố điện ảnh truyền hình Lâm An.
Đặng Tuyết Nghi giải thích: "Nam chính của "Kinh Hải", nghe nói là sáng nay lúc quay phim thì bị ngã."
Ôn Tố đột nhiên lạnh sống lưng, mở miệng hỏi: "Sao "Kinh Hải" quay sớm như vậy?"
Lẽ nào nói nhất định phải có một người lăn từ trên cầu thang xuống, vốn phải là Thẩm Mạn Huy ngã, bây giờ lại biến thành Từ Tình Châu, Từ Tinh Châu chẳng phải là nằm không cũng trúng đạn sao?
"Cảnh trí đều là có sẵn, đương nhiên có thể nhanh chóng bắt đầu quay." Đặng Tuyết Nghi lơ đãng nói.
"Tầm tiên truyện" có vị ảnh đế chục tỷ Lục Trường Vũ tham gia, lại là bộ phim chuyển thể hàng đầu, độ nóng đương nhiên rất cao, nhà sản xuất rút kinh nghiệm từ những bộ phim tiên hiệp trong nước, quyết định dựng cảnh thật, ngay trước lúc casting đã bắt đầu dựng cảnh trí, đợi đến khi các cô huấn luyện xong sẽ bắt đầu quay. "Kinh Hải thế gia" lại không giống, trong nước đều có sẵn cảnh trí dân quốc, căn bản không cần lo lắng chuyện chọn cảnh.
Ôn Tố tùy ý gật đầu, cô có chút không xác định được tình huống hiện tại. Thẩm Mạn Huy không có việc gì đương nhiên là tốt, nhưng Từ Tinh Châu cùng đoàn phim với cô ta lại gặp chuyện như vậy, nghĩ rằng sự kiện này là do chính mình gián tiếp ảnh hưởng đến, Ôn Tố có chút khó chịu.
Đặng Tuyết Nghi nói xong chuyện Từ Tinh Châu bị ngã gãy xương, còn nói đến trước kia cô ta quay phim đoàn phim bên cạnh gặp sự cố khói lửa, khiến cho cả đoàn phim trực tiếp giải tán.
"Từ Tinh Châu bị thương có nghiêm trọng không?" Ôn Tố đột nhiên cắt ngang lời nói Đặng Tuyết Nghi.
Tuy rằng không rõ vì sao Ôn Tố lại truy hỏi đề tài này, nhưng cô vẫn trả lời: "Cũng may, thật ra không nghiêm trọng như vậy, chỉ là có chút trầy da, cộng thêm gãy xương ngón tay."
Ôn Tố:......
Nhìn thấy Ôn Tố đột nhiên trở nên vô cảm, Đặng Tuyết Nghi một mặt biểu cảm, ngữ khí có vài phần khó hiểu: "Sao vậy?"
"Không có gì." Ôn Tố thuận miệng đáp lời, quyết định từ nay về sau sẽ không tự mình chọc đến phiền toái gì, ít nhất không cần chú ý chuyện của Thẩm Mạn Huy, cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ thôi, để tâm nhiều như vậy làm gì.
Không biết suy tính của Ôn Tố, Đặng Tuyết Nghi cũng không truy đến cùng, tiếp tục nói thêm mấy tin tức này nọ.
Vì thế, lúc Cảnh tỷ đi vào, nhìn thấy Đặng Tuyết Nghi mặt lạnh, nói "Bành Nguyên Bạch ngoại tình với người mẫu, chuẩn bị tiêu tiền bôi bẩn vợ anh ta" linh tinh gì đó.
Cảnh tỷ tố chất chuyên nghiệp hạ mắt, quyết định làm như chuyện gì cũng chưa từng nghe, quay đầu nói với Ôn Tố: "Có thể cho chị phương thức liên hệ của vị giáo viên dạy diễn xuất kia không?"
Giáo viên dạy diễn xuất ở đâu?
Ôn Tố bỏ qua Đặng Tuyết Nghi ánh mắt đột nhiên sáng lên, bình tĩnh nói: "Sao vậy?"
Cảnh tỷ liếc mắt nhìn Đặng Tuyết Nghi một cái, suy nghĩ việc này cũng không có gì không thể nói, liền mở miệng nói: "Bà chủ Ôn vừa gọi đến, nói em họ em phải đóng phim, ba tháng sau sẽ vào đoàn phim, bây giờ cần gấp một vị giáo viên diễn xuất."
Sau khi "Vân Lăng" nổi tiếng, cư dân mạng đều bàn luận một vấn đề:
Rốt cuộc là cao nhân phương nào, mà có thể khiến cho Ôn Tố trong vòng mấy tháng ngắn ngủi tiếng bộ như vậy, thật là có lương tâm nghề nghiệp.
Mọi người muốn tìm ra vị cao nhân này, hy vọng người này có thể chỉ điểm nhiều hơn cho mấy ngôi sao lưu lượng, chưa nói có thể tiến bộ thần tốc giống như Ôn Tố, ít nhất là đóng phim truyền hình cho ra hồn là được.
Nhưng bản thân Ôn Tố cũng không rảnh để ý tới mấy câu hỏi này, bởi vì giáo viên của cô căn bản không ở thế giới này, cô làm sao trả lời được?
Vốn tưởng rằng không có người nào truy hỏi cô về thân phận và số điện thoại liên lạc của vị giáo viên thần bí kia, không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến vậy, cho nên cô còn chưa nghĩ ra nên dùng lý do gì để thoái thác.
Ôn Tố nhíu mày, quyết định tranh thủ một chút thời gian để nói dối, liền hỏi: "Ai?"
Cảnh tỷ nói: "Người này em cũng chưa từng gặp qua, là dì họ thứ hai của em, một mình nuôi con."
Ôn Tố cũng nhớ tới người cô họ này, chưa bao giờ gặp mặt, ba lần kết hôn với đàn ông giàu có sau đó ly hôn, là một huyền thoại.
Dù là Ôn Tố chưa từng gặp qua, nhưng từ mẹ Ôn biết được bên kia cũng có chút khó xử, người chị em họ kia lúc đi ra ngoài dạo phố, gặp được người muốn đưa cô ấy lên thành sao.
Nếu là thân thích, cô đương nhiên sẽ không để cho người kia bị lừa gạt, nghĩ tới sau này còn có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, dứt khoát nói: "Không có giáo viên nào hết."
Cảnh tỷ vẻ mặt không tin, nói: "Em lo lắng sao, diễn xuất là do trời phú, cô ta chưa hẳn có thể vượt qua em được."
Không ngờ Cảnh tỷ còn đang lo lắng mình sẽ bị đàn em vượt mặt, Ôn Tố trong lòng có chút không nói nên lời, khóe miệng hơi cong lên nói: "Thật sự không có người này, trong nước cũng có nhiều giáo viên diễn xuất giỏi, có thể giúp cô ấy mời một người."
Thấy cô không nói, Cảnh tỷ xoa thái dương, nói: "Vậy sao em lại tiến bộ nhanh như vậy?"
"Bởi vì em thông suốt."
Cảnh tỷ:......
Đặng Tuyết Nghi:......
Không tìm ra đáp án từ cô, Cảnh tỷ đành ấn trán đi ra ngoài.
Ánh mắt Đặng Tuyết Nghi nhìn Ôn Tố ngập tràn kính nể, cô nghĩ đến mình đã rất cao ngạo rồi, không ngờ Ôn Tố còn cao ngạo hơn.
Ôn Tố dưới đáy lòng xem thường, cúi đầu tiếp tục làm dê ăn cỏ.
Vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc, nhưng mà chưa được vài ngày người dì họ chưa từng gặp mặt này lại trực tiếp đóng gói người gửi qua đây, tỏ vẻ hy vọng Ôn Tố có thể giúp đỡ đứa em họ này.
Vẫn là nhận được cuộc gọi từ mẹ, Ôn Tố mới biết được em họ đã lên máy bay đến đây, Ôn Tố đang huấn luyện xin nghỉ nửa ngày, đưa Cảnh tỷ đến sân bay đón người, trên điện thoại là hình chụp của em họ do mẹ Ôn gửi đến.
Đó là một tấm ảnh hộ chiếu vô cùng bình thường, trên đó là một cô gái không trang điểm, giá trị nhan sắc lại đủ để đè bẹp tám phần ngôi sao nữ trong nước, sợ là người thật còn phải xinh đẹp hơn nhiều so với tấm ảnh này.
Lúc Cảnh tỷ nhìn đến ảnh chụp kia, ánh mắt đều sáng lên, cảm khái gen của Ôn gia thật sự là tốt quá đáng.
Ôn Tố "tốt quá đáng" không nghe thấy những lời này.
Lúc Ôn Tố đến sân bay, máy bay vừa lúc hạ cánh, Ôn Tố lộ mặt sẽ không tốt, liền ngồi trong xe chờ Cảnh tỷ đón em họ đến.
Thuận tiện, Ôn Tố nhắn tin cho Sở Tĩnh Xu nói chuyện em họ sẽ ở tạm nhà mình.
Đang cùng Sở Tĩnh Xu tán gẫu chuyện nhà dì hai, Ôn Tố thoáng nhìn thấy Cảnh tỷ cùng với một cô gái cao gầy kéo vali đi về hướng này, cô gái kia xinh đẹp thoát tục khí chất thanh thuần, đẹp đến kinh tâm động phách, giống như tiên nữ trên trời.
Mặc dù sớm đã đoán được nhưng Ôn Tố cũng không khỏi ngây người, cho đến khi cô gái mở cửa xe ngồi xuống cạnh cô, Ôn Tố mới lấy lại tinh thần.
Em gái họ năm nay vừa tròn mười tám tuổi, tên là Lâm Tư Nhã.
Lâm Tư Nhã tò mò nhìn cô, nói: "Chào chị Tố Tố."
Đối mặt với cô gái nhiệt tình đơn thuần như vậy, trong lòng Ôn Tố cũng bắt đầu có ấn tượng tốt với người này.
"Em tới một mình sao?" Ôn Tố hỏi.
Lâm Tư Nhã nhu thuận nói: "Vâng, mẹ em nói chị Tố Tố sẽ đến đón, cho nên em đi một mình."
Nhìn thấy dáng vẻ này, Ôn Tố thật có chút hoài nghi người này còn chưa trưởng thành, thần thái này rõ ràng vẫn là một đứa nhỏ chưa trải sự đời.
Điều này khác biệt quá lớn so với tưởng tượng của Ôn Tố, cô tưởng rằng một người phụ nữ trong truyền thuyết như dì họ sẽ nuôi dưỡng ra một tiểu yêu tinh, không ngờ đến lại là một cục cưng đơn thuần ngoan ngoãn như vậy.
Sau khi hỏi qua Lâm Tư Nhã, Ôn Tố mới biết được "đóng phim" là chuyện gì.
Chuyện này phải nói từ lúc Lâm Tư Nhã dắt chó đi dạo vào tuần trước, lúc cô dắt chó đi dạo bên bờ hồ ngoài biệt thự, tình cờ gặp một người đàn ông người Hoa đang câu cá ở ven hồ, đối phương nhìn thấy cô rất là hưng phấn, hỏi cô có muốn đóng phim hay không. Lâm Tư Nhã cảm thấy chuyện này cũng có chút thú vị, liền đồng ý. Người đàn ông kia liền để lại cho cô phương thức liên lạc, muốn cô sau khi về nước sẽ liên hệ với mình.
Loại chuyện này bình thường tám chín phần đều là để lừa gạt mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dì hai nghe Lâm Tư Nhã nói chuyện này xong, không biết có phải là do quá tự tin với gen của nhà mình hay không, mà vung tay lên ra sức ủng hộ Lâm Tư Nhã đóng phim, nhớ tới chị họ mình hình như có kinh doanh ở lĩnh vực này, liền liên hệ với chị họ, trực tiếp đóng gói con gái ký gửi đến đây.
Ôn Tố nghe nói như vậy cũng không biết phải phun trào từ đâu, nhưng ngẫm lại, dì hai nghĩ như vậy cũng hợp lẽ thường. Dì hai và Lâm Tư Nhã ở khu biệt thự hàng đầu của nước Y, người có thể xuất hiện ở nơi này không phú cũng quý, lại càng không ngu xuẩn đến mức dùng đóng phim để lừa gạt một cô gái xuất thân trong gia đình giàu có.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Ôn Tố vẫn muốn Lâm Tư Nhã đưa phương thức liên lạc của người đàn ông kia cho Cảnh tỷ, Cảnh tỷ rất nhanh đã tra ra chủ nhân của dãy số điện thoại này, kinh ngạc nói: "Đây là số điện thoại của đạo diễn Kỷ Cảnh Sơn!"
Một khắc kia, Ôn Tố mặc dù không thiếu tài nguyên cũng không khỏi sinh ra chút hâm mộ với Lâm Tư Nhã.
Kỷ Cảnh Sơn, là đạo diễn cực kỳ nổi tiếng ở quốc tế, hoàn toàn xứng đáng là bậc thầy điện ảnh, những người từng diễn nữ chính trong phim điện ảnh của ông ta đều được công nhận là diễn viên có tầm ảnh hưởng lớn, hơn nữa ba nữ diễn viên kia đều là do ông ta tự mình khai quật bồi dưỡng ra.
Bây giờ Lâm Tư Nhã vô cùng có khả năng sẽ trở thành người thứ tư.
Trái ngược với Thẩm Mạn Huy còn đang quay "Kinh Hải", Ôn Tố cảm thấy Lâm Tư Nhã này mới thực sự là nữ chính trong kịch bản của những tác phẩm giới giải trí, theo đuổi lão bà còn bị ngã gãy chân, không giống đãi ngộ nữ chính nên có.
Nhìn đến ánh mắt ngây thơ trong sáng của Lâm Tư Nhã, Ôn Tố trong lòng yên lặng thở dài.
Đơn thuần không rành thế sự như Lâm Tư Nhã muốn trở thành diễn viên, khó khăn cũng không ít.
___________________________
Lúc Ôn Tố đưa Lâm Tư Nhã về đến nhà, Sở Tĩnh Xu và Sở Tĩnh Đồng nhìn thấy Lâm Tư Nhã đều bị kinh diễm, ngay cả mèo con cũng thân thiện nhìn Lâm Tư Nhã kêu "meo meo".
Sở Tĩnh Đồng nhịn không được đưa mắt nhìn Ôn Tố, lại nhìn về thần tiên tỷ tỷ lớn hơn nó mấy tuổi, mơ hồ cảm thấy mình không cần mê muội Ôn Tố như vậy nữa, bởi vì ở đây có một chị gái còn hấp dẫn hơn nhiều.
Khi nhìn thấy Sở Tĩnh Xu, Lâm Tư Nhã rõ ràng hơi ngây ngốc sửng sốt một chút, giống như là nhìn thấy một người vừa quen thuộc lại đáng ghét, nhưng khi nghe Sở Tĩnh Xu chào hỏi, mặt mày lại hớn hở, vô cùng thân thiết ôm tay Sở Tĩnh Xu gọi "Chị dâu".
Sở Tĩnh Xu nhìn thấy Lâm Tư Nhã lộ ra biểu tình cảm thấy khó hiểu, liền trực tiếp hỏi.
Lâm Tư Nhã nhăn mũi, thẳng thắn nói: "Ừm, là bởi vì em nhớ tới một chị gái thường hay khi dễ em.", nói xong lại lôi kéo cánh tay Sở Tĩnh Xu lay lay giống như làm nũng, đôi mắt long lanh, nói: "Nhưng mà chị dâu một chút cũng không giống người kia."
Ôn Tố nhịn không được nhìn Sở Tĩnh Xu liếc mắt một cái, người kia cũng là nghi hoặc khó hiểu, trên mặt vẫn tươi cười như cũ nắm tay Lâm Tư Nhã, nói: "Nào, chị dẫn em đi xem phòng."
Lâm Tư Nhã vui vẻ gật đầu, kéo tay Sở Tĩnh Xu vô cùng thân thiết nói chuyện đùa giỡn.
Nhìn thấy hai người giống như là chị em ruột đi lên lầu, cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng đôi mắt trông mong nhìn Ôn Tố, nói: "Chị ấy sẽ ở đây đến khi nào?"
Ánh mắt cất giấu vẻ thương hại, Ôn Tố vỗ vai nó, nói: "Rất lâu."
Sở Tĩnh Đồng nhất thời phiền muộn liền ôm mèo đi lên lầu.
Không thể buông tha, nếu nó đấu tranh một chút, chị gái vẫn là của nó!
Nhưng mà đến khi xuống lầu, cái đuôi nhỏ vốn ghen tị khi Lâm Tư Nhã đến gần chị gái mình đã vứt bỏ con mèo, kéo cánh tay Lâm Tư Nhã một lần lại một lần "Chị gái", thân thiết cực kỳ.
Ôn Tố cũng không kinh ngạc, Lâm Tư Nhã xinh đẹp giống tiên nữ, tính tình lại đơn thuần đáng yêu, sao có thể có người nào không thích, huống chi cái đuôi nhỏ lại là một đứa cuồng nhan sắc.
Ngày hôm sau, Ôn Tố liền đưa Lâm Tư Nhã đến công ty nhà mình ký hợp đồng nghệ sĩ, công ty vô cùng chào đón nghệ sĩ đầu tiên ngoài bà chủ nhà mình.
Công ty còn chưa kịp lập tốt kế hoạch phát triển cho Lâm Tư Nhã, một cái hot search liền đưa Lâm Tư Nhã không hề chuẩn bị trực tiếp đẩy vào trong tầm nhìn đại chúng.
Tìm kiếm tiên nữ tỷ tỷ
Thành phố điện ảnh và truyền hình Lâm An
Thẩm Mạn Huy mới vừa quay xong phân cảnh ngày hôm nay, trở về khách sạn nghỉ ngơi, mở di động ra lướt Weibo, thoáng nhìn thấy hot search này, Thẩm Mạn Huy sắc mặt chấn động.
Sao em ấy lại về nước sớm như vậy?