Cư dân mạng cũng không phải hiền lành, vừa nghe thấy tin tức này liền bừng bừng lửa giận, nhưng khi thấy phân tích của những người sáng suốt thì liền tỉnh táo lại, thậm chí còn trêu đùa.
"Chiêu Dương dám để Ôn Tố quay 27 lần, tôi nghi ngờ cái tin này là đang bôi xấu."
"Ha ha ha ha ha, nếu đây là thật thì càng đáng để mong chờ! Đạo diễn cũng dám bắt cô ta quay lại những 27 lần, chứng tỏ yêu cầu của ông ta với diễn viên rất cao, sản phẩm cuối cùng nhất định sẽ không quá kém."
"Chờ mong +1, nói câu khó nghe, vai của Ôn Tố cũng đã được xác định, phản đối cũng có ý nghĩa gì đâu, như vậy cũng chứng minh được yêu cầu của Chiêu Dương đối với diễn viên rất nghiêm khắc."
"Ôn Tố chơi điện thoại trên phim trường mà còn lý sự cái gì? Người khác đều nghiên cứu kịch bản, cô ta kỹ thuật diễn kém như vậy không xem kịch bản lại còn chơi điện thoại, diễn không tốt bị bắt quay lại là quá bình thường, còn chưa nói liên lụy đến diễn viên khác, mấy người còn mong đợi gì vậy?"
"Chứng cứ đâu nói người ta quay lại liên tục 27 lần, đồn đãi lung tung, chỉ cần đăng vài dòng tin thì liền coi đó là chứng cứ, dân mạng dễ bị lừa gạt vậy sao?"
"Cũng không muốn nói nhưng mà bây giờ tiêu chuẩn của người xem ngày càng thấp, Ôn Tố bình thường đã không cố gắng, quay phim thì không ngừng NG, cái này là làm liên lụy diễn viên khác, vậy mà mọi người lại cảm thấy vui, thật đáng buồn."
"Không muốn nói thì câm miệng, bớt nói lại, lời lẽ nghe như cái rắm ấy, mấy cái rating cao còn do người xem lựa chọn hay sao? Bây giờ tốt xấu gì cũng khá hơn trước một chút rồi, mấy người lại ở đây quơ đũa cả nắm, không biết đang muốn thể hiện cái gì."
"Tôi cũng thấy rất tốt, ít nhất còn bắt cô ta quay lại 27 lần, đột nhiên muốn chuyển sang làm fan Ôn Tố/cười to"
"Mong chờ kết quả sau cùng."
Trong lúc rảnh rỗi lướt điện thoại, Ôn Tố bỗng thấy tin Weibo này, không biết nên bày ra vẻ mặt gì, cô nhiều nhất cũng chỉ NG 3 lần, cái Weibo này hình như đang nói tới diễn viên khác.
Không chỉ có Ôn Tố thấy được, ngay cả nhân viên của đoàn phim cũng thấy, không khí bên trong đoàn phim mơ hồ lộ ra chút lúng túng, nhất là ở cảnh diễn của Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy, cảm giác này lại càng rõ ràng.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt thấy cũng sẽ không tin người bị NG nhiều nhất là Thẩm Mạn Huy, còn cái người trước giờ luôn bị đánh giá là đơ như người máy Ôn Tố lại chỉ một lần là qua.
Thẩm Mạn Huy luôn một mực chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, nghe được tin tức này từ trợ lý, mặt cũng nóng lên, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, đến mức nhìn thấy Ôn Tố cúi đầu chơi điện thoại cũng cảm thấy rất có lỗi.
Hẳn là do tâm lý hổ thẹn, Thẩm Mạn Huy ngày càng chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, cho nên hiệu suất làm việc ngày càng cao, thời gian quay được rút ngắn lại, vốn dĩ Ôn Tố phải mất đến hai tháng mới quay xong, đã rút ngắn lại hơn nửa tháng.
Vai diễn An Ninh quận chúa đã hoàn thành, đạo diễn bỏ tiền làm một bữa tiệc kết thúc vai cho cô, còn tặng thêm một cái bao lì xì lớn.
Kế hoạch quay phim là căn cứ theo lịch trình của diễn viên mà sắp xếp, hiện tại An Ninh quận chúa lại kết thúc sớm, Ôn Tố vẫn phải đợi đoàn phim để quay tiếp phần diễn Thái tử gia.
Thật ra đây cũng không hẳn là một cái tiệc kết thúc vai, chỉ là muốn tìm cơ hội cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
Trong khoảng thời gian ở chung này, mọi người cũng đã quen thuộc nhau hơn, ngay cả Ôn Tố cũng bị mấy diễn viên rót rượu, nhưng phần lớn thời gian cô đều lấy trà thay rượu.
Tô Kiều uống đến nói năng không rõ ràng, lôi kéo Ôn Tố nói: "Chuyện trước kia tôi không nói, nhưng lần này hợp tác, tôi cảm thấy cô chỉ dừng ở diễn viên thần tượng thì thật đáng tiếc, nên phát triển đến màn ảnh rộng, hoặc là mấy phim truyền hình nghiêm túc một chút, đừng lãng phí thanh xuân của mình."
Tuy rằng Ôn Tố cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng biết những lời này xuất phát từ nội tâm của Tô Kiều, mấy diễn viên khác muốn tham gia mấy bộ phim này cũng không thể, bởi vì không có giá trị thương mại, Ôn Tố vừa có giá trị nhan sắc, vừa có kỹ thuật diễn xuất cùng giá trị thương mại, thậm chí có thể xem như đứng đầu, nếu cô chỉ đóng mấy phim thần tượng thì thật quá lãng phí.
"Tôi hiểu, cảm ơn Tô đạo diễn." Ôn Tố chân thành nói.
Tô Kiều khoát khoát tay, thoáng thấp giọng nói: "Tôi biết cô cũng không thiếu tài nguyên, nhưng là người hiểu rõ chuyện của Vạn Nguyên và Việt Kỳ, cô cũng biết, nếu như cô muốn phát triển đến điện ảnh, tôi có thể giúp cô liên hệ."
Việt Kỳ là công ty giải trí hàng đầu cả nước, mười năm trước đây vẫn là công ty nhỏ không ai biết tên, về sau lại phất lên, thu mua chiếm đoạt mấy công ty giải trí truyền thông uy tín lâu năm, đến nay đã trở thành công ty đứng đầu cả nước.
Bởi vì Việt Kỳ có Lương Châu và Khâu Nhất Minh là hai diễn viên nổi tiếng, chính là bảng vàng.
Nghe Tô Kiều nói vậy, Ôn Tố cũng hơi để tâm.
Vạn Nguyên nắm giữ hệ thống rạp chiếu phim lớn nhất cả nước, trước đó cũng đầu tư qua mấy bộ phim, trong đó có một phim cạnh tranh với Khâu Nhất Minh, cả hai đều dự thi ở Liên hoan phim quốc tế, không nghĩ tới Việt Kỳ động tay động chân, làm phim điện ảnh vốn được thông qua lại bị kẹt lại phúc thẩm.
Vạn Nguyên tổn thất cũng không ít, cuối cùng phim kia không thể chiếu được, vị đạo diễn kia bởi vậy mà phá sản bỏ nghề.
Từ sau lần cạnh tranh đó, chỉ cần là phim điện ảnh của Việt Kỳ, Vạn Nguyên đều sắp xếp rất ít suất chiếu, phim mới nhất của Lương Châu "Tỉnh mộng cổ thành" chỉ cho 5% tổng suất chiếu, làm cho bộ phim đầu tư bảy ngàn vạn chỉ bán ra được một triệu vé, ngay cả tiền vốn cũng không thu về đủ, hai bên đều ầm ĩ mấy lần.
Việt Kỳ không muốn bị Vạn Nguyên kiềm chế, tự thu mua mấy rạp phim nhỏ, hiện tại quy mô cũng tương đối, làm cho Vạn Nguyên bị ảnh hưởng không ít.
Là con gái một của chủ tịch Vạn Nguyên, Ôn Tố đương nhiên không có khả năng hợp tác với Việt Kỳ, nếu không mẹ sẽ nhảy dựng lên đánh cô mất.
Nghĩ đến chuyện này, Ôn Tố đối với sự nghiệp tương lai cũng có mấy phần suy nghĩ, cô có thể đầu tư cho đạo diễn làm phim, nếu không thành công cô cũng có thể tự mình làm.
Sau khi kết thúc tiệc, Ôn Tố người đầy mùi rượu trở về khách sạn, cùng đi về còn có Thẩm Mạn Huy, Ôn Tố nhấc chân muốn mở cửa trở về phòng nghỉ ngơi lại bị Thẩm Mạn Huy cản lại.
Thẩm Mạn Huy lúc này uống không ít, nhưng cũng không đến mức không đi nổi, ánh mắt sáng lạ thường nhìn về phía Ôn Tố, một khắc này Ôn Tố chợt cảm giác như mình vừa bị ánh mắt kia thiêu đốt.
"Thật xin lỗi." Thẩm Mạn Huy lời nói không rõ ràng, gương mặt thanh tú ửng đỏ, "Chuyện trên mạng thật sự không phải do tôi làm, rất xin lỗi làm ảnh hưởng đến chị."
Trong mắt Ôn Tố lướt qua vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Thẩm Mạn Huy sẽ xin lỗi cô, việc này đương nhiên không phải do Thẩm Mạn Huy làm, công ty quản lý của Thẩm Mạn Huy không giống như Việt Kỳ, họ không thích nhất là gây thị phi, là công ty sạch sẽ hiếm thấy, Việt Kỳ lại cho rằng, tai tiếng cũng là một loại nổi tiếng, thường xuyên tự dội nước bẩn cho nghệ sĩ nhà mình chỉ vì muốn nổi hơn.
Dù vậy, Ôn Tố vẫn như cũ không biểu tình nói "Không sao."
Mấy cái dân mạng kia dù phẫn nộ thế nào cũng không đụng được đến cô, cô chỉ cần chuyên tâm quay phim cho tốt, tác phẩm chính là lời lên tiếng tốt nhất.
Thẩm Mạn Huy vẫn khó có thể bình tĩnh, nhất là khi thấy chính mình kém cỏi như vậy, cô ta có chút hoài nghi những lời khen ngợi cô ta nhận được kiếp trước thật ra chỉ là giả, vì sao đến kiếp này lại bị Ôn Tố nghiền thành như vậy, nếu kiếp trước không xảy ra chuyện, cô ta còn đang định chuyển hướng sang điện ảnh, nhìn lại hiện tại, cô ta còn cần phải cố gắng tôi luyện kỹ thuật biểu diễn.
"Chị --" Thẩm Mạn Huy mở miệng, chần chừ trong chốc lát vẫn hỏi, "Tôi nhớ chị không phải xuất thân chính quy, tại sao có thể diễn tốt như vậy?"
Tại sao?
Ôn Tố chợt nhớ tới lời đánh giá của thầy hướng dẫn mình, đáy mắt hiện ra ý cười khó nhận ra, "Bởi vì tôi trời sinh đã giỏi diễn xuất."
Ngữ khí bình thản lại lộ ra vẻ đương nhiên, trong đó tràn đầy hương vị kiêu ngạo.
Thẩm Mạn Huy dù đã biết cô luôn kiêu ngạo như thế cũng không khỏi ngơ ngẩn.
Cô ta không nghe lầm chứ.
Ôn Tố nói mình trời sinh giỏi diễn xuất?
Không đợi Thẩm Mạn Huy tiếp tục hỏi, Ôn Tố liền nói: "Nếu không có gì nữa, cô trở về đi."
Nói đùa, không ai biết cô không phải là Ôn Tố lúc đầu, tính tình kiêu ngạo của nguyên chủ ai cũng biết, cô nói như vậy người khác cũng không nhìn ra sơ hở gì, mấy tác phẩm trước đây cô cũng không rảnh để ý. Dù sao từ "Vân Lăng" về sau, mỗi một tác phẩm cô đều sẽ cố gắng tạo nên nhân vật, đại chúng sẽ chỉ thấy kết quả, cũng không tò mò quá trình cố gắng của cô ra sao.
Thẩm Mạn Huy nghiêng ngả trở về, chân chợt vấp một cái sắp ngã xuống đất, Thẩm Mạn Huy lúc này mới thức tỉnh hoảng hốt hô lên.
Ôn Tố đầu còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã nhanh chóng phản ứng, bước lên mấy bước giữ chặt Thẩm Mạn Huy.
Suýt nữa kéo bả vai Thẩm Mạn Huy đến trật khớp, Thẩm Mạn Huy dưới sự trợ giúp hung ác của Ôn Tố nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ nụ cười cảm kích, "Cảm ơn."
Giúp Thẩm Mạn Huy đứng vững, Ôn Tố buông lỏng tay, nói câu "Chú ý dưới chân" rồi quay người trở về phòng.
Phần diễn An Ninh quận chúa đã kết thúc, Ôn Tố cũng không cần phải liên tục thay đổi hình tượng hai nhân vật, áp lực vì thế cũng nhẹ đi nhiều.
Tắm rửa xong đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, Ôn Tố tùy tiện trùm tóc ngắn ướt đẫm nằm trên giường lướt Weibo, tìm kiếm mấy tin tức vui vẻ.
Vừa mới lướt được hai bài, Cảnh tỷ đã gọi điện thoại đến.
"Nghe nói An Ninh quận chúa quay xong rồi?" thanh âm Cảnh tỷ không che giấu được vui vẻ, "Ngày hai lăm em về rồi, cuối tháng còn phải đi chụp poster tuyên truyền cho Mật Nhi."
Ôn Tố đương nhiên nhớ rõ, cô muốn sớm quay xong cũng chính là vì việc chụp ảnh này, đến khi chụp xong sẽ quay về đoàn phim quay tiếp phần diễn sau cùng.
"Ừ." Cô lười biếng đáp.
Trong khoảng thời gian này đều là Tiểu Thịnh đi theo hỗ trợ cô, trong nhà Cảnh tỷ xảy ra chút chuyện nên không thể đi cùng.
Cảnh tỷ suy nghĩ một chút, nói: "Mấy cái hot search kia em không cần để ý đến, đến lúc đó chỉ cần dùng tác phẩm thể hiện là tốt rồi, trí nhớ của dân mạng rất ngắn."
Nếu không phải ngay cả Tô Kiều cũng nói với chị ta Ôn Tố lợi hại thế nào, chị ta cũng sẽ không tin Ôn Tố chỉ cần quay một lần đã qua, người nhiều NG nhất lại là tiểu hoa đán luôn được khen ngợi là có kỹ thuật diễn tốt Thẩm Mạn Huy.
"Ừ."
Cảnh tỷ đã quen lối trả lời ngắn gọn của cô, tiếp tục an ủi: "Tô đạo diễn hôm qua nói chuyện điện thoại với chị còn khen em, em cần phải ổn định, đến khi "Vân Lăng" phát sóng sẽ có thay đổi."
"Ừ."
"Còn nữa, trong tay chị đang có lời mời hai phim truyền hình, đều là nữ chính số một, một cái là "Sổ tay yêu đương sau tốt nghiệp" của Triệu Uyển Nguyệt, nội dung chuyện yêu đương và công tác của mấy cô gái vừa tốt nghiệp ở đế đô, nữ chính số một tốt nghiệp đại học danh tiếng, tài năng xuất chúng, thuận buồm xuôi gió. Cái kia là "Sát cơ", phim chiến tranh dân quốc, phim này là tác phẩm lớn, đạo diễn Lỗ Dư Tường, chúng ta là bên đầu tư thứ ba. Bộ phim này nguyên tác khá đặc sắc, hơn nữa Lỗ Dư Tường có sở trường là phim chiến tranh tình báo, mặc dù hơi kém bộ "Sổ tay yêu đương" nhưng đất diễn của nữ chính số một rất nhiều, chỉ ít hơn nam chính thôi.
Nghe nói như thế Ôn Tố mới lên tinh thần, nguyên chủ trình độ diễn xuất kém cỏi như vậy mà cũng có thể nhận được dạng tài nguyên thế này, toàn là vị trí nữ chính số một.
Ôn Tố hỏi ngược lại: "Chị cảm thấy cái nào tốt hơn?"
Cảnh tỷ trầm ngâm nói: "Hai bộ này đều là cải biên, nguyên tác chị cũng có xem qua, chị đề cử "Sát cơ".
Ôn Tố cũng không vội, "Em xem nguyên tác trước rồi báo cho chị sau."
Cảnh tỷ dặn dò: "Vậy em phải nhanh lên, cả hai bộ này đều là cơ hội rất tốt."
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Tố dự định lướt qua hai bộ tiểu thuyết một chút, không ngờ vừa tìm được bộ đầu tiên đã thấy thông báo Wechat.
Sở Tĩnh Xu: Chị gặp một vấn đề, có chút khó giải quyết.
Sở Tĩnh Xu: Em có thể giúp chị một chút không?
Đây là lần đầu tiên Sở Tĩnh Xu mở miệng xin cô giúp đỡ, cô đương nhiên không chần chờ, liền hỏi lại Sở Tĩnh Xu là chuyện gì.
Bên kia trả lời rất nhanh, Ôn Tố cảm thấy đối phương hẳn là đang lo lắng chờ mình trả lời.
Sở Tĩnh Xu: Em nhớ Phương Oánh Như không? Lúc trước chúng ta kết hôn, cô ấy chính là phù dâu, về sau cô ấy ra nước ngoài lập nghiệp.
Sở Tĩnh Xu: Mấy hôm trước cô ấy về nước hẹn chị ăn cơm, sau đó tỏ tình với chị.
Hả???
Không phải nói là Thẩm Mạn Huy sao?
Bây giờ ở đâu lại xuất hiện thêm Phương Oánh Như thế này?
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Tĩnh Xu: kế hoạch thông get