Editor: Độc Ẩm
Buổi sáng Sơ Nghiên nói chuyện với ông cụ Lâu một lát, hứa là sau này sẽ thường xuyên đến thăm ông, sau đó lấy lý do công việc để cáo từ. Lâu Niệm lái xe đưa cô về, hai người cùng đi vào gara.
Trên cửa sổ phía tây lầu hai, Lâu phu nhân nhìn chăm chú vào bóng dáng sóng vai của hai người. Chờ đến khi Maybach nghênh ngang rời đi, lướt qua cánh cổng sắt hoa văn chạm trổ rồi biến mất ở cuối con đường, Lâu phu nhân mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
"Chuẩn bị xong hết chưa? Ừ, chờ tôi ở công ty."
Trên đường về Sơ Nghiên thầm cân nhắc, dạo gần đây số lần để Lâu Niệm làm tài xế hình như hơi nhiều, thân là một nhân viên cô không thể quá vô lễ được. Nguyên chủ còn chưa thi bằng lái, bản thân cô cũng lâu rồi không đụng đến xe, khi nào có thời gian phải tập luyện cẩn thận mới được.
...... Bằng không lúc chạy trốn cũng không tiện.
Mở cửa nhà ra, cô thấy Tống Tâm Thuần đứng ở trên cầu thang, đang lướt qua cánh cửa mở rộng nhìn Lâu Niệm ở bên ngoài.
Sơ Nghiên nhớ tới lời của Lâu phu nhân, theo bản năng cẩn thận đánh giá cô ta một chút.
Đóa bạch liên hoa này đúng là bị bão táp mưa sa đến mức hơi héo rũ rồi, sắc mặt cô ta cực kỳ u ám. Nhưng...... tình trạng cũng không đến mức tệ như trong tưởng tượng, trong mắt dường như còn có loại ánh sáng không thể hiểu được.
Nữ chính mà vui vẻ thì nhất định xui xẻo sẽ đến với cô. Sơ Nghiên có chút để ý, chủ động lên tiếng: "Định ra ngoài à?"
"Đúng vậy," Tống Tâm Thuần đi trên đôi giày cao gót tinh tế, "cộc cộc" bước xuống cầu thang, đứng ở vị trí cao hơn Sơ Nghiên một bậc, hơi nhìn xuống: "Có việc phải đến công ty một chuyến."
Đến công ty, là Lâu phu nhân gọi cô ta?
Không hiểu sao trong lòng Sơ Nghiên có chút bất an, nhưng cô cũng biết không thể hỏi được gì từ cô ta, liền bước lên bậc thang, "Vậy chúc cô thuận buồm xuôi gió."
Tống Tâm Thuần bước ra khỏi cửa, Sơ Nghiên cũng vừa mở cửa ra đi vào phòng.
Chiếc Maybach đỗ ở ngoài liền khởi động động cơ, nghênh ngang rời đi, để lại Tống Tâm Thuần đứng đó hít khói.
Ánh mắt cô ta dõi theo bóng chiếc xe đã đi rất xa, sau đó mới lẩm bẩm như thể nói với chính mình: "Chúng ta là trung tâm của thế giới này, dù anh có đi xa đến đâu...... cũng sẽ có người giúp em, đưa anh quay lại......"
Trụ sở Truyền thông Lâu thị.
Tống Tâm Thuần đẩy cửa phòng họp dành riêng cho Lâu phu nhân ra, trong phòng vẫn còn trống, chỉ có một mình Liễu Tử Kỳ ngồi ở vị trí bên tay phải gần ghế chủ tọa.
"Đến nhanh đấy?" Liễu Tử Kỳ giương môi cười, "Sáng nay tôi nhận được tin, gấp gáp trở về từ thành phố S, vừa mới ngồi xuống thôi."
Tống Tâm Thuần điềm đạm cười cười. Sao cô có thể nghe không hiểu chứ? Liễu Tử Kỳ muốn nói với cô, người mà Lâu phu nhân thông báo đầu tiên chính là cô ta.
Một lát sau, mấy người lục tục đi vào phòng họp, không hề ồn ào, lẳng lặng mở cửa đi vào, tìm chỗ ngồi xuống. Trong số đó có nghệ sĩ mới và cũ của công ty, còn có mấy người đại diện.
Tống Tâm Thuần thấy chị Thanh người đại diện của mình ngồi ở ghế thứ tư, vội vàng đi qua, ngoãn ngoãn ngồi xuống bên cạnh chị ta.
Lại qua một lúc, Lâu phu nhân mở cửa bước vào. Bà mặc một bộ tây trang già dặn, cả người đầy khí thế nữ cường nhân. Thư kí của bà ôm một xấp văn kiện, đợi bà ngồi xuống rồi quy củ đứng phía sau bà.
"Tôi nghĩ các vị đang ngồi ở đây hẳn là đã có quyết định rồi. Tôi rất tôn trọng các vị, bởi vì mọi người đã đưa ra lựa chọn đúng đắn."
"Tôi làm việc ở Lâu thị hơn hai mươi năm nay, cống hiến hết mình vì sự huy hoàng của Lâu thị. Nhưng bây giờ quyết sách của ban giám đốc lại quá cảm tính, vận hành tài chính không hợp lý......"
Các lãnh đạo ở đây đều biết, vợ chồng Lâu thị bất đồng ý kiến không phải mới ngày một ngày hai, đặc biệt là lần này IP 《 Đáy tim 》mà Lâu phu nhân xem trọng nhất lại hoàn toàn vuột khỏi tay bà và giao lại cho phòng làm việc trực thuộc cấp dưới, rất nhiều lần nhân viên nhìn thấy Lâu phu nhân tranh luận gay gắt trong văn phòng Lâu tổng.
Ánh mắt Lâu phu nhân chậm rãi quét qua phòng họp. Từ khoảnh khắc gả vào Lâu gia bà đã biết, từ đầu đến cuối bà luôn là người ngoài. Nhưng dù sao sau ngần ấy năm, bà cũng đã tích lũy được những thứ của mình. Lần trước là thử nghiệm cuối cùng của bà, nếu Lâu gia vẫn không có ý định thay đổi, vậy thì không bằng để bà thay đổi.
Bà có trong tay khoảng 30% cổ phần cũng như mạng lưới quan hệ rộng khắp sau bao nhiêu năm. Nếu đột nhiên rút lui, chắc chắn sẽ gây ra một chấn động lớn cho Lâu thị.
Điều quan trọng nhất chính là...... IP《 Đáy tim 》 mà Studio 20 đảm nhận sản xuất, trên danh nghĩa thì tài chính được phân bổ bởi Lâu thị. Nhưng không ai biết rằng lúc qua tay bà, hợp đồng đã bị sửa lại một cách lặng lẽ, khoảng 70% kinh phí đều do phòng làm việc ngầm đứng tên bà chi ra.
Nói cách khác, một khi bà thoái vốn, hoạt động của đoàn phim《 Đáy tim 》sẽ tê liệt ngay lập tức.
Đến lúc đó Lâu thị chịu áp lực, chỉ có thể chuyển giao quyền sản xuất cho phòng làm việc của bà.
Đương nhiên bà sẽ không thật sự cắt đứt với Lâu thị, chỉ là tạo áp lực để lấy lại quyền lực đã quá bành trướng trong tay Lâu Niệm, nhốt vào một chiếc lồng sắt an toàn.
Con cái thì phải trải qua thất bại mới trưởng thành được, đây cũng là vì muốn tốt cho hắn.
Lâu phu nhân lãnh đạm nghĩ: Cứ để người ngoài là bà làm hết trách nhiệm đi.
Thư ký của Lâu phu nhân phát hợp đồng cho mọi người. Tống Tâm Thuần nhìn tờ giấy trước mặt, trong lòng có chút chột dạ.
Đây là tình tiết chưa từng xảy ra ở kiếp trước. Vốn dĩ quá trình quay《 Đáy tim 》diễn ra vô cùng suôn sẻ, sau khi phát sóng lại thu được lợi nhuận khổng lồ khiến Lâu phu nhân càng thêm hài lòng về cô. Giữa Lâu Niệm và Lâu phu nhân sao lại có mâu thuẫn gay gắt thế này?
Không có sự hỗ trợ của bàn tay vàng trùng sinh, Tống Tâm Thuần cũng giống như mọi người, phải đối mặt với một sự lựa chọn hoàn toàn mới và không biết trước điều gì.
Thật sự sẽ ổn chứ?
Rời khỏi Truyền thông Lâu thị, hoàn toàn đứng dưới trướng Lâu phu nhân.
Lỡ như......
Khóe mắt nhìn thấy Liễu Tử Kỳ đã ký xong với một nụ cười tự tin.
Tống Tâm Thuần tỉnh táo lại: Nếu cô không đi theo Lâu phu nhân, ở lại Lâu thị cũng sẽ không bao giờ nhận được tài nguyên nào nữa.
Chờ Lâu phu nhân trở thành nhà sản xuất của《 Đáy tim 》, có lẽ cô còn có thể đoạt lại vai diễn thuộc về mình.
Tống Tâm Thuần tính toán một lát, cắn môi, cuối cùng cũng đặt bút ký tên.
Liễu Tử Kỳ quan sát mọi người có mặt ở đây, liếc xéo cô ta một cái.
Người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối mong manh này, chắc chắn là mưu mô đầy mình. Chắc hẳn cô ta cũng ý thức được, bây giờ ở dưới trướng Lâu phu nhân, hai người là có khả năng cạnh tranh nhất.
Ai là chị đại? Ai có thể lấy nhiều tài nguyên hơn?
Liễu Tử Kỳ trào phùng cười một tiếng. Cô tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội trời cho này, nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Mà bây giờ, cô biết thứ mà Lâu phu nhân muốn là cái gì.
......
Cửa văn phòng bị gõ vang, âm thanh lộ ra chút nôn nóng.
Lâu Niệm đang đứng trước cửa sổ sát sàn to rộng, lẳng lặng nhìn hoàng hôn dần biến mất ở rìa thành phố.
"Vào đi."
Mạnh Long mở cửa bước vào: "Thiếu gia, có chuyện rồi."
Hắn thuật lại tình huống một lần, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Không ngờ Lâu phu nhân lại gian lận trên hợp đồng, bây giờ một khi họ thoái vốn, việc quay phim sẽ không thể tiếp tục."
Studio Ca Vân của Lâu phu nhân đột nhiên xuất hiện, công khai thách thức Studio 20, cáo buộc cạnh tranh không chính đáng, chia tài nguyên không đồng đều, một bài sớ dài trong ngoài ám chỉ đối phương thiên vị nữ diễn viên chính vì tình cảm cá nhân.
Studio 20 vừa mới đi vào hoạt động, tất cả tài chính đều đổ vào IP này, lúc này dây xích mà đứt thì toàn bộ đoàn đội sẽ sứt đầu mẻ trán.
Mạnh Long gần như muốn khẩn cầu Lâu Niệm xin giúp đỡ từ bậc cha chú, nhưng hắn hiểu Lâu Niệm, kể cả phải từ bỏ IP này thì Lâu Niệm cũng tuyệt đối không bao giờ làm như vậy. Huống chi số cổ phần mà Lâu phu nhân nắm giữ chỉ đứng sau Lâu tổng, chỉ sợ đến Lâu thị cũng nhất thời không thể quay vòng vốn được.
Lâu Niệm bình tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Vậy cứ dừng quay vài ngày đi."
Dù là Mạnh Long cũng không khỏi kinh ngạc trước sự bình tĩnh này: "Thiếu gia!"
Cửa văn phòng lại lần nữa bị gõ vang, Tiếu Văn Lễ mang theo gió đi vào, hiển nhiên cũng vừa nhận được tin liền vội vàng tới đây.
"Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Long tóm tắt lại tình hình một lần nữa.
Tiếu Văn Lễ nghe xong, vẻ mặt phức tạp: "Cuối cùng cũng đến ngày này."
Lâu Niệm gật đầu: "Cuối cùng."
Mạnh Long cụ thể hơn: "Cho nên bây giờ chúng ta phải bàn bạc một chút......"
"...... Tôi còn đang nghĩ bà ta chậm chạp không ra tay," Lâu Niệm thản nhiên mở miệng, "Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn tiền sao?"
Bây giờ xem ra, không phải vậy.
Lâu Niệm hơi cụp mi, che khuất mạch nước ngầm màu đen đang trào dâng cuồn cuộn trong mắt.
Hai mươi năm trước, người phụ nữ trẻ kia bước vào Lâu gia, kể từ đó hắn không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa.
Bọn họ cho rằng trẻ nhỏ thì không có trí nhớ, nhưng hắn lại nhớ rõ những thứ mất đi.
Muốn tiền tài, đòi danh vọng, bọn họ có thể coi như không có gì, hư tình giả ý. Nhưng lòng người đầy tham vọng kia, dựa vào cái gì mà vọng tưởng khống chế hắn?
Dựa vào cài gì mà khoa tay múa chân với người hắn thích?
Lâu Niệm khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhìn hai cặp mắt lo lắng của Mạnh Long và Tiếu Văn Lễ.
"Chuyện bà ta sửa hợp đồng, tôi biết."
"Cái gì?!"
"Cho nên vào lúc bà ta giở trò, tôi đã ký thêm một bản hợp đồng khác với Lâu thị," Lâu Niệm rút từ trong ví tiền ra một tấm thẻ, đặt lên bàn, "Dùng số tiền lợi nhuận đó đầu tư vào vài dự án nhỏ."
Tiếu Văn Lễ vô thức hít vào một hơi, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
"Không kiếm được nhiều," Lâu Niệm thản nhiên, "...... Nhưng cũng đủ để trang trải các khoản tiền mà bà ta đầu tư."
Mạnh Long thở phào nhẹ nhõm.
Tiếu Văn Lễ cũng thở dài một tiếng: Hôm nay hắn mới biết được thế nào gọi là bá đạo tổng tài giấu tài, thật khiến người ta sướng hết cả người.
"Tốt quá rồi, bây giờ tôi sẽ bảo đoàn đội đăng bài làm sáng tỏ......"
"Không vội."
Lâu Niệm gõ gõ tấm thẻ kia.
"Sân khấu đã dựng rồi thì cứ để bọn họ diễn xong đi."
......
Phòng làm việc rơi vào trạng thái hoang mang, mọi người đều nhìn thấy tin tức trên mạng. Văn phòng của ông chủ đóng chặt cửa, bầu không khí càng thêm ngưng trọng.
Tiểu Uông bị sai đi mua cà phê. Hắn vừa mới gửi Wechat cho Sơ Nghiên, chắc lát nữa cô sẽ tới ngay.
Không biết lần này sẽ có kết quả như thế nào, hắn thật sự không muốn mất bát cơm này. Sơ Nghiên là một nghệ sĩ rất dễ gần, tính cách tốt, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, về sau không nổi tiếng thì cũng thành danh, đi theo cô ắt có tiền đồ! Hơn nữa không khí ở phòng làm việc lại nhẹ nhàng, đồng nghiệp đều trẻ trung sôi nổi, lúc mệt mỏi còn có thể ngắm ông chủ một cái để rửa mắt.
Công việc tốt biết bao nhiêu!
Tiểu Uông ủ rũ cụp đuôi đi mua năm ly cà phê, mua thêm cho Sơ Nghiên một hộp bánh su kem mà cô thích. Trả tiền xong rồi cầm đồ đi ra ngoài, bỗng nhiên bị ai đó gọi lại.
"Tiểu Uông ——"
Hắn ngẩng đầu lên, không ngờ lại là Liễu Tử Kỳ.
"Có chuyện gì sao?"
Liễu Tử Kỳ tháo kính râm xuống, nở một nụ cười thần bí: "Nói chuyện chút đi."
"Vậy là, bây giờ phòng làm việc không quay vòng được vốn, các cậu đều có nguy cơ bị sa thải, đúng không?"
Tiểu Uông cậy nắp ly cà phê: "Chắc vậy."
Liễu Tử Kỳ đổi tư thế, "Tiểu Uông, một mình cậu ở bên ngoài làm việc vất vả không dễ dàng đúng không? Tôi nhớ quê cậu ở Đông Bắc nhỉ?"
Tiểu Uông: "...... Quảng Đông."
"À," Liễu Tử Kỳ cười giả trân, "Tôi nhớ nhầm. Tôi thật sự không đành lòng nhìn cậu thất nghiệp, nên sẽ giới thiệu cho cậu một công việc mới, thế nào?"
Trên mặt kỹ nữ trà xanh này viết toàn ý xấu, Tiểu Uông thực sự tức giận: "Việc gì?"
Liễu Tử Kỳ ghé sát lại một chút: "Cậu là trợ lý của Sơ Nghiên, người hiểu rõ bản chất của Sơ Nghiên nhất, nếu cậu có thể moi ra phốt của cô ta......"
Tiểu Uông trợn tròn mắt: "Cái gì?!"
"Nghe nói trước đây cô ta không trong sạch, loại người này sao có thể diễn một nhân vật thanh thuần như Phó Nguyệt Nguyệt chứ? Nếu cậu có thể moi ra phốt của cô ta," Liễu Tử Kỳ hạ giọng, "Một trăm vạn."
(Hơn 3 tỉ VNĐ)
Tiểu Uông choáng váng trước con số khổng lồ, sự căm phẫn trào dâng đến miệng cũng rụt lại.
"Tôi tin cậu là một người thông minh, một trăm vạn cũng đủ để cậu về quê sống không lo cơm áo rồi."
"Lựa chọn như thế nào là ở cậu......"
Tiểu Uông giống như du hồn mang theo cà phê quay về, ra khỏi thang máy, vừa lúc nhìn thấy Sơ Nghiên đang vội vã chạy về phía phòng làm việc.
Phốt?
Phốt của Sơ Nghiên.
Ăn uống quá độ có tính không?
Tiểu Uông một bên cảm thấy tội lỗi, một bên dường như thấy một trăm vạn đang bay múa trước mắt. Hắn nhớ lại những ký ức về Sơ Nghiên, có những lúc cô cười bỉ ổi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lúc đóng phim, không có khuôn mặt nào liên quan đến phốt cả.
Hắn thất thần đi vào phòng làm việc, chia hết cà phê cho mọi người, trên tay chỉ còn lại hộp bánh su kem kia.
Sơ Nghiên thấy cửa văn phòng đóng chặt, nhất thời không dám xông vào, nôn nóng quay đầu lại, liền nhìn thấy hắn.
"Tiểu Uông Tiểu Uông Tiểu Uông! Tình hình thế nào rồi, có phải ông chủ gấp muốn chết rồi không?"
"Ừm...... Có lẽ vậy."
"Cậu cũng đừng hoảng sợ," Sơ Nghiên vỗ vỗ vai hắn, "Một cái phòng làm việc lớn như vậy đâu thể nói sa thải là sa thải, nếu cậu thật sự thất nghiệp, có thể làm với tôi, tôi trả lương cho cậu."
Tiểu Uông: "......"
Miệng hắn đắng chát, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình quá tệ.
Tiểu Uông cúi đầu, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên kiên định: "Chị Nghiên Nghiên, vừa rồi em gặp......"
Hắn còn chưa dứt lời, cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra.
Lâu Niệm dẫn đầu đi ra. Gương mặt hắn không hề có vẻ nôn nóng, vẫn lạnh lùng bình thản như thường, toàn thân lộ ra khí chất trầm tĩnh cường đại, soái khí bức người.
Tiểu Uông giống như bị gió xuân thổi qua, tắm trong gió mát, lộ ra vẻ mặt như si như say.
Biến đi! Bóc cmn phốt!
Chị Nghiên Nghiên thì thôi đi, sao hắn có thể hại ông chủ chứ!!
Tiền là cái gì? Nhan cẩu không cần tiền, nhìn mặt là có thể no rồi!
(Nhan cẩu: những người độc thân thích vẻ đẹp bề ngoài)
Sơ Nghiên cũng không để ý đến nửa câu sau của hắn, vội vàng chạy đến trước mặt Lâu Niệm.
Lâu Niệm: "Không sao, vấn đề không......"
"Sốt ruột rồi!" Sơ Nghiên vừa lo lắng vừa đau lòng, ngẩng gương mặt to bằng bàn tay lên, "Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết."
Lâu Niệm: "......"
Đột nhiên không nói ra được nữa.
Vì thế Tiếu Văn Lễ và Mạnh Long trơ mắt nhìn câu "Vấn đề không lớn", ngang nhiên trở thành "Vấn đề không...... dễ giải quyết."
Sơ Nghiên đau lòng nhìn hắn: Bị mẹ ruột lừa, ai mà tưởng tượng được? Lâu Niệm phải chịu áp lực lớn đến mức nào kia chứ!
"Không sao, tạm thời không cần nghĩ tới! Đã trễ thế này rồi, tôi nấu cho anh vài món nhé?"
Lâu Niệm khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Được."
Tiếu Văn Lễ vội vàng: "Tôi cũng ——"
Lâu Niệm hơi quay mặt, liếc mắt gửi đi một cái cảnh cáo chết chóc.
Tiếu Văn Lễ: "......"
Còn phải anh em không!
Thế là toàn bộ đoàn đội nhìn ông chủ như bông hoa cao lãnh của bọn họ ngoan ngoãn đi theo sau Sơ Nghiên, chậm rãi đi ra ngoài. Những nhân viên ở gần vểnh tai lên nghe ngóng.
"Muốn ăn cá chua ngọt......"
???
Đây ý là dọn dẹp đóng gói về nhà không làm nữa hả?
Còn nữa ngữ khí giống như làm nũng này của ông chủ là sao!
Tiểu Uông say mê nửa ngày mới đột nhiên ý thức được mình còn chưa bày tỏ lòng trung thành, lập tức hốt hoảng giơ tay Nhĩ Khang* lên: "Đợi đã!"
Lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn, Tiếu Văn Lễ thở dài: "Uông à, biết chúng ta giống nhau ở điểm nào không?"
Tiểu Uông ngơ ngác: "Giống điểm nào?"
Tiếu lão sư chắp tay ra sau lưng thở dài một tiếng: "Cẩu độc thân hèn mọn."
Haiz.
—
Lâu Niệm đưa Sơ Nghiên đến một căn chung cư trong nội thành. Hẳn là đã được chuẩn bị từ trước, rõ ràng vẫn luôn có người dọn dẹp, không khí thông thoáng, đầy đủ tiện nghi, đồ dùng nhà bếp đều có sẵn mọi thứ.
Sơ Nghiên nấu cơm rất nhanh nhẹn, Lâu Niệm giúp cô rửa rau, cô nhanh chóng làm hai món mặn một món canh, thêm một nồi súp trứng gà.
Chờ lúc ăn cơm, Sơ Nghiên mới hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thành thật mà nói, nếu 《 Đáy tim 》không quay được sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô. Quyền hạn trong tầm tay bốc hơi, không biết khi nào mới có cơ hội đóng chung với nam chính.
Nhưng điều mà Sơ Nghiên lo lắng nhất không phải là bản thân cô, mà là Lâu Niệm. Cô tự tiện xông vào cuộc sống của người khác, viết lại cốt truyện, một con bướm vỗ cánh có thể tạo nên cuồng phong, phản ứng dây chuyền mà cô mang đến căn bản không thể đoán trước được.
Lâu Niệm vốn dĩ có thể thuận lợi trở nên nổi tiếng, bỏ lỡ bộ phim này, liệu sau này hắn sẽ phát triển như thế nào?
Bát canh trên bàn ăn tỏa lên hương khí ấm áp, cách làn sương trắng xóa, đôi mắt cô nhìn lại đây trong veo sáng ngời, nỗi lo lắng phiền muộn liếc mắt một cái là có thể thấy được, giống như những viên đá cuội phát sáng dưới làn nước suối trong vắt.
Lâu Niệm thấp giọng nói: "Đừng quá lo lắng, có thể giải quyết được."
"Giải quyết thế nào?" Sơ Nghiên sốt ruột, "Không phải chúng ta không có tiền quay sao."
Giọng nói Lâu Niệm hạ xuống mấy độ: "...... Sẽ có."
Sơ Nghiên còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại ở trên bàn nấu ăn lại vang lên.
Cô đặt chén xuống đi qua, là Tiểu Uông gọi.
"Chị Nghiên Nghiên, vừa rồi chị đi nhanh quá em chưa kịp nói. Thật ra hôm nay em đã gặp Liễu Tử Kỳ......"
Sơ Nghiên nghe xong hai câu, đột nhiên cao giọng nói: "Cái quái gì thế?"
"Đúng vậy, tiện nhân này thật là ác độc! Chuyện dơ bẩn như vậy sao em có thể làm được chứ! Nhưng em lanh trí bề ngoài vẫn lá mặt lá trái với cô ta, không để cô ta phát hiện sơ hở!......"
"Được được được, ganh đua lắm!"
Cúp điện thoại, Sơ Nghiên hầm hừ ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn.
Lâu Niệm giương mắt: "Sao vậy?"
Sơ Nghiên: "Liễu Tử Kỳ thế mà lại bảo Tiểu Uông bóc phốt tôi!"
Đuôi lông mày Lâu Niệm hơi nhướng lên.
"Nói phải bóc ra phốt tôi không phù hợp với hình tượng thanh thuần của Phó Nguyệt Nguyệt, tôi rất tức giận, hồi cấp ba tôi đã như thế này rồi được không!!"
Lâu Niệm nhìn cô, bỗng nhiên giơ tay lên qua bàn ăn, bóp mặt của cô.
Sơ Nghiên trợn tròn mắt: "Làm gì vậy??"
"Dáng vẻ lúc tức giận của em giống như một quả bóng vậy."
Sơ Nghiên: "......??"
"Bây giờ không giống nữa rồi," Lâu Niệm buông tay ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa lên vùng da hơi ửng đỏ kia, "Đừng tức giận."
Sơ Nghiên bắt lấy tay hắn, dùng mu bàn tay chà chà lên mặt, sau đó thu tay về, "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Lâu Niệm nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay: "Cô ta muốn bóc phốt?"
"Đúng vậy, còn một trăm vạn nữa chứ."
"Nếu cô ta muốn," Lâu Niệm hơi cong môi, ánh mắt lạnh lẽo, "Thì cho cô ta."
Cho cô ta một kết quả hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng, "Bóc phốt."