Sơ Nghiên nhíu mày lý giải lời hắn nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đón cô? Sao lại phải đón cô? Về nhà? Về nhà nào?
Nghĩ thế nào cũng không hiểu, đành phải trừng mắt nhìn Lâu Niệm.
Nửa người Lâu Niệm bị bóng tối bao phủ, trong mắt mơ hồ có sự dịu dàng, mặc cho cô trừng to mắt lên nhìn mình.
Sơ Nghiên một tay cầm bao tay dùng một lần, một tay chống nạnh, nhìn hắn hơn nửa ngày rồi mới chậm rì rì đáp một câu: "...... Ồ."
Dáng vẻ lúc say của cô thực sự quá đáng yêu, Lâu Niệm cụp mắt, khóe môi lộ ra ý cười.
"Cho nên? Đi theo tôi không?"
Sơ Nghiên lại giơ cái chân giò mà cô đặc biệt mang ra lên: "Anh ăn trước đi!"
Lâu Niệm phối hợp cầm lấy, đặt trong lòng bàn tay, thổi "Phù" một cái: "Ăn xong rồi."
Hàng mi dài của Sơ Nghiên khẽ chớp một cái, sau đó trợn tròn mắt, đôi mắt đen lúng liếng như nai con, mơ hồ nói: "Anh, coi tôi mấy tuổi?"
Lâu Niệm sờ sờ đầu cô: "Chắc là ba tuổi."
Sơ Nghiên lập tức không vui lắc lắc đầu.
...... Ừm, có khi còn không được ba tuổi.
Tiểu Uông nhận được Wechat của ông chủ, sợ tới mức vừa nhảy ra khỏi ghế vừa sửa sang lại dáng vẻ.
【 Giúp Sơ Nghiên thu dọn đồ đạc, tôi đưa cô ấy đi trước rồi.】
Tiểu Uông: "......"
Hắn muốn khóc.
Đã không gặp được ông chủ lại còn bị thồn cơm tró!
Hắn hận!
......
Sơ Nghiên cảm giác đã ngủ một giấc rất dài, lúc tỉnh lại, đầu cô nặng trĩu, bên tai mơ hồ có tiếng nước.
Cô nhắm mắt lại lăn vài vòng trong ổ chăn, rồi mới bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Tiếng nước ở đâu ra??
Sơ Nghiên đột nhiên xoay người ngồi dậy, cửa phòng tắm "cạch" một tiếng bị mở ra, Lâu Niệm đi ra với mái tóc ướt sũng.
"Dậy rồi à?"
Sơ Nghiên quên cả chớp mắt.
Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì!
Lâu Niệm chỉ mặc một chiếc quần ngủ, nửa người trên để trần mang theo những giọt nước chưa khô. Nước da của hắn thiên trắng nhưng không hề yếu ớt, đường cong cơ bắp rắn chắc nuột nà, sự xinh đẹp đan xen cân đối giữa thiếu niên tuấn lãng và người đàn ông thành thục.
Mặt Sơ Nghiên lại đỏ bừng.
Một trong những tips thả thính: Dáng người cũng là một trong những yếu tố quan trọng. Lâu Niệm xem xong liền tiếp thu, khoác áo sơ mi vào trong khi cô nhìn loạn xung quanh, sau đó chậm rãi cài cúc áo từ trên xuống dưới.
Lúc này Sơ Nghiên mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, nhớ ra hỏi hắn: "Sao anh lại ở đây??"
Tối hôm qua cả đoàn phim đi ăn tối, cô uống có hơi nhiều, sau đó Lâu Niệm tới, đón cô đi......
OMG cái kịch bản này, mặt Sơ Nghiên lộ ra vẻ hoảng sợ: Sao lại giống như say rượu rồi loạn tính thế?!
Lâu Niệm cài xong cúc áo cuối cùng, lập tức trở nên văn nhã, cả người khôi phục khí chất cấm dục thanh lãnh, đi tới vỗ vỗ nệm chỗ cô: "Nghĩ gì vậy?"
Sơ Nghiên nhanh chóng cảm nhận toàn thân, cũng may không phát hiện có gì khác thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng đáp: "Nghĩ không biết anh đã ăn chân giò nướng chưa......"
"Ăn rồi," Lâu Niệm cong môi, "Em đặc biệt mang cho tôi mà."
Sơ Nghiên đã hoàn toàn quên mất sự tích huy hoàng coi bao tay dùng một lần như túi nilon của mình, khẽ gạt tóc: "Nhưng anh đến đây rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ông nội nói lâu rồi không gặp em, bảo tôi tự mình đưa em về nhà."
A, Sơ Nghiên có nhớ ông cụ Lâu. Nguyên chủ biết người nắm quyền thực sự ở Lâu gia chính là ông nội Lâu Niệm, vì vậy, trước mặt ông cụ, cô luôn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, rất được lòng ông cụ.
Trừ mẹ của nguyên chủ ra thì chỉ có ông cụ Lâu tốt với cô. Bây giờ ông cụ nói muốn gặp cô, đương nhiên là không có lý do gì để từ chối.
"Việc này anh chỉ cần nói với tôi một tiếng là được mà, không cần phải tự mình đến đây một chuyến," Sơ Nghiên khoác thêm áo khoác xuống giường, "Sáng nay tôi còn phải quay mấy cảnh nữa mới có thể kết thúc được."
"Không vội," Lâu Niệm ngồi trên chiếc giường bị cô lăn đến lộn xộn, khuôn mặt anh tuấn, yên ổn lại bình tĩnh: "Em cứ làm việc của em."
Mặt Sơ Nghiên lại đỏ lên.
Trong tình cảnh này, Lâu Niệm quả thực giống như một tiểu thịt tươi mà cô bao dưỡng, sau một đêm bùm bùm thế này thế kia xong liền ngoan ngoãn ở lại căn phòng lớn đợi cô đi làm kiếm tiền về.
——Dừng!
Sơ Nghiên bị suy nghĩ của mình làm cho cả kinh suýt nữa ngã ngửa, vội vàng lăn vào phòng tắm.
Tạm biệt tiểu thịt —— xuỳ xuỳ, ông chủ lớn trong nhà xong, Sơ Nghiên vừa gọi điện cho Tiểu Uông vừa vội vàng đến đoàn phim.
Gặp Tiểu Uông ở ngoài cửa, hắn cầm lấy túi của cô rồi dặn dò: "Em nói với mọi người trong đoàn là tối qua dạ dày chị không thoải mái nên đi trước rồi."
Sơ Nghiên bắn tim cho hắn: "Uông Uông bảo bối vất vả rồi!"
Chỉ là không hiểu tại sao trên mặt Tiểu Uông Uông của cô lại có cảm giác oán niệm?
Vào đoàn phim, Vương Tiếu Tiếu đi lại trước hỏi thăm.
"Trợ lý của em nói dạ dày em không thoải mái, vẫn ổn chứ?"
Sơ Nghiên cười cười: "Không có gì nghiêm trọng."
Hạ Nhiên cũng đi tới: "Đã đỡ chưa? Hôm qua không chắn rượu giúp cô......"
"Không sao không sao!" Sơ Nghiên vội vàng xua tay, "Tôi thật sự không sao."
Hạ Nhiên cười nháy mắt: "Vậy lần sau không được chuồn trước nhé."
Sơ Nghiên cười cười, không trả lời.
Chờ Hạ Nhiên bị gọi đi trang điểm, Vương Tiếu Tiếu mới đụng đụng cánh tay Sơ Nghiên, vẻ mặt dí dỏm: "Nhìn ra không? Anh Hạ Nhiên có chút ý tứ đó."
Sơ Nghiên nửa đùa nửa thật thẹn thùng nói: "Vậy chị nói với anh Hạ Nhiên, đáng tiếc là người ta có chủ rồi."
Vương Tiếu Tiếu hơi kinh ngạc: "Thật sao?"
Sơ Nghiên không nói tỉ mỉ, nhưng những lời này hẳn là có thể truyền tới chỗ Hạ Nhiên, cô hy vọng sẽ tránh được những rắc rối không cần thiết.
Người khác cùng lắm là cho rằng cô có bạn trai, thực ra cô có một vị hôn phu. Nhưng trong giới giải trí, loại chuyện này không thể công khai mà nói ra, cô có thể không phát triển, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến Lâu Niệm. Huống chi...... thân phận vị hôn thê này cũng không phải vĩnh viễn.
Giá trị quyền hạn hệ thống đã từ từ tăng lên 89.6%, muộn nhất là cuối năm, khi《 Đáy tim 》quay xong xuôi, thân phận vị hôn thê của cô hẳn là cũng chấm dứt.
Kết thúc công việc, Sơ Nghiên lập tức mang theo Tiểu Uông vội vàng đến khách sạn của Lâu Niệm.
Giọng Tiểu Uông run rẩy: "Chị Nghiên Nghiên, sao chúng ta lại vội vàng như vậy?"
"Bởi vì," Sơ Nghiên thở hổn hển, "Ông chủ của cậu đang chờ cậu."
"Cái gì?!"
Ông chủ thế mà vẫn còn ở thành phố S, chẳng lẽ là để chờ chị Nghiên Nghiên cùng về sao?
Hắn chua.
Quả nhiên, ông chủ đặt cùng chuyến bay với bọn họ. Mặc dù đường về hắn vẫn ngồi một mình ở khoang phổ thông, nhưng lần này đã trở thành cẩu độc thân lẻ loi ở khoang phổ thông.
Tiểu Uông lại chua.
Hắn đã thành một quả chanh tinh pvp.
—
Sơ Nghiên về nhà mình trước.
Tần Oánh nữ sĩ nghe nói ông cụ Lâu muốn gặp cô, lại bắt đầu nhiệt tình giúp cô chọn quần áo, Sơ Nghiên lòng còn sợ hãi mãi mới khuyên được bà.
Đã lập đông, mùa này vẫn nên mặc những màu sắc ấm áp thì hơn. Cô chọn một chiếc áo len cao cổ màu nâu nhạt, dưới thân là một chiếc váy kẻ caro nâu dài đến đầu gối, giày Chelsea cổ thấp. Bên ngoài là một chiếc áo khoác nhung màu mật ong, phối màu toàn thân đậm chất thu đông, nhìn rất hoà nhã.
Sơ Nghiên đến trung tâm thương mại trước khi đến Lâu gia, dù sao cũng không thể tay không mà đến thăm nhà trưởng bối được.
Ông cụ Lâu không thiếu đồ tốt, chủ yếu là xem tấm lòng. Cô đi dạo một vòng, cuối cùng chọn được một chiếc khăn quàng cổ sang trọng khiêm tốn và ấm áp, gói lại rồi bắt taxi vội vàng đến Lâu gia.
Lâu Niệm đứng ở cổng đợi cô.
"Tôi mua cho ông nội một chiếc khăn quàng cổ, cũng không biết ông có thích không."
"Sẽ thích."
Người nhà họ Lâu đều ở trong phòng khách, vừa nhìn thấy Sơ Nghiên, ông cụ Lâu đã cười trước, giọng như chuông lớn: "Nghiên Nghiên lại xinh đẹp hơn rồi!"
"Ông nội!" Sơ Nghiên gọi rất ngọt, "Lâu rồi không gặp ông ạ."
Ông cụ Lâu nhìn cháu dâu tương lai, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng: "Đúng vậy, thanh niên bọn cháu đều bận rộn, không nhớ đến thăm chúng ta."
Sơ Nghiên cười ngồi xuống cạnh ông: "Nhận lỗi với ông, cháu chọn cho ông một chiếc khăn quàng cổ, lúc lạnh có thể đeo ạ."
Ông cụ Lâu cực kỳ vui vẻ: "Được, được!"
Lâu phu nhân ngồi ở sô pha bên kia, lãnh đạm nhìn Sơ Nghiên một cái: "Có lòng rồi."
Sơ Nghiên biết đối phương không thích mình nên cũng lười phản ứng bà ta, cười nhẹ rồi quay đi, cười gọi một tiếng: "Bác trai."
"Ừ —— gần đây ở chung với tiểu tử Lâu Niệm thế nào?"
Sơ Nghiên cười: "Rất tốt ạ."
Ông cụ Lâu một bên đùa nghịch chiếc khăn mà Sơ Nghiên tặng, một bên giáo huấn Lâu Niệm: "Cháu không được phép bắt nạt Nghiên Nghiên!"
Lâu Niệm gật đầu: "Ông yên tâm."
Có ông cụ Lâu ở đây, Lâu phu nhân căn bản không dám nói gì Sơ Nghiên, vì vậy cả buổi tối không khí rất hài hòa. Sơ Nghiên tự tay làm một nồi gà đồi ninh củ từ, được cả nhà họ Lâu ăn sạch sẽ.
Sơ Nghiên vô cùng tự hào, cảm thấy mình làm cháu dâu cũng coi như xứng chức.
Ai ngờ, ăn uống no say xong, ông cụ Lâu liền vung tay: "Đêm nay Nghiên Nghiên cũng đừng đi nữa, ở lại nhà mấy ngày đi!"
Sơ Nghiên lập tức cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn Lâu Niệm.
Nhưng không hiểu sao người này, thế mà lại đang chăm chú nhìn bức bích họa trên tường
Sơ Nghiên đành phải căng da đầu: "Ông nội, trễ thế này rồi......"
Ông cụ thoải mái cười to, trung khí mười phần: "Có sao đâu! Ông nội đâu phải loại người cổ hủ!"
Sơ Nghiên hơi đỏ mặt, trong lòng thầm nói cháu chưa từng nghĩ theo hướng đó!
"Chuyện của thanh niên các cháu, người già chúng ta cũng nên buông tay! Đêm nay cháu và Lâu Niệm......"
Lâu phu nhân cuối cùng cũng thể ngồi yên: "Ba, như vậy không tốt đâu."
"Sao vậy?!" Ông cụ đập tay ghế, "Hôm nay cứ quyết định như vậy! Sơ Nghiên ở phòng Lâu Niệm, đi đi đi."
—— Cạch!
Cửa phòng đóng lại.
Giọng ông cụ dần đi xa: "Thanh niên mà, phải có sức sống......"
Sơ Nghiên trừng mắt Lâu Niệm, ánh mắt đối phương hơi lơ đễnh.
Bỏ đi.
Sơ Nghiên thở dài, việc đã đến nước này rồi.
"...... Phòng anh có mấy cái giường?"
Tay Lâu Niệm ở sau lưng khẽ siết chặt.
"...... Một cái."