Editor: Độc Ẩm
Tống Tâm Thuần ăn mặc trí thức khéo léo, trang điểm tỉ mỉ, cả người lại lạnh lẽo đến phát run.
Từ góc nhìn này, cô chỉ thấy Lâu Niệm chủ động xuống xe vòng sang ghế phó lái, cúi người chui vào trong xe, dường như định hôn Sơ Nghiên.
Không, sao có thể chứ? Tống Tâm Thuần lập tức lắc đầu, còn có hai đứa trẻ đang ngồi ở ghế sau mà, Lâu Niệm sẽ không làm vậy trước mặt trẻ con —— nhưng thế thì hắn đã làm gì?
Hắn và Sơ Nghiên thân thiết như vậy sao?
Không bao lâu sau, Lâu Niệm chui ra, Sơ Nghiên cũng xuống xe theo, cô hơi lảo đảo, Lâu Niệm liền giơ tay đỡ rất tự nhiên. Sau đó, hai người mỗi người dắt một đứa trẻ, sóng vai đi vào trường học.
Tống Tâm Thuần không ngờ Sơ Nghiên đời này lại mưu mô như vậy. Vì để tiếp cận với Lâu Niệm mà giả vờ thân thiết với đứa con hoang mà cô ta ghét nhất, xây dựng hình tượng người chị dịu dàng đúng không? Nhưng cô thừa biết Sơ Nghiên đối xử với cậu em trai này như thế nào.
Tống Tâm Thuần nhìn bọn họ rời đi trong ánh mắt của mọi người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
—
Bước vào địa bàn của mình, hai bạn nhỏ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước dẫn đường, chắp tay sau lưng vô cùng khí thế, dọc đường giành được vô số ánh mắt hâm mộ.
"Đó là mẹ Sơ Thần sao? Xinh đẹp và trẻ trung quá!"
"Chẳng trách Sơ Thần đẹp trai như vậy, hóa ra là giống mẹ......"
Sơ Nghiên mỉm cười đi qua hành lang, thái dương nổi lên một đường gân xanh tức tối.
Ai là mẹ chứ!
Cô là chị gái, chị gái đẹp như hoa như ngọc đấy!
"Người đó người đó! Là anh trai Lâu Tiểu Tinh đúng không? Đẹp trai quá a a a!"
"Hạ Nhiên cũng không đẹp trai bằng anh ấy, anh ấy là minh tinh à?"
Sơ Nghiên yếu ớt quay đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt Lâu Niệm.
Lâu Niệm phát hiện, nhướng mày nhìn lại: "?"
"Vì sao anh là anh trai mà tôi lại là mẹ?" Bất kỳ cô gái trẻ nào gặp tình huống thế này cũng sẽ bị đả kích rất lớn.
"......" Lâu Niệm: "Em nghĩ lại xem?"
Sơ Nghiên nghiến răng nghiến lợi nhìn mặt hắn, được một lúc thì đành nhận thua, hầm hừ quay đi nói nhỏ: "Đẹp trai thì ghê gớm lắm hả......"
Lâu Niệm: "Ừ."
Sơ Nghiên thất khiếu bốc khói, ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Lâu Niệm bỗng nhiên giữ chặt tay cô: "Nhìn đường."
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn phía trước, suýt nữa thì đụng phải khung cửa, giật mình đứng lại, sợ hãi che lại cái mũi của mình.
Lâu Niệm mỉm cười liếc cô một cái, đi vào lớp 3 - 3, theo sau là Lâu Tiểu Tinh đầy kiêu căng. Sơ Nghiên không dám lơ là nữa, nghiêm túc dắt tay Sơ Thần đi vào lớp.
Ngoại trừ những ánh mắt quá mức nồng nhiệt của các bạn học và phụ huynh khác thì buổi họp phụ huynh diễn ra khá bình thường. Giáo viên tổng kết học kỳ, tuyên dương ba học sinh giỏi và top 10 của lớp.
Lúc đọc tên, Sơ Nghiên có chút mong đợi ngồi thẳng lưng dậy, Lâu Niệm bên cạnh cũng thay đổi tư thế.
Đợi nửa ngày, cuối cùng cũng đọc đến tên Sơ Thần và Lâu Tiểu Tinh.
Hai bạn nhỏ đều nhận được —— giấy khen có nhiều tiến bộ nhất.
Nghe xong, Sơ Nghiên điềm nhiên như không dựa vào lưng ghế, Lâu Niệm cũng không nói gì cúi đầu nhìn điện thoại.
Im lặng một lúc, Sơ Nghiên nhìn lên bục giảng nói nhỏ: "Giấy khen tiến bộ có phải dành cho học sinh dở không?"
Lâu Niệm nhỏ giọng đáp: "Trên lý thuyết là như vậy."
"......" Sơ Nghiên thở dài.
Vài giây sau, Lâu Niệm cũng khẽ thở dài.
Trên đời này phụ huynh nào cũng thích con em nhà mình học giỏi mà, haiz.
Họp phụ huynh xong, hai bạn nhỏ cảm thấy rất xấu hổ, tâm trạng trầm xuống, Sơ Nghiên vỗ tay đề nghị: "Vui vẻ lên nào, chúng ta đi ăn chút gì đi!"
Ba cặp mắt nhìn qua: "Ăn gì?"
Sơ Nghiên nghĩ một lát, vui vẻ nói: "Chúng ta ăn bobo chicken đi!"
(Bobo chicken: một món ăn Tứ Xuyên, gồm một chiếc bát gốm đựng nước sốt cay và các xiên thịt gà và các xiên thức ăn khác. Ngoài ra bobo còn có nghĩa là hôn trong tiếng Hàn)
Nói xong suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, nhưng Sơ Nghiên vẫn cười ra vẻ trấn định.
Các bạn nhỏ hưng phấn gật đầu mà không hiểu gì cả, Lâu Niệm đi phía sau Sơ Nghiên, từ từ mở miệng: "Bobo, gà ——"
Sơ Nghiên nhanh chóng vươn tay che miệng hắn lại: "Im miệng!"
Lâu Niệm câm miệng.
Bàn tay cô rất nhỏ, mềm mại như không xương, lòng bàn tay mịn màng lơ đãng sượt qua môi hắn, khiến Lâu Niệm vô thức nín thở.
Nhưng Sơ Nghiên lập tức rút tay về, dắt hai bạn nhỏ lên xe. Lâu Niệm cũng thong thả ngồi vào xe, lúc thắt dây an toàn, hắn quay mặt về phía Sơ Nghiên nói: "Bobo."
"Bo bo bo," Sơ Nghiên phiền muốn chết, "Moah moah ta, mau lái xe đi!"
—
Vài ngày sau, Sơ Nghiên nhận được điện thoại từ Lâu Niệm, bảo cô đến phòng làm việc xem kịch bản.
Cô biết là Lâu gia nhiều tài nguyên, nhưng cũng không ngờ lại có phim để đóng sớm như vậy. Lâu Niệm đưa cho cô ba tập kịch bản, đều là những drama lãng mạn thường thường, đều là vai nữ số ba, rất phù hợp với địa vị hiện tại của cô.
Lâu Niệm từ từ ăn trứng hấp mà Sơ Nghiên mang đến, chờ cô xem qua ba tập kịch bản.
Số tập phim tương đương nhau, thù lao cũng xấp xỉ bằng nhau, định giá cô khá đồng đều. Sơ Nghiên nghĩ một lát, chỉ vào tập《 Hoa khôi hiếm gặp》: "Bộ này đi."
Lâu Niệm hơi nhướng mày.
Hắn vốn tưởng rằng Sơ Nghiên sẽ không vui, ba kịch bản này đều diễn vai phụ, thậm chí còn không phải nữ số 2. Hắn từng xem qua hồ sơ của Sơ Nghiên, đúng là có hơn người khác một chút, lúc nhỏ cô đã ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, cũng có tác phẩm vào thời điểm đó. Nhưng bây giờ cầm trên tay kịch bản nữ số ba, cô không những không tức giận mà còn nghiêm túc lựa chọn.
"Sao lại chọn bộ này?"
"Bởi vì nhân vật này rất giống tôi." Sơ Nghiên nghiêm trang nói.
Thật ra là vì cô có ấn tượng rằng bộ phim này sẽ nổi tiếng một phen.
Nhìn chung dàn diễn viên có vẻ bình thường, nhưng nam chính của bộ phim này lại chính là Hạ Nhiên - tiểu thịt tươi mới nổi, nhờ bộ phim này mà hắn một bước lên trời.
Lâu Niệm cúi đầu nhìn lướt qua kịch bản, nữ số ba đè nữ chính xuống đất, hung ác nói "Tao phải hủy hoại gương mặt này của mày", hoàn toàn là hình tượng nữ phụ ác độc.
Hắn giương mắt nhìn gương mặt xinh đẹp, nụ cười tỏa nắng của Sơ Nghiên.
......Giống chỗ nào?
Còn Sơ Nghiên đã bắt đầu tính toán xem bộ phim này có thể kiếm được bao nhiêu tiền, liệu có thể mở hết quyền hạn và kiếm đủ tiền dưỡng lão rồi cao chạy xa bay trước khi nữ chính trùng sinh không.
Nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi!
Ngày mai phải về trường học.
Buổi diễn đã kết thúc, công việc còn lại chỉ là chờ để tốt nghiệp. Về trường lần này chỉ là dịp để khoe khoang lẫn nhau, ai ký hợp đồng với công ty quản lý nào, gặp gỡ ăn cơm với đạo diễn nào, đóng vai gì của bộ phim nào, sắp đi thử vai gì......
Tất cả mọi người tiến hành chia lại bài. Thể hiện ra giá trị của bản thân, đánh giá lại giá trị của kẻ khác, sau đó tuỳ từng giai cấp mà xây dựng quan hệ vì sự phát triển sau này.
Sơ Nghiên vốn không định đi, nhưng tối hôm qua Tiếu Văn Lễ nói ngày mai hắn cũng sẽ đến gặp Lâu Niệm và bọn Phùng Dứu. Sau buổi diễn, Sơ Nghiên vẫn luôn mời hắn ăn cơm để cảm ơn, về sau còn biết Tiếu Văn Lễ có cổ phần ở phòng làm việc của Lâu Niệm, tính ra thì là một nửa ông chủ của cô, thế thì càng phải nịnh bợ hắn, vậy nên lại quyết định hẹn gặp ở trường vào ngày mai.
Cô nhớ trong truyện, nguyên chủ không đến buổi gặp mặt này. Tống Tâm Thuần nở mày nở mặt vì đã ký hợp đồng với Lâu thị mà ai ai cũng thèm muốn, còn nguyên chủ thì bị nữ phụ Tống Tâm Thuần nghiền nát trong buổi diễn, cuối cùng chỉ có thể muối mặt ký hợp đồng với công ty nhà mình.
Với tính cách của nguyên chủ, đương nhiên là cô sẽ không bao giờ đến đây chịu mất mặt.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Sơ Nghiên mặc một chiếc áo không tay, kết hợp với một chiếc quần dài suông lưng cao, sơ vin áo vào lưng quần che lại đoạn eo thon trắng như tuyết, vừa đẹp vừa thoải mái. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, cả người thanh khiết.
Trước đây nguyên chủ thật sự lãng phí dáng người vô ích, phô bày ưu điểm ngực lớn eo nhỏ da trắng một cách quá mức, lộ liễu quá nhiều, không gợi cảm chút nào mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy phong trần dung tục.
Sơ Nghiên chuẩn bị xong thì ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tống Tâm Thuần.
Cô ta trang điểm rất tinh tế, nhìn không có cảm giác trang điểm đậm nhưng Sơ Nghiên có thể nhìn ra lớp trang điểm rất kĩ càng. Trên người mặc một chiếc váy trong bộ sưu tập mùa xuân của Dior, trái tim màu đỏ thêu trên nền vải trắng, ngọt ngào động lòng người.
Không biết có phải ảo giác của Sơ Nghiên không, hình như Tống Tâm Thuần hơi khựng lại khi nhìn thấy cô, tròng mắt màu nâu co lại, giống như...... sợ hãi? Còn mang theo ý thù địch.
Nhưng Tống Tâm Thuần lập tức cười dịu dàng nói: "Em tưởng hôm nay chị sẽ không đến trường cơ, đi cùng chứ?"
Từ lần bị ngã xuống hồ, Sơ Nghiên đã xác định nữ chính bị bệnh thần kinh, cho nên không muốn nói chuyện với cô ta. Cô hất tóc, mặt không biểu cảm đi ra xe và rời đi một mình.
Tống Tâm Thuần đi theo sau, khóe môi cong lên cười lạnh: Quả nhiên, Sơ Nghiên vẫn vậy, không thay đổi chút nào.
Đến trường, bước vào giảng đường, cô đưa mắt nhìn đám người quần áo là lượt, tóc tai chải chuốt.
Đã có sự phân biệt rõ ràng giữa những người có được điều kiện tốt và những người không được như ý muốn. Khác biệt về tinh thần, sắc mặc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mấy cô bạn thân của Tống Tâm Thuần đều mang dáng vẻ tự tin chói lọi, hiển nhiên là đã có được mối tốt. So ra thì Sơ Nghiên có vẻ vô cùng bình thường, áo trắng quần đen, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, thậm chí còn không đánh má hồng.
—— lọt vào mắt người khác lại biến thành nhợt nhạt chán nản.
Ngô Hiểu Quỳnh bĩu môi nhìn cô: "Không ai thèm."
Lâu Niệm vào Lâu thị là điều hiển nhiên, Sơ Nghiên đeo bám hắn như vậy, tất nhiên cũng muốn vào Lâu thị. Nhưng bộ dạng cô ta thế kia, rõ ràng là vỡ mộng rồi.
Mấy cô bạn tốt tụ lại một chỗ, cả đám cười phá lên.
Tiếu Nhu bỏ lỡ buổi thử vai phải diễn nhân vật hạng B vì Sơ Nghiên, nhưng từ lúc mười mấy tuổi, cô đã ký hợp đồng với một công ty quản lý không tồi. Sơ với Sơ Nghiên thì cô vượt trội hơn hẳn.
Cô còn ghi hận lần bị đổ trà sữa đầy người, vì vậy cô ngẩng cao đầu, bước trên đôi giày cao gót năm centimet đi đến trước mặt Sơ Nghiên, "Ôi, đây không phải đại tiểu thư sao?"
Sơ Nghiên ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
"Không có gì, có thể có chuyện gì mà tìm đại tiểu thư chứ ——" Ngô Hiểu Quỳnh cũng bước lại gần cô, nhìn thấy Tống Tâm Thuần đang mở cửa đi vào cách đó không xa, cô càng tự tin hơn, "Chỉ là thấy đại tiểu thư ngồi đây thương tâm một mình, có chút đau lòng thôi."
Mặt Sơ Nghiên lộ ra dấu chấm hỏi: "Đau lòng cho tôi? Cô rảnh hả?"
Ngô Hiểu Quỳnh bị cô làm cho cứng họng.
Tống Tâm Thuần đi nhanh đến chỗ bọn họ: "Đang nói gì thế?"
Tiếu Nhu kéo cô ta: "Thuần Thuần, cậu tới rồi, vừa tốt nghiệp đã vào Lâu thị, cậu đúng là khiến người ta ghen tị muốn chết!"
Tống Tâm Thuần ngượng ngùng cúi đầu, giấu đi tia sáng trong mắt, "Cậu đừng cười tớ."
Sơ Nghiên khoanh tay, trong lòng hiểu ra: Lại đây để khoe khoang?
"Khóa chúng ta chỉ có cậu và Lâu Niệm vào Lâu thị nhỉ? Sau này hai người là đồng môn rồi, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, chà ——"
Tống Tâm Thuần che giấu cảm xúc trong mắt rất kĩ, lập tức kéo tay cô ta: "Đừng nói bừa, công ty lớn như thế, sao có thể cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp chứ?"
Thật ra Sơ Nghiên rất bình tĩnh, nhưng phận còn làm "chính cung", cô vẫn phải nói hai câu: "Cô ta ký chứ có phải cô ký đâu, cô đắc ý cái gì?"
Tiếu Nhu cứng họng: "Dù sao cũng hơn cô! Ngoại trừ vào công ty nhà mình thì có công ty nào thèm cô chứ, còn mặt dày đoạt vai diễn của Thuần Thuần!"
Sơ Nghiên vui vẻ. Được rồi, thì ra tất cả bọn họ đều cảm thấy không có công ty nào muốn chứa chấp cô. Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, bọn họ còn không biết Lâu Niệm có phòng làm việc riêng thì làm sao có thể biết cô ký kết với Lâu Niệm.
Khóe môi Sơ Nghiên chậm rãi cong lên, Tống Tâm Thuần nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy cực kỳ xa lạ. Sơ Nghiên có thể cười một cách điềm tĩnh và khí chất như vậy sao?
Sơ Nghiên không phèn đến mức tồn tại dựa vào cảm giác hơn người, nhưng cô cũng không phải bánh bao để mặc người khác châm chọc mỉa mai.
Cô mỉm cười, thong thả nói: "Đúng là không hơn được cô, ngủ với Lưu Tổng của Tinh Hoa nhiều năm như vậy, có cảm tình chưa?"
Vừa dứt lời, cả giảng đường lặng đi.
Mặt Tiếu Nhu nháy mắt trắng bệch: "Cô nói cái gì?!"
Cô ta tức giận, giơ bại tai lên: "Tiện nhân, tôi phải xé rách miệng của cô!"
Bộp!
Tay bị một người giữ lại, không thể hạ xuống.
Sơ Nghiên nhìn sang, đụng phải đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo, không có một chút độ ấm nào của Lâu Niệm.
"Xé miệng ai?" Hắn nói.