“Cái gì của mình em cơ?”
Bạch Hiển cúi đầu, khoé môi chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng âu yếm trán cô.
Bạch Vi đỏ hết cả mặt, nhắm mắt lại, mạnh dạn mà nói:
“Muốn anh trai là người đàn ông của mình em thôi!”
Bạch Hiển ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tuấn tú trong
nháy mắt cũng ửng đỏ một chút, hắn... Đây là bị phản công sao?
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, một gã sắp 30 tuổi như mình, nghe thấy em gái dõng dạc lên tiếng như thế, lại giống như một tên nhóc mới lớn ngây thơ đến không thể nào ngây thơ hơn, trái tim bùm bùm mà nhảy.
Muốn nhảy cả ra khỏi lồng ngực.
Ở chốn thành thị có chút lạnh lẽo này, Bạch Hiển ngơ ngác nửa ngày, thấy Bạch Vi e lệ
dậm chân, ra vẻ như lập tức phải xoay người đi, hắn mới đột nhiên một phen nắm lấy cổ tay cô.
“Anh cũng vậy”.
Hắn vội vàng thổ lộ ra suy nghĩ của mình, nhìn một bên tai lúc này đã hồng hết cỡ của Bạch Vi, thấp giọng nói:
“Vi Vi, anh hai cũng như vậy, muốn em là cô gái duy nhất của anh, muốn cùng em sinh ra đứa con đầu lòng, muốn chúng ta cùng nhau bạc đầu hưởng thụ tuổi già, anh cũng muốn...”
Bạch Vi đưa lưng về phía Bạch Hiển, trên mặt dần dần lộ ra ý cười, cô quay đầu lại, hờn dỗi nói:
“Không được nói nữa, còn ở trên đường lớn mà”.
“Vậy đi chỗ khác nói”.
Hắn tiến lên, nắm tay Bạch Vi đi về hướng khách sạn, hắn có rất nhiều rất nhiều tình yêu muốn biểu đạt, cũng muốn Bạch Vi nói hắn nghe ý muốn chiếm hữu của cô.
Ý muốn chiếm hữu của một người phụ nữ đối với chính người đàn ông của cô ấy, lời này nói ra với Bạch Hiển, có thể xem như là
lời âu yếm tốt đẹp nhất trần đời này.
Bạch Vi bị anh trai nắm tay cả một quãng đường trở về, cô cho rằng sau khi trở lại khách sạn, cô cùng anh trai lại sẽ bắt đầu không ngừng làʍ ŧìиɦ, rốt cuộc thời gian tới nay dài như vậy, thú tính hắn biểu hiện ra ngoài đối với cô, đã từ lâu vượt mức bình thường.
Nhưng sự thật chứng minh Bạch Vi vẫn còn non quá, cô nghĩ sai mục đích khi anh trai vội vã dẫn
cô về phòng khách sạn rồi.
Chỉ thấy hắn trở tay đóng cửa phòng lại, mang cô lên lầu vào phòng ngủ, đặt cô ngồi ở mép giường.
Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Bạch Vi, Bạch Hiển xoay người rời khỏi phòng ngủ, không biết hắn đi đâu, lúc quay trở về, trong tay mang theo một hộp quà lập phương màu đen, ước chừng cao đến 20 centimet.
Hắn thực trịnh trọng mà quỳ một gối
ngồi xổm trước mặt cô, mở hộp quà màu đen đang cầm ra.
Bạch Vi rũ mắt nhìn chiếc hộp, hộp được trang trí từng hạt từng hạt thuỷ tinh to cỡ đầu ngón út, bên trên thỉnh thoảng rơi rớt vài sợi tơ màu bạc, sợi tơ rơi ra từ một chiếc hộp hồng nhung nhỏ nhắn.
Dưới chỉ thị của Bạch Hiển, Bạch Vi cầm lấy chiếc hộp nhỏ, mở ra liền thấy, là hai chiếc nhẫn được đặt làm thủ công, kiểu dáng thật đơn giản, lại là của một nhãn hiệu trang sức đỉnh cấp xa xỉ.
Nghe nói muốn đặt làm nhẫn của nhãn hiệu này, phải hẹn nhà thiết kế trước một năm.
Bạch Vi lấy nhẫn ra, trong lòng hơi hơi nhảy lên, liếc mắt một cái liền thấy được bên trong vòng lớn vòng nhỏ cặp nhẫn này, có khắc tên cô cùng Bạch Hiển.
“Đây là nhẫn cưới, vì sao?...”
Bạch Vi có chút không rõ, cô đã từng xem qua nhẫn cưới của Chu Tử Nhược và anh trai, cũng không phải kiểu dáng này, hơn nữa anh trai cùng Chu Tử Nhược cũng chưa đính hôn được lâu, nhiều nhất cũng mới nửa năm mà thôi.
Anh trai tìm tới nhà thiết kế của nhãn hiệu này, từ một năm trước liền bắt đầu đặt làm?
“Cứ xem như đây là một chút tâm tư của anh hai, cũng không có gì thú vị lắm”.
Bạch Hiển đỏ mặt, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn cưới được thiết kế giản đơn trong tay Bạch Vi, giải thích:
“Anh đặt làm từ mấy năm trước rồi, muốn cưới em, muốn cùng em ở bên nhau, muốn cùng em hoà làm một, cho nên mặc dù biết em chỉ xem anh là anh trai, là người thân của em, anh vẫn tìm người làm ra cặp nhẫn này, vốn là cả đời đều không tính toán đem ra”.
Hắn làm đôi nhẫn này, vụиɠ ŧяộʍ thoả mãn một chút ảo tưởng biếи ŧɦái của mình, trăm triệu chưa từng nghĩ tới, ảo tưởng có một ngày sẽ trở thành sự thật, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày đôi nhẫn này được đem ra sử dụng.