Nói xong, Bạch Vi xoay người rời đi, để Đô Tuần đứng ở chỗ đó, nhăn đôi mày rậm, nhìn cô bước đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ.
Hắn dường như, ở trên người cô gái nhỏ thoạt nhìn thật ngoan này, thấy được một loại cảm giác ẩn ẩn kiêu ngạo.
Đúng vậy, cứ việc tính cách của Bạch Vi thật ngoan, nhưng lại nói như thế nào đi nữa, cũng là lớn lên trong vòng tay yêu thương của anh trai, cô từ nhỏ không phải chịu qua khổ đau gì, sống trong cẩm y ngọc thực(*) giường rộng gối êm, càng là người như vậy, càng có lòng kiêu ngạo nhất quyết không bị ai dẫm đạp lên.
Lại nói, tuy rằng anh trai bảo hộ cô rất chu toàn, nhưng Bạch gia là địa phương như thế nào, Bạch Vi sinh sống ở Bạch gia nhiều năm như vậy, sao có thể không nhìn ra được Đô Tuần là đang mơ hồ thử cô? Cùng với mấy cô gái trong bang hội, mang địch ý khó hiểu với mình?
Đến nỗi vì sao Đô Tuần lại muốn thử cô, Bạch Vi không quan tâm lắm, cô không cảm thấy mình sẽ lại gặp mặt hắn ta lần nào nữa.
Cô cứ ở trong tháp ngà của anh trai mà đợi, không muốn phí tâm tư đi nghĩ đến người đàn ông nào khác.
Nhưng kỳ thật, Đô Tuần chẳng qua là chỉ muốn biết, cô là dạng người gì, đối mặt với tình cảnh như vừa nãy, sẽ hành xử như thế nào mà thôi.
Chính là bởi vì cảm thấy hứng thú, có ý, cho nên mới muốn hiểu biết càng nhiều, không phải sao?
Chờ Bạch Hiển được vệ sĩ hồi báo thông tin, thời điểm biết được ở hội trường xảy ra một khúc nhạc đệm kia, đã là buổi tối.
Hắn cau mày trở về phòng, thấy Bạch Vi đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, nằm nghiêng trên giường, vẫn chưa ngủ, không biết đang suy nghĩ việc gì mà thất thần.
“Làm sao vậy?”
Bạch Hiển nằm lên giường, gối đầu lên chiếc gối Bạch Vi đang nằm, mặt đối mặt nhìn cô, hỏi:
“Hất một ly nước vào mặt người khác, còn chưa hả giận? Có muốn anh hai thay em dọn dẹp một chút mấy ả đàn bà kia không?”
“Có phải là xã hội đen đâu mà”.
Bạch Vi trợn trắng mắt, ăn mặc váy ngủ nằm yên, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Bạch Hiển biết trong lòng cô có tâm sự, liền vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, nhìn sườn mặt Bạch Vi, cũng không nói lời nào.
Qua một hồi lâu, trong phòng ngủ yên tĩnh, Bạch Vi mới bất thình lình mà mở miệng, lẳng lặng nói:
“Anh hai”.
“Hửm?”
“Em đột nhiên cảm thấy, nếu anh kết hôn, cưới người phụ nữ khác, chắc là em cũng sẽ không kết hôn với ai đâu”.
Cô nghiêng người, một lần nữa nằm trên cùng một chiếc gối mặt đối mặt với Bạch Hiển, nhìn đôi mắt đen ẩn giấu chút kinh ngạc của Bạch Hiển, cong môi cười nói:
“Bị anh hai chiều hư rồi, cảm thấy đàn ông khắp thế gian này, đều không tốt bằng anh hai”.
“Sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy? Trước kia không phải thật ghét anh hai quản em quá nghiêm khắc sao?”
Bạch Hiển nhích lại gần Bạch Vi hơn một chút, bàn tay to vuốt ve vòng eo mềm mại của cô gái nhỏ, ôm cô vào trong lòng hắn.
“Nếu hôm nay có anh hai bên cạnh em, căn bản sẽ không gặp phải những chuyện nan kham như vậy”.
Cô thuận theo mà dựa sát vào trong lồng ngực của anh trai, cánh tay mềm mại, chống trên ngực anh trai, từng chút từng chút mà cởi bỏ nút thắt trên âu phục, trong mắt rốt cuộc xuất hiện ý vị ấm ức cùng làm nũng, yếu ớt nói:
“Anh hai đầu tiên liền sẽ không lôi lôi kéo kéo cùng mấy người phụ nữ hoa hoè lộng lẫy đó, tiếp theo, lúc mấy người đó muốn em mặc trang phục cosplay, anh hai liền sẽ ra tay ngăn lại, trước khi cô gái kia kịp hất ly rượu vô người em, anh hai sẽ không để cô ta có cơ hội cầm lên ly rượu, hoặc nếu là đã hất đi, anh hai sẽ tự mình thay em báo thù, cũng cầm lên ly nước kia hất lại vô người cô ta, có phải hay không?”
“Em vậy mà cũng hiểu anh hai từng li từng tí nhỉ?”
Bạch Hiển hơi nâng lên nửa người, đè lên trên thân thể mềm mại của em gái, cong môi mỉm cười nói:
“Nhưng em cũng tự có phương pháp giải quyết của mình đó thôi, anh hai cảm thấy em hành xử như vậy thật tốt, về sau nếu anh hai không có ở bên người, em cũng sẽ không dễ dàng chịu người khác khi dễ bắt nạt”.