Trời còn tờ mờ sáng, Bạch Hiển khi đã thoải mái bắn xong, bế cả thân hình yếu ớt vô lực của Bạch Vi lên, đặt vào bồn tắm. Sau đó mới quay lại nhìn khăn trải giường lúc này đã nhuốm màu đỏ thẫm kia, sửa sang lại một phen, rồi rảo bước về lại phòng tắm.
Bạch Vi thấy Bạch Hiển tiến vào, nghiêng người đi, đưa lưng về phía hắn, điệu bộ chúng ta không quen biết.
Sống lưng tinh tế, quay người liền lộ ra xương con bướm quyến rũ đáng yêu, cả người ngồi ở bồn tắm to lớn, thoạt nhìn trông thật nhu nhược bất lực.
Nhất định là phải dời chuyến bay rồi, cô trong cái dạng này, căn bản cũng không muốn theo hắn đi công tác.
Bạch Vi khinh thường chính mình mới vừa rồi phóng đãng dưới thân anh trai, lúc này chỉ muốn tìm một nơi nào đó khuất khỏi tầm mắt hắn, từ từ “nhai nuốt” tiêu hóa cho hết chuyện hai người vừa làm.
Thấy Bạch Vi rúc đầu như đà điểu, Bạch Hiển nhịn không được liền cởϊ áσ ngủ, cùng ngồi vào bồn tắm. Hắn duỗi tay ôm lấy Bạch Vi, nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể của cô, ôn nhu hỏi:
“Còn đau không?”
“Đau”.
Bạch Vi bĩu môi, thoạt nhìn lại muốn khóc. Thật ra cơn đau đã vơi đi chỉ còn lại một ít, nhưng cô lại mang bệnh công chúa, muốn hắn dỗ dành, muốn hắn cảm thấy áy náy, muốn hắn đau vì cô nhiều thêm một chút.
Dưới làn nước ấm áp, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào hoa huyệt, tách ra hai bên rừng rậm đen nhánh của cô, thay cô rửa sạch nơi đó. Hắn cúi đầu, hôn khẽ lên vành tai nhỏ mềm, thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi, anh hai xin lỗi, nỡ làm Vi Vi của chúng ta đau, anh hai thật có lỗi với Vi Vi”.
Bạch Vi hừ hừ hai tiếng, cảm thấy có chút mới mẻ ngoài ý muốn. Từ khi nào người anh trai tràn ngập quyền uy của cô trở nên thế này, sẽ ăn nói khép nép, xin lỗi cô như thế?
Quả thật là làm em gái, so với việc là người phụ nữ của hắn, đãi ngộ không giống nhau.
Sau đó, lại cảm thấy ngón tay Bạch Hiển đến gần ghé thăm cửa huyệt non mềm của cô, bụng nhỏ Bạch Vi run rẩy, dưới thân lại chảy ra thể dịch không biết là của mình hay của hắn, gương mặt vội ửng đỏ, nghiêng đầu đối Bạch Hiển nói:
“Anh hai, coi chừng chuyến sau mình đến cũng không kịp”.
“Đúng, phải tiết chế một chút nhỉ”.
Bạch Hiển cúi đầu nhẹ nhàng cười, ngón tay rút ra khỏi cửa huyệt của Bạch Vi.
“Tắm nhanh, còn phải đuổi kịp chuyến bay nữa”.
Trong tình huống bình thường, Bạch Hiển đều nghiêm túc cẩn trọng, thời gian công tác của hắn đều rõ ràng từng chút một, sẽ không để mình đến trễ một giây phút nào, và đương nhiên, hắn cũng sẽ không tự mình kéo dài thời gian đã định sẵn.
Nếu phải đổi chuyến bay, tất nhiên không thể lại bỏ qua chuyến hạng nhất này.
Vì thế hai người vội vàng rửa mặt, kéo hành lý đi đến sân bay. Từ nơi đô thị phía nam ấm áp, đến phương bắc xa xôi có chút se lạnh, đại khái cũng phải mất mấy giờ liền.
Vé Bạch Hiển đặt chính là khoang hạng nhất, được kha khá tự do, còn có thể tùy ý đi lại.
Vừa lên máy bay, Bạch Vi nằm thoải mái trên ghế dựa, xem phim bằng máy tính bảng của hắn, Bạch Hiển ở bên cạnh tranh thủ xử lý một ít giấy tờ.
Trong phút chốc, Bạch Vi nhận thấy được người ngồi bên cạnh đứng dậy, chen vào ghế dựa của cô, cùng cô nửa nằm xuống.
Bạch Vi hơi mất tự nhiên mà nhích vào phía trong nhường chỗ, nghiêng qua nửa người, đưa lưng về phía hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng, cố gắng tập trung xem điện ảnh, nhưng cũng không thể nào phớt lờ được xúc cảm từ cái ôm ấm áp đằng sau.
Buổi sáng hôm nay, vài giờ trước, cô cùng người này ân ái.
Tưởng tượng đến đây, Bạch Vi cả người đều xôn xao không thôi.
Sẽ không còn có khả năng giống như trước đây mà cùng hắn kề cận, không bao giờ có thể giữ được cảm xúc bình thường như trước, gần gũi với anh trai.
Bạch Vi không thoải mái mà nhúc nhích, nghe được từ phía sau lưng, Bạch Hiển rõ ràng “Ai” một tiếng nhỏ.