Giang Mặc Thần biết Lý Bác Chung rời màn ảnh đã lâu, lần này tới tham gia chương trình này thuần túy chỉ là vì đứa con gái này, hơn nữa từ lúc bắt đầu đến giờ Lý Mạt vẫn luôn ca ca dài ca ca ngắn kêu hắn và Yến Thanh Trì, nên nhịn không được nhắc nhở cô, "Tiểu Mạt, ba ba em dặn em thế nào."
Lý Mạt lập tức nghĩ tới trước khi đến đây ba cô đã nói 800 lần kêu cô thu liễm tính công chúa, đừng nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, đừng tức giận lung tung, vì thế che kín miệng, gật gật đầu với Giang Mặc Thần.
Mạc Tiêu Tiêu nghe Yến Thanh Trì nói chuyện phiếm với ông chủ, hơi kinh ngạc nói với Trương Ninh Vi nói, "Tiếng Anh của anh Yến thật tốt a, tớ vẫn luôn nghĩ trong đội ngũ chúng ta, tiếng Anh của anh Giang là tốt nhất, tới giờ mới biết, tiếng Anh của hai anh ấy đều rất tốt."
Trương Ninh Vi gật đầu, "Thật hâm mộ." Cô nói.
Mạc Tiêu Tiêu cũng rất hâm mộ, "Anh ấy đúng là mười hạng toàn năng."
Mạc Tiêu Tiêu không nói, Giang Mặc Thần cũng không cảm thấy sao cả, nhưng cô vừa nói ra, Giang Mặc Thần mới nhận ra, trên tư liệu trước đó hắn xem, tiếng Anh và toán học của Yến Thanh Trì đều không phải rất giỏi, sao bây giờ lại nói tiếng Anh lưu loát như vậy? Tuy rằng trong lòng Giang Mặc Thần đã cam chịu phần tư liệu kia không đáng tin cậy, nhưng đó cũng không trở ngại mỗi lần hắn nhìn thấy biểu hiện của Yến Thanh Trì khác xa trên tư liệu, cảm thấy kinh ngạc.
Hắn thừa nhận Yến Thanh Trì rất ưu tú, rất nhiều lúc, có thể vì y ưu tú quá mức, ngược lại làm Giang Mặc Thần sinh ra một loại cảm giác không khoẻ, làm sao y học được nhiều kỹ năng như vậy, vì sao trước đó lại che giấu mấy kỹ năng này tốt như vậy, thế nên tư liệu hắn điều tra được không có chút tác dụng nào, ngược lại làm xuất hiện hiệu quả trái chiều. Đây là vì sao?
Nhưng trước giờ Giang Mặc Thần đều không rối rắm ở mấy vấn đề này quá lâu, từ rất lâu trước đó —— lúc bọn họ còn chưa tâm ý tương thông được như bây giờ, hắn cũng đã phát hiện rất nhiều vấn đề. Nhưng hắn không hỏi, hắn muốn chờ Yến Thanh Trì nói với hắn, hoặc là chờ đến khi bọn họ đã thành vợ chồng già, trong lúc lơ đãng trêu chọc nói ra mấy chuyện này.
Nên bây giờ, hắn chỉ nổi lên nghi hoặc nhất thời, cũng không định hỏi y, mỗi người đều có bí mật của mình, tựa như Yến Thanh Trì chưa bao giờ hỏi hắn vì sao bọn họ kết hôn lâu như vậy rồi, cũng có tình cảm, y vẫn chưa nhận được nhẫn cưới thuộc về mình; hắn cũng sẽ không đi hỏi Yến Thanh Trì, vì sao em bây giờ và em trên tư liệu, lại chênh lệch lớn như thế.
Bọn họ tôn trọng lẫn nhau, cũng tín nhiệm lẫn nhau, bọn họ đủ tự tin với bản thân, cũng tình nguyện cho người kia sự tin tưởng tương đồng. Nên bọn họ sẽ không nghi ngờ đoạn cảm tình này, cũng sẽ không nghi ngờ con người của người kia, bởi vì hành vi hằng ngày của mỗi người đều không thể làm giả, bọn họ nhìn nhất cử nhất động của người kia, cảm nhận được, đều là yêu thích và quý trọng từ đáy lòng của người kia với mình.
Đoàn người đi theo ông chủ vào quán bar, ông chủ mang bọn họ ngồi xuống ghế, đi đến chỗ người phục vụ tại sảnh kêu tiếp đón bọn họ, hắn tỏ vẻ với Yến Thanh Trì, mình còn phải đi xem những người khác vẽ tranh, nên không thể tiếp đón bọn họ, kêu bọn họ tùy tiện uống, miễn phí toàn bộ. Hắn nói xong, thì tiêu sái rời đi.
Người phục vụ quán bar đưa thực đơn cho bọn họ, hỏi bọn họ cần rượu gì, mọi người dựa theo sở thích của mình gọi rượu, vừa quan sát trang hoàng trong quán bar, vừa nói chuyện.
Bia nhanh chóng được đưa lên, mọi người nếm thử một ngụm, Trương Ninh Vi và Nhạc Tử Mính uống không quen, nhưng những người khác lại rất thích.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần khe khẽ nói nhỏ nói, "Uống ngon ghê."
"Thích thì chúng ta có thể mua chút mang đi."
"Tạm thời khoan mua, hai ngày nữa thi đấu, nói không chừng phải dùng đến tiền."
"Vậy được rồi, chờ sau khi kết thúc thi đấu, xem xem còn dư không."
"Ừ."
Phí Tĩnh Vũ nếm một ngụm, rất ghét bỏ buông rượu xuống, thầm nghĩ bia như thế, quả nhiên chỉ có thể dựa vào miễn phí hấp dẫn người ta. Hắn liếc Yến Thanh Trì một cái, trong mắt có hơi khó chịu.
Yến Thanh Trì nhạy bén cỡ nào, cơ hồ ngay lúc Phí Tĩnh Vũ nhìn qua đã cảm nhận được, trước giờ y đều là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu phạm người ta, ta tất phạm tính cách, nên ở góc độ camera không bắt đến, không dấu vết hơi nâng lên mí mắt, khinh miệt liếc Phí Tĩnh Vũ một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Gần như Phí Tĩnh Vũ đã bị ánh mắt này chọc giận tại chỗ, thiếu chút nữa đã vỗ cái bàn hỏi Yến Thanh Trì "anh có ý gì". Nhưng cố tình trong lòng hắn nghẹn một hơi, nghĩ nếu mình quấn lấy y gây khó dễ, thì nhất định phải thắng y. Bây giờ, Yến Thanh Trì mới vừa giúp mọi người thắng một cơ hội uống rượu miễn phí, nên lúc này bọn họ nổi lên xung đột, tất nhiên mọi người sẽ giúp y, còn không bằng chờ sau này, thắng y trên lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, lúc ấy, những người khác cũng không nói giúp y được cái gì, mình còn có thể dẫm lên y thượng vị, đẹp cả đôi đường.
Nên trong lòng Phí Tĩnh Vũ nuốt cục tức này xuống, cúi đầu uống một ngụm rượu.
Yến Thanh Trì còn tưởng bằng cá tính của hắn sẽ cùng ồn ào với mình một trận nữa, dù sao Phí Tĩnh Vũ cho y cảm giác hắn chướng mắt mọi người ở đây, bao gồm bạn gái mình Nhạc Tử Mính, không nghĩ tới hắn lại nhịn xuống được. Yến Thanh Trì hơi thất vọng, y đều đã chuẩn bị dùng kỹ thuật diễn dần dần tinh vi. của mình sắm vai tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương xong luôn rồi, cố tình Phí Tĩnh Vũ lại lùi bước. Quả nhiên, là y không thích hợp đi con đường tiểu bạch hoa này sao?
Mọi người uống rượu xong, vì hôm nay còn một điểm tham quan khác, nên cũng không dừng lại đây lâu, rời khỏi quán bar. Trước khi đi, người phục vụ đưa cho Yến Thanh Trì một chai bia, nói là ông chủ căn dặn đưa cho y. Yến Thanh Trì rất kinh hỉ, sau khi nói cảm ơn xong còn chân thành khen quán bar của bọn họ, lúc này mới cất bia vào ba lô, rời đi.
-----truyenfull LÀ CON Đ* NỨN* L*N MONG MANH-----
Đoàn người dựa theo lộ trình đã định sẵn tham quan danh thắng nơi này, Lý Bác Chung cầm di động chụp hình cho bọn họ, một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.
Lúc giữa trưa mọi người ăn cơm ở một nhà hàng gần đó, vừa ăn cơm vừa cảm khái cuối cùng cũng không cần ăn bánh mì nữa.
Hoạt động buổi chiều chính là chèo thuyền, 12 người chia làm hai thuyền, Lý Mạt dẫn đầu tỏ thái độ mình muốn ngồi cùng một chiếc thuyền với Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, Mạc Tiêu Tiêu cũng lập tức tỏ vẻ cô cũng thế, nhưng mà câu "Em cũng vậy" mới ra khỏi miệng, đã đụng trúng "Em cũng vậy" của Dư Tiêu Vũ.
Trong đội ngũ, Dư Tiêu Vũ chỉ lớn hơn Lý Mạt hai tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp, cùng một công ty quản lý với Ngụy Tri Hàng.
Cô nhìn Mạc Tiêu Tiêu, cười nói, "Chị Tiêu Tiêu, em cũng muốn cùng một tổ với anh Giang bọn họ, hay là nhường cho em đi."
Vì trước đó trong lúc kiểm tra, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì luôn rất chiếu cố cô và Trương Ninh Vi, nên Mạc Tiêu Tiêu mới có ấn tượng vô cùng tốt với hai người bọn họ. Hơn nữa vì một đường đi theo bọn họ, cô và Trương Ninh Vi mới không sao hiểu được được hạng hai, nên càng cảm kích bọn họ. Trước đó Yến Thanh Trì và Phí Tĩnh Vũ đối thoại ở quảng trường, ngay cả Lý Mạt cũng nghe ra trong lời nói của Phí Tĩnh Vũ kẹp dao giấu kiếm, sao Mạc Tiêu Tiêu lại nghe không hiểu, nên bởi vậy cô hơi phản cảm Phí Tĩnh Vũ, cảm thấy hắn đã diễn nhiều còn tự cho là đúng, vì thế, không muốn cùng một thuyền với hắn lắm.
Nhưng dù sao cũng là đang quay chương trình, Mạc Tiêu Tiêu không giống Phí Tĩnh Vũ, chỉ cần nhiệt độ, hắc hồng cũng là hồng, cô là một ngôi sao tuyến hai, kém một chút đã có thể vọt lên chuẩn tuyến một, nên cô rất yêu quý lông chim của mình, không hy vọng mình có quá nhiều đề tài trái chiều. Nếu trực tiếp từ chối Dư Tiêu Vũ, chắc chắn sẽ có người cảm thấy cô một lòng muốn cọ nhiệt độ của Giang Mặc Thần Yến Thanh Trì, bằng không lúc kiểm tra ngây người với hai người bọn họ hai ngày còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cột vào nhau, không muốn cho những người khác một cái cơ hội. Nên cô cười cười, "Được thôi."
Trương Ninh Vi giương mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Dư Tiêu Vũ vui vẻ nói, "Vậy cảm ơn chị nha, chị Tiêu Tiêu."
"Không cần khách khí."
Lý Mạt nhìn Dư Tiêu Vũ, bất giác nhíu mi, cô còn chưa quên chuyện lúc ấy Dư Tiêu Vũ và Ngụy Tri Hàng cãi nhau ở chỗ ngoặt cầu thang khách sạn. Dư Tiêu Vũ này vừa nhìn đã biết là không dễ chọc, cô nhất định phải khống chế tính tình táo bạo của mình, bằng không người cha già của cô lại phải lải nhải.
Lý Mạt hít sâu một hơi, tự cổ vũ cho mình, cố lên, cậu nhất định có thể nhịn xuống, Lý Tiểu Mạt!
Đội ngũ cứ như vậy mà phân xong, tổ cộng sự nam x nam Dương Tân Hách, Vu Hạo Viễn thấy vậy không khỏi vô cùng cảm khái, Dương Tân Hách nhìn về phía Vu Hạo Viễn, ra vẻ nghi hoặc nói: "Đều là tổ hợp con trai như nhau, sao trình độ được hoan nghênh lại kém nhiều như thế?"
Vu Hạo Viễn khoa trương thở dài, vỗ vỗ bả vai Dương Tân Hách, "Hách a, không phải chúng ta không tốt, là quân địch quá mạnh!"
"Aizz, cái thế giới xem mặt đáng chết này!" Dương Tân Hách cảm khái.
Hai đội từng nhóm lên thuyền, sư phụ chèo thuyền dạy bọn hắn phải chèo thuyền như thế nào, người hai bên trái phải phải phối hợp thế nào, mọi người ghi nhớ rất nghiêm túc, không tới một lát, đã học xong.
Dư Tiêu Vũ muốn cùng một tổ chèo thuyền với Giang Mặc Thần, nên cầm mái chèo hỏi hắn, "Anh Giang, chúng ta một tổ được chứ?" Cô nhìn về phía Yến Thanh Trì, dùng ngữ khí như lúc hỏi Mạc Tiêu Tiêu, "Anh Yến, em muốn cùng một tổ với anh Giang, anh nhường cho em được không?"
Lý Mạt câm nín, yên lặng nhìn Ngụy Tri Hàng cộng sự chính quy của Dư Tiêu Vũ, thầm nói, thảm, quá thảm.
Hình như Ngụy Tri Hàng đối với việc cô ta làm như vậy đã thấy nhiều không trách, chỉ lạnh nhạt nhìn, cũng không nói chuyện.
Yến Thanh Trì không có trả lời vấn đề của Dư Tiêu Vũ, chỉ hỏi, "Anh Thần, anh muốn cùng tổ với cô ấy không?"
Giang Mặc Thần cầm mái chèo của hai người, đưa một cái trong đó cho Yến Thanh Trì, "Bậy bạ." Hắn nói.
Cũng không biết là đang nói ai.
Yến Thanh Trì mỉm cười nói, "Ngại quá, em vẫn cùng một tổ với cộng sự của em đi."
Dư Tiêu Vũ chưa từ bỏ ý định, "Nhưng mà em đặc biệt lên con thuyền này, chính là vì anh Giang mà." Cô vừa nói, vừa ủy khuất nhìn Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì nâng mắt nhìn Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần lạnh lùng nói, "Sắp bắt đầu rồi, vào vị trí đi."
Lý Mạt cúi đầu cười, phát huy đầy đủ chức trách của fan, dựa theo ca ca mình nói chỉ huy: "Mau ngồi vào, vào vị trí, sắp bắt đầu rồi."
Ngụy Tri Hàng cầm mái chèo, ngồi đầu thuyền, Dư Tiêu Vũ bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ngồi ở bên kia, nhưng nhìn cũng không nhìn hắn.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần ngồi ở đuôi thuyền, vừa chèo thuyền, vừa nhìn phong cảnh hai bờ sông, đang nhìn, đã nghe Dư Tiêu Vũ và Ngụy Tri Hàng ồn ào lên.
"Anh chèo cái gì thế? Anh không biết phải phối hợp tôi sao?"
"Là cô chèo sai rồi," Ngụy Tri Hàng nhìn cô ta, "Phải là như tôi, không phải như cô."
"Anh nói bậy, tôi chèo theo lúc nãy sư phụ dạy."
"Không phải, ban đầu cô chèo đúng, bây giờ chèo sai rồi."
"Nếu ban đầu tôi chèo đúng, sao bây giờ có thể chèo sai, rõ ràng là anh sai!"
Lý Mạt ngồi phía sau cô ta nhỏ giọng nhắc nhở, "Là chị chèo sai rồi, phương hướng của chị không đúng."
Dư Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn cô một cái, Lý Mạt cười một cái.
Dư Tiêu Vũ ném mái chèo, "Vậy tôi không chèo là được rồi chứ gì, đều nói tôi sai, tôi không chèo là được rồi chứ gì."
Lý Mạt: "???"
Lý Mạt bất đắc dĩ nhìn người cha già của mình.
Lý Bác Chung nhìn bọn họ như nhìn mấy đứa con nít, cảm thấy bọn họ vẫn là mấy đứa trẻ con. Bởi vậy cũng không tức giận, ôn nhu mở miệng dỗ Dư Tiêu Vũ. Nhưng Dư Tiêu Vũ nuông chiều trời sinh, có người dỗ cô ta, ngược lại cô ta càng nổi tính tình lên.
Dù sao Ngụy Tri Hàng cũng quen thuộc cô ta hơn những người khác, mở miệng khuyên Lý Bác Chung, "Lý lão sư thầy đừng dỗ, cô ta là như vậy, tính tình tiểu thư, thầy càng dỗ, cô ta càng hăng hái."
"Ngụy Tri Hàng anh nói chuyện như vậy đó à?"
"Tôi nói sai rồi sao?"
"Cái gì kêu càng dỗ tôi càng hăng hái? Anh nói bậy gì đó?"
"Cô không phải như thế sao? Không phải do cô sao chúng ta lại thua phần kiểm tra, sao nhiều tổ như vậy, chỉ có chúng ta là không hoàn thành thử thách?"
"Đó là do năng lực của anh không đủ, không liên quan gì đến tôi."
"Phải phải phải, năng lực của tôi không đủ, không liên quan gì một chút gì đến cô."
Yến Thanh Trì nhìn hai người bọn họ cãi nhau ở đầu thuyền, nhắc nhở, "Hay là chúng ta cập bờ trước đi?" Nếu không lật thuyền thì làm sao bây giờ......
Ngụy Tri Hàng nghe vậy lập tức chèo tiếp, Dư Tiêu Vũ cũng chèo theo, nhưng chèo không được vài cái cô ta lại tức giận, "Chèo như thế căn bản là không đúng."
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Thanh Trì: Đi một Phí Tĩnh Vũ, lại tới một Dư Tiêu Vũ, mệt tim!
Dư Tiêu Vũ không thích Giang tổng đâu, cô ta chỉ xem Giang tổng hồng nhất, nên muốn cọ nhiệt độ. Trong các em gái ở đây, chỉ có Trương Ninh Vi thích Giang tổng, nhưng Ninh Vi là cô gái tốt, nên chỉ yêu thầm, không làm trò.