Giang Mặc Thần vẫy tay với y, Yến Thanh Trì đứng lên, tay chống bàn chòm về trước. Giang Mặc Thần vươn một bàn tay che tai y, nói nhỏ, "Anh phát hiện từ lúc tham gia chương trình này, đều là em nấu cơm, hơi kinh hỉ."
Yến Thanh Trì cười khẽ, học theo hắn, nói nhỏ, "Trước giờ cũng không phải em không làm a, là anh không cho em làm mà. Nếu anh thích, hành trình còn lại, chúng ta có thể tiếp tục phân công."
Giang Mặc Thần nhìn mắt y, nói nhỏ, "Đó không phải là anh đau lòng em à."
"Nên anh có muốn hành trình còn lại, chúng ta cứ phân công như vậy không?"
"Trong chương trình này thì được, sau khi về nhà thì không thay đổi." Giang Mặc Thần vươn tay.
Yến Thanh Trì vỗ tay với hắn, coi như ước định, "Thành giao."
Hai người cơm nước xong, Giang Mặc Thần rất tự nhiên đi rửa nồi chén, cùng Yến Thanh Trì lên lầu chuẩn bị ngủ.
Vào phòng, Giang Mặc Thần đi đến trước camera, nói câu, "Tiếp theo chính là thời gian ngủ." Sau đó, hắn trực tiếp tắt camera.
Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Như vậy được chứ?"
"Dù sao trước đó cũng không ai nói cho chúng ta là không thể a."
"Nhưng mà, chắc chắn tổ tiết mục muốn buôn bán phân đoạn thần tượng áo ngủ a."
"Vậy lỡ như có người ngủ khoả thân thì sao?" Giang Mặc Thần hỏi y, "Đó chẳng phải là......"
"Anh mau câm miệng đi." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Anh đúng là xe lửa ô ô ô, đã không phải từ "từ từ ố vàng" có thể hình dung."
Giang Mặc Thần đến gần y, "Em biết cái gì là xe lửa ô ô ô không?" Hắn kéo Yến Thanh Trì vào lòng mình một phen, "Bây giờ tắt camera rồi, mic cũng bị tháo xuống, cô nam quả nam, ở chung một phòng, em cảm thấy cốt truyện dư lại nên diễn thế nào?"
Yến Thanh Trì chỉ chỉ giường đơn 1m2, "Anh tỉnh lại đi, giường chỉ lớn như thế, an phận chút đi Giang tiên sinh."
Giang Mặc Thần quay đầu nhìn lại, hỏi y, "Biết vì sao anh đề nghị chúng ta ở căn phòng này không?"
Yến Thanh Trì chọc ngực hắn, "Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết."
"Trước đó ở khách sạn thành phố G anh đã suy nghĩ, không sợ ở phòng nhỏ, chỉ sợ phòng đó có hai cái giường, đó mới là khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải là sống hay chết, mà là em ngủ trên cái giường sát cửa sổ, anh ngủ trên cái giường sát tường, rõ ràng cũng không xa lắm, nhưng mà không thể vượt qua."
"Vậy lúc ấy vì sao anh không tắt camera?"
"Lúc ấy anh không nghĩ ra."
"Vậy bây giờ sao anh nghĩ ra?"
"Chủ yếu là chúng ta ngủ, tình huống bình thường cũng không có gì để quay, hơn nữa anh là diễn viên đi con đường cool cool, chắc chắn không thể quá bình dân, phải để lại không gian ảo tưởng cho fan, cho nên không thể để fan nhìn thấy anh mặc đồ ngủ, tư thế ngủ của anh. Mấy cái này lúc Võ Nguyên ký hợp đồng với tổ tiết mục đã nói rõ rồi, trên cơ bản mấy thứ anh không muốn quay hoặc không muốn chiếu ra ngoài, đều sẽ cắt bỏ như anh mong muốn. Đều tại em, trước đó ở trên núi luôn nói hai chúng ta là học sinh cấp ba yêu sớm, đạo diễn là cô giám thị, nên lúc xuống núi anh mới không phản ứng kịp, nếu không đêm đó chúng ta cần gì chia giường ngủ a."
Yến Thanh Trì đẩy đẩy hắn, "Anh phải biết rằng, khoảng cách thích hợp có sinh ra vẻ đẹp."
"Anh cảm thấy khoảng cách gần thế này, anh cũng thấy em rất đẹp."
Yến Thanh Trì không nhịn được cười, "Anh càng ngày càng miệng lưỡi."
"Đều là lời từ đáy lòng."
"Được, chúng ta nhanh rửa mặt đi, nên ngủ."
Giang Mặc Thần ôm y, hơi chờ mong hỏi, "Có thể cùng tắm không?"
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Đương nhiên không thể."
Đáp án tiêu chuẩn, Giang Mặc Thần nghĩ, hắn buông lỏng Yến Thanh Trì ra, "Vậy em nhanh lên."
"Ừ." Yến Thanh Trì xoay người vào phòng tắm.
Hai người trước sau rửa mặt xong, chen chúc trên cái giường đơn kia. Cái giường này đối với hai người con trai đã thành niên mà nói vẫn có hơi hẹp, Giang Mặc Thần trực tiếp ôm Yến Thanh Trì vào lòng, lúc này mới cảm giác thoải mái một chút.
"Từ lúc bắt đầu anh đã tính toán như vậy đi." Yến Thanh Trì hỏi hắn.
Giang Mặc Thần không chút giấu giếm, "Không sai, nhưng bây giờ xem ra cái phòng này còn khá tốt, có sẵn buồng vệ sinh, đóng cửa rồi, chúng ta có thể tránh ở bên trong không cần ra ngoài."
Yến Thanh Trì cười khẽ, "Như thế."
----mn vào cmt đọc thông báo nha----
Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn y, "Chật sao?"
"Không phải đây là hiệu quả anh muốn sao?"
"Em có cảm thấy như vậy hơi giống yêu đương thời đại học không? Hai người thích nhau, ở ngoài thì phối hợp ăn ý, về ký túc xá đóng cửa lại, chen trên một cái giường ôm ấp người kia, tuy rằng không có tiền, nhưng cũng rất ngọt ngào."
"Chúng ta có tiền," Yến Thanh Trì nhắc nhở hắn, "Bây giờ chúng ta giàu có trong tất cả mọi người." "Có tiền hay không là trọng điểm sao?" Giang Mặc Thần phải bị y tức chết thật rồi, "Trọng điểm là cảm giác này, cảm giác!"
Yến Thanh Trì cười, "Anh muốn bắt chước yêu sớm cấp ba với em xong, rồi bây giờ bắt đầu bắt chước yêu đương thời đại học sao?"
"Không được sao? Tốt nghiệp cấp ba rồi không nên vào đại học sao."
"Rồi rồi." Yến Thanh Trì rất phối hợp nói, "Chúng ta thật không dễ dàng, từ cấp ba đến đại học, kiên trì lâu như vậy, cũng coi như là một cặp người yêu mẫu mực."
"Thời cấp ba của em thế nào?" Đột nhiên Giang Mặc Thần hỏi, trước đó hắn đã xem qua tư liệu thời cấp ba của Yến Thanh Trì, nhưng phần tư liệu kia rõ ràng có rất nhiều chỗ có vấn đề, nên Giang Mặc Thần đã sớm không còn tin phần tư liệu đó. Lúc này nói đến đề tài này, Giang Mặc Thần không khỏi có hơi tò mò, ở nơi hắn không thấy, không tham dự vào cuộc sống cấp ba của Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì như thế nào?
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, cuộc sống cấp ba của y rất không tồi, thành tích ưu dị, bạn bè trượng nghĩa, gia đình hòa thuận, không có nơi nào là không hài lòng. Nhưng đó là cấp ba của y, không phải của nguyên chủ, Yến Thanh Trì sợ mình nói nhiều sai nhiều, chỉ nói, "Thì giống mọi người thôi, tốt lắm."
Giang Mặc Thần cảm thấy đáp án này quá có lệ, truy vấn, "Lúc ấy em có thích người nào không? Hoặc là thích kiểu người nào?"
Yến Thanh Trì không phải rất muốn tiếp tục đề tài cấp ba của mình với hắn lắm, luôn lo lắng mình vừa lơ đãng thì nói sai, sẽ làm Giang Mặc Thần nghi ngờ. Y ngẩng đầu cười, hôn Giang Mặc Thần, "Anh đừng chỉ hỏi em a, cấp ba anh có thích người nào không? Thích kiểu người thế nào?"
"Anh không có, lúc ấy, anh không có tâm tư nghĩ tới mấy cái đó."
"Em cũng vậy."
"Thật sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, khẽ mỉm cười xem hắn.
Giang Mặc Thần nhìn y, nhịn không được cúi đầu hôn xuống, Yến Thanh Trì vươn tay ôm lấy hắn, lúc hôn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, xem như kết thúc được đề tài này.
Bởi vì nhân tố khách quan là giường, đêm nay hai người ôm nhau càng chặt chẽ hơn lúc trước, chắc là đều sợ vừa lơ đãng thì mình sẽ rớt xuống đất.
Buổi sáng hôm sau lúc Yến Thanh Trì thức giấc, nhìn đồng hồ, mới 7 điểm. Xưa nay y đều dậy sớm hơn Giang Mặc Thần, chỉ là thường nằm nướng vừa chơi di động vừa chờ hắn tỉnh lại, lúc này di động đã bị tịch thu, khó tránh khỏi có hơi nhàm chán.
Yến Thanh Trì gãi gãi yết hầu của Giang Mặc Thần, lại gãi gãi cằm hắn, Giang Mặc Thần thò tay bắt lấy tay phải đang quậy phá của y, âm thanh còn chưa ngủ tỉnh có hơi trầm thấp, "Đừng quậy, để anh ngủ thêm một lát."
Yến Thanh Trì đành phải làm ổ trong lòng hắn chờ hắn thức giấc.
Giang Mặc Thần ngủ thêm nửa giờ mới tỉnh, một bên hôn y, một bên hỏi, "Sao lại dậy sớm như vậy?"
"Không còn sớm, đây là thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của em."
"Em không bị lệch múi giờ, không chê mệt à."
"Em còn trẻ a, em không mệt."
"Đúng vậy, anh lớn hơn em 6 tuổi, còn không phải là già hơn em rồi sao."
Yến Thanh Trì lấy lòng hôn cằm hắn, "Anh không già chút nào, anh cũng còn trẻ."
Giang Mặc Thần ôm y, cúi đầu muốn hôn môi, Yến Thanh Trì tay mắt lanh lẹ đẩy hắn ra, "Đi đánh răng! Không đánh răng không hôn môi! Đây là nguyên tắc!" Giang Mặc Thần nghĩ đến mỗi một buổi sáng thức giấc mình chuẩn bị ôn tồn với y một lát, đã bị cái nguyên tắc này đánh bại, nâng tay hung hăng xoa xoa đầu Yến Thanh Trì, "Chỉ có em kiên trì nguyên tắc."
Yến Thanh Trì bắt lấy bàn tay tác của hắn đánh hai cái, "Đây là phẩm chất tốt đẹp của em, em chính là một người kiên trì nguyên tắc như vậy."
"Phải phải phải" Giang Mặc Thần cười nhéo mặt y, ngay lúc Yến Thanh Trì muốn phản kích thì xoay người xuống giường, "Anh đi rửa mặt, trở lại nhớ tiếp viện anh."
"Hừ, mơ đẹp quá." Yến Thanh Trì cũng xuống giường, đi tới trước bức màn mở ra, khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu vào kia, y cảm giác trong nháy mắt mình được nạp điện tràn ngập, quả thật có thể xuống lầu chạy 1000 mét.
Yến Thanh Trì đi đến ban công nhìn đường phố buổi sáng của thành phố này. Trời rất xanh, lá cây tươi tốt, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đường cái, kéo bóng cây dài hơn, còn chưa có người ra ngoài hoạt động, đường phố hoàn toàn trống rỗng, lại tràn ngập an bình và ấm áp.
"Chào buổi sáng." Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói.
Y nhìn cảnh ngoài phố, ánh mặt trời chậm rãi chiếu tới ban công nhỏ này, chiếu vào người y, y rất thích phơi nắng, cảm nhận sự ôn nhu của ánh mặt trời.
Lúc Giang Mặc Thần tìm được y, đã nhìn thấy y đang thoải mái nhìn về phương xa, phơi nắng, hắn đi lên ôm lấy y từ phía sau, Yến Thanh Trì quay đầu lại, "Anh rửa mặt xong rồi?"
"Ừ."
"Vậy đến phiên em."
Yến Thanh Trì nói xong, thì chuẩn bị tránh khỏi hắn đi rửa mặt. Nhưng mà Giang Mặc Thần lại ôm chặt thật sự, "Vừa rồi đã thống nhất mà, anh rửa mặt xong phải tiếp viện anh."
"Em rõ ràng đã nói là mơ đẹp quá."
"Phải không, anh không nghe thấy."
"Vậy xem ra anh già thật rồi, lỗ tai không dùng được nữa." Yến Thanh Trì ra vẻ phiền muộn.
Giang Mặc Thần:......
"Sáng tinh mơ, em không thể nói chút lời dễ nghe sao?" Giang Mặc Thần bất đắc dĩ.
Yến Thanh Trì cười cười, "Chào buổi sáng." Y cong mắt nói.
"Còn có?"
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, "Hết rồi."
Giang Mặc Thần nhíu mày.
Nháy mắt Yến Thanh Trì tránh thoát khỏi từ trong lòng hắn, "Còn lại để tối lại nói, buổi sáng chỉ có nhiêu."
Y nói xong, cho Giang Mặc Thần một nụ hôn gió, xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Giang Mặc Thần nhìn bóng dáng y, không tự giác bật cười, hắn cảm thấy Yến Thanh Trì giống như là một đại dương rộng lớn, đôi khi an tĩnh ôn nhu, đôi khi lại linh động. Lúc y thành thục, cậu cảm thấy y không giống như một thanh niên mới tốt nghiệp đại học, lúc y hoạt bát, cậu lại cảm thấy phảng phất như y vẫn là một thiếu niên đầy tính trẻ con. Nhưng mà, mặc kệ là thế nào, Giang Mặc Thần đều cảm thấy, hắn rất thích, bởi vì mặc kệ dáng vẻ thế nào, đều là dáng vẻ chân thật nhất của Yến Thanh Trì —— dáng vẻ để mình thích.
Yến Thanh Trì rửa mặt xong thì cùng Giang Mặc Thần đóng cửa đi xuống lầu, Lý Mạt đang bày biện bữa sáng cho mọi người, thấy hai người bọn họ xuống, ngây ngẩn cả người, cô nhìn nhìn quần áo của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, không xác định hỏi, "Các anh mặc đồ anh em?"
Mạc Tiêu Tiêu bật cười.
Lý Mạt quay đầu nhìn lại Mạc Tiêu Tiêu, "Chị Tiêu Tiêu, hai tổ anh chị đã thoả thuận trước sao? Sao đều như vậy a, cos song bào thai a."
Yến Thanh Trì nghe vậy nhìn lại Mạc Tiêu Tiêu, mới phát hiện Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi cũng mặc đồ khuê mật. Mạc Tiêu Tiêu là áo sơmi caro hồng nhạt thêm váy dài màu trắng, Trương Ninh Vi là áo sơmi caro màu lam thêm váy dài màu trắng.
Mạc Tiêu Tiêu phất phất tay với y, cười nói, "Xem ra chúng ta cùng nghĩ đi"
Yến Thanh Trì có tật giật mình phủ nhận, "Không không không, anh và anh Thần thuần túy là trùng hợp. Ra ngoài chơi nên muốn mặc đơn giản chút, em biết đấy, quần áo con trai bọn anh không nhiều như quần áo con gái các em, rất dễ đụng hàng. Nhưng mà hai em đấy, không phải con gái đều không thích đụng hàng sao?"
"Đó là con gái bình thường, em và Vi Vi không sợ, hơn nữa cũng không phải quần áo chúng em mang đều giống nhau a."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Vậy thật trùng hợp."
"Quá trùng hợp." Lý Mạt nói, "Các anh chị có thể ghép thành hai đôi tình lữ đấy, bất quá em sẽ không cho các anh chị ghép, bằng không fan của hai ca ca sẽ tức giận. Hơn nữa......" Ánh mắt cô xoay chuyển trên người Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, cười hắc hắc vài tiếng, không nói nữa.
Yến Thanh Trì không rõ hơn nữa này của cô là hơn nữa cái gì, quay đầu hỏi Giang Mặc Thần, "Anh nghe hiểu nửa câu sau của nó không?"
Giang Mặc Thần lắc đầu, "Tâm tư của cô gái nhỏ em đừng đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra."
Lý Mạt và Lý Bác Chung chuẩn bị bữa sáng gồm bánh mì và salad, bánh mì là bọn họ tự mang, còn mượn Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi mấy cái, salad là dùng tương salad và trái cây trong tủ lạnh ở nhà bếp làm. Mọi người đều biết tối hôm qua bọn họ vội vàng, trong nhà lại không có lương khô, bởi vậy cũng rất thấu hiểu.
Lúc ăn cơm Lý Bác Chung nói hôm nay hành trình ngày hôm nay với mọi người, đang ngồi đều rất nể tình đồng ý. Sáu tổ khách quý nhanh chóng ăn cơm xong, mang túi của mình lên, cùng nhau ra cửa.