Bác Nghiên cảm thấy y nói có đạo lý, nhóc nhìn Yến Thanh Trì, không có cách nào nói: "Nếu nhà chúng con cũng ở nơi này thì tốt rồi, con đã có thể chơi với cậu ấy sau khi tan học."
Yến Thanh Trì nghe nhóc đồng ngôn đồng ngữ, vậy mà rất vui vẻ khi Kỳ Kỳ có một người bạn thân như vậy, y ôm ôm Bác Nghiên, "Không sao hết, các con cùng chơi ở trường học cũng giống nhau thôi."
Bác Nghiên hơi không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp nào, đành phải gật đầu "Ừm" một tiếng.
Nhóc nhìn Yến Thanh Trì, giao hẹn với y, "Chú, chuyện chúng ta nói hôm nay, cũng không thể nói cho người khác, có được không?"
Yến Thanh Trì vươn ngón út ngoéo tay với nhóc, "Được, cái này cũng là bí mật của chúng ta."
Bác Nghiên câu câu tay với y, đột nhiên cười, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đã có hai cái bí mật a."
"Đúng vậy."
Bác Nghiên nhìn y, trong mắt toát ra một ít hâm mộ. Nhóc rất thích Yến Thanh Trì, thích nói chuyện với y, Bác Nghiên nghĩ, nếu ba ba mình cũng có thể như vậy thì tốt rồi. Nhóc cũng muốn ba ba mình ôm nhóc nói chuyện như vậy, nhóc cũng có rất nhiều lời muốn nói với ba ba mình, hỏi hắn rất nhiều chuyện mình không rõ, nhưng mà, lại không thể.
Bác Nghiên không tự giác có hơi mất mát, nhưng nhóc nhanh chóng nhớ ra mình đang ở nhà người khác, bên cạnh còn có những người khác, nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, để mình nhìn qua không đến nỗi mất mát như vậy.
"Cảm ơn chú, con đi tìm Kỳ Kỳ chơi trước."Nhóc nói.
Đương nhiên Yến Thanh Trì thấy được biểu tình trên mặt nhóc biến hóa, không tự giác hơi đau lòng cho nhóc, y gật gật đầu, "Đi đi, chơi thật vui nhé."
Bác Nghiên đứng lên, phất phất tay với y, rồi đi tìm Kỳ Kỳ.
Yến Thanh Trì nhìn nhóc rời khỏi, thở dài, nếu có thể, y hy vọng Bác Nghiên cũng có thể vui vẻ thêm một ít, nhóc quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.
Yến Thanh Trì ở nhà ngây người hai tháng, tu sinh dưỡng tức, chơi với hai đứa nhỏ của mình. Tháng 11, Phó Mẫn Chi gọi điện cho y, hỏi y khi nào có thể đóng phim.
Yến Thanh Trì rất kinh ngạc, "Là định tôi rồi sao? Tôi đóng nam chính sao?"
"Bằng không tôi chờ cậu lâu như vậy làm gì?" Phó Mẫn Chi hỏi lại y.
"Tôi còn tưởng tôi không có thời gian thích hợp, Phó đạo ngài chọn người khác rồi."
"Vốn tôi cũng có ý này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cạu vẫn là người thích hợp nhất, tôi xem cậu đóng Mạnh Lạc rồi, tuy rằng có vài chỗ xử lý không đủ tinh tế, nhưng cảnh cuối của bộ phim rất kinh diễm, tôi rất thích cạnh cuối của cậu."
"Cảm ơn." Yến Thanh Trì nói.
"Không cần khách khí. Vậy khi nào thì cậu có thể đóng phim? Trước đó cậu nói năm nay không thể, vậy một tháng sang năm, có thể chứ?"
"Chắc là được, tôi xác nhận với Giang Mặc Thần một chút."
"Được, sau khi xác nhận xong nhanh chóng báo tôi."
"Được." Yến Thanh Trì gật đầu.
Y cúp máy, tâm tình không tự giác lại kích động lên, gần như là giây tiếp theo đã gọi tới cho Giang Mặc Thần, hưng phấn nói: "Giang Mặc Thần, em nhận được điện thoại của Phó đạo, chị ấy hỏi em khi nào có thể đóng phim, nam chính là em."
Trước đó Giang Mặc Thần đã mơ hồ nghe được tiếng gió nói bộ phim sau của Phó Mẫn Chi đã định Yến Thanh Trì, nhưng vì Phó Mẫn Chi vẫn không liên hệ với hắn, hắn sợ kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nên không nói cho Yến Thanh Trì, không nghĩ tới vậy mà Phó Mẫn Chi lại trực tiếp gọi điện cho Yến Thanh Trì.
Giang Mặc Thần không tiếng động cười cười, hơi vui vẻ khi mọi chuyện đã định rồi, "Đó là chuyện tốt, đêm nay chúng ta có thể chúc mừng một chút."
"Vậy tháng 1 em có thể đóng phim sao?"
"Nếu em muốn đóng thì đóng đi." Tháng 9 đến tháng 12, bốn tháng, Yến Thanh Trì tĩnh dưỡng lâu như vậy, chắc là cơ thể đã khôi phục rồi, có thể công tác, Giang Mặc Thần yên lặng nghĩ.
Yến Thanh Trì nghe vậy, vui vẻ trong lòng quả thật muốn tràn ra, thậm chí y khó được tung bay ảo tưởng nói, "Anh nói xem, em có thể lấy thưởng bằng bộ phim này không a?"
Đương nhiên Giang Mặc Thần sẽ không đả kích y, không hề nguyên tắc nhắm mắt khẳng định nói: "Có thể, tác phẩm của Phó đạo đều là để đi lấy thưởng, em diễn tốt, nhất định có thể."
Hắn nói tới đây, nhớ tới tin tức giữa trưa mình nhận được, "Còn nữa, còn có một tin tức tốt anh còn chưa kịp nói cho em, vốn định về nhà mới nói cho em, để em vui vẻ một chút, bây giờ tốt rồi, song hỷ lâm môn."
"Cái gì a?"
"Anh vừa mới nhận được tin tức, "Lạc Đường" được đề cử bộ phim xuất sắc nhất giải Kim Quế, em được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất, anh được đề cử nam chính xuất sắc nhất."
Yến Thanh Trì cảm thấy nếu bây giờ mình là một con sóc đất, chắc đã nhịn không được hét lên, rốt cuộc hôm nay là ngày lành gì vậy, thế mà có nhiều tin tức tốt như vậy.
"Hôm nay chúng ta không nấu cơm! Chúng ta đi ra ngoài ăn!" Y hào khí nói.
Thời khắc hưng phấn, đi tiệm ăn vĩnh viễn là cách chúc mừng người trong nước thích nhất.
"Được, chút nữa anh đi đón em trước, sau đó chúng ta cùng đi đón Kỳ Kỳ."
"Ừm." Yến Thanh Trì gật đầu, "Đáng tiếc Nghiên Nghiên còn quá nhỏ, không thể cùng chúng ta đi ăn."
"Chờ con lớn lên đi." Giang Mặc Thần cười nói, "Đúng rồi, mấy ngày hôm trước anh nói với mẹ, để dì Trương về giúp đi, cũng có thể giúp em chăm Nghiên Nghiên."
"Cũng đúng." Yến Thanh Trì gật đầu.
"Cứ như vậy đi, anh bận công việc xong rồi đi đón em."
"Được."
Yến Thanh Trì cúp máy, lập tức gọi lại cho Phó Mẫn Chi, tỏ vẻ tháng 1 mình có thể đóng phim, cảm ơn Phó đạo.
Phó Mẫn Chi nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cô đã định Yến Thanh Trì rồi, còn vì y mà lùi thời gian khởi động máy lại, nếu Yến Thanh Trì vẫn không thể đóng phim, cô phải rầu thúi ruột rồi.
"Vậy được rồi, lát nữa tôi để trợ lý gửi kịch bản đến mail của cậu, cậu làm quen kịch bản trước, có chỗ nào không hiểu có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào."
"Được, cảm ơn Phó đạo, tôi sẽ cố gắng.""Không cần khách khí, là chính cậu biểu hiện tốt. Chúng ta một tháng gặp."
Phó Mẫn Chi cúp máy, Yến Thanh Trì nhìn di động, vẫn còn kích động ngồi không yên, vì thế lại gọi điện cho Vệ Lam nói một lần.
Vệ Lam vừa nghe y chân trước đã định điện ảnh của Phó Mẫn Chi, sau lưng được đề cử Kim Quế, quả thật kinh sợ nhất thời không nói được gì, thật lâu sau, mới đùng đùng nổi giận nói, "Cậu quả thật quá khoe khoang, cậu nói, có phải cậu tự hack cho mình không!"
Yến Thanh Trì cười ha ha, "Chắc là vận khí tôi tốt."
"Chắc là chỗ nào a, rõ ràng là xác thật!"
"Yên tâm, chờ tôi đắc đạo, mang cậu cùng lên trời."
"Tôi mới không cần, rõ ràng trước kia là tôi mang cậu bay." Vệ Lam hừ một tiếng, "Tôi chủ công phim truyền hình, không thể nào đóng điện ảnh, bằng không chắc chắn tôi đã sớm lấy thưởng."
Yến Thanh Trì không nhẫn tâm nhắc nhở "chủ công phim truyền hình, cậu mới cầm thưởng năm trước", chỉ là nam phụ xuất sắc nhất, vuốt lông nói: "Đúng vậy, cậu rất lợi hại a."
"Quá dối trá!" Vệ Lam không chút lưu tình vạch trần, cậu thở dài, "Ai, thật ra tôi biết vấn đề của tôi ở chỗ nào, tính cực hạn của tôi quá lớn, còn vô cùng rõ ràng, diễn cái loại nhân vật khí phách hăng hái, carry toàn trường kia thì không thành vấn đề, nhưng gặp được loại nhân vật nghẹn khuất, người nhạt như nước, còn ẩn nhẫn bi thảm gì gì đó, thì tôi không được. Tôi lại không phải xuất thân chính quy, còn không có mấy kinh nghiệm đó, lý luận và thực tiễn đều không có, nên không đóng được không phải sao?"
Yến Thanh Trì an ủi cậu, "Cũng không thể nói như vậy, nhân vật được nam phụ xuất sắc nhất lần trước kia cậu đóng rất tốt mà, Nghiêm Hướng Minh cũng đóng rất giỏi, cậu có ưu thế của mình."
"Tôi cũng chỉ thích hợp đóng mấy nhân vật hơi giống mình, còn may tôi không phải xuất thân chính quy, còn có thể tự an ủi mình, kia không phải "văn đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên tấn công"* sao, bản thân tôi là một ca sĩ a! Nếu không phải thị trường đĩa nhạc đình trệ, đóng phim cái gì mà đóng phim a."
*chỉ hiểu mang máng, nên không biết giải thích thế nào
Yến Thanh Trì cảm thấy cậu còn rất hiểu rõ mình, cũng nhìn rất thoáng.
"Được rồi, cậu được đề cử là chuyện tốt, cậu được đề cử chứng minh đúng là cậu diễn không tồi, nên lúc ấy thắng tôi cũng là đương nhiên, tôi chết không oan, để xem cậu có thể lấy thưởng không."
"Tôi cũng không biết tôi có thể không." Yến Thanh Trì thành thật nói.
"Lúc này cậu nên tự tin một chút, cảm thấy ngoài mình ra, tất cả đều là người mập kẻ xấu xí, tin tưởng vững chắc mình nhất định có thể."
"Năm trước lúc cậu biết mình được đề cử, là nghĩ như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải," Vệ Lam bất đắc dĩ nói, "Lúc ấy tôi nghĩ, tôi được đề cử hai nhân vật lận, tốt xấu gì cũng phải có một cái được giải đi, nếu không chẳng phải là rất thảm."
"Vậy bây giờ cậu còn kêu tự tin?"
"Đó không phải vì muốn khuyến khích cậu sao? Chẳng lẽ cậu muốn nghe tôi nói, đừng nghĩ, được đề cử đã là không tồi, lấy thưởng gì đó, chúng ta nào có cái mệnh này a, cậu muốn nghe cái này sao?"
Yến Thanh Trì: "...... Cậu vẫn câm miệng đi."
"Cho nên, tự tin một chút, lấy thưởng, chúng ta vui vẻ ăn tết, không lấy, chúng ta hy vọng bộ phim tiếp theo lấy thưởng, dù sao cũng là lần đầu tiên, lấy đương nhiên là tốt nhất, không lấy cũng bình thường. Bộ phim tiếp theo của cậu mới là trọng điểm, nam chính của Phó đạo a, nếu được đề danh, chính là nam chính xuất sắc nhất, lấy thưởng chính là ảnh đế a, nghe thôi đã động tâm."
"Cậu đừng nói nữa, cậu vừa nói như vậy, tôi đã khẩn trương rồi."
"Ha ha ha, năm ngoái lúc tôi được đề cử, tôi đã nghĩ, nếu tôi lấy được thị đế, thị đế 22 tuổi, cũng quá tuổi trẻ, tôi cảm thấy chắc chắn tổ giám khảo sẽ không để tôi tuổi này đã đổi mới kỷ lục thị đế, cho nên cũng không kỳ vọng bao nhiêu, quả nhiên, không đến phiên tôi. Nhưng TV và điện ảnh khác nhau, mặt điện ảnh vẫn có cơ hội này, lúc Giang Mặc Thần lấy ảnh đế, cũng xem như rất đã trẻ, nhưng trước anh ta, từng có một nam diễn viên 18 tuổi đã lấy nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Quế, nên cậu cố lên a, nếu cậu diễn tốt, lấy ảnh đế, vậy cậu còn lợi hại hơn Giang Mặc Thần."
Yến Thanh Trì cảm thấy y không lợi hại bằng Giang Mặc Thần, ở phương diện diễn kịch này y thật sự không lợi hại bằng Giang Mặc Thần, nhưng đây cũng không gây trở ngại y muốn bỏ thêm một cái cúp lên kệ thủy tinh nhà mình, tốt nhất là cúp giống của Giang Mặc Thần.
"Vậy mượn lời tốt của cậu." Yến Thanh Trì cười nói. "Mượn đi mượn đi," Vệ Lam lười biếng nói, "Dù sao năm nay tôi cũng không có cơ hội lấy thưởng gì, cho cậu mượn hết."
"Sao đột nhiên cậu lại đáng yêu?như vậy" Quả thật Yến Thanh Trì không thể tin được.
"Có thể là vì tôi ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) lớn lên đó." Vệ Lam rất không biết xấu hổ nói.
Kỳ Kỳ tan học ra tới cổng trường, đi tới trước xe, đã thấy Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì đều ở đây, bé rất ít khi nhìn thấy Giang Mặc Thần tới đón bé, bởi vậy rất kinh hỉ, một bên lôi kéo một người, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cười "hắc hắc hắc".
Một nhà ba người chọn một tiệm lẩu, Kỳ Kỳ dựa gần Yến Thanh Trì, hỏi y, "Sao không có Nghiên Nghiên a, Nghiên Nghiên không ăn sao?"
Yến Thanh Trì giải thích cho bé, "Nghiên Nghiên còn nhỏ, mang ra không tiện lắm, hơn nữa em cũng không thể ăn lẩu."
"Chúng ta có thể ăn đồ Nghiên Nghiên có thể ăn nha." Kỳ Kỳ ngây thơ nói.
Yến Thanh Trì nghe lí luận của bé, sờ sờ đầu bé, bi thảm tỏ vẻ: "Bảo bảo, vậy con chỉ có thể uống sữa, ba và phụ thân con cũng chỉ có thể uống sữa với cái con."
Kỳ Kỳ mở to hai mắt, chớp chớp, sau đó phồng phồng quai hàm, "Nghiên Nghiên thật đáng thương."
"Chờ em lớn thì không đáng thương nữa rồi, có thể cùng chúng ta ăn cơm."
"Vậy khi nào em mới có thể lớn lên?" Kỳ Kỳ rất tò mò.
"Chờ chút đi, không nóng nảy." Yến Thanh Trì ôn nhu nói.
Ba người cùng nhau nâng ly cụng, chúc mừng Yến Thanh Trì song hỷ lâm môn, lại cụng một chút, chúc mừng Giang Mặc Thần được đề cử.
Tuy rằng Kỳ Kỳ không biết bọn họ nói gì, nhưng vẫn cụng ly rất cần mẫn, vui vẻ chơi đập tay với hai ba ba của mình.
Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì đều rất vui vẻ, vốn dĩ tưởng muốn uống chút rượu, nhưng ngại Giang Mặc Thần tự mình lái xe tới, cuối cùng chỉ uống chút đồ uống.
Ba người bọn họ đạp trăng về nhà, Kỳ Kỳ theo thường lệ đi xem Nghiên Nghiên, thấy bé con đã ngủ rồi, cũng không quấy rầy bé, chỉ để ống tay áo của mình trước mũi bé, nhỏ giọng nói, "Em trai em còn quá nhỏ, còn chưa ăn lẩu được, nên ba ba và phụ thân không mang em đi, nhưng anh mang hương vị về rồi, em ngửi ngửi trước, chờ lớn lên lại đi cùng mọi người."
Nghiên Nghiên ngủ rất ngon, nên cũng không đáp lại.
Kỳ Kỳ cảm thấy chắc là bé con đã ngửi được rồi, nên rút tay về, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon nha em trai, ngày mai gặp."
Bé phất phất tay với Nghiên Nghiên, sau đó rời khỏi phòng Nghiên Nghiên.
Yến Thanh Trì đứng ở cửa nhìn hành động của bé, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cuối cùng y và Giang Mặc Thần vẫn mở một bình rượu vang đỏ, cụng ly trong phòng ngủ, ngồi trên sô pha nhỏ, chậm rãi uống.
Giang Mặc Thần thấy cả người y đều cuộn trên sô pha, nhìn qua có hơi lười biếng, đốt một ngọn nến, tắt đèn.
Yến Thanh Trì cười hắn, "Anh làm gì vậy, bữa tối ánh nến à?"
"Nếu em còn muốn ăn gì thì nói."
Yến Thanh Trì lắc đầu, "Em ăn no rồi."
Giang Mặc Thần ngồi đối diện nhìn y, "Em có nhớ không, ngày hai chúng ta lãnh chứng, cũng ngồi ở chỗ này uống rượu."
Đương nhiên Yến Thanh Trì nhớ rõ, "Uống bia."
"Đúng vậy, sau đó chúng ta một đường chạy lên núi."
Yến Thanh Trì nghe vậy cười cười, "Đó là anh kiên trì muốn say rượu lái xe, em đã kháng nghị, bị anh từ chối."
"Em từ chối như đang đấu võ mồm, căn bản không có chút sức thuyết phục nào, có được không?"
Yến Thanh Trì uống một ngụm rượu vang đỏ, "Không thì thế nào, mạnh mẽ đá anh xuống xe à." Y nhìn Giang Mặc Thần, "Em không làm ra vẻ như vậy, kết hôn cũng kết rồi, cái nên làm cũng phải làm, chẳng lẽ chúng ta còn hẹn thời gian địa điểm, kết hôn một năm mới được lái xe? Hoặc là trước khi chưa có tình cảm thì cấm lái xe? Được thôi, lỡ cả đời chúng ta cũng không có tình cảm, chẳng phải chúng ta không phải hòa thượng nhưng hơn hẳn hòa thượng sao, A di đà phật, thiện tai thiện tai."
Giang Mặc Thần nghe y nói như vậy, không tự giác cười, "Ngày đó đúng là anh hơi say, nhưng khi đó anh muốn nhanh chóng yên ổn, nên muốn nhanh chóng xác định quan hệ với em, tuy rằng cách này hơi đơn giản trực tiếp, nhưng lại rất hữu hiệu với anh. Trước em, anh chưa từng phát sinh quan hệ với bất kì người nào, tiếp xúc thân mật nhất chắc là ôm bả vai một chút, tối hôm đó, thật ra em nói đúng, đúng là anh rất bắt bẻ, đôi khi còn mắt cao hơn đỉnh đầu, nhưng bây giờ anh cảm thấy thật may mắn, bởi vì như vậy, anh mới gặp được em."
Yến Thanh Trì chậm rãi cười, "Anh còn nhớ rõ ràng như vậy à?"
"Anh cũng cho rằng mình đã quên rồi, kết quả mới vừa ngồi ở chỗ này cùng uống rượu với em, đã nghĩ tới tình cảnh ngày đó, nghĩ tới ngày đó của anh và em."
"Vậy anh muốn phục chế lại tình cảnh ngày đó không?"
Giang Mặc Thần đứng lên, đi đến trước mặt y, khom lưng nhìn y. Mặt mày hắn nổi bật dưới ánh nến, thâm thúy mà thâm tình, Yến Thanh Trì nhìn, cảm thấy ôn nhu và thích trong mắt hắn chắc đã mờ mịt như ánh nến, dừng ở trong mắt mình.
Y nghe thấy Giang Mặc Thần trong an tĩnh mông lung ôn nhu mở miệng, "Anh có thể chứ?"
Yến Thanh Trì cười cười, đặt rượu vang đỏ trong tay trên bàn, y mở hai tay ra, nhìn người trước mặt, "Chỉ có anh có thể."
Giang Mặc Thần cúi người ôm lấy y, hôn hôn bên tai y, sau đó, trực tiếp bế ngang lên.
Yến Thanh Trì không tự giác cười cười, y nhìn Giang Mặc Thần, vòng tay câu lấy cổ hắn, trong sắc màu ấm ái muội, trực tiếp hôn hắn.