Yến Thanh Trì cảm thấy bộ dáng ngây thơ mềm mại của bé thật đáng yêu, vươn tay xoa xoa mặt bé, Kỳ Kỳ tốt tính để y xoa, cũng không tức giận, còn cười cười với y.
Bé cười như vậy, ngược lại làm Yến Thanh Trì ngượng ngùng, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu bảo bảo còn đang ngủ."
"Vậy khi nào em có thể ra chơi với a?" Kỳ Kỳ vừa nói, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt bụng y, hỏi, "Em nghe anh nói chuyện không? Bảo bảo?"
Chính bé vẫn còn là một bảo bảo đấy, lúc này lại kêu người khác là bảo bảo, Yến Thanh Trì nhịn không được cười ra tiếng, ôn hoà trả lời, "Chờ mấy ngày nữa, em sẽ có thể ra chơi với con."
"Vậy em thích chơi cái gì nha? Con có thể lấy đồ chơi của con cho em."
Yến Thanh Trì ôn nhu nhìn bé, "Em thích con," Y nói, "Nên con muốn chơi cái gì với em, em đều sẽ vui vẻ."
Kỳ Kỳ nghe y nói như vậy, hơi thẹn thùng, sáp lại gần bụng y hôn một cái, nhỏ giọng nói, "Con cũng thích em."
Đột nhiên Yến Thanh Trì cảm thấy thật ấm áp, có hơi cảm động, có hơi ấm áp, thậm chí có hơi cảm kích, y nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sờ sờ đầu Kỳ Kỳ.
https://www.wattpad.com/user/idecidedtobegay
Ngày 7 tháng 9, con của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cuối cùng cũng đi tới thế giới này.
Hiệu quả thuốc tê giảm dần, lúc Yến Thanh Trì tỉnh lại, Giang Mặc Thần đang ngồi trên ghế bên mép giường y, thấy y tỉnh, lúc này mới lộ ra nụ cười thường ngày.
Yến Thanh Trì cười cười với hắn, nhẹ giọng nói, "Làm anh lo lắng rồi."
Giang Mặc Thần khom lưng hôn hôn trán y, hơi bất đắc dĩ nói: "Sao em luôn đoạt lời của anh thế, anh còn chưa kịp nói em vất vả."
"Vậy bây giờ anh nói đi." Yến Thanh Trì rất phối hợp.
Giang Mặc Thần cười cười, "Vất vả."
Yến Thanh Trì đậu hắn, "Vì nhân dân phục vụ."
Giang Mặc Thần nhìn y còn tinh thần vui đùa với mình, cuối cùng cũng an tâm, thò tay cầm tay y.
"Là con trai, con rất khỏe mạnh, bây giờ ba mẹ đang xem, anh đã nghĩ kĩ tên của con từ trước rồi, vẫn chưa nói với em, Yến Chi Thư, giống Kỳ Kỳ, bối chữ Chi, cùng họ với em, cầm kỳ thư họa Thư."
Trước đó Yến Thanh Trì cũng nghĩ tới tên của đứa nhỏ này, lúc ấy y nghĩ dựa theo phương thức đặt tên của Giang Mặc Thần, đứa nhỏ này có thể sẽ tên Giang Chi Thư, không nghĩ tới đoán đúng tên rồi, lại đoán sai họ. Nhưng......
Y lắc lắc đầu, "Có thể tên Chi Thư, nhưng không thể họ Yến, vẫn cùng họ với anh, họ Giang."
Giang Mặc Thần khó hiểu, "Vì sao? Bây giờ chúng ta có hai đứa nhỏ, một đứa cùng họ với em, một đứa cùng họ với anh, không phải rất tốt sao?"
Yến Thanh Trì không đồng ý, "Anh có nghĩ tới, hai đứa nhỏ khác họ, chờ sau này hai đứa nhỏ lớn lên một chút, biết càng nhiều chuyện, làm sao giải thích với hai đứa nhỏ không?"
"Thì giống những đứa nhỏ khác a, nói với hai đứa một đứa cùng họ ba ba, một đứa cùng họ mẹ."
"Nếu Kỳ Kỳ cũng là con ruột của chúng ta, đương nhiên có thể giải thích như vậy, có thể làm vậy. Nhưng Kỳ Kỳ không phải, nên chuyện này rất mẫn cảm, em không muốn như vậy."
Giang Mặc Thần không rõ, "Em sợ Kỳ Kỳ cảm thấy nó và em trai không cùng một họ, nên cảm thấy mình và em trai không giống nhau sao? Kỳ Kỳ còn nhỏ, nó không nghĩ được nhiều như vậy."
"Nhưng thế nào thì nó cũng lớn lên."
"Vậy nó cũng sẽ hiểu được."
Yến Thanh Trì lắc đầu, "Giang Mặc Thần, anh không phải con nuôi, anh chưa từng bị nhận nuôi, nên anh không biết, đứa nhỏ được nhận nuôi mẫn cảm và sợ hãi bao nhiêu, một khác biệt rất nhỏ, sẽ làm nó nhịn không được phải nghĩ nhiều, làm nó sinh ra lo lắng không cần thiết. Em biết anh đau lòng em, suy nghĩ cho em, nhưng em không để bụng mấy thứ đó, đối với em mà nói, họ Giang hay họ Yến đều là con của chúng ta, em không cảm thấy sao hết, nhưng đối với con mà nói, hai đứa nhỏ một cái họ, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất."
Giang Mặc Thần cảm thấy những lời này của y hơi kỳ quái, cái gì mà mình chưa từng bị nhận nuôi, nên không biết đứa nhỏ được nhận nuôi mẫn cảm và sợ hãi bao nhiêu? Không phải bản thân Yến Thanh Trì cũng chưa từng bị nhận nuôi sao?
Hắn chỉ cho là Yến Thanh Trì thận trọng, nên nhịn không được suy nghĩ cho Kỳ Kỳ. Nhưng hắn đã nghĩ muốn đứa bé này cùng họ với Yến Thanh Trì từ lâu rồi, thậm chí hắn luôn nhịn không có nói ra, là vì cho Yến Thanh Trì một kinh hỉ, kết quả, lại vì Kỳ Kỳ, kinh hỉ này đã phải bị vứt bỏ vô cớ như vậy.
Giang Mặc Thần không đành lòng, hắn nhìn Yến Thanh Trì mang thai, nhìn y từ bỏ sự nghiệp đang bay lên, ở nhà dưỡng thai, tâm thái của Yến Thanh Trì rất tốt, cũng không có tiếc hận hay không cam lòng gì. Thậm chí y còn sáng lập sự nghiệp mới cho mình, vẽ tranh thôi đã lấy được thành tích kinh người, nhưng không có nghĩa sự hy sinh của y là chuyện hẳn là.
Đây là con của hai người bọn họ, nhưng người gánh vác áp lực mang thai, áp lực tâm lý và sinh lý lại là Yến Thanh Trì, đứa nhỏ này theo lý thường hẳn là cùng họ với y.
"Thanh Trì, anh cảm thấy Kỳ Kỳ sẽ không nghĩ nhiều như vậy." Giang Mặc Thần có ý đồ khuyên y, "Em xem, bây giờ không phải nó rất vui vẻ chấp nhận chuyện trong nhà sẽ có thêm một đứa bé rồi sao?"
"Đó là bây giờ nó còn không biết ruột thịt và nhận nuôi khác nhau, trong nhà không có người nói chuyện đó với nó, người ngoài cũng không biết em mang thai, nên nó cho rằng mình và đứa nhỏ này giống nhau. Đương nhiên nó và đứa nhỏ này giống nhau, hai đứa nhỏ đều là con em, em không hy vọng vì một cái họ không cần thiết này, làm sau này Kỳ Kỳ không tự giác nghĩ nhiều."
Y nhìn Giang Mặc Thần, "Em biết anh là vì tốt cho em, em cũng rất vui vẻ, nhưng không cùng họ với em thì nó không phải con em sao? Sẽ ảnh hưởng đến địa vị trong nhà của em sao?" Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, "Không đâu, nên anh có thể suy xét đến tâm tình của em, để con cùng họ với em, em đã rất vui vẻ, nhưng em hy vọng nó có thể cùng họ với anh."
Giang Mặc Thần nhìn y, trong lòng tràn đầy đau lòng, hắn vươn tay sờ sờ mặt Yến Thanh Trì, "Em không thể suy nghĩ cho mình một chút sao? Em đau lòng con, vậy quyền lợi của em đâu? Đứa nhỏ này là em cực cực khổ khổ mang thai mười tháng sinh ra, cùng họ với em là đương nhiên, vậy mà em không muốn?"
Yến Thanh Trì cười cười, cầm ta hắn y, "Không phải em có anh sao? Cái gì anh cũng thay em nghĩ hết rồi, tất nhiên anh sẽ không ủy khuất em, anh đau em thì tốt rồi."
Giang Mặc Thần chỉ cảm thấy một lòng của mình đều bị câu này của y nói đến chua xót, giống như đang ngâm mình trong nước muối chanh. Hắn cong lưng, cúi người ôm ôm Yến Thanh Trì, cảm thấy y có thể là người cha vĩ đại nhất trên đời này rồi.
"Vậy tên Giang Chi Yến đi, em cực cực khổ khổ mang nó một lần, anh tuyệt đối không cho phép, họ của em không xuất hiện trong tên của nó."Yến Thanh Trì thấy hắn nhượng bộ, lại nghe hắn nói như vậy, không khỏi cười cười, y nhìn Giang Mặc Thần, cảm thấy hắn đúng là một người yêu rất tốt, y vẫy vẫy tay, Giang Mặc Thần đè thấp người sáp lại gần y, Yến Thanh Trì nâng tay ôm lấy cổ hắn, hôn hắn một chút.
"Anh thật tốt."
Giang Mặc Thần cười nhìn y, "Không phải em nói sao, anh phải thương em mà."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Giang Mặc Thần, anh đừng cảm thấy em quá suy nghĩ cho Kỳ Kỳ, nên không màng một phen tâm ý của anh. Anh muốn để nó cùng họ với em, em rất vui vẻ, nếu Kỳ Kỳ cũng là con của chúng ta, như vậy rất tốt, một nhà bốn người chúng ta sẽ rất tốt. Nhưng Kỳ Kỳ không phải, nên khó tránh khỏi chúng ta cần chiếu cố cảm xúc của nó một chút, bởi vì nó vẫn còn là một đứa nhỏ, trong thế giới của nó, chúng ta là người quan trọng nhất của nó, là tất cả của nó. Nhưng trong thế giới của chúng ta, lại không chỉ có nó, chúng ta còn có lẫn nhau không phải sao? Vốn dĩ chúng ta đã có nhiều hơn nó, thành thục hơn nó nhiều, nên tất nhiên cần nhân nhượng nó một ít, không phải sao?"
Giang Mặc Thần gật đầu, hắn luôn biết tâm tư của Yến Thanh Trì rất tỉ mỉ, lại không nghĩ đến, trong một số việc y lại tinh tế đến mức này, y băn khoăn tâm tình của Kỳ Kỳ, đồng thời cũng sợ tổn thương y tốt của mình, nên đành phải không ngừng giải thích, sợ làm làm trong hai người bọn họ có một người nghĩ nhiều.
Hắn đỡ bả vai y, để y nằm yên lần nữa, nắm tay y hôn hôn, ôn nhu nói: "Anh biết, anh chỉ đau lòng em thôi, nhưng cái nhà này em làm chủ, em nói cái gì, chính là cái đó, em nói làm thế nào, thì chúng ta làm thế đó. Em nói rất đúng, con cùng họ với ai đều không quan trọng, quan trọng là, hai đứa nó đều là con của chúng ta, cái này đủ tốt rồi, em vui vẻ là được."
Yến Thanh Trì cười cười, cảm giác bây giờ mình tràn đầy hạnh phúc.
"Em còn một câu muốn nói." Y nói.
"Em nói, em nói cái gì, thì chúng ta làm cái đó."
"Chữ Yến này, còn họ thì nghe được, nhưng làm tên, đặc biệt là tên con trai, thì không thích hợp lắm, em không muốn bảo bảo của em tên yan này."
"Vậy em muốn yan nào?"
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Em từng nói với anh, lai lịch của tên em chưa?"
Giang Mặc Thần lắc lắc đầu.
"Lúc trước lúc ba mẹ em lấy tên cho em, lấy nghĩa "nhất nghiên Thanh Trì", hy vọng em có thể là một người có văn hóa, có tu dưỡng, có học thức, nên em tên Yến Thanh Trì. Nếu anh muốn để tên đứa nhỏ này có liên quan với em, lại quyết định phát âm là yan, vậy lấy chữ "Nghiên" đi, giấy bút mực Nghiên."
"Được." Giang Mặc Thần đồng ý, "Anh hy vọng, sau này con lớn lên, có thể trở thành một người giống em, ôn nhu săn sóc, bao dung rộng lượng, có kiên trì và suy nghĩ của mình, sống thật tiêu sái."
Yến Thanh Trì cười cười, "Anh đang thổi phồng em sao?"
"Anh đang kể ra chờ mong tốt đẹp của mình với con. Vừa vặn," hắn nói, "Chữ Nghiên này cũng coi như đối xứng với Thư, giấy và bút mực còn không phải là cổ nhân dùng khi đọc sách sao"
"Kia nhũ danh của nó, chúng ta kêu nó là Nghiên Nghiên sao? Thật ra Na Tra cũng rất đáng yêu, lúc em mang thai nó đã hy vọng nó là Na Tra."
"Bảo bối, Nghiên Nghiên và Na Tra em chỉ có thể chọn một cái."
"Vẫn kêu Nghiên Nghiên đi, mắc công sau này bảo bảo lớn lên lại muốn đánh em."
"Nó không dám, em là chủ gia đình mình mà."
Yến Thanh Trì cười, "Anh thật biết nói chuyện."
"Anh còn một câu muốn nói." Giang Mặc Thần học cách nói vừa rồi của y.Yến Thanh Trì gật đầu, "Anh nói."
"Em biết Giang Chi Nghiên "Nghiên", trừ đồng âm với họ của em, ngoài hy vọng sau này nó trở thành một người như em, còn đại biểu cái gì sao?"
"Cái gì?"
Giang Mặc Thần nhìn y, ôn nhu mà chuyên chú, "Đại biểu cho, em là Yến Thanh Trì của Giang Mặc Thần, đứa nhỏ này là Nghiên Nghiên của Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì."
Yến Thanh Trì nghe vậy, nghĩ tới thật lâu trước kia y giải thích ý nghĩa chữ "Chi" cho Kỳ Kỳ, y nói cho Kỳ Kỳ, Giang Chi Kỳ, có nghĩa là Kỳ Kỳ của Giang Mặc Thần. Buổi tối hôm đó, Giang Mặc Thần rất nghiêm túc nói cảm ơn y, nói mình rất thích lời giải thích này, không nghĩ tới, vậy mà có một ngày, lời giải thích này dùng trên người y.
Không biết vì sao, y có hơi cảm động, Giang Mặc Thần nắm tay y, ôn nhu trong mắt theo ánh mắt rũ xuống mà ra, "Cho nên, bây giờ anh có được cả ba người, anh là người giàu có nhất trên đời này."
Yến Thanh Trì nắm ngược lại tay hắn, kéo đến bên miệng mình hôn một cái, mỉm cười phụ họa nói, "Đúng vậy."
- --------truyenfull là cđ nl mong manh----------
Yến Thanh Trì ở bệnh viện ngây người mấy ngày, chờ đến vết khâu hoàn toàn khép lại, mới về nhà. Mẹ Yến vào nhà vòng vài vòng, thậm chí còn để Yến Thanh Trì ở cữ mấy ngày. Tuy rằng cũng không nghiêm khắc quy định "không thể ở điều hòa, không thể gội đầu, không thể đánh răng, không thể chơi di động" như vậy, nhưng cũng làm Yến Thanh Trì buồn bực, cảm thấy hoàn toàn không cần thiết. Nhưng cố tình y lại chửi không nổi mẹ Yến năn nỉ ỉ ôi, đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Cũng may mẹ Yến ở một tuần rồi đi, Yến Thanh Trì lập tức xuống đất, sinh long hoạt hổ lại là một hảo hán.
Mấy ngày nay, Giang Mặc Thần vội vàng bổ thân thể cho y, đổi n phương pháp hầm canh cho y, Yến Thanh Trì nhìn đa dạng chồng chất các loại canh của hắn, cảm thấy trong một năm mình mang thai, trù nghệ Giang Mặc Thần đúng là tiến bộ vượt bậc, bây giờ nghiễm nhiên là một đầu bếp đủ tư cách.
Bạn nhỏ Giang Chi Nghiên còn đang ngủ, gần đây bé con chính là tiểu danh nhân rực rỡ nhất của hai nhà Giang, Yến, ông nội bà nội và cô cô luôn muốn tới xem bé, vừa chọc bé, vừa cảm khái đứa nhỏ này thật đáng yêu.
Vệ Lam nghe nói y đã xuất viện về nhà, cũng đặc biết chạy tới một chuyến, vây quanh giường em bé nhìn nhóc con trên giường, hỏi Yến Thanh Trì, "Có thể chọc sao?"
Yến Thanh Trì cảm thấy bộ dáng thật cẩn thận của cậu còn hơi đáng yêu, vì thế gật gật đầu.
Kỳ Kỳ lập tức bên cạnh nhắc nhở cậu, "Phải nhẹ một chút nha, em trai còn rất nhỏ đó."
Vệ Lam xoay người chọc chọc mặt bé, "Con cũng không lớn a."
Kỳ Kỳ nâng bộ ngực nhỏ, rất kiêu ngạo tỏ vẻ, "Con lớn hơn em trai, lớn hơn rất nhiều."
Vệ Lam xoa xoa đầu bé, "Nhóc con."
Cậu xoa Kỳ Kỳ xong, rồi đi chọc giường em bé của Giang Chi Nghiên, làn da của trẻ sơ sinh mềm mại co dãn, Vệ Lam chỉ chọc một chút, không dám chọc nữa, sợ đem chọc đau bé con.
Nhưng Giang Chi Nghiên không có phản ứng gì đặc biệt lớn, chỉ mở to đôi mắt đen nho nhỏ, vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ.
Kỳ Kỳ thấy Vệ Lam chọc mặt em trai, nên cũng thò tay chọc chọc, sau đó nhỏ giọng giao lưu với Vệ Lam, "Thật mềm a."
"Đúng vậy."
Kỳ Kỳ chọc chọc mặt mình, "Kỳ Kỳ cũng mềm."
"Đúng vậy, con cũng là một tiểu bảo bảo mà."
Kỳ Kỳ nhón chân muốn chọc mặt cậu, Vệ Lam rất phối hợp hạ eo, Kỳ Kỳ chọc chọc, rất kinh ngạc tỏ vẻ: "Chú cũng mềm."
"Đó là da chú đẹp." Vệ Lam nói xong, mới phản ứng lại, "Không đúng, em phải gọi anh là anh, không thể kêu chú."
Kỳ Kỳ nghe lời hô: "Anh."
Vẻ mặt Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Hai chúng ta bằng tuổi có được không? Kêu tôi là ba ba, kêu cậu là anh, rối loạn bối phận."
"Tôi chính là anh, cậu đã kết hôn còn có hai đứa nhỏ, tôi vẫn còn độc thân, độc thân đều là anh."
Quả thật Yến Thanh Trì bị cậu ngụy biện đánh bại, nhìn cậu nâng nâng cằm, "Tới, anh trai Kỳ Kỳ, kêu một tiếng chú Thanh Trì nghe một chút."
"Yến Thanh Trì cậu chiếm tiện nghi của tôi!"
"Còn không phải do cậu không biết xấu hổ giả non."
Vệ Lam "Hừ" một tiếng, nhìn Kỳ Kỳ, "Nhớ kỹ, anh là anh trai a."
Tuy rằng Kỳ Kỳ không hiểu cậu và ba ba mình đang nói cái gì, nhưng cũng nghe được câu "anh trai Kỳ Kỳ", nên rất hào phóng hô: "Anh."
Yến Thanh Trì:...... Bảo bảo ngoan khờ khạo của ba ba a, quá ngốc......