Yến Thanh Trì thập phần chắc ăn chính diện PK Liêu Tư Bác vô cùng tự tin.
Liêu Tư Bác ôm cánh tay đứng đối diện y, "Cậu trước."
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Cũng được."
Sau đó, y phát bóng.
Nhậm Tự chạm chạm Giang Mặc Thần, "Ai, đối tượng của cậu còn rất thú vị a, vừa nãy còn cố ý hôn cậu một chút, Liêu Tư Bác sắp tức chết rồi."
Hắn nhìn Giang Mặc Thần, "Lại nói tiếp, sao cậu ấy lại phản ứng lớn như vậy, mẹ nó, không phải Liêu Tư Bác yêu thầm cậu chứ?"
Giang Mặc Thần câm nín nhìn hắn một cái, "Từ nhỏ đến lớn cậu chưa đạt ngữ văn bao giờ sao?"
"Bậy bạ, rõ ràng tôi không đạt tiếng Anh."
"Không sai biệt lắm, dù sao cũng là đọc hiểu."
"Đó là vì tôi không nhớ từ vựng, nên mới đọc không hiểu."
"Cho nên, không nhớ từ vựng rất vinh quang sao?"
Nhậm Tự đang định phản bác, đã nghe thấy Liêu Tư Bác cười nói, "Nha, xem bộ dáng cậu lúc nãy còn tưởng rằng rất lợi hại, thì ra cũng như thế thôi sao."
Nhậm Tự quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng trên bàn đã đổi người, đến phiên Liêu Tư Bác.
"Ai, cậu yên tâm, chờ một lát Liêu Tư Bác chơi xong, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi, thằng điên này hôm nay bị gì đấy, quả thật thiếu đánh."
"Vậy đánh nó thôi."
Nhậm Tự nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, chỉ cần không đánh mặt là được, bằng không mẹ nó thấy lại khóc."
Giang Mặc Thần cười lạnh, "Vậy không được, hôm nay tôi chỉ muốn đánh mặt."
Nhậm Tự vỗ vỗ vai hắn, "Hy vọng đối tượng của cậu không tức giận."
Giang Mặc Thần nghe xong lời này, quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, chỉ thấy y nhìn chằm chằm động tác của Liêu Tư Bác. Yến Thanh Trì tức giận sao? Hắn cẩn thận nhớ lại, lại nhìn không thấu, thoạt nhìn y không khác gì ngày thường, cũng như cũ bộ dáng ôn hoà đạm nhiên, không có phẫn uất cũng không có lửa giận.
Giang Mặc Thần không hiểu cảm xúc của y, tựa như không hiểu giờ phút này Yến Thanh Trì đang nghĩ gì.
Kỳ thật Yến Thanh Trì nghĩ rất đơn giản, bởi vì y cảm thấy xúc cảm của mình cũng không tệ lắm, không sai biệt lắm, hẳn là sắp thắng.
Liêu Tư Bác liên tiếp đánh trúng nhiều quả, mới dương dương tự đắc mang theo chút khinh miệt, nói: "Chờ lát nữa thua, đừng khóc nha."
Yến Thanh Trì cười cười, quay đầu nói, "Những lời này, tặng hết cho anh."
"Hừ, còn mạnh miệng."
Yến Thanh Trì không có để ý đến hắn, cầm vợt, đi tới bên bàn. Y đè thấp người, chọn xong tư thế, hơi híp híp mắt, sau đó, phát cầu.
Trong trí nhớ của Yến Thanh Trì, chuyện mình chơi bóng bàn đã là chuyện rất lâu trước kia. Lúc ấy, y còn không phải chơi bóng bàn, mà là đi theo phụ thân chơi bida. Sau đó, vì theo kịp thời đại, y và bạn bè cùng nhau chơi Snooker mới nổi lên.
Bởi vì nguyên nhân gia tộc, cho nên rất nhiều trò chơi Yến Thanh Trì đều phải chơi thật tốt —— đương nhiên y phải chơi thật giỏi, bởi vì y chính là con trai của phụ thân, phụ thân y xa xa không phải người bình thường, mà y may mắn được người như vậy nhận nuôi, tất nhiên sẽ đặt cho mình rất nhiều mục tiêu. Y hy vọng mình đủ ưu tú, ưu tú đến mức cho dù phụ thân có tẩy trắng, thành một ông chú bình thường nuôi chim chăm cún, y cũng có thể trở thành người trẻ tuổi xuất sắc, bảo vệ em trai, bảo vệ tốt xí nghiệp mới của gia tộc.Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, không khỏi cảm thán nói, may mắn còn có thằng em trai, bằng không mình không thể hiểu được mà xuyên qua, cha mẹ làm sao có thể thừa nhận.
Y nghĩ như vậy, hơi hoài niệm đánh phát cuối cùng.
Sau đó quay đầu nhìn về mọi người đã ngốc một bên, hơi nghiêng đầu, thật tự nhiên nói, "Tôi thắng."
Khoé môi y treo nụ cười mỉm, ngữ khí nói chuyện vân đạm phong kinh, phảng phất đây là một chuyện đương nhiên, chỉ là những người khác hiển nhiên không thể đạm nhiên được như y.
Liêu Tư Bác đi tới, nhìn y lại nhìn mặt bàn, một bộ không dám tin tưởng.
Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Muốn chơi lại một ván không?"
"Tới." Liêu Tư Bác hô.
"Tôi trước hay anh trước?"
"Tôi trước."
Lần này Liêu Tư Bác không nói nhiều nữa, hơi phát run cầm vợt của mình, nhìn trái bóng trên bàn một lần nữa.
Nhậm Tự quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Đối tượng của cậu còn có một chiêu như vậy, lợi hại a."
Khuôn mặt Giang Mặc Thần nghiêm túc, hắn nói, "Tôi không biết."
Đúng là hắn không biết, tư liệu của Yến Thanh Trì mà hắn xem không có viết, những lần tiếp xúc trước cũng không có chơi cái này với Yến Thanh Trì, tuy rằng trước lúc đấu Yến Thanh Trì kêu hắn yên tâm, nhưng hắn biết thực lực của Liêu Tư Bác, chỉ cho rằng Yến Thanh Trì trấn an hắn, không nghĩ tới, kêu hắn yên tâm vậy mà là ăn ngay nói thật —— thực lực của hắn, bỏ xa Liêu Tư Bác.
Liêu Tư Bác liên tiếp phát mấy phát cầu, bởi vì sai lầm rồi kết thúc, nhìn Yến Thanh Trì bắt đầu chơi bóng.
Yến Thanh Trì nhìn mặt hắn, không nhanh không chậm đi đến vị trí mình chọn, sau đó đè thấp thân mình, bắt đầu tiến công.Dáng người y vô cùng đẹp mắt, sườn mặt yên tĩnh phảng phất như một bức tranh, ngón tay y thật thon dài, Giang Mặc Thần nhìn đôi tay này vẽ tranh, bây giờ nhìn y cầm vợt.
Hình như là Yến Thanh Trì chú ý tới tầm mắt của hắn, hơi nâng mí mắt nhìn về hắn, mặt mày phi dương, mị hoặc chọc người, y cười cười, mang theo chút ôn nhu, chút câu nhân, lại đẹp như một bức tranh.
Sau đó, Yến Thanh Trì thu hồi ánh mắt, chuyên tâm đánh bóng.
Liêu Tư Bác nhìn y một đường tiến công, bình tĩnh tự nhiên lại tính sẵn trong lòng, thần trí hắn cũng theo từng tiếng đánh, chậm rãi vỡ vụn. Thẳng đến cuối cùng, Yến Thanh Trì thu vợt, lần nữa nói ra câu kia tự nhiên phảng phất theo lí thường hẳn là tôi thắng, rốt cuộc khôi phục chút thanh minh, ngơ ngẩn nhìn y.
Yến Thanh Trì đứng bên bàn bóng bàn, hỏi hắn, "Còn so không?"
Liêu Tư Bác không nói gì.
"Nếu không so nữa, thì xin lỗi tôi đi."
Liêu Tư Bác cả kinh, không nghĩ tới y sẽ nói ra một câu như vậy.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, lại thấy vẻ mặt Yến Thanh Trì lạnh lùng, lời nói lại nghiêm túc không bỏ qua, "Hạ tiện, ghê tởm, loại từ ngữ vũ nhục này, mặc kệ thế nào cũng không nên làm trò nói ra trước mặt đương sự. Miệng mọc trên người của anh, anh không thích tôi, muốn mắng tôi, này cũng rất bình thường, cũng không có gì, dù sao ai mà không có người yêu người ghét đâu, nhưng mà đánh người không đánh mặt, anh không nên nói ra trước mặt tôi, anh nói như vậy không chỉ là vũ nhục tôi mà còn là vũ nhục Giang Mặc Thần. Hai người là bạn bè, cho nên chuyện giữa anh và anh ấy, tự hai người giải quyết, nhưng mà tôi ở đây, anh phải xin lỗi, bởi vì tôi không thích, tôi cũng không có lí do để nhận những lời nhục mạ của anh như vậy."
Liêu Tư Bác ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào y.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Yến Thanh Trì sẽ nói những lời như vậy ngay lúc này, tựa như tất cả mọi người không nghĩ tới y sẽ thắng Liêu Tư Bác.
"Xin lỗi." Giang Mặc Thần dẫn đầu lên tiếng, đánh vỡ không khí ngưng trọng.
Giang Mặc Thần đi tới trước mặt Liêu Tư Bác, nhìn chăm chú vào Liêu Tư Bác, ngữ khí nghiêm túc, "Mặc kệ hôm nay cậu vì nguyên nhân gì, luôn nhằm vào em ấy. Nhưng Yến Thanh Trì không làm chuyện gì có lỗi với cậu, cũng không mở miệng nói cái gì có lỗi với cậu, cậu không có lí do mắng em ấy như vậy. Nếu là vì tôi, hôm nay cậu quậy đủ rồi, như vậy sau này, chúng ta cũng không cần thiết phải liên hệ."
Liêu Tư Bác khiếp sợ nhìn về phía hắn, "Cậu vì cậu ta mà cắt đứt quan hệ với tôi."
"Người trưởng thành, nói cắt đứt quan hệ không khỏi quá trẻ con, tôi chỉ là trưởng thành, tôi và em ấy hiện tại là vợ chồng, là bạn đời được pháp luật thừa nhận, cậu vũ nhục em ấy trước mặt mọi người là vũ nhục tôi, hôm nay cậu đánh mặt tôi còn chưa đủ sao?"
Liêu Tư Bác há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói chuyện, lại không nói được gì.
"Được rồi, mọi người đều là anh em, sao càng nói càng nghiêm trọng." Vu Hi Hoà đi tới khuyên nhủ, "Tư Bác, chuyện hôm nay vốn dĩ là cậu vô lí, xin lỗi không tính quá phận, nói như thế nào cũng là vợ Mặc Thần, chính cậu cảm thấy cậu nói những lời đó thích hợp sao?"
"Đúng vậy, cậu nói xin lỗi đi, tẩu tử lại không tính người ngoài, không tính mất mặt." Nhậm Tự bổ sung nói.
Liêu Tư Bác nhìn bọn họ, lại nhìn về phía Giang Mặc Thần mặt nghiêm túc, cuối cùng mới chuyển hướng Yến Thanh Trì thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Hắn phẩy phẩy đầu, sau đó thô thanh nói, "Thật xin lỗi."
"Còn có?"
"Tôi không nên nói cậu như vậy."
Yến Thanh Trì gật gật đầu, "Được." Y nói, "Xem anh là bạn của Giang Mặc Thần, tôi tha thứ cho anh."
Liêu Tư Bác nhìn y, cắn rắn, đột nhiên xoay người, quay đầu đi về phía cửa.