"Biết, em và thằng nhãi Nguyên Minh Húc quen nhau thông qua Chu thiếu, Chu thiếu tôn quý hơn Nguyên Minh Húc nhiều, cho nên Nguyên Minh Húc phân phó chuyện gì cho em, sao em không báo một tiếng với Chu thiếu được, Chu thiếu biết."
"Được rồi, tôi đã hỏi xong, anh làm chuyện của anh đi." Yến Thanh Trì nói xong, cúp máy.
Bên này y vừa cúp máy, bên kia Vệ Lam đã nắm chặt thời gian gọi tới, thậm chí Yến Thanh Trì cảm thấy có phải cậu đã thông đồng với Chu Cường rồi không, thời gian vừa vặn như vậy.
"Làm sao vậy?"
"Chu Cường gọi điện cho cậu chưa? Nói thế nào?" Vệ Lam hiếu kỳ hỏi.
"Đánh, một toà ngũ chỉ sơn như cậu đè nặng, hắn ta dám không đánh sao, sợ cậu nổi giận dựng ngược tóc vì lam nhan (trai đẹp), bắt gọn bọn họ."
"Phắc, cậu mà lam nhan cái gì, cậu nói thật đi, có phải cậu nhìn lén cp Siêu Thoại (web này để chèo cp hả gì á) của hai chúng ta không?"
Yến Thanh Trì:...... Không đánh đã khai, người nhìn lén cp Siêu Thoại của hai chúng ta rõ ràng là cậu mà.
"Cậu biết là Nguyên Minh Húc kêu hắn ta ra tay rồi?"
"Biết, lúc nãy có hỏi rồi, còn biết thằng Chu Dĩ Hành đó cũng biết trước rồi, nên mới tự biên tự diễn, muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân cho cậu xem, nhưng vận may của anh ta tốt quá rồi, hôm nay Chu Cường không đi, đàn em của hắn ta cũng chưa từng gặp Chu Dĩ Hành, không thì lòi từ sớm rồi."
"Vậy cậu gọi cho tôi là muốn biết cái gì?" Yến Thanh Trì hỏi cậu.
"Tôi muốn biết cậu định báo đáp Nguyên Minh Húc thế nào?"
"Báo đáp thế nào? Đương nhiên là lấy đạo của người trả lại cho người."
"Tôi cũng đoán vậy, đó mới là phong cách của cậu."
"Phải không? Vậy cậu đoán xem bước tiếp theo tôi chuẩn bị làm gì?"
"Cậu còn bước tiếp theo?" Vệ Lam kinh ngạc.
Yến Thanh Trì cười lạnh, "Anh ta vội vàng chạy tới trước mặt tôi như vậy, nếu tôi chỉ cho người đánh anh ta một trận, có vẻ như tôi rất bị động."
"Vậy cậu muốn chủ động thế nào?"
"Rất đơn giản, vì sao anh ta lại nhằm vào tôi như vậy? Đơn giản là vì Giang Mặc Thần. Nếu anh ta để ý Giang Mặc Thần như vậy, tôi phải cho anh ta biết, bây giờ trong mắt Giang Mặc Thần anh ta là cái gì? Lúc đi học cậu đã học qua "Tôn Tử Binh Pháp" chưa? Công tâm vi thượng, công thành vi hạ*. Đánh anh ta một trận thì đã sao? Sẹo lành quên đau, không gì đáng buồn bằng chết tâm, lần này tôi phải làm anh ta, vừa đau vừa chết."
* Đạo dùng binh lấy công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách; tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách. (Am Huyền - Weibo Việt Nam)
Vệ Lam cảm thấy Yến Thanh Trì như vậy có hơi xa lạ, trong ấn tượng của cậu, ban đầu Yến Thanh Trì rất phô trương, làm việc nói chuyện hơi không có đầu óc; sau đó y kết hôn, ngược lại ôn nhu hơn rất nhiều, cũng trở nên thông minh. Nhưng lúc này, y rút đi cái áo khoác ôn nhu quen thuộc, lộ ra bộ dáng làm mình cảm thấy xa lạ.
"Cậu định để Giang Mặc Thần làm thế nào?"
"Vệ Lam, tôi nói cái này có thể hơi cuồng ngạo, nhưng nói thật từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ để Nguyên Minh Húc vào mắt. Tôi chỉ xem anh ta như một vai hề nhảy nhót, anh ta nhảy càng cao, tôi càng cảm thấy buồn cười, cho nên trước giờ đều không so đo với anh ta, cậu sẽ so đo với một con kiến sao? Không đâu, vì cậu biết anh ta không làm được chuyện gì có thể uy hiế* đến cậu. Nếu tôi muốn Nguyên Minh Húc không xuất hiện trước mặt tôi, cũng đã có một ngàn phương pháp, uy hiế* đe dọa, trấn áp vũ lực, tôi luôn có cách để anh ta không dám xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng tôi lười so đo với anh ta, tôi cảm thấy không cần thiết. Nhưng mà hôm nay, anh ta chọc tôi tức giận thật rồi. Cậu biết lúc xảy ra chuyện, bên cạnh tôi có ai không?"
"Bên cạnh cậu còn có người?"
"Có, là Kỳ Kỳ." Yến Thanh Trì nói tới đây, tức giận trong lòng dã áp không được nữa, "Tôi không để bụng anh ta nhằm vào tôi, nhưng anh ta không nên chọn ngay lúc này, anh ta không nên liên lụy đến Kỳ Kỳ, nếu bây giờ người kết hôn với Giang Mặc Thần không phải tôi mà là một người phụ nữ hay một người đàn ông bình thường, cậu có thể tưởng tượng hậu quả hôm nay sao? Dù là đánh luôn Kỳ Kỳ, hay những người đó thấy nó còn nhỏ, buông tha nó, để nó đứng một bên trơ mắt nhìn ba hoặc là mẹ mình bị đánh, hai chuyện này đối với nó mà nói, đều là bóng ma không thể xóa nhòa. Đụng đến tôi thì không sao cả, nhưng ai đụng đến người nhà của tôi, thì nhất định phải trả giá lớn, tôi muốn cả đời này của Nguyên Minh Húc, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi được nữa."
Trong lòng Vệ Lam cả kinh, cậu không nghĩ tới chuyện này còn liên lụy đến Kỳ Kỳ, cậu nhớ tới đứa nhỏ mang cặp sừng hươu trong video trên điện thoại của Yến Thanh Trì ở khách sạn, nó còn rất nhỏ, đáng yêu lại ngây thơ, biết kiềm ném nỗi nhớ ba của mình, chỉ mềm mại nói, "Vậy Kỳ Kỳ tặng nai con cho ba ba, ba ba phải về sớm một chút."
Vệ Lam tưởng tượng chuyện hôm nay bé gặp phải, nghĩ đến thiếu chút nữa bé đã xảy ra chuyện, ngay cả mình cũng nhịn không được được sợ hãi, huống chi, Yến Thanh Trì thân là ba bé. Ngay lập tức cậu đã rõ vì sao hôm nay Yến Thanh Trì lại khác thường như thế.
Trước nay Vệ Lam đều là một người thông minh, nên trước giờ đều sống rất tiêu sái, cậu và Yến Thanh Trì đã tiếp xúc lâu như vậy, ít nhiều cũng đã nhìn ra phần kiêu ngạo trong xương cốt kia của Yến Thanh Trì, cũng nhìn ra, đúng là y chẳng xem Nguyên Minh Húc là cái đinh gì. Y đối với Nguyên Minh Húc giống như đối với một con chuột làm người ta ghét bỏ, con chuột động một cái, y cũng động một cái, con chuột không động đậy, y cũng lười đến phản ứng, y chưa bao giờ tiêu phí thời gian dư dả của mình trên người Nguyên Minh Húc, thậm chí lúc ấy mình muốn tham gia tiết mục kia, luôn mồm nói muốn đi xem diễn, y cũng chỉ ngăn cản miệng một chút, rồi không làm gì nữa. Bởi vì, y thật sự không để bụng.
Nhưng hôm nay, y chủ động, theo thường lệ đánh lại Nguyên Minh Húc đang có tật giật mình một chút, nhưng sau khi đánh lại một chút, lại chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng. Như Yến Thanh Trì đã nói, y muốn Nguyên Minh Húc không xuất hiện trước mặt mình thì có tận một ngàn phương pháp, nhưng y không chọn, y chọn để Giang Mặc Thần ra mặt, bản thân Yến Thanh Trì không có năng lực kia sao? Vệ Lam không tin, hành vi của y, chính là để sau khi Nguyên Minh Húc bị thương, lại tổn thương trái tim hắn, để cả thể xác và tinh thần hắn đều không thể an bình, thống khổ khó coi.
Nhưng Yến Thanh Trì sai sao? Cũng không có. Y đã cho Nguyên Minh Húc nhiều cơ hội như vậy, một lần lại một lần cho phép hắn xuất hiện trước mặt y, cho phép hắn khiêu khích và làm chút động tác nhỏ, nhưng đến bây giờ, mới chân chính ra tay. Vệ Lam cảm thấy nếu đổi lại là mình, chắc đã không nhịn lâu như vậy nổi. Nhưng vì y đã nhịn lâu như vậy rồi, nên lúc y ra tay mới có vẻ lãnh khốc và xa lạ như vậy.
Nhưng cũng không còn cách nào, liên qua đến con mình, cha mẹ nào bình tĩnh nổi. Nhưng đổi lại là mình, Vệ Lam nghĩ nghĩ, tuy cậu còn chưa có con, nhưng cũng có người nhà, nếu ngày nào đó, có người đối phó cậu, thiếu chút nữa làm Vệ Huân hoặc cha mẹ cậu xảy ra chuyện, chắc mình sẽ trực tiếp phế bỏ người kia, để cả đời này của hắn, không còn năng lực động tay động chân.
So sánh một hồi, Vệ Lam cảm thấy Yến Thanh Trì vẫn còn rất ôn nhu, chưa trực tiếp phế bỏ Nguyên Minh Húc —— đương nhiên, không tính Chu Cường tự đi đánh.
"Nên cậu định nói chuyện này cho Giang Mặc Thần sao?"
"Cậu cảm thấy tôi giấu được anh ấy sao?"
"Tôi cảm thấy cậu không muốn giấu anh ta."
"Đương nhiên," Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói, "Tôi đã đồng ý với anh ấy, không để anh ấy biết chuyện của tôi từ miệng người khác, đặc biệt là chuyện lớn như vậy."
"Vậy Chu Dĩ Hành thì sao?"
"Vậy phải xem rốt cuộc hắn ta giấu cái gì, định làm gì."
Vệ Lam nghe vậy, cười ha ha, "Yến Thanh Trì, nếu tôi là bọn họ, tuyệt đối sẽ không trêu chọc cậu, loại tính cách như cậu, khiêu khích thì không giận, chơi lại chơi không nổi, cũng không xúc động, không rối rắm, vĩnh viễn đều là bộ dáng Lã Vọng buông cần xem diễn, làm đối thủ của cậu, quá không thú vị."
"Tôi coi như là cậu đang khen tôi."
"Được rồi, cúp máy đây, nếu Chu Dĩ Hành có hành động gì tiếp theo, cậu nhớ phải nói cho tôi, tôi muốn xem thằng ngu này đang nghĩ cái gì."
"Được thôi." "Cúp." Vệ Lam nói xong, cúp máy.
- ----------- truyenfull là cđ nl mong manh----------
Yến Thanh Trì mở cửa, ngồi vào ghế điều khiển.
Kỳ Kỳ thấy lâu như vậy y mới vào, nên hỏi, "Ba ba, sao nãy giờ ba mới vào a?"
"Ba ba có điện thoại, nói chuyện với chú kia vài câu nên lâu. Kỳ Kỳ chờ đến nóng nảy rồi sao?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Kỳ Kỳ không nóng nảy, nhưng bên ngoài lạnh, ba ba lại không vào, Kỳ Kỳ muốn để ba ba vào."
Yến Thanh Trì quay đầu lại, nhéo nhéo mũi bé, "Thật là tiểu bảo bối của ba ba, quá tri kỷ rồi."
Kỳ Kỳ bị y nhéo cười ha ha ha, đôi mắt cong thành mặt trăng nhỏ nhìn y.
Yến Thanh Trì thấy bé còn nguyên vẹn ở trước mặt mình, không bị thương, cũng không có bóng ma tâm lý gì, không hiểu sao lại vui mừng, xoa xoa tóc bé, "Đi thôi, chúng ta về nhà thôi."
Giang Mặc Thần mới họp xong, đã được WeChat của Trương Tiêu: Tẩu tử tới chỗ tôi kiểm tra xong rồi, hết thảy đều bình thường, không cần lo lắng.
Giang Mặc Thần hơi nghi hoặc, không phải đã sắp xếp kiểm tra thai kì ba ngày sau sao? Đã nói đến lúc đó cùng đi, sao hôm nay Yến Thanh Trì tự đi một mình rồi.
Hắn vội vàng gọi cho Yến Thanh Trì, "Em đi khám thai?"
"Ừ." Yến Thanh Trì vừa lái xe, vừa trả lời hắn.
"Sao đột nhiên lại đi ngay lúc này? Cơ thể không thoải mái sao?"
"Xảy ra chút chuyện, em sợ bảo bảo có chuyện gì, nên tới khám liền."
Giang Mặc Thần nghe vậy, lại khẩn trương lên, "Xảy ra chuyện gì?"
"Bây giờ em đang lái xe, chuyện này nói ra thì rất dài, chờ anh về rồi nói sau, em cúp máy a."
Giang Mặc Thần nghe di động truyền đến âm thanh "tút tút", lập tức dọn đồ về nhà.
"Cậu đi đâu đấy, lát nữa cậu còn có hẹn ăn cơm với mọi người mà?" Võ Nguyên đang chuẩn bị nói chuyện mình chuẩn bị ký một ngôi sao mới mới 16 tuổi, đã thấy hắn bộ dáng vội vã trốn đi, vội vàng kéo hắn lại.
"Tôi không ăn, anh giải thích với mọi người một chút, nói nhà tôi có chuyện, tôi về nhà trước."
"Chuyện gì như vậy......" Hai chữ "quan trọng" còn chưa ra khỏi miệng, Giang Mặc Thần đã đi mất. Võ Nguyên nhìn bóng dáng của hắn, xì, chắc là có liên quan đến vị trong nhà kia. Võ Nguyên thở dài, không khỏi thâm khen, Yến Thanh Trì không nói tiếng nào an an tĩnh tĩnh, vậy mà có chút tài năng, lúc này kết hôn mới được bao lâu, đã dạy dỗ Giang Mặc Thần đến dễ bảo.
Mà Yến Thanh Trì đang bị Võ Nguyên nhớ thương, lúc này đang ôm đồ đi tính tiền với Kỳ Kỳ. Trên đường về nhà, bọn họ đi ngang một siêu thị nhỏ, vì thế Yến Thanh Trì ngừng xe, mua chút đồ mình cần, còn thuận tiện mua thêm hai món đồ chơi nhỏ cho Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ ôm đồ ăn vặt của mình, hỏi y, "Lần này không có người xấu tới đoạt nữa ạ?"
"Không có đâu, người xấu đã bị ba ba bắt đi hết rồi."
"Dạ," Vẻ mặt Kỳ Kỳ sùng bái nhìn y, "Dù bọn họ đến nữa Kỳ Kỳ cũng không sợ, ba ba lợi hại như vậy, nhất định sẽ đánh bọn họ chạy lần nữa."