Thẩm Trường Trạch rốt cuộc vẫn không phải người dễ bị lừa, không bao lâu đã tới cửa hưng sư vấn tội.
Lúc đó Cố Tuệ đang thương lượng công việc lễ tết cùng Chu Thục Phi —— Thường Nhạc huyện chúa gây ra chuyện lớn như vậy, Thái Hậu nào còn dám để nàng tiếp tục quản lý lục cung, cho nên căn bệnh của Chu Thục Phi cũng khôi phục rất nhanh.
Đơn giản thi lễ xong, Chu Thục Phi liền mang theo đám phó tì nhóm biết điều lui ra. Nàng đương nhiên nhìn ra hoàng đế không vui, nhưng nàng và Cố Tuệ cũng chỉ là đồng nghiệp, không đáng để lưu lại chắn thương, đỡ phải cửa thành bốc cháy vạ lây đến cá trong ao.
Cố Tuệ đã chuẩn bị tốt sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm, dù sao chủ ý này vốn dĩ do nàng nghĩ ra, nàng không nhận thì ai nhận? Huống hồ cho dù kết quả là thế nào, nàng đều có thể thừa nhận.
Cố Tuệ hít sâu một hơi, "Bệ hạ muốn hỏi cái gì thì nhanh hỏi đi."
Thẩm Trường Trạch nhẹ liếc nàng một cái, "Nghe Phúc Lộc nói đêm đó nàng đã thay tất cả ngọn nến trong Dưỡng Tâm Điện, thật có chuyện này sao?"
Biết ngay vị béo công công này không đáng tin mà, thành thạo bán nàng như thế, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phúc Lộc và hoàng đế mới là người một nhà, còn nàng mới chính là kẻ tới sau.
Cố Tuệ trầm tĩnh nói: "Đúng vậy, đều là việc làm của một mình thần thiếp."
"Giả thần giả quỷ, còn dụ dỗ trẫm uống bí dược, hoàng quý phi, trong mắt nàng, trẫm là trẻ con có thể đùa bỡn vỗ tay sao?" Thẩm Trường Trạch đỏ mắt, dường như có một loại phẫn nộ khác thường.
Cố Tuệ lại không thấy gì kỳ lạ, dù việc nàng làm là vì cứu người, nhưng rốt cuộc vẫn là mạo phạm quyền uy thiên tử, nếu hoàng đế còn có thể tâm bình khí hòa mới là không bình thường —— huống hồ, có thể có một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, ai biết lần tới nàng có hoài ý đồ ác độc gì hay không?
Cố Tuệ trầm mặc cúi người, uốn gối thi lễ, "Thần thiếp tội nghiệp ngập trời, không xứng ở lại lục cung, thiếp cam chịu bệ hạ trách phạt."
Bởi vì bụng đã hơi to, lúc khom lưng vô cùng vất vả —— quả nhiên thai phụ khó làm, hiện tại nàng mới biết mấy lời đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ không sai chút nào.
Thẩm Trường Trạch trông vẫn chưa nguôi giận, nhưng cuối cùng vẫn vác cái mặt mốc đến nâng nàng lên, "Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần nha môn làm gì? Được rồi, mục đích trẫm tới đây không phải để xem nàng nhận sai, nàng cũng không cần phải làm bộ làm tịch."
Cố Tuệ:...... Nàng rõ ràng vô cùng chân thành muốn tiếp thu xử phạt mà, sao nghe ý tứ hoàng đế tựa như chuyện lớn hoá nhỏ vậy?
Như vậy cũng chỉ có trông cậy vào Thường Nhạc —— hai người vốn chính là châu chấu một thuyền, có phúc cùng hưởng có nạn tự chịu, nếu biết hoàng đế bởi vậy mà nổi trận lôi đình, Thường Nhạc nào không đem tội đẩy lên người nàng chứ?
Cố Tuệ trên mặt tích cóp thành một chữ 囧, "Trước khi bệ hạ tới đây, có gặp qua Thường Nhạc huyện chúa không?" Thẩm vấn phạm nhân đương nhiên phải đi từng bước, nàng làm hoàng quý phi thân phận tôn quý, dù sao cũng phải có bằng chứng mới định tội được.
Nào biết hoàng đế nói ra một lời kinh người, "Trẫm mới vừa ban thánh chỉ tứ hôn, chắc là giờ phút này nàng đã đến cửa phủ Minh Quận Vương rồi."
Cố Tuệ:???
Đột nhiên cảm thấy mọi chuyện phát triển quá nhanh rồi, hoàng đế vừa mới từ thanh tỉnh sau nỗi đau tang muội, đảo mắt đã đem một người lớn lên giống y như muội muội nhà mình tống cổ ra ngoài thật xa, tim người này làm bằng đá à?
Thẩm Trường Trạch không để ý tới vẻ kinh ngạc của nàng, chỉ quen thuộc đi đến ghế thái sư ngồi xuống, "Có trà không? Trẫm khát."
Cố Tuệ chạy nhanh rót một ly hồng trà cho hắn, vì dạo này thời tiết khô ráo rét lạnh hơn, nàng lại có thai, uống men trà đương nhiên càng thích hợp.
Nhưng đối với loại người học đòi văn vẻ như hoàng đế mà nói, chưa chắc đã vừa miệng.
May mà tâm tư hoàng đế cũng không ở đây, chỉ cầm ly, hơi hơi xuất thần, "Kỳ thật, trẫm sớm nên nhìn ra đêm đó không đúng. Nếu như Thường Nhạc dưới suối vàng có biết, vì sao mấy năm nay lại không tới gặp trẫm, cũng chưa từng nhập mộng, thế mà khi người giả mạo mình tiến cung lại vội vàng hiển linh, trùng hợp như thế, thật sự khả nghi."
Cố Tuệ lộ vẻ ngượng ngùng, thầm nói người này đúng là khẩu thị tâm phi, ngày đó còn khóc liên miên như Lâm Đại Ngọc kia kìa.
Thẩm Trường Trạch thở dài: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mặc dù biết chỉ là hy vọng xa vời, trẫm cũng tình nguyện đêm đó là sự thật, có lẽ, Thường Nhạc có thể hiểu tâm ý trẫm, sẽ trở về nhìn hoàng huynh nàng một cái......"
Cố Tuệ nói: "Nếu đã như thế, sao bệ hạ không dứt khoát lưu lại Thường Nhạc huyện chúa, có nàng ngày ngày ở bên cạnh người, cũng có thể lấy làm an ủi."
"Nhưng sau đó trẫm đã nghĩ thông suốt," Thẩm Trường Trạch lắc đầu, lộ vẻ thoải mái, "Người chết đã đi xa, chuyện quá khứ càng không thể quay lại, dù trẫm đã dùng hết tâm lực để vãn hồi, chung quy vẫn là uổng phí, ngược lại sẽ làm những người chân chính quan tâm trẫm đau buồn."
Dứt lời, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Tuệ, "Thí dụ như nàng."
Cố Tuệ:...... Nàng không phải, nàng không có.
Đáng tiếc hoàng đế đã đắm chìm tại vào trong ánh sáng mới, "Nàng bởi vì quan tâm thân thể trẫm, thà rằng mạo phạm cung quy, đắc tội Thái Hậu, cũng muốn liên hợp với hàng giả kia để diễn ra trận này, đảo mắt cả cung, trừ bỏ nàng, còn có ai sẽ hy sinh như thế vì trẫm? Tâm ý của nàng, trẫm vĩnh viễn không quên."
Cố Tuệ xem như nhìn ra Thẩm Trường Trạch còn thiếu tình yêu thương hơn nàng, người khác tốt bụng một chút cũng có thể làm hắn lâm vào say mê, cùng là người đơn độc lẻ loi, thôi thì, cứ để hắn giữ lại phần tâm tình này đi —— dù sao nàng còn là người mang thai con hắn.
Tội là trị không được, Cố Tuệ chỉ phải thu hồi thỉnh nguyện, "Bệ hạ đã có thể tha thứ cho thần thiếp, vì sao lại không thể tha thứ cho Thường Nhạc huyện chúa? Nàng cũng là suy nghĩ vì bệ hạ mà thôi."
Nhưng sau khi Thẩm Trường Trạch thanh tỉnh thì chỉ số thông minh đã tăng lên gấp bội, "Ban đầu trẫm bị gương mặt kia mê hoặc, bởi vậy mới dễ dàng bị lừa, nhưng sau lại nghĩ lại, một bé gái mồ côi vô quyền vô thế như nàng, sao có thể đi vào thâm cung, lại sao lọt được vào mắt Thái Hậu, nhất định là có người âm thầm an bài, người này, trừ bỏ lục đệ thì không còn ai khác."
Cũng chỉ có Thẩm Thường Xuyên được Cảnh thái hậu dưỡng dục nhiều năm quen thuộc tướng mạo Trường Nhạc, mới có thể hao tổn tâm cơ vơ vét ra một hàng giả, tiếp cận hòng mưu đoạt giang sơn của hắn.
Thẩm Trường Trạch cười lạnh, "Trẫm đương nhiên sẽ không như vậy để hắn thực hiện dễ dàng như vậy được."
Cũng ít nhiều nhờ sáng kiến bỏ dược vật vào trong ngọn nến của Cố Tuệ, Thẩm Trường Trạch cố ý kêu người bỏ vào sính lễ một cặp nến đỏ kịch độc —— tâm nến là được luyện chế từ đoạn trường thảo, cho dù Thẩm Thường Xuyên có vừa lòng việc hôn nhân này hay không, chỉ cần hắn chịu viên phòng, sẽ chú định không thể chạy thoát.
Nhớ tới vẻ khát khao ngưỡng mộ của Thường Nhạc đối với Minh Quận Vương, Cố Tuệ liền cảm thấy hoàng đế thật đen quá đen, tên Thẩm Thường Xuyên này chắc chắn sẽ cảm thấy Thường Nhạc là thám tử hoàng đế phái tới, gián điệp hai bên, để hai người giết hại lẫn nhau, so với quang minh chính đại ban chết mà nói còn độc ác hơn gấp trăm lần.
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng, ôn nhu nói: "Trẫm phải cho con chúng ta một thiên hạ thái bình, lục đệ cũng vậy, ai cũng thế, đừng hòng mơ tưởng cản trở con đường của nó."
Cố Tuệ nghĩ thầm đứa bé này còn chưa sinh ra đâu, hoàng đế đã ngóng trông lập Thái Tử, bước chân quá lớn không sợ đau trứng à?
Thẩm Trường Trạch thấy nàng lộ vẻ lo lắng, cũng biết bản thân quá nóng vội, liền mỉm cười nói: "Đừng sợ, cho dù thai đầu là công chúa, về sau chúng ta vẫn còn sẽ có con, trẫm đều thích cả."
Nhưng ta không thể theo ngươi đi đến về sau. Cặp mắt u ám của Cố Tuệ nháy chớp một cái, liền cười nói: "Năm nay thần thiếp muốn nhìn pháo hoa, bệ hạ có thể đáp ứng thần thiếp không?"
Ở trong hoàng thành đã lâu, xung quanh đều là tường ngói màu son, bầu trời lam nhạt, trừ những thứ này ra cũng không có nhiều sắc thái khác. Mà lửa khói lại là vật sáng lạn nhất trên đời, ít nhất lúc còn sinh thời, nàng hy vọng nhìn thấy một lần pháo hoa nở rộ.
Yêu cầu đơn giản như vậy, Thẩm Trường Trạch đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn nhéo mũi Cố Tuệ, "Trẫm sẽ thỉnh thợ thủ công tốt nhất làm một trăm rương tới, đến lúc đó lại đến Ngự Hoa Viên phóng, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."