Nữ tử nằm im trên giường, miệng có hơi méo, hốc mắt đỏ ửng đầy vẻ đau xót, sau đó chậm rãi kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt ngập nước: “Nương... Nương...”
Tiêu phu nhận duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù xù của nàng ấy, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng, sâu hơn nữa là vết sẹo dữ tợn nằm ở phía bên trái khuôn mặt.
Tiêu Hoài Nga bị mẫu thân mình nhìn chằm chằm như vậy, cái vết sẹo trên má mà từ trước đến nay nàng ấy không dám chạm vào, lúc này mẫu thân nàng lại chạm vào nó, nước mắt nàng ấy bất giác chảy xuống, trông vô cùng đáng thương.
Trước đây nàng ấy là một con người tùy hứng, tự cho mình là võ công cao cường, đi theo huynh trưởng và tỷ phu xuất chinh, lần đó vốn nên là tứ tỷ đi, chỉ trùng hợp là tứ tỷ lại đang mang thai, nàng ấy lập tức thay thế tứ tỷ, trở thành người xuất chinh, ai ngờ rằng nhị ca và hai vị tỷ phu gặp chuyện không may, tứ tỷ phu mang nửa mạng còn lại về truyền tin, nói rằng quân cơ bọn họ đã bị tiết lộ, trúng mai phục của quân địch.
Trong cơn tức giận, nàng ấy trực tiếp mang binh đến đó, muốn báo thù cho người nhà, nhưng chờ đến khi thực sự ra chiến trường rồi, nàng ấy mới biết được, tuy nàng ấy có thể đánh bại những tên phế vật ở kinh đô dễ như trở bàn tay, nhưng khi thật sự đối mặt với sinh tử và c.h.é.m giế.t rồi, nàng ấy cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.
Anan
Có thể lui về lành lặn đã là may mắn lắm rồi.
Cuối cùng nàng ấy lựa chọn mang di thể của huynh trưởng và tỷ phu trở về thỉnh tội.
Trong trận chiến đó, Tiêu gia chế.t ba người, đại thương nguyên khí, còn bởi vì chiến bại mà bị hoàng đế trách phạt, Tiêu gia lâm vào tình cảnh khốc liệt xưa nay chưa từng có.
Tiêu gia đánh nhiều trận thắng nhưng lại không thắng nổi một lần bại này, đặc biệt là trong nhà, ngoại trừ đệ đệ tuổi còn nhỏ, không còn ai có thể gánh vác được trách nhiệm này.
Những người đã từng bất mãn với nàng có vẻ như lại còn xuất hiện nhiều hơn trong đời nàng ấy, cười nhạo nàng, chế giễu nàng, Tiêu Hoài Nga đều hận đến nỗi không thể khiến cho bọn họ quỳ xuống mà van xin.
Nhưng nàng ấy biết lúc này Tiêu gia lại chịu không nổi mưa gió, để làm cho mình bình tĩnh lại, nàng ấy chọn tiến vào đạo quán, ngày ngày đối mặt với Tam Thanh Đạo Tổ, đối với kinh thư, ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho phụ thân, ca ca và nhóm tỷ phu.
Thật ra nói nàng ấy trốn tránh những lời đàm tiếu đó cũng không sai, nhưng không phải nàng ấy sợ bản thân mình không chịu nổi mà phát điên, mà nàng sợ mình không kìm nén được khiến người nhà mình cũng điên theo nàng.
Nàng ấy để ý dung mạo, nhưng cũng không đến mức vì thế mà chạy trối chế.t tránh né 5 năm trời.
“Đừng sợ, là nương không tốt, lúc trước đã không quản nổi cái nhà này.” Tiêu phu nhân khàn giọng nói: “Con yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ vẫn giống như trước đây, ai dám nói con một câu, con lập tức đánh cho nó một trận, đệ đệ con có tiền đồ, không cần phải sợ bọn họ!"
Tiêu Hoài Nga lắc đầu, mấy năm nay nàng ấy tu thân dưỡng tính cũng không có nói dối, sao có thể vẫn còn xúc động háo thắng như khi còn niên thiếu được? Nhưng không hiểu sao sau khi nghe mấy lời này, nàng ấy lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, mím môi nhưng vẫn không kìm được mà nhào vào lòng n.g.ự.c mẫu thân, khóc nức nở: “Oa oa oa....”
Hai mẹ con đã khóc rất nhiều, nỗi uất ức trong lòng cũng vơi đi nhiều.
Chỉ là Tiêu Hoài Nga vẫn không thể thản nhiên đi ra ngoài, chỉ lẳng lặng ở trong viện, ngược lại bởi vậy mà làm người nào đó có lòng mà lại không tìm thấy nơi xuống tay, chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định ban đầu.
Yến Thu Xuân lúc ấy đi đưa đồ ăn, vốn dĩ định uyển chuyển nhắc nhở Tiêu Hoài Nga một chút, nhưng sau khi phát hiện Tiêu Hoài Nga về đến nhà còn không chịu tháo khăn che mặt xuống, nàng đã biết được một điều, chuyện xưa trong thoại bản đó sẽ không xảy ra.
Thời đại này không có điện thoại di động và internet, người của Hoài Vương bên kia không có khả năng thông qua bất kì phương pháp nào khác để chạy đến hậu viện Tiêu gia đụng phải Tiêu Hoài Nga, ở phương diện quản giáo của Tiêu gia thì lại cực kỳ nghiêm khắc, cho nên nàng cũng tạm thời bỏ qua chuyện này, nếu không nàng cũng không thể giải thích vì sao mình lại suy đoán như vậy.
Hai ngày tiếp theo, mỗi ngày Yến Thu Xuân đều sẽ nấu một bát canh và gửi đến, có canh xương, rong sụn và canh hạt sen chuyên dùng để dưỡng nhan, đến ngày thứ ba, Cổ quản sự phái người lại đây nói với nàng rằng mọi chuyện trong thôn trang đã được sắp xếp ổn thoả.
Mà mấy tháng nay nàng cũng không nhàn rỗi, sau khi ổn định ở phố mỹ thực xong, nàng liền bắt đầu xuống tay lo liệu cho thôn trang của mình.