Đáy lòng Tô Kỷ Đông bỗng dưng chìm xuống, dường như những suy đoán trong khoảng thời gian này đã được kiểm chứng hơn phân nửa.
Bầu không khí trong phút chốc lặng thinh, sau khi Tô Trì trả lời ông xong thì không mở miệng nữa.
Trong lúc nhất thời, khung cảnh như ngưng đọng lại, chỉ có tiếng hít thở chầm chậm vang lên trong khoảng cách mấy mét.
Lồng nguc Tô Kỷ Đông chập trùng hai lần, tầm mắt đối đầu trực diện với con trai lớn nhất của mình, trong sắc bén ẩn chứa dò xét, “Con có biết mình đang nói gì không.”
Tô Trì ngước mắt nhìn sang, trên mặt không có chút gì là hoảng loạn khi ngả bài.
Ánh mắt của Tô Kỷ Đông ngưng trên mặt hắn hai giây, mang theo thẳng thẳn chọc thủng lớp cửa giấy cuối cùng, “Có phải con thích…”
Tô Trì lên tiếng nhắc nhở, “Cha, cha nói chỉ hỏi một câu.”
Tô Kỷ Đông đột nhiên không trở tay bị ngắt lời, “…”
Bầu không khí như mưa núi sắp đến đột nhiên tiêu tan.
Trải qua mấy năm sống cuộc sống dưỡng lão nhàn nhã, nên hiệu quả cố giả vờ uy nghiêm không được tốt lắm, có chút gì đó xấu hổ.
Tô Kỷ Đông nỗ lực kéo tôn nghiêm, “Vậy thì cha hỏi thêm một câu.”
Tô Trì ung dung, “Không có nghiệp vụ đấy.”
“Tôi là cha anh!” Tô Kỷ Đông tức giận đến mức muốn cầm túm khăn giấy trên bàn ném hắn, “Tại sao tôi muốn hỏi thêm một câu thôi mà không được!”
Tô Trì nhìn Tô Kỷ Đông, trong ánh mắt có mấy phần bao dung của một người con hiếu thảo.
Tô Kỷ Đông nghẹn họng, đang tính tiếp tục thảo luận vấn đề “mình phải được nhận đãi ngộ đặc biệt”, thì đột nhiên phát hiện ra:
Không đúng, bây giờ hai người đang lạc đề hoàn toàn!
Trọng điểm không phải là có thể hỏi thêm hay không, mà là thằng con lớn nhất của ông ủn mất đứa con nhỏ nhất của ông rồi!
Tô Kỷ Đông chỉnh đốn lại phong thái nghiêm túc, lông mày dựng đứng lên lạnh lùng nói, “Thằng hai, con có biết mình đang làm gì không? Thân phận của Tiểu Ý là gì, con có nghĩ tới việc người khác sẽ xem quan hệ của hai đứa là gì không hả!”
Tô Trì nói, “Dựa gần hưởng lộc, tình yêu hào môn.”
Tô Kỷ Đông, “…”
Tô Kỷ Đông, “Cha không có kêu con nhắc lại tag.”
Hai vấn đề liên tiếp bị dẫn sang một hướng đi kỳ cục, Tô Kỷ Đông lặng đi một hồi, không còn giữ gìn hình tượng gia trưởng trong nhà hào môn gì nữa.
Ông nói thẳng, “Cha biết hai đứa con không để ý nhận xét của người ngoài, vậy thì người trong nhà mình thì sao? Chúng ta phải tiếp nhận việc hai người thân của mình phát triển một mối quan hệ vượt qua tình thân như thế nào đây?”
Tô Trì mím chặt môi, sau đó mở miệng, “Vậy thì cha muốn bọn con phải làm thế nào, tách ra sao?”
Tô Kỷ Đông bỗng chốc bị hỏi ngược lại. Những lời mà ông nói đó chỉ là do cảm xúc tác động, còn chuyện sau đó nên xử lý mối quan hệ của hai đứa con trai mình như thế nào, ông cũng chưa từng nghĩ đến.
Chia rẽ tụi nó? Thế thì vừa vô tình vừa tàn nhẫn, hơn nữa chia rẽ rồi thì cả nhà còn có thể tiếp tục chung sống dưới một mái nhà nữa sao?
Đèn thủy tinh trên đỉnh đầu phản chiếu tia sáng ôn hòa sáng rực, trong phòng khách vẫn còn sót lại bầu không khí vui mừng của mười lăm phút trước. Những lời nói quá mức cay nghiệt đó, Tô Kỷ Đông không nói ra được.
Ông chần chờ một hai, cuối cùng chỉ nói ra được một câu, “Dù sao… thì cha và mẹ con đều đã có tuổi, chịu không nổi k1ch thích như thế.”
“Nhưng mà bây giờ cha có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với con, chứng minh rằng cha cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận.”
Tô Kỷ Đông không biết là cọng tóc cọng lông nào của mình thể hiện sự hòa nhã bình tĩnh.
“Đó là tố chất tâm lý của cha, nếu như đổi lại là mẹ con, thì bà ấy đột ngột biết được hai đứa yêu nhau, lỡ đâu khí hỏa công tâm thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này sớm hay muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết, là con có lỗi với cha mẹ.” Tô Trì dừng vài giây, lại nói, “Chỗ của mẹ… cha thăm dò ý kiến trước, để mẹ có chuẩn bị tâm lý.”
Tô Kỷ Đông cũng bắt đầu sầu lo về năng lực chịu đựng của bà xã mình, “Đúng, không thể đến quá đột ngột được, tránh cho bà ấy không chịu nổi.”
“Nếu như bất cẩn mẹ biết sớm.” Tô Trì nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó có lẽ tụi con nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể nhờ cha khuyên nhủ mẹ.”
Tô Kỷ Đông nhìn ông con cả nhà mình, trên khuôn mặt anh tuấn vơi đi đôi chút cứng cỏi, là vẻ mặt tìm kiếm sự giúp đỡ từ người cha hiếm khi được thấy.
Hoặc chăng là người đã có tuổi dễ nhẹ dã, Tô Kỷ Đông hơi có phần không từ chối được. Ông nặng nề hừm một tiếng, “Không khuyên nhủ thì còn làm gì được, tưới đầu vào lửa cho bà ấy à?”
Trong phòng khách im lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nói thong thả của Tô Trì, “Cảm ơn cha.”
“Cám ơn cái gì, tôi chưa bảo đồng ý đâu nhé!” Tô Kỷ Đông đẩy cái mâm trên bàn trà một cái, xoay người rời khỏi, “Còn lại con làm đi.”
Bóng lưng của ông biến mất ở đầu cầu thang, Tô Trì như hơi cười khẽ, cúi đầu dọn bàn.
Hôm sau lúc Tô Hồi Ý thức dậy, ngóng ra ban công mấy lần, không thấy Tô Trì.
Cậu rửa mặt xong rồi tự động chuyển phát mình sang, đứng ngoài ban công nhìn vào bên trong mới phát hiện trong phòng ngủ không có ai.
“Anh hai anh hai?”
Không nghe tiếng đáp lại trong phòng, xem ra đã đi thật rồi.
Tô Hồi Ý ôm ưu thương lắc lư về phòng ngủ của mình… chẳng lẽ hôm quá đút anh hai mình ăn no quá, thấy ngấy rồi sao?
Cậu đi xuyên qua phòng ngủ đi thẳng đến cửa, d3 xuống chốt cái cạch. Cửa phòng ngủ mở ra, hé lộ bóng người kiên cường đang đứng bên ngoài.
Tô Trì nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn cậu, “Dậy rồi?”
“Anh hai!” Tô Hồi Ý có một chút ngạc nhiên vui vẻ, “Sao anh ở đây?”
“Chờ em xuống lầu.” Tô Trì nói, “Không thì làm gì, làm thần giữ cửa à?”
Tô Hồi Ý kinh ngạc, “Anh cứ quang minh chính đại đứng đây như thế!” Thẳng đứng như là một cái cọc ngắm vậy, người trong nhà vừa nhìn là thấy ngay.
“Không sao cả.” Tô Trì dứt khoát xách ai kia xuống dưới.
Xuống đến phòng ăn rồi, Tô Kỷ Đông ngồi vị trí chủ nhà. Vu Hâm Nghiên lên tiếng hỏi thăm hai người, “Anh hai và Tiểu Ý xuống rồi đó à?”
Tô Hồi Ý chào một tiếng, “Chào buổi sáng papa mama~”
Mí mắt Tô Kỷ Đông vén lên, “ừm” một tiếng mơ hồ không rõ, điệu bộ bà mẹ chồng độc ác phiên bản nam.
Vu Hâm Nghiên nghiêng đầu nhìn ông chồng không giống ngày xưa của mình, “Anh chưa tỉnh ngủ à, sao mới sáng sớm thôi mà đã mồm miệng không rõ?”
Tô Kỷ Đông, “…”
Tô Hồi Ý tâm lý giải thích hộ, “Cái này là năm mới ảnh mới.”
Tô Kỷ Đồng có phần không gánh nổi vai bà mẹ chồng độc ác nữa rồi, ông hai ba ngụm qua loa ăn xong bữa sáng rồi bối rối đứng dậy bước ra ngoài phòng ăn.
Cải thìa nhà mình ngoan như thế, sao cứ cố tình sáp vào với cải thảo trong nhà vậy chứ! Đúng là làm người ta sầu.
…
Tô gia dự định ngày kia rời khỏi Điền Nam, nên ăn sáng xong, Tô Hồi Ý lên lầu chuẩn bị thu xếp một vài thứ.
Cậu đóng cửa phòng ngủ, đang đứng trong phòng suy tính xem nên vắt kiệt hiệu suất lao động của chiếc vali hữu hạn đến mức cao nhất như thế nào, thì cửa ban công rầm một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tô Trì bước vào, nhìn chiếc vali đã bị cậu lấp một nửa lặng đi trong thoáng chốc, “Em chuẩn bị trưa nay ăn cơm xong là đi ngay à?”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng đè vali xuống, hòng muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại trên mặt thị giác, “Tính gói những thứ hai ngày nay không dùng trước.”
Một bàn tay xách con búp bê trên đầu giường lên, Tô Trì than thở, “Quả nhiên nó vẫn chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.”
Tô Hồi Ý sáp đến, “Chứng minh em chung thủy~”
Tô Trì nhìn cậu vài giây, tiếp đó bỏ con búp bê qua cúi đầu cắn vào môi cậu hôn một cái.
Hàm răng ngậm lấy thịt mềm, trong cảm giác hơi đau mang theo tê dại, Tô Hồi Ý khẽ rên một tiếng giơ cánh tay lên phối hợp tiến đến nghênh đón.
Cậu mơ hồ nói, “Ưm… anh hai, anh cũng… năm mới cách ăn mới sao?”
Tô Trì ôm eo cậu, nửa khép mắt tỉ mỉ miêu tả, “Đây là cách mà anh định giải tỏa từ sớm.”
…
Sau mười mấy phút hai người ngưng dính nhau.
Tô Trì cúi người giúp sắp xếp hành lý lại một chút rồi đẩy ra cạnh cửa, Tô Hồi Ý ngồi bên mép giường thẩm thấu lại cách ăn mới, “Anh hai, có thể nào em bị anh gặm mọc ra dấu răng luôn không?”
Răng anh hai mình đều như vậy, chẳng trách có thể thiệt chiến quần Nho (1).
“Có thể.” Trì chân dài bước vài bước đã đến, giơ tay định ấn lên môi cậu.
Tô Hồi Ý bỗng nhiên véo cái cất môi vào, “Anh xếp vali chưa rửa tay.”
Tô Trì, “…”
Hắn không ép, rút tay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Hồi Ý. Dời tầm mắt xuống, người bên cạnh mình có khuôn mặt trong sáng dịu dàng, hắn hoàn toàn có thể che chở người này dưới đôi cánh của mình, không để gặp bất cứ gió táp mưa sa nào.
Song, hắn lại nhớ lại trước đây rất sớm, mình đứng trên con đường bằng kính, khoảnh khắc Tô Hồi Ý không một chút chùn chân nhào đến —— ngay lúc ấy hắn đã biết Tô Hồi Ý không phải là một con người mềm yếu.
“Anh hai, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Gương mặt đó vèo cái tiến vào trong tầm mắt của hắn.
Tô Trì cụp mắt nhìn cậu, ngừng một chút rồi nói, “Có chuyện này anh muốn nói cho em biết, nhưng có thể sẽ làm em cảm thấy áp lực, em có muốn nghe không?”
Tô Hồi Ý rút mình ra khỏi bầu không khí ngọt ngào vừa rồi, sốt sắng quan sát hắn, “Chuyện gì ạ?”
“Chuyện có liên quan đến em. Em muốn nghe anh sẽ nói cho em biết, nếu như không muốn nghe, thì một mình anh cũng có thể giải quyết được.” Ánh mắt Tô Trì không dời, “Em có quyền được biết, anh chỉ trao quyền lựa chọn vào trong tay em mà thôi.”
Khoảng cách giữa đôi bên rất gần, Tô Hồi Ý có thể từ cảm nhận được sự bộc trực thẳng thắn từ trong ánh mắt của người trước mắt.
Lời nói đó hoàn toàn không có bất cứ ý tứ gì như là muốn thử thách cậu, đúng như lời Tô Trì nói: Không cần biết cậu chọn gì, hắn đều không có dị nghị.
“Em muốn biết.” Tô Hồi Ý nói.
Nếu như là chuyện có áp lực, vậy thì cả hai cùng gánh chịu mới là tốt nhất.
Tô Trì siết chặt ngón tay của cậu, bụng ngón tay vuốt nhẹ hai cái động viên.
Tô Hồi Ý giữ mình bình tĩnh, “Anh hai, anh nói đi.” Cậu đã chuẩn bị tâm lý, “Là nhà mình sắp phá sản, hay là anh không được?”
Tô Trì, “…”
Bàn tay đang nắm tay cậu đột ngột siết mạnh! Một ánh mắt nguy hiểm áp sát đến, “Không được?”
Tô Hồi Ý thoắt cái giật mình, “Được, rất được.”
Sức nắm trên tay lỏng ra. Có chủ đề nghiêm trọng như thế dẫn trước rồi, nên câu nói kế tiếp của Tô Trì bình thản như là đang bàn về thời tiết, “Cha đã biết quan hệ của chúng ta rồi.”
…trong phòng ngủ đột nhiên chìm vào khoảng lặng dài đến tận mấy phút.
Một lúc sau, có ngọn gió từ ngoài ban công thổi vào trong, đầu óc cứng ngắc của Tô Hồi Ý lỏng lẻo ra vài lần.
Cậu véo cái quay đầu, ánh mắt chấn động, “Papa pa… cha biết rồi!?”
Tô Trì kéo tay cậu, “Đừng căng thẳng quá, không phải vấn đề lớn.”
“Sao mà không lớn chứ?” Chùm tóc ngố của Tô Hồi Ý sắp gấp đến mức rụng xuống một cọng, nhưng nhờ có Tô Trì vớt được giữa chừng cắm trở lại cho, “Anh hai, chúng ta thật sự sắp bị lưu đày đến tháp Ninh Cổ rồi!”
Thậm chí trong đầu cậu còn hiện ra hình ảnh mình và Tô Trì cùng mặc áo tù, tay bị còng gông cùm, ngồi trên chiếc xe bò lăn bánh trên con đường cổ lung la lung lay đi về hướng tà dương trời chiều…
“Tô Hồi Ý.” Giọng nói của Tô Trì kéo ai kia trở về hiện thực, hắn hơi cau mày, “Em đang nghĩ gì vậy? Hình như anh nhìn thấy được cả cuộc đời mình như đèn kéo quân (2) trong mắt em.”
Tô Hồi Ý chậm rãi chớp mắt, tắt máy chiếu, chỉ để khung cảnh thê lương đó cho bản thân thẩm định.
“Không phải anh đã từng nói, giao cho anh.” Giọng nói của Tô Trì thoạt nghe bình tĩnh trầm ổn.
Tô Hồi Ý he hé mở khóe mắt mình nhìn hắn, “Anh hai, anh có cách nào thuyết phục papa hả?”
“Không có.”
“…”
Tô Trì đè cậu đang dập dìu không ngừng, “Mặc dù anh không có cách thuyết phục cha, nhưng trước lúc đó cha sẽ nghĩ cách để khuyên mẹ.”
Tô Hồi Ý mơ hồ nắm bắt được một chút lề lối, cậu ló quả đầu ham học của mình, “Là sao ạ?”
Tô Trì giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, cứ như là một nhà truyền đạo sâu hiểm khó lường, “Muốn thuyết phục được người khác, thì phải thuyết phục được mình trước, hiểu chưa?”
Cái não cá vàng của Tô Hồi Ý tạm thời đăng xuất, “Dạ…”
Mạch não của cậu khúc chiết quá mức, Tô Trì thấy cậu vẫn còn lạc lối trong đường về não của mình, bèn tâm lý đứng dậy trở về phòng của mình, để lại không gian riêng cho cậu một mình thưởng thức.
…
Đến gần trưa, ánh nắng từ ngoài cửa ban công trải đầy dưới sàn nhà, ngày đầu tiên của năm mới là một ngày nắng vàng ấm áp rực rỡ.
Tia nắng sáng ngời từ sàn nhà leo đến mép giường, soi sáng khuôn mặt hồ đồ của Tô Hồi Ý.
Trong chớp mắt, có một tia sáng lóe qua trong đầu cậu ——
Tô Hồi Ý trợn to mắt: Đậu má, anh hai thế mà gài hàng cả cha ruột mình!
Chẳng những làm cho người ta nhảy vào kế hoạch của mình, còn còn mượn tay Tô Kỷ Đông nước ấm đun sôi Vu Hâm Nghiên?