Chân trời đã hoàn toàn tối đen, thế nhưng lại phảng phất xuất hiện một điểm sáng, càng ngày càng sáng.
Thẩm Thanh Nhất cười, chỉ là khi nhìn thấy người đứng tại bên ngoài nhà tranh của nàng, trên mặt tươi cười bỗng chốc thu lại.
Nghe đến âm thanh động tĩnh, Phong Lạc vẫn không quay đầu.
Thẩm Thanh Nhất đứng ở xa xa nhìn lại.
Thiếu niên mặc một bộ y phục của đệ tử ngoại môn, ba nghìn tóc đen bay lên trong gió, dáng người thẳng tắp như trúc.
Thật lâu không có âm thanh, Phong Lạc mới quay đầu lại.
Không thể không nói, chính là chỉ có mỗi khuôn mặt này Phong Lạc cũng đủ vốn làm nam phụ.
Dung nhan tuấn tú, mày kiếm hiên ngang, mắt sáng lóe lên, ôn nhuận như ngọc.
Mặc dù còn niên thiếu, chưa mất đi sự non nớt trên thân, thế nhưng cũng không khó coi ra tương lai bất phàm.
Đây chính là nam phụ số một trong tiểu thuyết, Phong Lạc!
Một cái bên ngoài ôn nhu, dịu dàng như ngọc, bên trong lại là người cố chấp không thôi!
Phong Lạc tư chất cũng không coi là tốt, chỉ có thể nói thuộc hạng trung trung nhưng mà hắn rất cố gắng.
Ông trời thương người cần cù, hắn cố gắng cũng may mắn được đền đáp.
Lấy tư chất là tam linh căn, từng bước một tiến tới, cuối cùng trở thành Đại sư huynh trong thế hệ này của Trạch Địa Tông.
Hắn đời này tiếc nuối duy nhất, chính là cuối cùng không có ôm được mỹ nhân về nhà!
Phải nhìn xem nữ nhân mình yêu thích cùng với nam chính thành đôi bích nhân phi thăng tiên giới, hắn chỉ có thể ở một bên yên lặng bảo hộ.
Có thể nói, trong quyển sách này hầu như tất cả nam phụ đều như vậy.
Nguyên chủ mặc dù đối hắn có chấp niệm, nhưng bây giờ Thẩm Thanh Nhất đã xuyên qua, làm chủ thân thể này.
Nàng là Thẩm Thanh Nhất, nàng phải không ngừng cố gắng sống sót! Sống ra một Thẩm Thanh Nhất mới, tốt hơn nguyên chủ!
Phong Lạc thấy Thẩm Thanh Nhất chậm chạp không nói gì, vươn tay.
Bàn tay lặng lẽ mở ra, trong lòng bàn tay yên tĩnh nắm một cái túi.
"Đây là một chút tiền bạc, ngươi cầm lấy."
Thẩm Thanh Nhất lùi lại một bước.
Phong Lạc động tác cứng đờ.
Hắn mấy ngày này vẫn luôn so tài tại tông môn thi đấu, đã thật lâu chưa từng gặp qua tiểu cô nương này.
Lúc trước nhìn thấy nàng, bởi vì có chút thương hại nên ra tay trợ giúp.
Về sau tiểu cô nương này vẫn bám theo hắn, mỗi một lần lịch luyện trở về, nàng đều sẽ đứng xa xa tại ngoài sơn môn, nhìn xem hắn.
Rụt rè, ánh mắt sáng lóng lánh, cũng không dám tới gần.
Đợi khi thi đấu kết thúc, hắn mới nhớ tới đã lâu không gặp đến nàng.
Trước khi thi đấu, nàng từng ấp a ấp úng cùng hắn nói qua là sẽ nhìn trận thi đấu của hắn.
Mấy hôm trước không nhìn thấy nàng, Phong Lạc cũng không chút bất ngờ, bởi vì hắn biết, nàng không vào được ngoại môn, thậm chí là bên ngoài tạp dịch phong còn không thể vào được.
Giờ phút này lần thứ hai nhìn thấy tiểu cô nương kia, hình như cao lớn không ít, thế nhưng lại càng thêm gầy, còn càng thêm đen.
Hắn không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt đơn sơ của nàng.
Phong Lạc biết nếu để cho nàng đồ vật khác hoặc là cho càng nhiều, nàng sợ là cũng không giữ được, chỉ có thể cho một chút phàm nhân ngân lượng, thứ này đối với đệ tử tông môn không có tác dụng gì.
Chỉ là, lần này tiểu cô nương cùng lức trước có chút không giống nhau.
Thẩm Thanh Nhất không có từ trên người Phong Lạc cảm nhận được ác ý.
Bây giờ nàng đã có thể tiến vào thư viện, tương lai cũng có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!
Ngước mặt nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phong Lạc.
"Ta... có bạc không cần... ngươi... cảm ơn."
Nghe đến tiếng nói của Thẩm Thanh Nhất, Phong Lạc hơi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương nói một câu dài như vậy.
Bất quá, nếu nàng không cầm, hắn cũng sẽ không nói gì thêm, đem túi tiền cất lại.
Quay người rời khỏi.
Thẩm Thanh Nhất nhìn xem bóng dáng Phong Lạc rời đi, khẽ thở dài.
Nguyên chủ không hận hắn, chỉ có từng tia từng tia chấp niệm.
Đây là lí do nàng nguyện ý gặp hắn.
Dù sao theo trong sách đến xem, người nam phụ này cũng không có làm việc gì có lỗi với nguyên chủ.
Mà vốn là người nhà của thân thể này đối với nàng cũng là người xa lạ.
Nàng đến từ một thế giới khác đối với những người gọi là người thân kia cũng không có tình cảm gì.
Tất nhiên người ta còn xem nàng như người xa lạ, nàng tự nhiên cũng là như thế.
Nàng chỉ muốn đi con đường của chính mình!
Không có nhìn nhiều, Thẩm Thanh Nhất trở lại nhà gỗ.
Ngày mai còn muốn dậy sớm, đi thư viện.