Quý Vân Tiêu ngốc ra.
Cô hoàn toàn không phản ứng kip.
Thiên Thiên của cô thế nào lại biến thành nữ chính trong sách Lâm Thiên Vi?
Chuyện này cũng không trách Quý Vân Tiêu được, bởi vì nữ chính Lâm Thiên Vi trong sách được miêu tả là người mặt lạnh quyết đoán vô tình tổng tiến công, khác hoàn toàn với Tống Thiên Thiên.
"Đây là đơn ly hôn mà cô đã soạn?" Lâm Thiên Vi không ngồi xuống, chỉ cầm tờ đơn ly hôn kia lên nhàn nhạt quét mắt qua.
Nội dung không có vấn đề gì, hơn nữa Quý Vân Tiêu cũng đã kí xong xuôi.
Bất quá nhìn thấy bút tích như nước chảy mây trôi kia Lâm Thiên Vi vẫn cảm thấy có hơi chút khác thường.
Nàng nhớ mơ hồ là chữ của Quý Vân Tiêu rất khó đọc, nhưng hiện tại chữ viết xinh đẹp tiêu sái lại cực khí khái trên giấy này căn bản không phải một sớm một chiều là tập ra được.
Tuy rằng cảm thấy hoang mang nhưng Lâm Thiên Vi vẫn cầm lấy cây bút đặt trên bàn kia lên.
Quý Vân Tiêu phản ứng lại vội ngăn cản: "Đừng đừng đừng, em khoan đừng kí..."
Lâm Thiên Vi hờ hững nói: "Không phải muốn ly hôn sao?"
Quý Vân Tiêu nắm chặt cổ tay của nàng, rút tờ đơn ly hôn kia về tâm tình phức tạp nói: "Em đợi xíu để chị suy nghĩ chút."
Quý Vân Tiêu nghiêm túc nghĩ lại cốt truyện.
Kiều Hi đưa cho cô quyển tiểu thuyết gọi là «Tình yêu ngọt sủng như mật ong», đại khái kể về ba đoạn tình yêu gút mắt của nữ chính Lâm Thiên Vi.
Đoạn thứ nhất chính là cuộc hôn nhân thất bại cùng vai ác Quý Vân Tiêu.
Thứ hai là đoạn tình yêu say đắm ngược tâm cùng vị thiên kim mà Quý gia ôm sai đi Quý Liễu Liễu.
Cuối cùng đến lần thứ ba, Lâm Thiên Vi mới gặp chân mệnh thiên nữ của nàng, cũng chính là cp chính của truyện, một giáo viên tiểu học mềm mại đáng yêu thiện lương có thể chữa khỏi lòng nàng.
Lâm Thiên Vi trong sách trước kia lạnh nhạt cố chấp không hiểu tình yêu, luôn luôn ăn mặc quần áo đen trắng xám, trên mặt không có nốt ruồi lệ, chỉ uống Americano đá.
Bởi vì nàng thích cảm giác chua xót ở đầu lưỡi.
Lâm Thiên Vi trong sách còn tự tin một tay che trời, là một nữ cường nhân kiên định quả quyết, nhưng Tống Thiên Thiên đều không phải như vậy.
Thiên Thiên của cô rõ ràng cực kì thích ngọt.
"Không cần lãng phí thời gian của tôi." Lâm Thiên Vi không vui nhăn mày.
Quý Vân Tiêu cũng nghiêm túc mà đánh giá lại nữ nhân trước mắt.
Lớn lên giống Thiên Thiên như đúc.
Đem tới cho cô cảm giác cũng giống như đúc.
Chẳng lẽ trực giác cũng có thể sai sao?
Quý Vân Tiêu hơi suy tư, búng tay một cái gọi phục vụ tới kêu một ly Americano đá.
Cô không hoài nghi phán đoán của mình nhưng có chút chi tiết còn cần xác định lại.
Mi đẹp của Lâm Thiên Vi nhăn càng sâu, ngữ khí cũng không còn kiên nhẫn: "Cô rốt cuộc muốn làm gì? Tôi không có thời gian bồi cô uống cà phê."
Quý Vân Tiêu cười ôn nhu: "Chờ thêm một chút được không? Sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của cô."
(*): Bắt đầu từ đây mình sẽ đổi lại xưng hô của QVT (trước là Chị - Em) vì QVT đã biết nữ chính LTV là Tống Thiên Thiên xuyên vào.
Lâm Thiên Vi không nói chuyện.
Chờ sau khi ly Americano được bưng ra, Quý Vân Tiêu duỗi tay đưa qua, nói với nàng: "Cô uống một miếng, tôi sẽ đưa đơn ly hôn cho cô."
Lâm Thiên Vi:???
"Yên tâm, tôi không bỏ thêm gì vào ly cà phê đâu." Quý Vân Tiêu tìm cái ly rỗng đổ một phần ba cà phê vào, làm trò ở trước mặt Lâm Thiên Vi uống một hơi cạn sạch.
"Cô xem, tôi uống hết nè." Quý Vân Tiêu hống nàng nói: "Cô cũng uống một miếng được không?"
Lâm Thiên Vi vốn định từ chối, nhưng Quý Vân Tiêu chống bàn đứng dậy tới gần nàng, hạ thấp thanh âm: "Cầu cô đó."
Bên tai Lâm Thiên Vi nổi lên một trận da gà.
Nàng tức giận lui về phía sau, lấy ly Americano kia qua uống một ngụm.
Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo liền không tự giác mà nhíu lại.
Quý Vân Tiêu nhìn chằm chằm bộ dáng của nàng, một phút một giây đều không rời.
Lâm Thiên Vi đặt ly xuống, thanh âm lạnh rất nhiều: "Được chưa?"
Quý Vân Tiêu cười khẽ lên.
Hiện tại cô có thể xác định, Lâm Thiên Vi trước mặt cũng không thích cà phê đắng.
"Cho tôi thêm mười phút được không?" Quý Vân Tiêu thấy thần sắc Lâm Thiên Vi có chút do dự, liền bước qua bên cạnh nàng, lấy ngón tay thon dài nhéo nhẹ lòng bàn tay nàng, âm điệu câu người: "Tỷ tỷ xinh đẹp, đáp ứng em đi."
Lâm Thiên Vi giống như con mèo dựng lông, nàng trừng lớn đôi mắt, hoảng lọan ném tay Quý Vân Tiêu ra sau đó hít một ngụm khí, lạnh như băng mà cảnh cáo: "Không cần động tay động chân với tôi."
"Được." Quý Vân Tiêu giơ tay lên đầu làm bộ dáng đầu hàng, làm vẻ mặt vô tôi tỏ vẻ: "Thật sự sẽ không tốn nhiều thời gian của cô đâu."
Lâm Thiên Vi trừng mắt với cô không nói lời nào.
"Chờ tôi nhé."
Quý Vân Tiêu nói xong liền đi qua trao đổi với nhân viên một lát, nói dăm ba câu lại chọc cho mấy nhân viên phục vụ kia cười phá lên, sau đó họ đều nhường quầy lại.
Lâm Thiên Vi quay đầu qua xem, phát hiện Quý Vân Tiêu mặc vào tạp dề mà phục vụ kia cởi xuống, sau khi rửa tay sạch sẽ, cô thuần thục mà pha cà phê.
Nhan viên phục vụ còn ở bên cạnh trêu đùa: "Sữa chocolate, sữa bò, sữa tươi đều bỏ vào sao? Hương vị có thể kỳ quái hay không?"
Động tác trên tay Quý Vân Tiêu vẫn không ngừng: "Số lượng vừa phải rất quan trọng, nhiêu đây vẫn chưa đủ."
Cô lại bỏ thêm một chút hương thảo cùng rất nhiều đường, cuối cùng nhanh chóng vẽ một hình thiên nga lượn sóng* bằng kem đánh.
(*): Nó là mấy cái hình Latte art khi mọi người gọi Cappuccino sẽ có á, tui không chuyên mảng này nên cũng không biết phải miêu tả sao.
Mấy nhân viên phục vụ đứng bên cảm thán: "Oa, xem hình vẽ này, cô thật sự có tài đó."
Quý Vân Tiêu nhàn nhã nói: "Đương nhiên rồi, tôi còn có thể lừa các cô sao?"
Lâm Thiên Vi chỉ ở bên cạnh nhìn Quý Vân Tiêu nói chuyện phiếm cùng người khác, nhìn nhìn liền dời mắt đi, ở trong lòng hừ lạnh: Trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quý Vân Tiêu pha cà phê xong liền bưng tới bàn của Lâm Thiên Vi.
Cô làm ra động tác mời, cười nói: "Nếm thử đi."
Lâm Thiên Vi thờ ơ.
Quý Vân Tiêu ngồi xuống, ôn nhu hống nàng: "Nếm thử đi, thật sự rất ngon đó."
Lâm Thiên Vi rũ mi, mắt nhìn thiên nga trắng nổi lơ lửng bên trên ly.
Đôi cánh thật xinh đẹp, như là muốn giương cánh bay đi. Toàn bộ hình ảnh đều lộ ra cảm giác nghệ thuật.
Cái này thật sự là Quý Vân Tiêu làm sao?
"Uống xong ly cà phê này chúng ta liền ly hôn." Quý Vân Tiêu khuyên nàng: "Được không?"
Mặt Lâm Thiên Vi không biểu tình, thần sắc hờ hững nhìn cô một cái, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng nghĩ tới chuyện chơi thủ đoạn cùng tôi."
Vợ của mình sao lại đáng yêu như thế?
Quý Vân Tiêu cố nhịn lắm mới không cười ra.
Rốt cuộc Lâm Thiên Vi vẫn bưng ly cà phê kia lên.
Một tay của nàng cầm ly thổi thổi thiên nga ở trên mặt, uống một ngụm nho nhỏ.
Chẳng qua sau khi nhấp nhẹ một ngụm, đôi mắt của Lâm Thiên Vi nháy mắt sáng lên.
Giống như sao trời phản chiếu trên hồ, giống dải ngân hà rực sáng, trong mắt Lâm Thiên Vi hiện ra vẻ kinh ngạc, nàng nhìn Quý Vân Tiêu không dám tin tưởng, cúi đầu tiếp tục nhấm nháp.
Quý Vân Tiêu lẳng lăng nhìn nàng, ánh mắt ngày càng đen lại.
Lâm Thiên Vi trước mắt, thần thái này của nàng bất quá là bộ dáng mà Quý Vân Tiêu quen thuộc nhất.
Quý Vân Tiêu nghĩ, nữ nhân này rõ ràng vừa đáng yêu vừa mềm mại, sao có thể là đại tổng công lãnh khốc vô tình mà trong sách miêu tả kia?
Căn bản nàng cũng không phải nữ chính, nàng chính là Thiên Thiên của mình.
Lâm Thiên Vi vẫn còn uống cà phê.
Một miếng một miếng lại một miếng...Không bao lâu ly cà phê kia liền thấy đáy.
Sau khi được thoã mãn, thanh âm của Lâm Thiên Vi cũng mềm mại một chút: "Cũng không tệ lắm."
Nàng uống nốt ngụm cuối cùng, không dấu vết mà liếm miệng ly một chút, sau đó liền ôm cánh tay nghiêm trang hỏi: "Công thức là gì?"
Mi mắt Quý Vân Tiêu cong cong, nhẹ giọng nói với nàng: "Tôi sẽ không nói cho cô, bởi vì có nói cũng vô dụng."
Lâm Thiên Vi có chút bực bội: "Vì sao?"
"Bởi vì phải là tôi mới có thể pha ra hương vị này được nha." Quý Vân Tiêu ôn nhu chăm chú nhìn nàng, mê hoặc nói: "Bảo bối, cho em dọn qua ở chung với chị đi. Mỗi ngày em đều có thể vì chị mà pha một ly cà phê như vậy."
Lâm Thiên Vi: "......"
Lâm Thiên Vi phản ứng lại, hận không thể đem ly cà phê ụp lên đầu cô.
Nàng chịu đựng lửa giận, áp xuống nhiệt khí muốn bốc hơi, cảnh cáo lần nữa: "Cô đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, nhanh đem đơn ly hôn ra đây."
Quý Vân Tiêu quả nhiên lấy ra.
Nhưng ở thời điểm Lâm Thiên Vi duỗi tay đi lấy, cánh tay Quý Vân Tiêu nhấc lên né tránh.
Lâm Thiên Vi tức chịu không nổi: "Cô..."
"Tôi hối hận." Quý Vân Tiêu nói, giơ tay xé đơn ly hôn đang cầm, còn làm trò đem mảnh vụ ném vào thùng rác ở trước mặt Lâm Thiên Vi.
Đôi mắt Lâm Thiên Vi trợn tròn: "Cô đang làm cái gì?"
Quý Vân Tiêu trực tiếp thổ lộ: "Tôi yêu cô."
Cô nghiêm túc nói: "Hiện tại cô gọi là Lâm Thiên Vi đúng không? Như vậy, Lâm Thiên Vi, tôi yêu cô, tôi không có khả năng ly hôn với cô. Tôi yêu cô, tôi muốn ở bên cô vĩnh viễn."
Thiên Thiên chính là Thiên Thiên.
Thay đổi tên cũng là Thiên Thiên của cô.
Quý Vân Tiêu xác định điểm này.
Mà Lâm Thiên Vi thì sắp bị cô chọc tức tới hôn mê.
Nàng đứng tại chỗ, sắc mặt biến hóa khó lường, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Cô nằm mơ."
Nói xong liền xoay người rời đi.
"Chờ chút." Quý Vân Tiêu ngăn nàng lại.
Lâm Thiên Vi tức giận: "Tránh ra."
"Có quà muốn tặng cho cô." Quý Vân Tiêu đang nói, người giao cơm hộp liền điđến.
"Pizza của cô đặt đây ạ." Người giao hàng đem hộp đặt trên bàn.
Lâm Thiên Vi xem đến cười lạnh: "Tôi không ăn bữa khuya."
Như thế nào lại có người lấy pizza coi như quà tặng a?
Quý Vân Tiêu cười, ôn nhu nói: "Tôi biết cô không ăn khuya."
Cô nói: "Pizza này là gọi cho mấy cô kia."
Nói, liền đem pizza tới cho các nhân viên phục vụ.
Lâm Thiên Vi:???
Cho nên mình vẫn là tự mình đa tình sao?
Lâm Thiên Vi chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy bao giờ, trên mặt nàng đỏ lên, tức giận rời đi nhưng Quý Vân Tiêu lại giữ tay nàng một lần nữa.
Quý Vân Tiêu giải thích nói: "Đó là để cảm ơn bọn họ, rốt cuộc họ cũng cho tôi mượn quầy để pha cà phê cho cô."
Quý Vân Tiêu lắc nhẹ cổ tay của nàng: "Lễ vật tôi muốn tặng cô còn ở trên đường giao tới."
Đang nói, một người đưa hoa đi vào, Quý Vân Tiêu nhận thúc hoa hồng kiều diễm ướt át kia, quỳ một gối xuống đất nắm tay Lâm Thiên Vi nói: "Vợ ơi, em yêu chị, chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn được không?"
Lâm Thiên Vi sao có thể đồng ý với cô?
Nàng đang nổi nóng, vồ tay qua giật thúc hoa hồng rồi nện lên người Quý Vân Tiêu.
Nàng còn muốn nói vài lời tàn nhẫn, nhưng nhìn đến chiếc tạp dề trên người Quý Vân Tiêu, nàng lại ngứa mắt, cười lạnh nói: "Hình như cô rất thích mặc tạp dề của người khác nhỉ? Còn dám mặc tạp dề của người ta đi thổ lộ với tôi, cô còn biết xấu hổ không?"
Quý Vân Tiêu cười rộ lên.
Cái kiểu ghen này là Thiên Thiên của cô, không thể sai được.
"Thực xin lỗi, tôi sai rồi, có lẽ tôi đã hiểu lầm." Quý Vân Tiêu lập tức xin lỗi.
Quý Vân Tiêu nói, liền đứng dậy cởi tạp dề ra đặt ở một bên.
Cô nâng hoa hồng lên một lần nữa, bước đến bên người Lâm Thiên Vi, nàng nhìn quần chúng vây quanh cảm thấy thẹn không chịu được, lôi kéo Quý Vân Tiêu ngăn cản: "Cô không được quỳ."
Quý Vân Tiêu thuận thế ôm lấy nàng, cùng nàng nói: "Lần này không quỳ, vì tôi muốn ôm ôm cô."
"Vợ, Thiên Vi? Tôi có thể gọi cô vậy không?" Quý Vân Tiêu đặt hoa hồng qua một bên, ôm chặt mỹ nhân xinh đẹp tuyệt diễm, lẩm bẩm nói: "Tôi yêu cô, Thiên Vi, tôi thật sự rất yêu cô."
Chỉ cần là người này là được.
Mặc kệ nàng gọi là Tống Thiên Thiên hay Lâm Thiên Vi.
Quý Vân Tiêu đều yêu nàng.
"Cô buông tay...buông tôi ra..."
Lâm Thiên Vi dẫm lên chân Quý Vân Tiêu làm cô buông tay, đem người đẩy ra tức giận nghiêm nghị nói: 'Tôi không có khả năng cùng cô ở bên nhau, trước nay tôi cũng không thích cô bao giờ."
Ý cười của Quý Vân Tiêu càng đậm.
Quý Vân Tiêu trước kia không phải là cô, vợ của cô không thích không phải thực bình thường sao?
Cho nên Quý Vân Tiêu nói: "Tôi biết."
Quý Vân Tiêu nói không quan hệ.
Quý Vân Tiêu thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: "Có lẽ cô không rõ ràng lắm, nhiều năm như vậy, chuyện tôi muốn làm không bao giờ thất bại."
Cô phóng thấp âm thanh, từng câu từng chữ như tình nhân nỉ non: "Như chuyện tôi thích cô thì nhất định sẽ có được cô."
Quý Vân Tiêu trước mắt này thật xa lạ, còn có một loại cảm giác mà Lâm Thiên Vi nói không rõ, nàng nhìn gương mặt câu dẫn lòng người kia càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía hơn, liền xoay người hoảng loạn rời đi.
Mà lần này thì Quý Vân Tiêu lại không hề đuổi theo.
Thích một người cần thời gian, cách tốt nhất là từ từ mà tới.
Kỳ thật hôm nay cô cũng làm hơi quá đà rồi.
Nhưng Quý Vân Tiêu không khống chế được.
Trong đầu của cô có quá nhiều ý niệm không nhân đạo, muốn khi dễ Thiên Thiên, muốn làm chuyện quá mức với nàng, còn muốn khiến cho từ đầu tới chân nàng, từ ngoài vào trong đều triệt để thuộc về chính mình.
Nguyên bản nàng nên thuộc về mình.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Quý Vân Tiêu nghiền qua cánh hoa hồng trên bàn, ép tới mức da thịt cũng dính chất lỏng màu đỏ của hoa, nhìn qua phi thường mất hồn mất vía.
Quý Vân Tiêu nhắm mắt.
Phải khắc chế lại.
Dù cô rất muốn bắt Lâm Thiên Vi về giam cầm trong lòng ngực hôn môi thật lâu, nhưng cô không thể làm vậy được.
Sẽ dọa Thiên Thiên sợ mất.
Chờ lần sau gặp mặt, cô nhất định sẽ ôn nhu lễ phép mà bảo trì khoảng cách, sau đó....Lại theo đuổi nghiêm túc nỗ lực hơn.
Rốt cuộc Lâm Thiên Vi hiện tại cũng hoàn toàn không nhớ rõ quá khứ đời trước, muốn khiến cho nàng thích mình lần nữa cũng không hề dễ dàng chút nào.
"Tiêu Tiêu, qua đây ăn pizza không?" Mấy nhân viên phục vụ kia kêu cô.
Quý Vân Tiêu xua tay: "Không được, tôi phải trở về, hôm nay cảm ơn mọi người."
"Không có chuyện gì." Một nhân viên trong đó giơ ngón cái cho nàng: "Hôm nay cô quá ngầu."
Một vị phục vụ khác cười nói: "Đúng là quá Tiêu Tiêu hôm nay quá xá ngầu."
Quý Vân Tiêu bật cười: "Thật ra ngày thường tôi ở trước mặt vợ đều là liếm cẩu*, thiếu mỗi cái đuôi nữa là có thể vẫy đuôi trước mặt nàng. Hôm nay khó lắm mới gồng cho ngầu lòi được một chút."
(*): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Vị phục vụ kia bĩu môi: "Bộ dáng, khí chất, diện mạo, điều kiện này của cô còn cần liếm cẩu cho người khác nữa sao?"
Quý Vân Tiêu chớp mắt: "Không có cách nào, liếm nàng làm tôi siêu vui vẻ."
Vài người lại nở nụ cười: "Bất quá vợ của cô xác thật rất đẹp, thời điểm nàng bước vào mà tôi cứ ngỡ thần tiên giáng trần, giống như là đại minh tinh...Đương nhiên là cô cũng không hề kém cỏi nha."
"Cảm ơn đã khen." Qúy Vân Tiêu từ biệt với các nàng: "Thật sự phải đi rồi, có duyên gặp lại."
Sau khi cô bước ra ngoài không bao lâu, Lâm Thiên Vi cũng đang ngồi trên siêu xe của Kiều Hi.
Kiều Hi ngồi ở ghế phụ, vị trí tài xế không ai ngồi nên Lâm Thiên Vi liền kéo cửa xe ra ngồi vào.
"Tài xế đang đi công chuyện, một lát sẽ trở về." Kiều Hi hỏi nàng: "Vi Vi cậu muốn lái xe sao?"
Lâm Thiên Vi xụ mặt không nói câu nào.
Kiều Hi nghiêng đầu qua nhìn nàng: "Vi Vi?"
"A a a a a a a!"
Bỗng nhiên Lâm Thiên Vi chụp tay lái một cách táo bạo mạnh mẽ.
Kiều Hi:!!!
Kiều Hi bị dọa choáng váng, nàng đã quen biết Lâm Thiên Vi từ hồi còn bé, trước nay chưa bao giờ thấy được cảnh cảm xúc của Lâm Thiên Vi lộ ra ngoài như hiện tại."
Cho dù ở đoạn thời gian mà Lâm thị gian nan nhất, Lâm Thiên Vi cũng chưa từng như vậy.
Kiều Hi luống cuống, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy Vi Vi, cậu đừng làm tớ sợ nha!"
Trong mắt Lâm Thiên Vi đỏ bừng, thần sắc cũng không như bình thường: "Quý Vân Tiêu thật sự thay đổi."
Kiều Hi không rõ nguyên nhân: "Quý Vân Tiêu? Thay đổi? Cậu nói là cô ta chuyển biến tích cực hơn?"
Lâm Thiên Vi nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta trở nên còn điên khùng hơn xưa!"
Kiều Hi: "A?"
Kiều Hi còn muốn hỏi lại nhưng Lâm Thiên Vi cũng không chịu nói thêm gì nữa.
Tài xế thật mau đã trở lại, Kiều Hi liền khuyên nhủ: "Hiện tại tớ thấy cảm xúc của cậu cũng không nên lái xe, hay là chúng ta đi xuống dưới ghế sau ngồi?"
Lâm Thiên Vi mở cửa xe rồi đi xuống, Kiều Hi cũng theo sát nàng mà ngồi xuống ghế sau.
"Cậu có muốn tâm sự với tớ một chút không?" Kiều Hi nhìn thấy Lâm Thiên Vi giận dỗi cũng rất lo lắng.
Lâm Thiên Vi hòa hoãn lại, mới nói: "Cô ta lật lọng, nói muốn ly hôn rốt cuộc lại không chịu ly hôn."
Kiều Hi mắng giúp nàng: "Quý Vân Tiêu cái đồ rác rưởi này!"
Môi Lâm Thiên Vi giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Nhưng Kiều Hi lại tiếp tục mắng chửi Quý Vân Tiêu, Lâm Thiên Vi vẫn là không nhịn được nữa phải mở miệng: "Tớ, Qúy Vân Tiêu cô ta thật sự không giống nhau, cô ta như là thay đổi linh hồn, tuy rằng vẫn thật đáng ghét nhưng...cũng coi như chưa tới mức rác rưởi..."
Kiều Hi:???
Kiều Hi mơ màng.
Lâm Thiên Vi cuộn cuộn ngón tay, duỗi thẳng lưng, bày ra bộ dáng lạnh nhạt nói: "Hiện tại ít nhất chữ viết của cô ta cũng rất xinh đẹp."
Kiều Hi: "A???"
Ngữ khí của Lâm Thiên Vi biệt nữu: "Vẽ hình con thiên nga cũng không tồi."
Trọng điểm là, ly cà phê kia rất ngon.
Như thế nào lại có thể hợp khẩu vị nàng như vậy?
Bỗng nhiên nàng lại muốn uống thêm.
Kiều Hi còn ở trong trạng thái khiếp sợ: "Cậu nói chữ của Quý Vân Tiêu đẹp? Vi Vi, cậu thật sự không sao chứ, tớ đã nhìn thấy qua chữ của cô ta rồi, cực kì cực kì xấu, học sinh tiểu học còn viết đẹp hơn cô ta đi? Cá là tớ viết bằng chân còn có thể đẹp hơn cô ta viết đó."
Lâm Thiên Vi không biết phải nói thế nào.
Nàng bình tĩnh lại mà suy nghĩ, nhìn về phía Kiều Hi hỏi: "Cậu cùng với Quý Liễu Liễu có quen nhau phải không?"
Kiều Hi nói: "Có nha."
Cuối cùng Lâm Thiên Vi cũng bình tĩnh hơn, nàng nói: "Hỏi giúp tớ một chút, Quý Vân Tiêu trước đó có biết lái xe không."
Sau một hồi hỏi chuyện Kiều Hi cũng đã có đáp án.
Nàng nói cho Lâm Thiên Vi nghe: "Quý Vân Tiêu có thi qua bằng lái xe, sau khi có bằng, thời điểm cô ta tự luyện tập đâm xe vào cây. Tuy rằng không nghiêm trọng nhưng nghe nói vẫn để lại bóng ma cho cô ta, từ đó về sau không bao giờ chạy xe nữa."
Lông mày Lâm Thiên Vi lại nhíu: "Như vậy sao?"
Không thích hợp.
Lâm Thiên Vi nâng mắt, phân phó tài xế ngồi trước: "Quay xe."
Kiều Hi hỏi nàng: "Cậu muốn đi đâu vậy?"
Lâm Thiên Vi: "Trở về chỗ hồi nãy."
Lâm Thiên Vi lại mở cửa đi vào tiệm cà phê lần nữa, theo tiếng chuông gió lay động, mỹ nhân bước vào lại mang đến kinh diễm lần nữa.
Người phục vụ bước lại hỏi: "Ngài muốn uống cà phê sao?"
Lâm Thiên Vi mặt không biểu tình, lạnh giọng đáp: "Tôi có đồ để quên ở đây."
Người phục vụ hỏi: "Là cái gì vậy?"
Lâm Thiên Vi bước tới trước thùng rác, nàng không quá nguyện ý làm, nhưng vẫn căng da đầu hỏi: "Có thể cho tôi xin hai cái bao tay dùng một lần không?"
Lâm Thiên Vi nhăn mũi nhặt tờ đơn thỏa thuận ly hôn bị xé bỏ lên, tìm được mảnh giấy có chữ kí của Quý Vân Tiêu.
Còn may mắn không bị dơ.
Lâm Thiên Vi nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Hiện tại này cần lấy chữ kí này đi làm giám định chữ viết một lần.
Người phục vụ bên cạnh nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp như tiên hạ mình đào bới rác rưởi, trực tiếp sợ ngây người.
Còn có người khiếp sợ bước qua hỏi: 'Cần tôi hỗ trợ không?"
Ai mà nỡ để nữ nhân xinh đẹp như vậy làm loại chuyện này?
Lâm Thiên Vi lễ phép cự tuyệt: "Cảm ơn, tôi tìm thấy rồi."
Nàng có điểm ghét bỏ mà đem mảnh giấy kí tên nhỏ kia cất đi, sau đó mới cởi bao tay chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi nàng đi, Lâm Thiên Vi thấy được một người phục vụ khác đang ôm bó hoa hồng mà đùa nghịch.
Hoa hồng kia còn mang theo mùi thơm thoang thoảng, kiều diễm ướt át, đỏ hồng chói mắt.
Lâm Thiên Vi bình tĩnh mà nhìn vài lần, bỗng nhiên liền cảm thấy đặc biệt ủy khuất.
Nàng thu hồi bước chân đang tính rời đi, xoay người lạnh như băng lại biệt nữu nói: "Xin hỏi có thể trả lại đóa hoa này cho tôi không?"