Ngày cuối cùng của tuổi 29 Quý Vân Tiêu vẫn đi làm như bình thường, cùng trước đây không có gì khác biệt.
Cô vẫn như cũ ăn mặc mười phần cấm dục thủ công định chế tây trang, đem nút áo sơmi thắt đến cao nhất. Đồng hồ ưu nhã đeo trên cổ tay cô, tóc dài đen nhánh thả xuống đến tận hông, lộ ra cả khuôn mặt gần như là hoàn mỹ, ý vị xung quanh thân càng trác tuyệt.
Không thể nghi ngờ về sự xinh đẹp của Quý Vân Tiêu, một đường đi vào, cô thu hoạch được rất nhiều ánh mắt tán thưởng hoặc những ánh mắt hâm mộ cực kỳ. Nhưng cũng không ai dám nhìn lâu, tất cả mọi người đều nín thở ngưng việc đang làm trong tay chỉ chờ cô đi vào trước mặt để cung kính nói một tiếng chào: "Quý tổng hảo!"
"Ừm." Quý Vân Tiêu trả lời đơn giản.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu qua cửa sổ sát đất làm tầng lầu như một tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc, Quý Vân Tiêu trong mắt người đứng xem sặc sỡ lóa mắt.
Rất nhiều người đều ao ước muốn trở thành Quý Vân Tiêu.
Cô xinh đẹp, gia thế tốt, năng lực xuất chúng, sinh ra ở vạch đích, sau này càng phất lên như diều gặp gió. Hiện tại còn chưa tròn 30 tuổi đã có thành tựu nổi bật, ngồi ở vị trí mà biết bao người không thể với tới, tài nguyên có được vô số kể.
Nữ nhân như vậy được nhiều người yêu thích cũng chẳng có gì kì lạ.
Cho nên khi có thực tập sinh nào đó ngăn lại trên đường đi tới phòng họp để tỏ tình với Quý Vân Tiêu mọi người cũng không lộ ra sự kinh ngạc.
Tiểu cô nương có ngoại hình điềm mỹ nắm chặt dây lưng túi xách của mình, gương mặt đỏ bừng mà lặp lại: "Quý tổng, e-em thật sự thích chị, chị có thể cùng em yêu đương được không..."
"Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp thu tâm ý của em." Quý Vân Tiêu ngữ khí ôn hòa nhưng lại cự tuyệt không chừa đường lui.
Bí thư thấy thế, liền ngăn lại thực tập sinh kia rồi mời nàng đi.
Trong mắt tiểu cô nương liền chứa đầy nước mắt, nàng cắn cắn môi từ trong túi xách lấy ra một cái bình. Giọng điệu khóc nức nở hỏi: "Ki-kia Quý tổng chị có thể nhận lấy món quà này không?"
Đó là một chiếc bình ước nguyện trong suốt, bên trong chứa đầy ngôi sao nhỏ gấp bằng giấy màu hồng nhạt.
Một hình ảnh tương tự đánh vào thần kinh Quý Vân Tiêu, đem kí ức của cô trở về từ thật nhiều năm trước kia mùa hè ve kêu to thời điểm.
Quý Vân Tiêu hoảng hốt hồi lâu.
"Quý tổng?" Cho đến khi bí thư bên cạnh kêu cô.
Quý Vân Tiêu lấy lại tinh thần, ngắn ngủi mà nhắm mắt, nói: "Đi mở họp đi."
Cô không nhận chiếc bình kia.
Hội nghị thường kỳ tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc Quý Vân Tiêu trở về văn phòng, bắt đầu ngẩn ngơ.
Lửa ở cây thuốc lá dành cho nữ trên ngón tay của cô lại tắt, cuối cùng Quý Vân Tiêu gọi bí thư đến nhẹ nhàng mà bâng quơ phân phó: "Chuẩn bị cho tôi một ít giấy gấp sao."
Tuy rằng rất chấn động nhưng bí thư vẫn mau chóng điều chỉnh tốt biểu tình rồi thực hiện phân phó.
Khi Kiều Hi đến, bàn làm việc của Quý Vân Tiêu đã bày một đống giấy gấp sao.
Vốn dĩ trường hợp này khó gặp nhưng Kiều Hi lại bởi vì hưng phấn mà không chú ý, giọng nói của nàng chế nhạo: "Nghe nói hôm nay cậu nhìn chằm chằm một tiểu cô nương mà nhìn tận mười mấy giây, tình huống như nào, yêu người ta?"
"Không có khả năng." Quý Vân Tiêu nâng lên một ngôi sao nhỏ đặt trong lòng bàn tay, nhàn nhạt nói: "Tớ cũng không phải nhìn nàng, mà là nhìn chiếc bình thủy tinh chứa ngôi sao ước nguyện trong tay người ta."
Nói đến đây, Quý Vân Tiêu bỗng nhiên cười ôn nhu khác thường: "Vật đó làm tớ nghĩ đến Thiên Thiên."
Sắc mặt của Kiều Hi trong nháy mắt trở nên một lời khó nói hết.
Nàng rối rắm một hồi vẫn là lựa chọn khuyên nhủ: "Vân Tiêu, chuyện này đều đã trôi qua bao nhiêu năm? Mười năm? Hay là mười một năm? Chẳng lẽ cậu không thể quên được Thiên Thiên sao?"
Ý cười trên miệng Quý Vân Tiêu chậm rãi thu lại.
Thấy cô không lên tiếng, Kiều Hi lại thử nói: "Con nguời dù sao cũng phải tiến về phía trước, không thể nào cứ mãi sống trong hồi ức của quá khứ, sau này cậu nhất định sẽ gặp được người mà cậu càng thích, sau đó cùng người người ấy tìm hiểu nhau rồi yêu nhau..."
Quý Vân Tiêu trên mặt không có lấy một biểu cảm: "Có lẽ vậy đi, ai biết được."
Lời nói kia chẳng qua là để đối phó bạn bè, trong lòng Quý Vân Tiêu hiểu rõ ràng rằng là không thể nào.
Cô không bao giờ có khả năng yêu thêm người khác.
Cả đời này cô đều không thể quên được Tống Thiên Thiên.
"Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi." Quý Vân Tiêu lạnh nhạt nói: "Đừng quấy rầy tớ làm việc"
"Được thôi." Kiều Hi hậm hực đi tới cửa mới nhớ nói: "Đúng rồi, mọi người sẽ chuẩn bị cho cậu một bữa tiệc sinh nhật, Quý tổng ngài nhớ rõ đến a."
Quý Vân Tiêu: "Đã biết."
"Còn có cái này." Kiều Hi thần thần bí bí lấy ra một quyển sách, đặt lên trên bàn làm việc.
Đuôi lông mày Quý Vân Tiêu khẽ nâng lên: "Đây là cái gì?"
Kiều Hi nhịn cười: "Tiểu tác giả năm ngoái cậu từ chối, nàng mới xuất bản sách."
Quý Vân Tiêu không giao động: "Cùng tớ có liên quan sao?"
Kiều Hi nói: "Nhân vật nàng viết trùng tên họ của cậu là một vai ác, rất có ý tứ."
Quý Vân Tiêu đáp có lệ: "Đặt chỗ đó đi."
"Cậu nhớ phải xem đó! Thật sự rất thú vị." Kiều Hi năn nỉ một hồi mới chịu rời đi. Nhưng Quý Vân Tiêu chỉ liếc mắt lấy một lần rồi lại tiếp tục làm việc.
Vốn dĩ quyển sách này sẽ bị ném tới tầng thấp nhất của kệ sách, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng bởi vì nhìn thấy chữ "Thiên" trong tên của nữ chính, Quý Vân Tiêu như bị quỷ sai khiến mà đem quyển sách mở ra.
Không biết sau bao lâu đọc lướt qua, Quý Vân Tiêu đóng sách lại mà bình luận: "Nhàm chán."
Buổi tối cùng ngày, Quý Vân Tiêu đúng giờ mà xuất hiện trên chiếc du thuyền xa hoa.
Chiếc váy màu đỏ dài đến mắt cá chân bao lấy thân hình bốc lửa của cô làm cho ngoại hình vốn đã câu hồn nhiếp phách nay càng thêm vẻ phong tình vạn chủng. Trên cần cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng bảo thạch màu hồng, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng không mảnh khảnh mà đủ xương đủ thịt.
Giờ phút này Quý Vân Tiêu chiếm trọn sự chú ý, hoàn toàn xứng đáng là một vai chính.
Bạn bè bên cạnh đều nhịn không được mà che ngực cảm khái: "Quý tỷ không mặc tây trang thật khác lạ, tớ là thẳng nữ còn muốn..."
Quý Vân Tiêu liếc mắt, cười như không cười mà cảnh cáo: "Cậu tốt nhất là cái gì cũng đừng nghĩ."
Đám bạn bè đều thanh tỉnh lại.
Ai hơi quen Quý Vân Tiêu đều biết, trong lòng cô có một bạch nguyêt quang nhớ mãi không quên.
Nhiều năm như vậy người ngưỡng mộ theo đuổi Quý Vân Tiêu nhiều không đếm xuể, không hề thiếu tuấn nam mỹ nữ nhưng Quý Vân Tiêu không đáp lại bất kì ai.
Cô không yêu đương, không làm thế thân, duy trì trạng thái độc thân. Mười năm như một đều tưởng niệm người kia.
Thích cô thật sự như là bị tra tấn, bởi vì không cách nào có được cô, cũng không cách nào chân chính đến gần cô được.
Đám bạn bè nhẹ thở dài một hơi nhưng một hồi liền quên đi tâm tư này, cười cười dung nhập đám đông.
Vừa điểm đến 0 giờ, pháo hoa trên biển đúng giờ bắn lên, ngay sau đó liền có người hầu đẩy xe bánh kem đến. Ngọn nến được đốt, mọi người tụ lại một chỗ hát chúc mừng sinh nhật cho Quý Vân Tiêu.
"Quý tổng sinh nhật tuổi 30 vui vẻ nha!"
Đèn trên du thuyền được bật sáng trưng, Quý Vân Tiêu lại nhìn về phía mặt biển tối đen lấp loáng sóng nước lặng im mà suy nghĩ, 30 tuổi.
Đã mười một năm kể từ ngày Thiên Thiên rời khỏi nhân gian.
"Quy tổng, ước đi nha." Mọi người xung quanh ồn ào.
Ước nguyện sao?
Quý Vân Tiêu nhìn ánh nến trên bánh kem.
Cô chưa bao giờ tin rằng điều ước sẽ thành hiện thực nhưng lần này lại nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Quý Vân Tiêu trong lòng mặc niệm: "Vậy thì hãy làm tôi có thể gặp lại Thiên Thiên đi"
Cho dù là trong giấc mơ cũng được.
Sau đó, Quý Vân Tiêu uống rất nhiều rượu, Kiều Hi cùng bí thư phải đưa cô về nhà.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, Quý Vân Tiêu cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều phảng phất như muốn rơi xuống.
Cũng không biết là cảm giác gì, dường như là rơi vào cảnh trong mơ.
Thời điểm lại mở mắt ra, bên tai là tiếng âm nhạc ồn ào, ầm ĩ, náo động. Chóp mũi ngửi thấy mùi gay của nước hoa rẻ tiền, một đôi bàn tay đang vuốt ve trên người cô như muốn cởi đi quần áo của chính mình.
Đầu óc của Quý Vân Tiêu hôn hôn trầm trầm nhưng vẫn cố nắm lấy tay người đó, nheo mi lại quát lớn: "Đừng chạm vào tôi."
"Đau, đau quá!" Giọng nữ nũng nịu vang lên: "Tiêu Tiêu em làm gì nha? Mau buông tay!"
Quý Vân Tiêu đem người đẩy qua một bên.
Cô đánh giá địa phương trước mắt, vài cái ghế lô phảng phất, ánh đèn tối tăm, nữ nhân mới vừa bị đẩy ra lại sát tới muốn leo lên cô.
"Em như thế nào thay đổi sắc mặt nha, vừa rồi không phải muốn cùng chị thân thiết sao?"
"Tôi nói, đừng chạm vào tôi, nghe không hiểu sao?" Quý Vân Tiêu liếc mắt nhìn cô ta, lộ ra hàn khí khiến nữ nhân kia cả người lạnh lẽo.
Cô ta nhịn không được co rúm lại một chút, ngay sau đó lại cảm thấy kì quái.
Tình huống này là sao?
Quý Vân Tiêu sao lại có thể có khí tràng mạnh như vậy?
Mà Quý Vân Tiêu ở bên đây cũng không hiểu lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Chuyện trước mắt là sao?
Nghiêm túc tự hỏi mình, nhưng cố tình là trong đầu Quý Vân Tiêu đau như bị kim châm.
Không thể nào tập trung được, cô ấn ấn huyệt thái dương chỉ muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng nữ nhân kia không cho cô đi, còn cùng Quý Vân Tiêu lôi lôi kéo kéo dây dưa đủ kiểu.
Cô cực kì bực bội.
Hiện tại cô không có đủ sức lực, tìm cơ hội mới có thể đem nữ nhân kia ấn ở trên sô pha.
"E-em làm cái gì?" Cô ta giãy giụa.
Mặt Quý Vân Tiêu không biểu tình: "Đừng nhúc nhích"
Tư thế của cô mang theo cảm giác áp bách kì quái, khiến cô ta đỏ bừng mặt: "Tiêu Tiêu, chẳng lẽ em muốn làm 1* sao?"
(*): Làm 1 là nằm trên còn làm 0 là nằm dưới
Quý Vân Tiêu không nói lời nào, quan sát một hồi rồi kéo đai lưng của mình xuống.
Tay của nữ nhân kia liền bị trói chặt.
Nhưng cô ta không hề để bụng còn kiều thanh nói: "Hóa ra Tiêu Tiêu thích chơi như vậy a, sao không nói sớm nha."
Bên môi Quý Vân Tiêu tràn ra một mạt cười lạnh: "Cô quá dã muội muội"
Muội muội?
Cô ta so với Quý Vân Tiêu còn muốn lớn hơn mấy tuổi a, Quý Vân Tiêu kêu ai là muội muội? Chẳng lẽ là chơi role-play* sao?
(*): Nôm na là mấy trò nhập vai thành nhân vật này nọ khi sếch á ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Cô ta hùa theo phối hợp: "Dã muội muội như vậy em không thích sao?"
Quý Tiêu nói: "Ta thích thuần khiết."
Xác định cô ta sau này sẽ không thoát ra mà gây trở ngại cho mình, Quý Vân Tiêu đứng dậy rời đi không hề quay đầu lại nhìn.
"Không đúng, em đi đâu nha?"
Không một ai trả lời cô ta.
"Quý Vân Tiêu! Quý Vân Tiêu cô hỗn đản a a a a a!"
Âm thanh kia ngày càng nhỏ đi nhưng âm nhạc ầm ĩ thì là không dứt bên tai.
Nơi này hình như là một quán bar.
Nhưng vì sao cô lại đến nơi này?
Đầu của Quý Vân Tiêu vẫn nhói đau, cô không tìm được di động liền ngã đụng phải cửa toilet.
Trước mắt là chiếc gương trơn bóng, nhìn đến khiến Quý Vân Tiêu thấy rõ mặt của chính mình.
Sau đó cô liền bị hoảng sợ.
Trang điểm đậm màu khói như quỷ rốt cuộc là ai làm cho cô? Có người đùa dai sao?
Cũng may là trong tay có bông tẩy trang, Quý Vân Tiêu rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.
Nữ nhân trong gượng thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, chẳng qua là không giống Quý Vân Tiêu 30 tuổi.
Trên mặt còn đọng lại bọt nước, cô cũng không đợi khô mà liền duỗi tay đụng vào thử.
Thật là bóng loáng và non mềm, da mặt như trở về trạng thái 20 tuổi.
Đây là cô đang nằm mơ sao?
Đang hoang mang, phía sau truyền đến một âm thanh thanh lãnh: "Cô nháo đủ chưa?"
Quý Vân Tiêu xoay đầu, lập tức đứng sững sờ.
Trước cửa là một nữ nhân xinh đẹp thoát tục, mày liễu môi đỏ hình dáng tinh xảo, nốt ruồi lệ điểm thêm nét câu mị hồn phách.
Đây là gương mặt của người cô thương nhớ ngày đêm.
Bộ dáng này như khắc vào trong cốt nhục nhiều năm, không bao giờ có thể quên đi.
Đây là Thiên Thiên của cô.
Đã rất lâu rồi không thấy nàng, Thiên Thiên của cô như thế nào vẫn đẹp như vậy?
Hạnh phúc thật lớn chợt tới ngược lại làm người ta có loại cảm giác không chân thật, Quý Vân Tiêu nước mắt không tự giác chảy xuống khiến tầm mắt mơ hồ, nhưng cô lại làm càn mà nở nụ cười.
"Chị rất nhớ em."
Là điều ước sinh nhật thành hiện thực sao?
Bất chấp đầu óc choáng váng, Quý Vân Tiêu lập tức đi đến hường nữ nhân đang đứng, đem mặt nàng ôm vào trong lòng ngực.
Quý Vân Tiêu nói: "Chị rất nhớ em, mỗi thời khắc, ngày ngày đêm đêm đều suy nghĩ về em."
Mi mắt xinh đẹp của Lâm Thiên Vi gắt gao nhíu lại, cơ bản nàng có thể đem cô đẩy ra, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại ngừng tay.
Dường như bi thương bỗng nhiên ập đến, khiến nàng cũng trở nên chua xót.
Không thích hợp.
Quý Vân Tiêu ở trước mắt trở nên thực khác lạ.
Đối với khi trước hoàn toàn bất đồng, giống như là người khác.
Vì cái gì?
Lâm Thiên Vi không kịp tự hỏi quá nhiều, trong giây lát đại não của nàng trở nên trống rỗng.
Bởi vì Quý Vân Tiêu ấn cằm nàng hôn lên.