Mạc Du Tâm chỉ thấy trong đầu sách viết: [ Tô Ngữ Băng ở quán bar Triều Dâng lúc bán rượu, bị bạn cũ trong giới phú nhị đại chặn đường đi, khi đó bọn họ còn đối với nàng nho nhã lễ độ, nhưng rồi bọn họ cũng thay đổi sắc mặt. ]
"Ồ, đây không phải là Tô Ngữ Băng sao? lúc tôi theo đuổi cô khi đó còn ngây thơ lắm nha, sao bây giờ lại đến quán bar bán rẻ tiếng cười rồi hả? nếu nói là bán cho người khác không bằng bán cho tôi đi." Ngụy Sĩ Kỳ lắc lư đi đến sô pha ngồi xuống nói.
"Phải đó, tôi nghe nói cô có con rồi, đang cho con bú mà đã đi kiếm tiền rồi sao? mắc cười quá, về còn sữa cho con bú không hả?" Vương Hải Ba là chó săn của Ngụy Sĩ Kỳ hùa theo nói khiến cho trong phòng phát ra tiếng cười lớn liên tục.
"Tôi ở đây bán rượu, không phải bán rẻ tiếng cười, các người mau xin lỗi tôi đi." Tô Ngữ Băng mắt lạnh nhìn mấy người quen biết trước mặt, vốn cũng không ngờ từng là bạn bè lại thốt lên những lời như vậy.
"Xin lỗi, mắc cười ghê, cô một mình đi bán rồi sợ người khác nói sao? nếu ngủ với tôi một đệm, tôi thương hại cô còn bo thêm cho cô một chút, nói tới tôi còn chưa ngủ với Omega đang cho con bú bao giờ nha." Ngụy Sĩ Kỳ vừa nói vừa cười.
Gần một năm nay Tô Ngữ Băng vì nguyên thân chịu không ít nhục nhã, nhưng hôm nay nàng còn phải nhưng lời ghê tởm nhất, viền mắt Tô Ngữ Băng đỏ ửng, cầm bình rượu trên bàn tạt vào mặt Ngụy Sĩ Kỳ.
Ngụy Sĩ Kỳ tức điên, "đệt, con mẹ nó mày dám tạt rượu lão tử hả, bộ đồ này của tao hơn 7.000 đó, mày đền đi!"
Ngụy Sĩ Kỳ cười lạnh một tiếng, hắn biết với tình cảnh trước mắt của Tô Ngữ Băng thì sẽ không đủ tiền đền cho hắn, hắn lại nói tiếp: "không đền cũng được, uống hết chai rượu này đi."
Tô Ngữ Băng viền mắt đỏ ửng từ đầu đến cuối không hề cúi đầu, nàng cầm chai rượu trên bàn một hơi uống sạch, được người bạn đồng nghiệp bán rượu cùng đưa đến bệnh viện. ]
Tình tiết sau đó Mạc Du Tâm cũng biết, Tô Ngữ Băng uống hết hai chai rượu phải mang đi súc ruột, từ sau lần đó, dạ dày Tô Ngữ Băng yếu đi, chỉ ăn đồ quá nóng hoặc quá lạnh thì dạ dày đau không chịu được, bệnh quấn thân không dứt.
Quyển sách trong đầu Mạc Du Tâm như cũ dừng ở trang này, cho nên, quyển sách đang báo hiệu cho mình biết chuyện này sẽ sớm xảy ra sao?
Mạc Du Tâm cảm thấy nữ chủ và bảo bảo thực sự rất thảm, đang là một thiên kim đại tiểu thư yên lành, lại bị nguyên thân hại thành như vậy, mặc kệ chuyện này hôm nay có xảy ra hay không? Mạc Du Tâm dự định đến quán bar Triều Dâng xem, cô không muốn để cho nữ chủ mạo hiểm như vậy.
Nghĩ vậy, Mạc Du Tâm báo địa điểm với tài xế taxi, sau mười mấy phút Mạc Du Tâm đến quán bar Triều Dâng ở trung tâm.
Hôm nay vì phải đến chợ ngọc thạch nên cô mặc đồ bình thường, tóc dài hơi uốn xõa bên hông, áo thun trắng cùng quần jean đen bó sát, lộ ra đôi chân thon dài, khuôn mặt vốn lạnh lùng, mặc dù không trang điểm, nhưng cũng khiến nhiều Omega trong quán nháy mắt với Mạc Du Tâm.
Vẻ mặt Mạc Du Tâm lãnh đạm, đối với Omega đang thả thính cũng không đáp lại, cô tìm một chỗ ngồi đối diện với quầy bar, chỉ gọi một ly nước chanh, ánh mắt nhìn xung quanh.
Rất nhanh lại có một Omega vóc người nóng bóng không sợ ngại ngồi bên cạnh Mạc Du Tâm, gọi hai ly rượu, đem một ly đẩy tới trước mặt Mạc Du Tâm, "mỹ nữ, lần đầu đến quán bar sao? sao lại uống nước chanh vậy? tôi mời cô uống rượu." nói xong nhìn Mạc Du Tâm đụng đụng.
Mạc Du Tâm liếc mắt nhìn nữ nhân, thân thể lùi về sau, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, "thật ngại quá, tôi không uống rượu, cũng không phải đến tìm bạn tình, cô tìm người khác đi." nói xong không để ý biểu tình của cô gái kia, mặt lạnh chơi di động.
Nữ nhân thấy bộ dạng Mạc Du Tâm khó chơi, tổn thương cầm hai ly rượu bỏ đi.
Điều này cũng không thể trách Mạc Du Tâm, đời trước cô ở thế giới kia chỉ biết mài ngọc, đến 32 tuổi vẫn còn độc thân, đối với tình cảm chả biết cái gì, hơn nữa đời trước bạn gái cô không thiếu, Mạc Du Tâm chỉ có quan hệ bạn bè với họ, cho nên đã sớm chấp nhận mình là thẳng nữ, khi đến thế giới ABO này, Mạc Du Tâm cũng không nghĩ mình sẽ thích con gái, bất quá căn cứ vào kinh nghiệm đời trước, đàn ông cũng không thích nổi, chắc lại phải cô đơn một mình nữa?
Mạc Du Tâm không biết là, lúc cô nói chuyện với cô gái kia thì từ đằng xa có ánh mắt đang nhìn về phía cô bên này.
Tô Ngữ Băng bưng rượu định mang vào phòng, cô bạn đồng nghiệp thân thiết với nàng đứng bên cạnh không ngừng lắc tay nàng, "Ngữ Băng bồ mau nhìn xem, bên kia quầy bar có cái Alpha rất đẹp, cao gầy, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cấm dục nữa chứ, tuyệt quá."
Tô Ngữ Băng theo ánh mắt đồng nghiệp nhìn sang, thì thấy Mạc Du Tâm đang nói chuyện với một Omega dáng người nóng bỏng, viền mắt Tô Ngữ Băng đỏ lên, gắt gao cắn răng không để cho mình thất thố.
Nhìn thoáng đồng nghiệp còn đang nhìn Mạc Du Tâm si mê, Tô Ngữ Băng cắn răng nói, "dễ nhìn chỗ nào? Lưu Tư Nguyệt bồ có bị mù hay không vậy?" nói xong liền cầm rượu đi, mặc kệ Lưu Tư Nguyệt.
Lưu Tư Nguyệt thấy Tô Ngữ Băng đi rồi, vội vàng hô: "Ngữ Băng, bồ chờ mình một chút a, người đẹp như vậy mà không thích sao? không đúng, vừa rồi hình như bồ nói mình mù?"
"Đi thôi, loại người như vậy nhìn nhiều cay mắt." Tô Ngữ Băng kéo tay Lưu Tư Nguyệt bắt đầu đi bán rượu.
Mạc Du Tâm hoàn toàn không biết nữ chủ đánh giá cô, cô ngồi một hồi đã đuổi đi 5 cái Omega rồi, thậm chí vừa rồi còn có một cái nam Alpha muốn cùng cô yêu đương AA.
Mạc Du Tâm thẳng thừng từ chối, xin lỗi, không hẹn.
Chờ Tô Ngữ Băng gõ cửa phòng thứ tư, đưa mặt vào xem, cả người nàng ngẩn ra, người trong phòng này nàng đều biết, bên trong đều là phú nhị đại từng là bạn bè với nhau, trong số đó còn có một người từng theo đuổi nàng.
Tô Ngữ Băng muốn bỏ đi, nhưng Vương Hải Ba biết ý Ngụy Sĩ Kỳ liền chặn cửa lại: "sao vậy? cô thấy chúng tôi không mua nổi rượu hả? chỉ cần cô đến mời chúng tôi một hồi, tôi sẽ mua cho cô mười chai rượu vang."
10 chai rượu trích phần trăm cũng đủ mua được chút sữa bột ngon cho bảo bảo, Tô Ngữ Băng vốn túng quẫn, thậm chí bạn cùng phòng còn cho nàng không ít tiền, nàng nghĩ đến bảo bảo mới bốn tháng, Tô Ngữ Băng cắn răng đi vào phòng.
"Ồ, mấy người xem đi, Tô đại tiểu thư này khác quá nha, chúng ta mua rượu còn phải mời Tô đại tiểu thư người ta đi vào." Ngụy Sĩ Kỳ ngồi trên sô pha ngạo mạng nói.
Người trong phòng này cơ bản Tô Ngữ Băng đều biết, chỉ có Ngụy Sĩ Kỳ và Vương Hải Ba ở Tây Ninh thị nhà có chút địa vị, bất quá so với nhà mình thì gia thế bọn họ vốn không bằng, chứ đừng nói gì đến phú nhị đại công ty nhỏ làm ăn mua bán, không ngờ đến có ngày mình bị bọn họ sỉ nhục như vậy, Tô Ngữ Băng chỉ cảm thấy bị những lời này tổn thương đau đớn, nhưng mà nàng cũng cần tiền để tiếp tục cuộc sống.
"Chúng tôi có nhiều loại rượu, chai rượu trên tay tôi giá 870.00 rượu của chúng tôi khác với chỗ này rất rõ ràng, mọi người có thể xem thử?" Tô Ngữ Băng cố gắng giới thiệu, coi bọn họ như là khách hàng bình thường là được.
"Cô bình thường bán rượu phải lạnh lùng như vậy hả? không biết xoa bóp chân tay, hôn khách một cái sao? nếu không... tôi sao phải mua rượu cho cô, cô lần lượt hôn từng người ngồi ở đây đi, chúng tôi mỗi người mua cho cô một chai." Vương Hải Ba cười hèn mọn.
"Phải đó, tôi nghe nói cô có con rồi, đang cho con bú mà phải đi kiếm tiền rồi sao? mắc cười quá, về còn sữa cho con bú không hả?" Ngụy Sĩ Kỳ hèn hạ nhìn Tô Ngữ Băng cười hỏi, khiến mấy người còn lại trong phòng cười lớn tiếng.
Tô Ngữ Băng viền mắt đỏ ửng, nàng cầm ly rượu trên bàn liền tạt vào mặt Ngụy Sĩ Kỳ, rượu từ trên mặt Ngụy Sĩ Kỳ rơi xuống áo sơ mi của hắn.
"Đệt, tao mua bộ này hơn 7.000, mày đền nổi không?" Ngụy Sĩ Kỳ cầm khăn lau rượu trên mặt, liền nghĩ ra chuyện thú vị, mở miệng nói: "không đền cũng không sao, cô cầm chai rượu mới khui này uống hết đi, tôi sẽ cho các người đi."
Lưu Tư Nguyệt ở bên cạnh lặng lẽ kéo áo Tô Ngữ Băng, nhỏ giọng nói: "Ngữ Băng, đừng uống, nếu uống sẽ xảy ra án mạng đó."
Tô Ngữ Băng sợ mình liên lụy đến Lưu Tư Nguyệt, cầm bình rượu trên bàn lên uống, chất lỏng đỏ không ngừng đi vào cổ họng Tô Ngữ Băng, được chừng 1/4, Tô Ngữ Băng liền không chịu nổi, bị sặc ho khan, nàng chậm rãi buông chai xuống, nghĩ không thể tiếp tục như vậy được, cho dù viết giấy nợ với Ngụy Sĩ Kỳ, mình và Lưu Tư Nguyệt cũng không thể tiếp tục được, quá nguy hiểm.
"Được đó, rất có cốt khí, uống đi, cô mới uống 1/4 thôi, còn lại nếu không uống hết, cô lần lượt ngồi vào lòng đút cho các anh đây, tôi sẽ không làm khó cô nữa."
Ngụy Sĩ Kỳ nói chuyện khiến trong phòng cười to liên tục, ánh mắt tà dâm nhìn Tô Ngữ Băng từ trên xuống, điều này khiến Tô Ngữ Băng rất khó chịu, nàng bắt đầu say, trong lòng cảnh báo mạnh, biết cứ tiếp tục như vậy quá nguy hiểm, nhấc chân muốn chạy, thì nghe thấy trong phòng sặc mùi thuốc lá, nhất thời Tô Ngữ Băng và Lưu Tư Nguyệt bị tin tức tố Alpha ép cho không thể động đậy, căn bản không có sức chạy khỏi phòng này.
"Sử dụng tin tức tố cưỡng dâm Omega là phạm pháp, ngươi dám." Tô Ngữ Băng chịu đựng khó chịu trên người, trừng mắt nói với Ngụy Sĩ Kỳ cách đó không xa.
"Cô đừng có nói lung tung, tin tức tố của tôi nhiều lắm, che không hết, phóng xuất cũng ít mà, đâu có ý gì đâu, hơn nữa chúng ta quen biết lâu rồi, lúc tôi theo đuổi cô còn đang ngây thơ trong trắng mà, sao giờ lại ở quán bar bán rẻ tiếng cười rồi hả? nếu bán cho người khác không bằng bán cho tôi đi." Ngụy Sĩ Kỳ nhìn Tô Ngữ Băng từ trên xuống, ánh mắt như muốn lột trần đồ người ta ra xem.
Tô Ngữ Băng bị nhìn đến ghê tởm, trán ra mồ hồi vì bị áp chế, "ngươi mơ đi, mau để chúng tôi ra, nếu không.... tôi kêu người."
"Mắc cười quá, cô cứ kêu đi, quán bar loạn như vậy tôi cũng muốn xem có anh hùng nào đến cứu mỹ nhân không?" Vương Hải Ba hùa theo nói.
"Nếu ngủ với tôi một đêm, tôi thương hại cô còn bo cho cô thêm chút tiền, cô không cần phải ở đây bán rượu, nói đến tôi còn chưa ngủ với Omega đang cho bú bao giờ nha." Ngụy Sĩ Kỳ vừa nói vừa cười đánh giá Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng cảm giác nhục nhã đang thấm từng chút vào cả người.