"Chương trình gì a? sao đài truyền hình đến trường học mà không có lý do?" Giang Thiển nghi hoặc hỏi một chút.
Mạc Du Tâm gật đầu mở miệng nói: "tui cũng nói không thể vô duyên vô cớ mà đến được, phóng viên là tui gọi đến á."
Giang Thiển nghe xong đang uống nước xém phun ra ngoài, âm thanh cất cao vài lần: "cái gì? bà gọi đến? không phải chứ, bà tìm phóng viên đến làm gì?"
Mạc Du Tâm mỉm cười thân thiện, "đương nhiên là tuyên dương lãnh đạo trường giúp đỡ sinh viên, tình đoàn kết giữa các sinh viên đầy yêu thương rồi, dù sao tui cũng là người chính trực hiền hòa, cũng không có làm chuyện gì khác người đâu."
Giang Thiển nhìn Mạc Du Tâm cười hiền hòa, liền nổi da gà bĩu môi nói, "bà mà hiền hòa? bà và hai chữ này có liên quan với nhau sao? để tui mở xem một chút."
Dù sao ăn dưa cũng là bản năng của con người, hai người còn lại trong phòng ký túc cũng mở chương trình Tây Ninh Tư Vấn lên xem.
Mạc Du Tâm hứng thú ngồi ghế xem chương trình, qua hai video phóng sự địa phương xong, rốt cuộc cũng đến phóng sự chính về đại học Tây Ninh thị.
Cùng lúc đó, Tô Ngữ Băng ở trong phòng ký túc, trong nhóm lớp không biết ai gửi link chương trình Tây Ninh Tư Vấn vào trong, Phó Chi Đào vừa bật lên liền nhìn thấy Mạc Du Tâm.
Phó Chi Đào sửng sốt một chút, rồi mới nói cho những người còn lại trong phòng ký túc, "eh, mọi người vào trong nhóm mở link xem đi, Mạc Du Tâm lên ti vi kìa."
"Gì? Mạc Du Tâm cô ta lại làm gì?" Diêu Thiến tò mò liền mở link lên, cũng khó trách nàng hiếu kỳ, dù sao gần đây Mạc Du Tâm hoạt động khá nhiều.
Ban đầu Tô Ngữ Băng cũng không định xem, bảo bảo lúc này mới tỉnh dậy, Tô Ngữ Băng còn đang ôm bảo bảo chơi đùa, nhưng trong lòng lại nghĩ đến lời Diêu Thiến vừa nói, nhịn không được ôm bảo bảo vào ngực, đưa tay với di động, mở link lên, trước tiên nàng tắt âm di động, sau đó dùng tai nghe tai nghe Bluetooth, ngẩng đầu thì thấy các bạn cùng phòng đang xem video không ai chú ý đến nàng, Tô Ngữ Băng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không phải nàng muốn xem Mạc Du Tâm, chủ yếu chỉ vì tò mò.
Mạc Du Tâm trước tiên đem chuyện diễn đàn nặc danh lần trước thuạt lại, sau đó là cảm động khen lãnh đạo nhà trường, sau đó Mạc Du Tâm dẫn phóng viên vào sân trường đại học Tây Ninh thị, phóng viên phỏng vấn vài sinh viên, các sinh viên đều bày tò rất bức xúc với những kẻ nặc danh trên diễn đàn phỉ báng người khác.
Hình ảnh vừa chuyển, Mạc Du Tâm và phóng viên liền xuất hiện ở phòng làm việc của Hướng Tư Viễn, Mạc Du Tâm vừa vào là khen ngợi nhà trường, rồi lãnh đạo xem trọng, rồi khen đến những nhà giáo giúp cô thực hiện quyền của mình, nếu không phải hôm đó các nàng đều ở trong phòng làm việc của viện trưởng, thì nhìn bộ mặt cảm động nảy của Mạc Du Tâm, các nàng xém chút cũng tin là thật.
Nhưng bầu không khí hôm đó rõ ràng là đối chọi gay gắt, viện trưởng rõ ràng ép các nàng phải thỏa hiệp, không làm lớn chuyện, lần này Mạc Du Tâm trực tiếp đưa phóng viên đến, còn tặng cho nhà trường cái mũ lớn, cứ vậy nhà trường cũng không thể ngăn cản Mạc Du Tâm khỏi tố kẻ vô pháp vô thiên trên diễn đàn này, thậm chí còn được nhiều bên hỗ trợ nhiệt tình, đồng thời còn làm theo quy định tiến hành xử lý những sinh viên kia.
Tô Ngữ Băng cười cười, thật không nhìn ra Mạc Du Tâm lại có tâm kế đến như vậy, trực tiếp đem nhà trường và cảnh sát phô diễn, còn khiến các phóng viên đem nó trở thành đề tài nóng trên các báo chính, cái này đúng là thắng tuyệt đối rồi a.
Bảo bảo ngủ cả buổi chiều, vừa uống sữa xong, lúc này đang rất hoạt bát, hai mắt tròn to nhìn chằm chằm người trong màn hình di động, nhìn đến vui vẻ còn dùng bàn tay nhỏ chỉ chỉ Mạc Du Tâm trong màn hình, nhìn Tô Ngữ Băng vội vã nói: "nha nha nha ~ nha nha ~"
Tô Ngữ Băng mỉm cười nhìn bảo bảo, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm trong hình, sắc mặt lạnh xuống, lại nói đến, bảo bảo cũng bốn tháng rồi, nhưng Mạc Du Tâm còn chưa thấy qua bảo bảo, Tô Ngữ Băng đau lòng đem bảo bảo ôm vào ngực dỗ dành, bảo bảo còn muốn xem màn hình a, cái tay nhỏ lại chỉ chỉ Mạc Du Tâm trong màn hình.
Tô Ngữ Băng đem bảo bảo ôm trong ngực lắc lư, một bên dỗ dành bảo bảo, rồi thì thầm với bảo bảo nói: "Tiểu Nguyệt Lượng choi với mẹ nha, đừng nhìn tên xấu xa kia được không? đại xấu xa đó rất xấu, chúng ta mặc kệ cô ta đi."
Bảo bảo bị chọc cười: "ha ha ha", cái miệng nhỏ vui đến trương to.
Tô Ngữ Băng cũng bị dáng vẻ của bảo bảo chọc cười, nhìn Mạc Du Tâm trong màn hình, Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo đến trước màn hình nói: "Tiểu Nguyệt Lượng thấy không? nữ nhân trong màn ảnh này là một tên đại xấu xa, Tiểu Nguyệt Lượng giúp mẹ đánh cô ta được không?"
Bảo bảo không biết Tô Ngữ Băng nói gì, vẫn vui vẻ nhìn mẹ.
Tô Ngữ cầm tay nhỏ của bảo bảo bóp bóp, sau đó cầm tay nhỏ vỗ vỗ lên hình Mạc Du Tâm trên màn hình, vừa để bảo bảo vỗ Mạc Du Tâm vừa cười nói: "đánh tên xấu xa, Tiểu Nguyệt Lượng giúp mẹ đánh tên xấu xa."
Bảo bảo bị chọc cho vui vẻ cười ha ha ha, bàn tay nhỏ thỉnh thoảng vỗ màn hình một cái, kèm theo ngôn ngữ hài đồng: "nha, nha nha, nha nha nha!"
Tô Ngữ Băng cười nói: "đúng vậy, đánh vào, đánh vào kẻ xấu, đánh kẻ xấu xa."
Bảo bảo chơi đùa đến hài lòng, màn hình liền đổi thành người khác, đang còn muốn đánh cái nữa a, người không thấy rồi, bảo bảo không hiểu nhìn mẹ mình, muốn mẹ nói cho nàng biết người kia đi đâu rồi?
Tô Ngữ Băng nhìn bộ dạng bảo bảo manh manh đáng yêu, cười cười ôm bảo bảo vào ngực lắc lư chơi đùa.
Mạc Du Tâm ở trong phòng ký túc xem chương trình ti vi khiến cô hài lòng nhất, sau đó đột nhiên hắt xì nhiều cái, "hắt xì, hắt xì, hắt xì, là ai nhắc tui vậy?" Mạc Du Tâm lẩm bẩm.
Cô không biết, đúng là có người nhớ cô, nhưng mà chỉ muốn đánh cô.
Cùng lúc đó Diêm Phương Bình là người đăng bài trong diễn đàn nặc danh lại đứng ngồi không yên, hắn không ngờ chuyện diễn đàn lại làm lớn đến vậy, cũng không ngờ Mạc Du Tâm báo cảnh sát, còn mang cả đài truyền hình đến đến, vừa rồi phóng viên còn nói sẽ quan tâm theo dõi tiếp, sắc mặt Diêm Phương Bình liền khó coi, khuôn mặt xuất mồ hôi lạnh, chuyện đến nước này hắn chỉ mơ rằng cảnh sát không lấy được dữ liệu gì.
Bên sở cảnh sát sau khi được phỏng vấn, thì tốc độ lấy chứng cứ dữ liệu cũng nhanh hơn, thậm chí còn tăng thêm người để làm chuyện này.
Mạc Du Tâm xem chương trình xong, lại nhớ đến lúc chiều giảng viên toán cao cấp nhắc nhở, thực sự cô cũng không muốn bị rớt tín chỉ, vì rớt tín chỉ rồi còn phải ôn thi lại, vậy thật phiền toái, cô còn bận kiếm tiền mua sữa cho bảo bảo a, không có nhiều thời gian thi lại, nhưng mà mấy bà bạn cùng phòng này trình độ học cũng không khác gì mình, cái này cũng khiến Mạc Du Tâm khổ não.
Cô nghĩ đến những người mình quen biết trong trường học, đám phú bà trước đó của nguyên thân là không thể rồi, bạn cùng phòng cũng không được, ký túc khác thì chỉ biết mỗi Tô Ngữ Băng, vậy nếu mình hẹn Tô Ngữ Băng dạy bổ túc cho mình, thì có bị từ chối không?
Mạc Du Tâm mở số điện thoại của Tô Ngữ Băng, nhìn hồi lâu rồi quyết định gọi cho Tô Ngữ Băng, đang học môn này cô cũng không trông cậy ai được, nói không chừng Tô Ngữ Băng xem xong chương trình buổi tối tâm tình không tệ a?
Mạc Du Tâm gọi cho Tô Ngữ Băng, âm thanh bên kia đô đô vài tiếng, Tô Ngữ Băng bắt máy, "Mạc Du Tâm? có chuyện gì?"
Cái giọng Tô Ngữ Băng thanh lãnh lãnh đạm, Mạc Du Tâm bĩu môi, mình cõng cái nổi cho nguyên thân quá lớn a, "Ngữ Băng, mình muốn nói tiết học toán cao cấp hôm nay, mình thực sự nghe không hiểu, nếu ngày mai không trả lời được, mình sẽ rớt tín chỉ."
Tô Ngữ Băng lúc này liền hiểu ý Mạc Du Tâm, vì vừa rồi còn cho bảo bảo đánh màn hình có Mạc Du Tâm nửa ngày rồi, lúc này tâm tinh Tô Ngữ Băng không tệ, không cúp máy với Mạc Du Tâm, vẫn giữ nguyên giọng nói: "thì sao? cô rớt tín chỉ thì liên quan gì đến tôi?"
"Ngữ Băng, làm ơn đi mà, sáng mai có thể dạy bổ túc cho mình mấy đề bài hôm nay không? thực sự cảm ơn luôn đó, mình hết cách rồi, Ngữ Băng, bạn nể mặt mình đưa đài truyền hình đến trường học chạy tới chạy lui, giúp mình bổ túc tiết học ngày mai được không? Ngữ Băng, mình sắp khóc rồi đó." Mạc Du Tâm cố gắng làm giọng đáng thương nói.
Tô Ngữ Băng khoanh tay nghe âm thanh qua máy, khẽ cười hai tiếng tiếp giọng bình thản nói: "muốn tôi giúp cô sao?"
"Ừ," Mạc Du Tâm mong chờ nói.
"Cũng không phải là không được, vậy cô khóc một cái cho tôi nghe đi, khóc thành tiếng thì tôi sẽ giúp cô." Tô Ngữ Băng cũng định chọc Mạc Du Tâm, hôm nay tâm tình nàng không tệ, không chỉ vì chuyện phóng viên, cũng vì để bảo bảo đánh màn hình có Mạc Du Tâm, vốn nghĩ Mạc Du Tâm cầu xin mình, mình sẽ đồng ý, dù sao vấn đề Mạc Du Tâm bị yêu cầu trả lời cũng nguyên nhân là nàng trong đó.
Sau một khắc, trong điện thoại truyền đến âm thanh "hu hu hu" của Mạc Du Tâm?
Tô Ngữ Băng sợ đến giật mình, rất sợ Mạc Du Tâm lại làm ra âm thanh kỳ quái gì, vội vàng nói: "được rồi, được rồi, tôi đồng ý, sáng mai sẽ giảng lại tiết hôm nay một lần, 8h30 nha, phòng tự học số 6, tôi ở đó chờ cô."
"Ừ, cảm ơn Ngữ Băng." Mạc Du Tâm vui vẻ nói.
Bảo bảo lúc này còn ở trong ngực Tô Ngữ Băng, nàng nhìn mẹ đang cầm cục vuông vuông nói chuyện, cũng muốn nói chuyện theo, tay nhỏ không ngừng vói di động, miệng nhỏ một bên giương lên kêu to: "nha nha nha~"
Mạc Du Tâm bên này còn chưa cúp máy, nghe thấy âm thanh nãi thanh nãi khí, có chút kích động hỏi Tô Ngữ Băng: "Ngữ Băng, vừa rồi có phải bảo bảo đang nói chuyện không?"
Tô Ngữ Băng đưa bảo bảo ra xa một chút, giọng nói lãnh đạm: "cảnh cáo cô, đừng có mà đòi bảo bảo, sáng mai gặp." nói xong liền cúp máy.
Tô Ngữ Băng ở đây gọi điện, mấy cô nàng cùng phòng đều nghe rõ, ngược lại các nàng không phải hay xen vào chuyện riêng của người khác, mà thực sự Tô Ngữ Băng chịu khổ quá nhiều rồi, các nàng lo lắng cho Tô Ngữ Băng.
Vừa rồi không có bất ngờ gì khác, là Mạc Du Tâm gọi điện tới, các nàng cũng không thấy Ngữ Băng nghe máy Mạc Du Tâm xong thì cúp liền, ngược lại còn nói một hồi?
Trước đó các nàng cũng muốn Mạc Du Tâm bỏ chút tiền ra, dù sao Mạc Du Tâm cũng chưa từng vì Tô Ngữ Băng và bảo bảo làm chuyện gì, nhưng cũng không muốn Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm có tiếp xúc nhiều, sợ bạn mình lần nữa rơi vào đau khổ.
Mọi người nhìn nhau, vẫn là Phó Chi Đào lên tiếng, "Ngữ Băng, vừa rồi là Mạc Du Tâm hả?"
"Ừ, cô ta nhờ mình dạy bổ túc tiết học toán cao cấp hôm nay, nói không muốn rớt tín chỉ, mình đáp ứng rồi, sáng mai dạy bù cho cô ta."
Tô Ngữ Băng nhìn mấy cô bạn cùng phòng vẻ mặt nghiêm túc, cười cười nói tiếp: "yên tâm đi, mình và cô ta sẽ không có gì đâu, mình cũng muốn xem lần này Mạc Du Tâm giả làm người tốt đến khi nào, mục đích của cô ta là gì?" đây đúng là chỗ Tô Ngữ Băng vẫn không hiểu nổi Mạc Du Tâm.
Phó Chi Đào các nàng thấy Tô Ngữ Băng còn lý trí, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Ngữ Băng dọa tụi sợ chết rồi, tụi mình chỉ sợ tên cặn bã kia lại lừa bồ."
"Yên tâm đi, mình không còn như trước kia nữa." Tô Ngữ Băng cười nói, nhưng sau nụ cười này của nàng chính là những đáp án đầy cực khổ.
Bên kia ký túc Mạc Du Tâm ở, mọi người cũng bị cuộc gọi của Mạc Du Tâm hấp dẫn, chủ yếu không phải là người trước mặt, mà là chuỗi âm thanh hu hu hu đáng ghét của Mạc Du Tâm, bọn họ đều là Alpha, tính cách cũng thẳng thắn, đúng là chịu không nổi cái âm thanh "hu hu hu" vừa rồi của Mạc Du Tâm.
Giang Thiển chà cánh tay nổi da gà chê bai nói: "Mạc Du Tâm, tui cầu xin bà, bà đừng có dùng cái giọng ỏn ẻn đó được không? tui sợ lắm rồi."
Mạc Du Tâm trừng mắt với Giang Thiển, lại dùng giọng nũng nịu nói: "là Ngữ Băng kêu người ta khóc một cái nghe coi mà, sau đó tui mới hu hu hu chứ bộ."
"Bà dẹp đi, Tô Ngữ Băng sẽ không như vậy đâu, bà đừng tự luyến rồi nghĩ người khác mê bà." Giang Thiển hoài nghi gần đây Mạc Du Tâm bị ma diễn viễn nhập xác.
"Được rồi, tui mới xin Ngữ Băng dạy bổ túc cho tui môn toán cao cấp, nếu không không cần ôn cuối kỳ ngày mai tui rớt tín chỉ luôn quá." Mạc Du Tâm lần này còn có chút lương tâm, không dùng giọng nũng nịu hù dọa bạn cùng phòng.
"Được rồi," Giang Thiển trên tay còn nổi da gà, đồng thời cũng không hiểu nổi vì sao Tô Ngữ Băng lại đồng ý dạy bổ túc cho Mạc Du Tâm, phải rồi hôm nay còn cố ý để Mạc Du Tâm ngồi gần nàng mà.
Giang Thiển biết, Tô Ngữ Băng làm vậy là muốn chặt đứt con đường câu phú bà của Mạc Du Tâm, nhưng cũng không có lợi ích gì, vì hiện tại Mạc Du Tâm cũng không có đi câu phú bà.
Mục tiêu chính hiện tại của Mạc Du Tâm chính là trở thành phú bà, nói đến âm thanh vừa rồi của bảo bảo trong di động thật đáng yêu quá đi, Mạc Du Tâm nghĩ, nếu có thể gặp mặt bảo bảo thì tốt rồi, tiểu gia hỏa nhất định là mềm mại đáng yêu lắm đây, cô cũng không biết là bảo bảo đáng yêu đã đánh cô một trận rồi.