Chừng mười mấy phút, các bác sĩ đã khám xong cho Tô Ngữ Băng, kê toa truyền dịch, nói một hồi kêu y tá đến cho truyền dịch.
Mạc Du Tâm hỏi tình huống của Tô Ngữ Băng, "bác sĩ, ông xem bạn gái tôi bị sao vậy? sao lại ngất xỉu vậy?" vì trong sách viết mệt mỏi quá sức dinh dưỡng không đủ, Mạc Du Tâm cũng không biết trong sách viết đúng không? cho nên nghi ngờ vẫn phải hỏi một chút.
Bác sĩ vừa nghe Mạc Du Tâm nói bệnh nhân là bạn gái này, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm như nữ cặn bã, "thân thể bạn gái cô không tốt, trước mắt là do thiếu dinh dưỡng dẫn đến bị choáng, tình huống cụ thể phải chờ lấy máu kiểm tra, không phải tôi nói chứ, tẩm bổ bạn gái cô cho tốt vào, cô nhìn đi bị yếu thành thế nào rồi?"
"Dạ dạ dạ, đúng là tôi sơ sót, bác sĩ, đại khái khi nào cô ấy tỉnh lại vậy?" Mạc Du Tâm lại hỏi.
"Theo lý thì không có chuyện gì lớn, một hai tiếng sẽ tỉnh." bác sĩ có thâm ý khác nhìn Mạc Du Tâm, rồi mới rời khỏi.
"Cảm ơn bác sĩ nhiều," Mạc Du Tâm nói cảm ơn, rồi kiếm cái ghế trong phòng bệnh, ngồi cạnh giường.
Chỉ một lát sau, y tá đến cho truyền dịch Tô Ngữ Băng cũng xong, thấy Mạc Du Tâm vẫn nhìn, cô giải thích: "chỉ là dịch dinh dưỡng bình thường thôi, gồm hai túi, truyền xong thì người nhà đến báo thay túi dịch."
"Dạ, cảm ơn." Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng nằm trên giường bệnh, lúc này sắc mặt Tô Ngữ Băng còn trắng bệch, Mạc Du Tâm nhìn thấy cũng khó chịu trong lòng, người ta đang yên đang lành là một đại tiểu thư, đột nhiên thành như vậy, nguyên thân đúng là nghiệp chướng.
Mạc Du Tâm nghĩ giúp nguyên thân đền bù cho những người bị thiếu nợ xong, vậy thì cô có thể bắt đầu cuộc sống độc thân vui tươi rồi.
Mạc Du Tâm nhìn trán Tô Ngữ Băng ra không ít mồ hôi, liền nhờ bác gái gần đó trông Tô Ngữ Băng dùm, còn cô thì đến căn tin bệnh viện mua chai nước và khăn lông.
Bác gái thấy Mạc Du Tâm quay về liền cười nói: "đã về rồi a, yên tâm đi, bạn gái cháu còn đang ngủ a."
Mạc Du Tâm nhìn bác gái cười cười, đưa cho bác gái hai chai nước: "bác gái, cảm ơn bác vừa rồi giúp đỡ, cháu mua nhiều nước cùng uống nha." nói xong cũng không chờ bác gái từ chối, liền cầm hai chai nước nhét vào tay bác gái.
Bách gái nhìn hai chai nước trong tay cười lắc đầu, "đứa nhỏ này, không phải giúp cháu nhìn một chút thôi sao?"
Mạc Du Tâm cười nói: "mấy chai nước cũng không bao nhiên tiền, bác giúp cháu trông người cũng là bác có tính lương thiện rồi."
Bác gác nghe Mạc Du Tâm nói vậy, cầm hai chai nước cũng không từ chối nữa, ngược lại bà nhìn một chút cảm thấy Mạc Du Tâm rất tốt.
Mạc Du Tâm mở nắp chai uống vài ngụm, lại đem nước đổ lên khăn làm ướt rồi lau mồ hôi trên trán cho Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm lau lau, nắm tay cũng toàn mồ hôi lạnh, chắc là do Tô Ngữ Băng suy yếu nên mới vậy.
Nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 11h sáng rồi, buổi chiều các nàng còn có 2 tiết học, Mạc Du Tâm gọi cho Phó Chi Đào trước.
Phó Chi Đào còn đang ở trong ký túc chơi cùng bảo b ảo, thấy do di động vang lên báo hiệu chân mày liền nhíu lại, trên màn hình di động lúc này không ngừng chớp chớp hai chữ "cặn bã."
Phó Chi Đào ngưng mi đưa bảo bảo cho Diêu Thiến ôm, Diêu Thiến thò qua nhìn di động Phó Chi Đào hỏi: "ai vậy? sao bồ không nghe máy?"
"Mạc Du Tâm, tên cặn bã kia còn muốn gọi cái gì?" Phó Chi Đào một bên lẩm bẩm, một bên nghe máy: "gọi điện có chuyện gì?"
Mạc Du Tâm giải thích nói: "chào bạn, nhờ bạn xin nghỉ hai tiết chiều giúp Tô Ngữ Băng, buổi chiều chắc nàng không vào học được rồi."
Phó Chi Đào vừa nghe có liên quan đến Tô Ngữ Băng, liền tạc mao: "Mạc Du Tâm, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Ngữ Băng, có phải cô lại làm gì nàng rồi không?"
Mạc Du Tâm thở dài, nguyên thân cặn bã đúng là thấu lòng người a, cô đành kiên trì giải thích, "không phải đâu bạn học Phó, hôm nay mình dạo phố, đi ngang qua quán trà sữa, mình vào gọi ly sữa, đúng lúc thấy Ngữ Băng làm việc ở đó, mình còn ngồi một lúc, kết quả Ngữ Băng ngất xỉu, mình đưa nàng đến bệnh viện, nên giờ muốn nhờ bạn xin nghỉ giúp Ngữ Băng."
Phó Chi Đào vừa nghe Tô Ngữ Băng ngất xỉu, liền luống cuống, "hai người ở bệnh viện nào? bây giờ tôi qua đó."
"Không cần, mình đang ở bệnh viện rồi, nhờ mấy bạn xin nghỉ dùm nha, chăm sóc tốt bảo bảo là được, cảm ơn bạn học Phó." Mạc Du Tâm nghĩ Tô Ngữ Băng vốn khó chịu, nhiều người quá cũng không ổn, không bằng để nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Trong điện thoại tâm tình Phó Chi Đào hiển nhiên cũng rất kích động: "nói nhảm, Ngữ Băng ở cùng cô sao chúng tôi yên tâm được."
"Nhưng mà vừa rồi bác sĩ có nói để Ngữ Băng yên tĩnh nghỉ ngơi, đến quá nhiều người nói chuyện không tốt, bạn học Phó, vậy đi, mình vẫn mở di động, nếu bạn không yên tâm thì có thể gọi đến tùy lúc, yên tâm đi, ở bệnh viện có bác sĩ mà, không sao rồi thì chiều mình và Ngữ Băng sẽ về trường học," Mạc Du Tâm kiên nhẫn giải thích.
"Để tôi tính đã, chút nữa nói, cô cho tôi biết tên bệnh viện trước đi." Phó Chi Đào vấn muốn hỏi địa chỉ bệnh viện.
"Bệnh viện cấp cứu 1 Tây Ninh thị bên này, chỗ này rất lớn, tương đương cái phòng khách." Mạc Du Tâm nghĩ, mấy bạn cùng phòng với nữ chủ quá tốt, có bạn bè như vậy cũng thật đáng giá.
"Được, có thời gian chúng tôi sẽ đến, cúp máy đây, đi xin nghỉ với giảng viên đã."
"Được, gặp lại sau." Mạc Du Tâm cúp máy, lại mở danh bạ lên, ở phòng ký túc cô chỉ có số của Giang Thiển, cái này lần trước nhờ xin số luật sư mới có được, Mạc Du tâm đã lưu lại, nghĩ một chút liền gọi cho Giang Thiển.
"Giang Thiển à, bạn có thể xin nghỉ giúp mình được không? buổi chiều không học được, ừ, Ngữ Băng bị bệnh, mình đang ở bệnh viện với nàng, không phải mình làm bệnh, nàng ngất xỉu, mình nhìn thấy, nên đưa nàng đến bệnh viện, bạn xin nghỉ giúp mình nha, được, cảm ơn nhiều." Mạc Du Tâm cúp máy, cảm thấy mệt lòng, thật tệ, ai cũng phải giải thích một lần, đúng là muốn chết a.
Trong lúc Mạc Du Tâm cảm khái, Tô Ngữ Băng chậm rãi mở mắt, sau đó thì thấy Mạc Du Tâm mình không muốn nhất, Tô Ngữ Băng theo bản năng muốn di chuyển, bị Mạc Du Tâm đè xuống cổ tay đang truyền dịch.
"Ngữ Băng, bạn cẩn thận một chút, đừng đụng đến tay truyền dịch." Mạc Du Tâm ôn nhu nói.
Nhưng Tô Ngữ Băng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không bình tĩnh được, nhất là thấy được Mạc Du Tâm, lạnh lùng nói: "sao tôi lại ở bệnh viện? tôi nhớ là đang làm việc ở quán trà sữa mà, còn cô nữa, sao cô lại đến đây?"
"Khi đó bạn ngất xỉu rồi, mình đưa bạn đến bệnh viện."
Tô Ngữ Băng lạnh lùng nhìn Mạc Du Tâm: "vậy sao cổ lại ở quán trà sữa?"
Mạc Du Tâm cười một tiếng hóa giải xấu hổ, cô cũng không thể nói là do quyển sách kia nhắc nhở cô.
"Cái đó, Ngữ Băng, mình muốn nói là trùng hợp thôi bạn có tin không?" Mạc Du Tâm nhìn biểu tình Tô Ngữ Băng nói.
Chỉ thấy biểu tình Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm như kiểu cô coi tôi là tên ngốc hả? chờ Mạc Du Tâm diễn tiếp.
"Được rồi, mình có nói thì cũng không tin nổi, nhưng mà cái này thật là trùng hợp, mình nói thật là trùng hợp thôi." Mạc Du Tâm chỉ có thể nói đại, cũng không thể nói là đi theo nữ chủ đến được, như vậy sẽ bị coi là theo dõi, mặc dù hiện tại hình tượng của cô trong lòng nữ chủ chả có gì tốt, nhưng dù sao cũng tốt hơn là biến thái theo dõi.
"Cô không cần giải thích với tôi, tôi khỏe rồi, chờ truyền dịch xong thì đi, tiền phí hết bao nhiêu tôi trả cho cô." Tô Ngữ Băng nói, một tay cầm di động.
"Không cần đâu Ngữ Băng, lấy máu còn chưa có kết quả mà, mình sợ chút nữa lỡ có gì thì sao, hơn nữa ở bệnh viện có bác sĩ quan sát sẽ tốt hơn," Mạc Du Tâm cũng sợ sẽ có thêm bệnh khác, tốt nhất ở lại chờ kết quả kiểm tra cho chắc ăn.
Tô Ngữ Băng đỏ mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm: "cô bớt giả vờ đi, chuyện của tôi không liên quan đến cô, muốn lo cô đã sớm lo rồi, không cần chờ đến giờ rồi giả vờ."
Mạc Du Tâm bị nói cũng không thể phản bác, đúng vậy a, ai kêu cô mới xuyên qua đâu, lúc trước cô muốn quản, nhưng cô đã đến đây đâu, đúng là ngồi trong nhà thôi cũng trúng cái nồi trên trời rơi xuống.
Cũng may tính tình Mạc Du Tâm dễ dãi, cũng hiểu nữ chủ chịu khổ, giọng thành khẩn: "Ngữ Băng, chuyện trước kia đúng là mình sai rồi, mình chỉ muốn giúp bạn, thực sự không có ý gì khác, mình muốn cùng bạn chăm sóc bảo bảo cho tốt, Ngữ Băng, bạn nghĩ cho bảo bảo một chút, nếu bạn có chuyện gì, bảo bảo sẽ rất khổ, đừng đi vội, để bác sĩ xem có bệnh gì nữa không đã."
Tô Ngữ Băng cũng không còn gì, lúc này ảnh hưởng đến nàng chỉ có bảo bảo, vừa nghe Mạc Du Tâm nhắc đến bảo bảo, Tô Ngữ Băng cũng không ngồi dậy nữa, bảo bảo còn nhỏ, nếu không có nàng, chỉ còn lại Mạc Du Tâm, con người Mạc Du Tâm như vậy sao dạy dỗ bảo bảo tốt được?
Giọng nói của hai người cũng không nhỏ, khiến những người khác trong phòng bệnh cũng để ý tới, nhất là bác gái vừa rồi, bà cảm thấy Mạc Du Tâm là người rất tốt, nghĩ rằng có thể là tình nhân cãi nhau, liền vỗ vỗ Mạc Du Tâm nhỏ giọng nói: "cãi nhau với bạn gái à? haiz, còn trẻ cãi nhau là bình thường, phải dỗ dành bạn gái cháu đi a."
Tuy âm thanh nhỏ, nhưng khoảng cách hai giường rất gần, Tô Ngữ Băng nhạy bén nghe được hai chữ bạn gái, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm lạnh hơn vài phần, Mạc Du Tâm thầm nghĩ bác gái có thể nói ít vài câu không a, họa ập đến nàng cũng sắp toi rồi.