Tống Giảo rơi vào trong bóng tối, mới đầu nàng không có sợ hãi, ngược lại còn vì suy nghĩ mình đã chạy thoát mà vui mừng.
Nhưng nàng nhanh chóng bất an khi thấy cơ thể ngày càng nóng bức, càng lúc càng nặng, ngày càng nóng hơn. Tống Giảo bừng tỉnh, cảm giác giống như mình đang rơi vào địa ngục. Nàng liều mạng giãy giụa cầu sinh nhưng lại chẳng thể cử động một ngón tay.
Ngay lúc nàng sắp từ bỏ, một vòng tay ôn nhu, đáng tin cậy nâng Tống Giảo lên, cảm giác chênh vênh kia cũng lập tức biến mất.
Trong mơ màng, nàng ngửi được mùi quất thanh mát, là mùi cam tươi mới được lột vỏ, hương thơm độc đáo tràn tới, như được người cầm múi quả bóp nát thành nước, thơm ngọt mát mẻ.
Rồi đột nhiên cảm thấy mình đang trôi trên mặt biển, làn gió mang theo hơi nước mát lạnh, ẩm ướt nhẹ nhàng mơn trớn trên gò má, cơ thể nóng bỏng cũng được làm dịu đi.
Tống Giảo thoải mái đến mức muốn than ra tiếng.
Nàng lười nhác nằm đó, yên lặng tận hưởng không gian ngập tràn mùi cam quýt và muối biển, lại mơ màng cảm nhận được bàn tay đang được người nắm lấy nhẹ nhàng an ủi, ôn nhu vô cùng. Bản năng nói cho nàng biết, người này chính là ân nhân.
Trước khi ngủ say, nàng cố gắng nắm chặt tay đối phương. Ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay ấy, mang theo vô hạn tin cậy cùng ỷ lại.
Nhận thấy tay Tống Giảo hơi động, toàn bộ suy nghĩ trong đầu Hứa Kim Triều bay đi hết, cô chột dạ nhìn mặt Omega, tim nhảy bum bum trong lồng ngực.
Tống Giảo không có tỉnh lại, đôi mi nhắm chặt, lông mày cũng giãn ra, ngủ thật an ổn.
Lúc này tâm tình của Hứa Kim Triều mới bình phục lại, nhẹ nhàng buông tay Tống Giảo ra, đứng dậy đổi bịch nước truyền.
Sau lưng cô toàn mồ hôi, Hứa Kim Triều nhỏ giọng mắng cái điều hòa, quay qua lấy điều khiển hạ thấp nhiệt độ thêm 2℃, quyết định về phòng nguyên chủ tắm cho thoải mái.
Vết thương ở tai và tay không được để dính nước, Hứa Kim Triều xuống bếp lấy màng bọc thực phẩm, cẩn thận bao lại.
Hứa Kim Triều và nguyên chủ nhìn giống nhau như đúc, nhưng nguyên chủ quan tâm chăm chút cho nhan sắc hơn Hứa Kim Triều nhiều. Da dẻ toàn thân trắng hồng mịn màng, lông mày được tỉa tỉ mỉ, tóc đen uốn nhẹ, ngón tay cũng mượt mà cực kỳ, khác hẳn với người quanh năm cắm mặt vào giá vẽ như cô, tay có nhiều vết chai mỏng vì cầm cọ.
Hứa Kim Triều xoay người, vén tóc lên liền nhìn thấy nốt ruồi son quen thuộc ở sau gáy.
Thân thể này cứ như copy từ thế giới của cô rồi paste nguyên xi qua đây vậy.
Cô cười mỉa mai, nguyên chủ là phú nhị đại, bạch phú mỹ hàng chuẩn bị một kẻ sự nghiệp sụp đổ, sợ hãi cái nghèo xuyên qua chiếm lấy thân thể cũng coi như phải trả giá rồi. Bản thân mình cũng chiếm được tiện nghi.
Đứng dưới vòi hoa sen, cảm nhận dòng nước ấm xối từ trên đỉnh đầu xuống, Hứa Kim Triều đưa tay ra sau cổ, chạm vào phần da thịt non mềm. Hiện giờ tuyến thể cực kỳ yên tĩnh, gần như không cảm giác được nó đang tồn tại.
Cô lau khô người, đổi nội y và váy ngủ, sấy qua tóc cho đỡ ướt rồi ôm chăn gối qua phòng Tống Giảo ở tít bên kia hành lang ngủ.
Omega vẫn đang say ngủ, đôi mày hơi nhăn lại, dường như mơ phải ác mộng.
Hứa Kim Triều ngồi ở đầu giường, phóng thích chút tin tức tố tới trấn an nàng, xoa dịu di chứng do nguyên chủ chết tiệt cưỡng chế đánh dấu tạo thành.
Túi thuốc đã truyền hết, Hứa Kim Triều cẩn thận tháo kim truyền gắn ở mu bàn tay của Tống Giảo ra, ngón tay dí nhẹ để cầm máu.
Chỉ đụng chạm nhẹ vậy thôi mà tuyến thể sau cổ cũng có phản ứng nữa trời ơi.
Dễ cảm kỳ của Alpha không dễ khống chế nên sau khi trải chăn gối xuống đất, Hứa Kim Triều còn tự hỏi có nên cột luôn chân tay vào chân giường cho đảm bảo không.
Nhưng rồi hình ảnh con dao gọt trái cây của Tống Giảo xoẹt qua đầu cô.
Chắc là thôi đi ha, lỡ đâu Omega tỉnh lại rồi muốn xờ iên cô một phát...
Dễ vậy lắm chứ đùa đâu.
Cuối cùng, Hứa Kim Triều quyết định lấy một dải lụa cột tóc của Tống Giảo để cột tay lại, làm vậy vừa có thể đảm bảo an toàn cho Omega, rồi lỡ như có biến thì vẫn có thể bê thân mà chạy. Google t𝗿a𝓷g 𝓷ày, đọc 𝓷gay khô𝓷g q𝘂ả𝓷g cáo ⩵ t𝗿 𝘂mt𝗿𝘂ye𝓷﹒𝚅𝐍 ⩵
Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, cuối cùng Hứa Kim Triều cũng nằm xuống nghỉ ngơi, vừa đặt đầu xuống gối là đã chìm vào giấc ngủ.
Tống Giảo lại không thể ngủ an ổn như Alpha, trong mộng nàng cứ lênh đênh đi tìm đảo cam quýt nhỏ làm mình an tâm.
Gió biển mang theo hương cam thổi tới, nàng đã nhìn thấy hòn đảo xanh mát điểm xuyến vàng cam, nhưng làm cách nào cũng không thể cập bờ.
Omega vô ý thức xoay người theo bản năng, hướng về nơi khiến mình có cảm giác an toàn dựa sát vào, tay nàng từ trên giường buông xuống, trong bóng đêm, da thịt cánh tay thấp thoáng bạch quang.
Đầu ngón tay nàng chỉ cách cánh tay buộc dải lụa hồng của Alpha đang nằm dưới đất một chút.
Mặt trời mọc, Tống Giảo là người thức dậy trước.
Vừa mới tỉnh ngủ nên nàng vẫn còn lơ mơ, nằm ngốc trên giường. Mất một lúc ý thức mới tràn về, nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Tống Giảo bật dậy, liền nhìn thấy Hứa Kim Triều đang nằm dưới đất, ngay bên cạnh giường,
Trong nháy mắt, gai ốc của nàng thi nhau nổi lên, co rúm người rụt về phía sau, khuỷu tay và bả vai đập vào đầu giường, tiếp đó là tiếng xuýt xoa vì đau vang lên.
Nhưng ngay sau đó Tống Giảo kìm lại tiếng, bởi vì nàng thấy Hứa Kim Triều nói mớ xoay người, dáng vẻ như sắp tỉnh.
Tâm trạng lập tức trở nên hoảng loạn, Tống Giảo nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên tận cằm, mắt nhắm lại giả bộ ngủ.
Nàng không nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra, vừa lo lắng vừa sợ hãi, trái tim trong lồng ngực đập như chạy đua, đôi tay nhỏ gầy nắm chặt ga giường, khống chế bản thân ngừng run rẩy.
Nàng có thể cảm giác được Hứa Kim Triều đứng lên, thân ảnh che đi ánh sáng, đứng ở mép giường sột sột soạt soạt không biết đang làm cái gì.
Tống Giảo hơi hé mắt quan sát động tác của Alpha.
Nhưng cảnh tượng này lại khiến nàng lặng người.
Tay Hứa Kim Triều bị buộc lại, hơi chật vật mà dùng tay đẩy nút thắt ra, miệng ngậm một bên dây lụa kéo rớt.
Tống Giảo hoảng hồn nhắm chặt mắt.
Nàng nghe được Alpha hơi khàn giọng nói nhỏ: "Quên kéo màn rồi..."
Sau đó, âm thanh màn cửa đóng lại vang lên rất nhẹ, Tống Giảo cảm giác phòng ngủ bỗng tối sầm lại, ánh mặt trời chói chang bị tấm màn chắn lại.
Vài giây sau, Hứa Kim Triều đi về phía mép giường, đứng yên không nói gì.
Tống Giảo không biết cô muốn làm gì, cố gắng thả lỏng để lông mi không run rẩy, giả vờ ngủ thật say.
Ngay sau đó, có một thứ ấm áp mềm mại đặt trên trán Tống Giảo, trong giọng nói của Alpha mang theo vui mừng khẽ nói: "Hạ sốt rồi."
Tống Giảo biết đó là mu bàn tay ôn nhuận của Hứa Kim Triều.
Trong đầu nàng hỗn loạn, các loại suy nghĩ thi nhau giằng xé làm loạn, không thể nào đưa ra phán đoán chính xác được.
Tay Hứa Kim Triều rời khỏi trán của nàng, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, mặc dù nhẹ giọng cũng có thể nghe rõ.
Một lát sau, có động tĩnh truyền đến từ bàn trang điểm.
Tống Giảo đánh bạo mở mắt, nàng chỉ thấy bóng dáng Alpha, tóc đen uốn nhẹ xõa trên bờ vai, váy ngủ làm bằng tơ lụa bao lấy cơ thể, chân váy bị đè dưới đầu gối như hòa làm một với tấm thảm nhung.
Hứa Kim Triều đang tìm đồ.
Phần sau của váy ngủ nương theo động tác tìm kiếm dần dần xê dịch lên trên, đôi chân thon dài trắng nõn lấp ló lộ ra.
Có lẽ cảm thấy không thoải mái, cô hơi co đầu gối, nhướn người dậy, khuỷu tay chống lên mặt bàn, vai phải trùng xuống, tóc đen trên vai tản ra, hiển hiện tấm lưng mê người.
Nhưng thứ làm người liêu nhân nhất chính là vòng eo thon và hông, váy ngủ bằng lụa bao lấy đường cong vũ mị động lòng người.
Hứa Kim Triều nhanh chóng đứng dậy, nàng đặt thứ gì đó trên tủ đầu giường, ôm chăn và đệm đi ra khỏi phòng.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Tống Giảo mới từ từ ngồi dậy.
Nàng nhìn về phía đầu giường, trên đó có một tấm giấy note.
Tống Giảo cầm tờ giấy lên nhìn, trên đó viết dòng chữ tú lệ:
"Xin lỗi em, sau này những chuyện như tối qua sẽ không xảy ra nữa.
—Hứa Kim Triều—"
Tờ giấy này xé ra từ cuốn vở Tống Giảo hay sử dụng nên cũng không có mùi gì, nhưng nàng lại mơ hồ ngửi được một mùi hương xa lạ nhè nhẹ.
Tống Giảo theo bản năng đưa tờ giấy lên chóp mũi ngửi.
Là mùi cam quýt và biển, hơi thở ngọt ngào, tươi mát, tự nhiên, làm người an tâm.
Tống Giảo nhớ nàng không quen biết ai có mùi như vậy.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mùi hương của Kim Triều tỷ tỷ vừa ngọt vừa mặn, cam quýt và muối biển song hành.