Năm nay thành phố B mùa đông phá lệ tới sớm, mới trung tuần tháng 11 mà đã bắt đầu có tuyết rơi.
Giai đoạn tốt nghiệp có rất nhiều việc, sau mấy ngày bận rộn, Cố Tịnh Nhuyễn rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi, tới gần 12 giờ mới bởi vì đói mà tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh liền thấy ngoài cửa sổ lả tả bông tuyết nhỏ.
Cố Tịnh Nhuyễn đầu tiên là sửng sốt vài giây, không xác định mà mở miệng nhẹ lẩm bẩm: "Tuyết? Năm nay sớm như vậy sao?"
Dù đã ở thành phố B gặp qua tuyết rất nhiều lần, nhưng mỗi năm gặp lại đều cảm giác dị thường vui vẻ.
Có thể là bởi vì sau khi tuyết rơi, toàn bộ thế giới đều trắng xoá.
Cố Tịnh Nhuyễn không chỉ có nghĩ như vậy.
Càng lớn càng phải nghĩ về nhiều việc hơn.
Cô thở dài, phát hiện từ lúc tỉnh lại cũng chưa thấy Tạ Tri Ý, thử kêu tên nàng hai tiếng, ít phút sau nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, rồi sau đó thấy nàng đẩy cửa tiến vào.
"Tỉnh rồi?"
Tạ Tri Ý thấy cô hai ngày này cũng chưa ngủ ngon giấc, thật vất vả có thời gian ngủ cho nên không quấy rầy.
Cố Tịnh Nhuyễn ngáp một cái, híp híp mắt: "Ôm em, rời giường."
"Em bé sao?" Tạ Tri Ý cười lắc lắc đầu, đi đến mép giường, nhẹ nhàng ôm ôm cô, sau đó từ giá treo lấy quần áo giúp cô mặc vào.
Trên thực tế Cố Tịnh Nhuyễn cũng không có hoàn toàn thanh tỉnh, tranh thủ lúc Tạ Tri Ý giúp cô mặc quần áo, Cố Tịnh Nhuyễn vùi đầu lại chợp mắt một hồi.
Tạ Tri Ý giúp cô mặc đồ xong, thấy cô hô hấp nhè nhẹ đều đều, cho rằng cô lại ngủ rồi nên không vội vã đẩy cô ra, cứ như vậy lẳng lặng mà ôm.
Qua hồi lâu, Cố Tịnh Nhuyễn mới mở to mắt, ngẩng đầu nhìn nàng ngọt ngào cười: "Mềm mềm thơm thơm."
Tạ Tri Ý cười trả lời nói: "Không có thơm như Nhuyễn Nhuyễn."
Nói còn xoa nhẹ đầu tóc cô.
Cố Tịnh Nhuyễn rời giường rửa mặt, ra ngoài phát hiện trên bàn đã dọn xong hai phần đồ ăn.
Tạ Tri Ý đã ăn qua bữa sáng, này chỉ là vì bồi Cố Tịnh Nhuyễn mà thôi.
Nàng biết, Cố Tịnh Nhuyễn không thích một mình ăn sáng.
"Tỷ tỷ, bên ngoài tuyết rơi đó."
Tạ Tri Ý đáp lại nói: "Ừ, sáng sớm 6 giờ là bắt đầu rơi, mặt đất đều đã có tuyết đọng."
"Woa, vậy có phải hay không có thể đắp người tuyết chơi ném tuyết?"
"Ừa."
Tạ Tri Ý biết mỗi năm mùa đông Cố Tịnh Nhuyễn đều có chấp niệm với việc đắp người tuyết và chơi ném tuyết. Mặc dù mỗi năm người chơi cùng cô cũng chỉ có nàng, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn như cũ chơi không biết mệt.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Tri Ý mang theo Cố Tịnh Nhuyễn xuống lầu chuẩn bị đi công viên chơi, lúc ra cửa thì tuyết đã ngừng.
Buổi sáng lúc mua đồ ăn, Tạ Tri Ý thấy công viên có mấy đứa bé đang nghịch tuyết, vừa lúc có thể mang theo "em bé" nhà mình đến góp náo nhiệt.
Khi đến nơi, công viên đã có hai người tuyết.
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa ngồi xổm xuống vò một cục tuyết thì nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm: "Tỷ tỷ, chị là muốn đắp người tuyết sao? Bọn em tặng chị một cái ha?"
Nói chuyện chính là một bé gái, ánh mắt đơn thuần thẳng tắp nhìn cô.
Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy một giọng khác hơi mang thanh lãnh: "Em quấy rầy đến người khác."
"Tỷ tỷ, em nào có quấy rầy đến người khác?"
Cố Tịnh Nhuyễn tự nhiên biết này tiếng tỷ tỷ này không phải kêu cô.
Một bé gái khác nhìn qua lãnh đạm, không có cảm xúc gì, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là có thể từ trong ánh mắt cảm nhận được nàng để ý tới bé gái kia.
"Thôi, mặc kệ em." Nói xong xoay người bỏ đi.
Bé gái nghe được lời này vội vàng đuổi theo, loáng thoáng còn nghe thấy giọng nàng: "Tỷ tỷ, có phải chị giận rồi không?"
Cố Tịnh Nhuyễn bất giác cười một tiếng.
Tạ Tri Ý ngồi xổm xuống bên cạnh cô, mở miệng hỏi: "Cười cái gì?"
"Chị khi còn nhỏ cũng như vậy sao? Đối người khác lạnh lùng hết sức."
Tạ Tri Ý trầm mặc không nói.
Trên thực tế nàng cũng nhớ không rõ khi còn nhỏ chính mình là cái dạng gì, bất quá xác thật không thế nào thích nói chuyện.
"Em có chút tiếc nuối, lại cảm thấy có chút may mắn."
"Tiếc nuối cái gì?"
Cố Tịnh Nhuyễn đem tuyết đã vo tròn thành quả cầu đặt ngay trên mặt đất, sau đó trả lời: "Thì cảm giác khi còn nhỏ không có cùng chị, đặc biệt tiếc nuối."
"Không cần tiếc nuối, hiện tại là đủ rồi." Tạ Tri Ý chỉ cho là cô đang nói về những tháng ngày khi quan hệ hai người còn không tốt.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không giải thích.
"Nếu là khi còn nhỏ em liền rất tốt với chị, chị có lẽ cũng sẽ không thích em."
"Ô Tạ Tri Ý đồng học, chị là hoài niệm sô pha mềm mại sao?" Cố Tịnh Nhuyễn nhìn chằm chằm nàng, uy hiếp nói.
Tạ Tri Ý mím môi, thấp thấp trả lời: "Sự thật."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng, thật lâu không nói lời nào.
Tạ Tri Ý còn tưởng rằng chính mình chọc giận cô, đang chuẩn bị dỗ, lại nghe thấy Cố Tịnh Nhuyễn cười khẽ: "Vậy mới nói em thực may mắn nha."
Tạ Tri Ý không hiểu được cô như thế nào chuyển biến nhanh như vậy.
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ cười không nói, còn không phải là may mắn sao.
Từ đầu đến cuối, đều chỉ là cô, Tạ Tri Ý chỉ cùng cô.
Người tuyết còn chưa có đắp xong, không trung lại có tuyết bay bay.
Tuyết dừng trên tóc hai người, Cố Tịnh Nhuyễn kinh hô: "Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau bạc đầu rồi."
"Đúng vậy, cùng nhau bạc đầu."
"Về sau cũng sẽ cùng nhau?"
"Ừ về sau rất nhiều rất nhiều năm, đều sẽ cùng nhau."
—— toàn văn xong ——