Khu biệt thự tương đối xa xôi, dọc theo lề đường đi xuống chỉ nhìn thấy dăm ba cửa hàng nhỏ sáng đèn, điểm xuyết cùng đèn đường mờ nhạt, trời đã sụp tối, nương theo bóng đêm một chút xao động mờ ám trong lòng cũng dần bình ổn.
Có những thứ không nên quá rõ ràng thì tốt hơn, có thể ở bên cạnh tỷ tỷ cũng đã tốt lắm rồi, hà tất phải rối rắm là tình cảm gì. Quá rõ ràng có lẽ sẽ bắt đầu mất đi, biết đủ mới có thể vui vẻ như thường.
Nghĩ vậy, trong lòng cũng liền rộng mở thông suốt.
Cố Tịnh Nhuyễn nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Tạ Tri Ý, đây vẫn là lần đầu tiên hai người cùng nhau tản bộ bên ngoài.
Thời tiết đang đổi mùa, cuối hè đầu thu trời gió khá là lạnh, Cố Tịnh Nhuyễn mặc áo hoodie mỏng cùng váy ngắn cập đầu gối, một trận gió thổi qua làm cô co rúm.
Tạ Tri Ý thoáng nhìn cô, sau đó chỉ về một cửa hàng tiêu dùng ven đường, "Đi vào đó nhìn xem."
Trong nhà ấm hơn ngoài trời rất nhiều, vừa vào cửa Cố Tịnh Nhuyễn liền cảm nhận được nhiệt khí nghênh diện đánh tới, còn có hương thơm nhè nhẹ. Đồ vật trong tiệm muôn màu rực rỡ lung linh.
"Tỷ tỷ, chị muốn mua cái gì hả?"
Tạ Tri Ý thấy đối phương không có biểu cảm gì đặc biệt, có điểm nghi hoặc, "Mấy đứa nhỏ tụi em không phải đều thích dạo shop thế này sao?".
Mấy đứa nhỏ tụi em...
Cô nên nhắc nhở Tạ Tri Ý thế nào đây? Cô chỉ nhỏ hơn chị ấy một tuổi thôi có được không!
Là người đều sẽ có lòng yêu cái đẹp, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không ngoại lệ, không hề có sức chống cự những thứ nhỏ bé đáng yêu tinh xảo.
Cố Tịnh Nhuyễn liếc mắt một cái liền nhìn trúng kẹp tóc hình hà mã treo trên kệ, chiếc kẹp màu hồng có đính ngọc sáng lấp lánh phá lệ xinh xắn, thật hoàn mỹ.
"Đẹp không?"
Cố Tịnh Nhuyễn ướm thử nó lên đầu, quay qua hỏi Tạ Tri Ý. Dáng vẻ trẻ trung được tăng thêm một mạt sắc thái, đi kèm với ánh mắt tràn ngập chờ mong của cô, quả thật làm người khác không rời mắt được.
"Khá xinh đẹp."
Tạ Tri Ý nghiêng đầu nhìn một cái kệ hàng khác, trên đó treo đủ loại huy hiệu móc khoá.
Cố Tịnh Nhuyễn cho rằng Tạ Tri Ý là sợ thương tổn đến tự tôn của mình nên mới miễn cưỡng tán đồng. Cô trả chiếc kẹp về vị trí, lại thấy bên cạnh còn một chiếc khác cùng kiểu dáng nhưng là màu xanh.
Cố Tịnh Nhuyễn vô thức lấy chiếc kẹp xuống, chợt nhớ tới phòng ngủ của Tạ Tri Ý, cũng là sắc màu này, cô hướng về Tạ Tri Ý nói,
"Tỷ tỷ ~"
Tạ Tri Ý nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Cố Tịnh Nhuyễn cầm chiếc kẹp, vẻ mặt ân cần nhìn nàng.
"Thử một chút đi ~"
"Không thử."
Tạ Tri Ý không hề nghĩ ngợi từ chối, thậm chí còn có chút chống đối lui về sau.
"Thử một chút đi mà."
"Không."
Nhân viên cửa hàng chú ý, đi tới các nàng, "Hai chiếc kẹp này tương đối có thâm ý, cũng có thể phù hợp tỷ muội, cửa hàng mới khai trương mua 199 được giảm 30, em có thể thử xem."
Cố Tịnh Nhuyễn hỏi dò thêm lần nữa, "Thử chứ?".
"Không."
Trải qua mấy phen khuyên bảo Tạ Tri Ý cũng không chút nào buông lỏng, Cố Tịnh Nhuyễn nhụt chí trả chiếc kẹp lại chỗ cũ, lúc này mới nhận ra khác thường.
Hai con hà mã này là làm gì? Sao ghép lại giống như đang hôn môi?
Sợ tới mức Cố Tịnh Nhuyễn giật mình một cái, nó nó nó nguyên lai thật sự có thâm ý.
Cố Tịnh Nhuyễn ra vẻ bình tĩnh treo nó lên, đi đến bên cạnh Tạ Tri Ý, đưa mắt nhìn kệ để hàng, bị một móc dây hình cá heo nhỏ hấp dẫn.
"Cái này đẹp, móc lên ba lô chị hợp đó".
Tạ Tri Ý liếc nhìn, cá heo nhỏ thoạt nhìn không có gì đặc biệt, cùng vật phẩm bán ven đường không có gì khác nhau.
"Còn mua gì nữa không? Không mua chị đi tính tiền."
Cố Tịnh Nhuyễn lần này thức thời không thèm hỏi nàng có thích hay không, thấy đẹp hay không, mà trực tiếp quyết định chọn lựa mấy thứ cô muốn mua.
Lúc tính tiền, Tạ Tri Ý phát hiện trong tay Cố Tịnh Nhuyễn không có chiếc kẹp tóc hà mã kia.
"Không cần cái kẹp đó huh?"
Cố Tịnh Nhuyễn lắc đầu, đồ cho tình nhân sao mà dùng được.
Ra ngoài lại hứng một trận gió lạnh, bên cạnh là cửa hàng tiện lợi 24h, Tạ Tri Ý kéo cô đi vào đó, mua cho cô một phần lẩu cốc viên. *
"Em ngồi ở đây chờ, chị đi mua ít đồ."
"Da da". Thịt viên nóng trong miệng, Cố Tịnh Nhuyễn phát âm không rõ. Nghe theo lời tỷ tỷ, ngoan ngoãn ngồi ở bên cửa kính chờ nàng.
Qua vài phút, cửa hàng tiện lợi vang lên thanh âm 'Hoan nghênh quý khách', Cố Tịnh Nhuyễn giương mắt nhìn, thật đúng là Tạ Tri Ý.
"Tỷ tỷ, chị quá chậm, để lại cho chị viên thịt cuối cùng nè."
Tạ Tri Ý: .......
Không lầm thì mình mới đi chừng năm phút đồng hồ...vậy mà còn chậm sao?
"Chị ăn đi."
Cố Tịnh Nhuyễn nguyên bản chính là sợ Tạ Tri Ý nói cô ăn quá nhanh nên mới đánh đòn phủ đầu, ai biết nàng căn bản không thèm đoạt thịt viên của cô.
Huhuhu lòng cô hổ thẹn.
Trong sự áy náy, cô nuốt xuống viên thịt cuối cùng.
Tạ Tri Ý giúp thu thập rác trên bàn ném vào thùng rác. Cố Tịnh Nhuyễn đang muốn đứng lên thì nghe thấy Tạ Tri Ý nói, "Khoan đã.".
Mặc kệ phản ứng của đối phương, Tạ Tri Ý từ túi giấy lấy ra một cái khăn choàng cổ, mang lên cho cô.
"Trời lạnh."
Thì ra là đi mua khăn choàng cho cô, Cố Tịnh Nhuyễn cảm động.
"Nhưng mà...tỷ tỷ, tuy rằng khăn choàng kiểu dáng mùa thu, nhưng đeo nó cùng bộ đồ của em thật sự rất kỳ quái...."
"Ấm áp là được."
Trong mắt Tạ Tri Ý, kỳ quái hay không chẳng là gì cả, chỉ có ấm hay không ấm mà thôi.
"Đi thôi."
Cố Tịnh Nhuyễn kéo kéo khăn choàng, điều chỉnh nó sao cho thật thoải mái, đem cằm vùi vào trong, nghe vậy hỏi: "Đi đâu dạ?".
Đã 8 giờ tối, cô dám cam đoan Tạ Tri Ý chưa bao giờ lang thang bên ngoài trễ như vậy.
Tạ Tri Ý: "Đi mua dây chuyền vàng mắt xích thật to cho em." **
Vẻ mặt nghiêm túc không giống làm bộ.
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Cuối cùng Tạ Tri Ý mang cô đi một khu mua sắm nhỏ cách biệt thự khoảng hai mươi phút lái xe.
Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn. Khu mua sắm quy mô nhỏ nhưng nhãn hiệu nên có đều có.
Tạ Tri Ý dắt cô đến một cửa hàng đồ trang sức, vào cửa nhân viên liền nhiệt tình vây quanh hỏi các nàng cần tìm món đồ gì.
Tạ Tri Ý đang muốn mở miệng, Cố Tịnh Nhuyễn theo bản năng nhón chân duỗi tay bịt kín miệng nàng, lỗ tai ửng đỏ nói với nhân viên cửa hàng, "Tùy ý nhìn xem, không cần trợ giúp tụi em."
Nhân viên cửa hàng thấy các nàng bộ dáng học sinh nhất định không có tiền trong túi, ánh mắt nồng nhiệt ban đầu chuyển sang khinh miệt, liếc mắt một cái rời đi.
Môi chị ấy thật mềm.
Cố Tịnh Nhuyễn thè lưỡi, buông ra Tạ Tri Ý,
"Em đây là phòng ngừa chị nói ra những lời không phù hợp hình tượng của chị."
Tạ Tri Ý buồn cười nhìn cô, "Giống như nói dây chuyền vàng mắt xích thật to?".
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Cố Tịnh Nhuyễn nhụt chí, quả nhiên là thủ đoạn đòi tiền của cô quá vụng về mới làm ra nhược điểm để nàng cười nhạo.
"Được rồi, em nhìn xem có thích kiểu dáng nào không?"
?
"Vòng cổ lắc tay nhẫn đều nhìn xem."
Cho nên tỷ tỷ đây là đồng ý với câu nói kia của mình? Là mình trông nhạt nhẽo? Nên bây giờ dắt mình tới mua trang sức?
Cố Tịnh Nhuyễn tùy tiện đưa mắt nhìn quanh, bị một chiếc dây chuyền có mặt W hấp dẫn, "Cái này trông đẹp này."
"Cái này a, cái này chính là mẫu cho tình yêu và hôn nhân, đi cùng một bộ với nhẫn, nói như thế nào cũng đến mấy chục vạn, con nít con nôi không có tiền đừng xem đến những món quý giá như vậy."
Lại là nhân viên kia, vẻ khinh thường bộc lộ không che giấu.
"Mới mấy chục vạn mà thôi, thím à thím có phải không biết nhìn hàng hay không? Cho nên mới nhìn không ra bộ quần áo trên người tôi giá trị mấy chục vạn? Không phải mua không nổi chỉ là không nghĩ để người như thím chiếm tiện nghi, ăn được phần trăm mà thôi. Thím này, làm người đừng quá hiện thực như vậy, yêu nghề kính nghiệp hiểu biết một chút, nếu không lần sau đánh mất không phải chỉ là một bút mua bán đâu."
Nhân viên cửa hàng cũng không thể nhìn ra bộ đồ này của Cố Tịnh Nhuyễn rốt cuộc quý giá bao nhiêu, nhưng ngữ khí của Cố Tịnh Nhuyễn lại có điểm uy hiếp đến nàng.
"Tỷ tỷ mình đi thôi, không mua ba cái đồ quỷ chán ghét này."
Sau khi ra ngoài, Tạ Tri Ý mới thắc mắc hỏi, "Mấy chục vạn?".
"Hắc hắc, em nói bừa, em mua trên mạng có mấy trăm tệ thôi à."
Tạ Tri Ý: .......
Tư thế kia làm nàng xém chút cũng tin là mấy chục vạn.
Khu mua sắm phi thường náo nhiệt, ngoại trừ các cửa hàng bán đồ, còn có một phố ăn vặt.
Ở đầu phố ăn vặt, các nàng bị một ông lão ngăn lại, "Tiểu cô nương muốn mua vòng tay chỉ đỏ hay không, hai đồng một cái, còn có thể xâu ngọc sứ khắc chữ, chỗ này còn có hoa văn...".