Khu biệt thự Phượng Tê Viên
7 giờ 10 phút tối, Tạ Tri Ý về đến nhà, dì Trương vốn đang quét dọn liền buông chổi xuống, bước đến tiếp nhận cặp sách trong tay nàng.
"Đại tiểu thư chắc là đói bụng, đồ ăn đã làm xong, để dì dọn cơm."
Tạ Tri Ý gật đầu, cảm thấy có chút khát nước, đi vào phòng bếp đến tủ lạnh lấy chai nước khoáng, lúc chuẩn bị đóng cửa tủ lạnh chợt dừng tay lại.
Có ít đồ ăn đã nguội, dì Trương muốn hâm nóng lại một chút, mới vừa mở cửa nhà bếp liền nghe Tạ Tri Ý hỏi, "Dì Trương, sữa chua táo đỏ này là ai mua vậy?".
"Sữa chua đó a, tối hôm qua tiểu thư nói cô ấy muốn uống nên kêu dì mua."
Tạ Tri Ý nhìn loạt sữa chua một lát sau mới đóng cửa, vừa định mở nắp chai nước lại giống như nhớ tới cái gì, lần nữa mở tủ lạnh cầm một lọ sữa chua trở ra.
Cố Hải bận rộn làm việc thường xuyên đi công tác, Tạ Dao làm bà chủ nhàn rỗi, giờ phút này đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, miệng còn lầm bầm rủa cốt truyện cũ kỹ cẩu huyết, diễn viên kém cỏi, nhưng vẫn ngồi xem mê mẩn, Tạ Tri Ý về đến nhà cũng không hay biết.
"Mẹ."
Tạ Dao gật gật đầu, "Tri Ý đã về rồi a."
Cuối cùng lại nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện bóng dáng Cố Tịnh Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn đâu?"
Tạ Dao đã gọi điện dặn Tạ Tri Ý mang Cố Tịnh Nhuyễn về nhà sớm, xem tình huống sáng nay bà còn tưởng quan hệ hai người đã hoà hợp, không nghĩ rằng vẫn giống như ngày thường.
Tạ Tri Ý trầm mặc một chút, lựa chọn giúp Cố Tịnh Nhuyễn giấu giếm, "Em ấy có việc."
"Con bé đó có thể có việc gì, còn không phải là đi lêu lổng cùng đám bạn bè hư hỏng kia sao, thôi quên đi, không trở lại cũng được, nghĩ đến nó mẹ liền đau đầu."
Đối với chuyện Cố Tịnh Nhuyễn về nhà muộn hoặc là không về, người trong nhà đã sớm quen. Không về gửi một cái tin thông báo cũng là còn tốt, có đôi khi không nhắn tin mà người cũng không thấy đâu.
Tuy vậy Tạ Dao cũng không có thu lại mấy món đồ công nghệ cùng tiền tiêu vặt của cô, bởi vì đã nhiều lần Cố Hải thậm chí còn cấm cửa Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng cô vẫn không chừa, sau khi được tự do lại tiếp tục như cũ, bọn họ cũng không thể mỗi ngày đóng cửa nhốt con gái.
Tạ Tri Ý đặt lọ sữa chua trên bàn trà trước mặt Tạ Dao.
"Có lẽ em ấy thật sự có việc."
"Thôi kệ nó đi."
Tạ Dao cầm sữa chua lên, cắm ống hút uống một ngụm, nhíu mày nhìn nhìn bao bì, "Ai mua vậy, khó uống."
Nói xong liền để sữa chua qua một bên.
Tạ Tri Ý nhìn lọ sữa chua bị vứt bỏ. Xem ra hương vị không thay đổi a? Vậy sao em ấy đột nhiên lại muốn uống sữa chua này?
Dì Trương đã dọn xong bàn ăn, kêu hai người đến ăn cơm.
Tạ Dao mỗi ngày đều hỏi Tạ Tri Ý về tình hình học tập, cũng không phải không tin Tạ Tri Ý, mà là ngoại trừ chuyện học thì bà cũng không tìm ra chủ đề gì khác để duy trì đối thoại.
Trong nhà không có quy định không được nói chuyện khi ăn, nhưng Tạ Tri Ý từ trước đến nay vốn ít nói, lúc ăn cơm liền càng không chủ động mở lời, cho nên trạng thái cơ bản sẽ là Tạ Dao hỏi chuyện, nàng đáp.
"Chiều nay thầy Tào gọi điện cho mẹ, nhưng lúc đó mẹ bận không nghe máy kịp, sau đó gọi lại thì thầy lại nói không có việc gì, mấy hôm nay ở trường con bé biểu hiện thế nào? Có phải vi phạm cái gì rồi hay không?". Tạ Dao gắp miếng thịt gà bỏ vào chén Tạ Tri Ý, chau mày.
Trước kia dăm bữa nửa tháng Tào Quang sẽ gọi điện đến, nếu không phải thông báo Cố Tịnh Nhuyễn cúp học thì cũng là nhắc nhở bà thỉnh thoảng nhớ quan tâm chuyện học của cô.
Giống như hôm nay nói không có việc gì vẫn là lần đầu tiên.
Tạ Tri Ý nhai kỹ nuốt chậm, "Có lẽ là gọi nhầm số thôi."
Tuy nói như vậy, nhưng suy nghĩ lại trôi về buổi sáng nay.
——
Sau khi hết tiết hai, Tạ Tri Ý là cán sự môn toán cần đi văn phòng nhận sách bài tập, vừa vặn gặp Tào Quang đang ở đó ôn chuyện cùng giáo viên dạy toán. Lúc thấy nàng, đôi mắt Tào Quang liền bừng sáng, Tạ Tri Ý không khỏi hoài nghi Tào Quang đến ôn chuyện cùng giáo viên toán là phụ, tìm nàng mới là chính.
"Thầy có thể nói chút chuyện với em không?"
"Dạ được."
Tạ Tri Ý tiếp nhận sách bài tập, ôm vào trong ngực, chào từ biệt giáo viên toán, đi theo Tào Quang ra văn phòng.
"Nghe nói em là chị của Cố Tịnh Nhuyễn?". Tào Quang sợ thời gian không đủ, chậm trễ nàng lên lớp, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ phải." Tạ Tri Ý đại khái có thể đoán được Tào Quang muốn nói gì.
Tào Quang thở dài, "Thầy biết em là đứa nhỏ tốt, thành tích cực kỳ ưu tú lại nghe lời hiểu chuyện, nếu được thì hy vọng em có thể quan tâm đến em gái nhiều hơn một chút, Cố Tịnh Nhuyễn là người thông minh lanh lợi, chính là không biết đất dùng, thầy không muốn nhiều năm sau em ấy phải hối tiếc khi nghĩ về tuổi trẻ, thân là chủ nhiệm lớp của em ấy, thầy thiệt tình hy vọng em ấy có thể trưởng thành tốt đẹp. Thầy biết gia đình các em giàu có, mặc dù không thi đậu đại học cũng có thể được đưa đi du học, nhưng vẫn là câu nói kia, thầy không hy vọng em ấy nhiều năm về sau nhớ tới lại hối tiếc bản thân lúc trước đã không nỗ lực, cũng không muốn em ấy oán hận người chủ nhiệm này đã không thúc đẩy em ấy tiến lên...".
Tào Quang bùm bùm nói một tràng dài, Tạ Tri Ý lại không nói câu nào, lát sau có lẽ Tào Quang cũng phát hiện mình đã nói quá nhiều, sợ nàng không hiểu ý, lại hỏi một câu, "Em hiểu ý thầy không?".
Tạ Tri Ý gật đầu, "Em hiểu."
Tào Quang thở ra một hơi, dự định tiếp tục, lại nghe thấy nàng nói, "Bất quá chắc là thầy hiểu lầm, Cố Tịnh Nhuyễn không nghe lời em đâu, cho nên....".
"Không không, lấy kinh nghiệm chủ nhiệm nhiều năm, thầy thấy em ấy rất để tâm chị gái của mình."
Rõ ràng khi hiệu trưởng nhắc tới Tạ Tri Ý rồi Cố Tịnh Nhuyễn hồi đáp, Tào Quang liền dễ dàng nghe ra được cảm xúc vui vẻ của cô.
Để tâm sao?
Trong lòng Tạ Tri Ý có chút bối rối, hai ngày này em ấy xác thật tương đối dính nàng, nhưng hình như cũng không đến trình độ rất để tâm a.
"Em sẽ cố gắng."
Rốt cuộc nghe được câu trả lời như mong muốn, Tào Quang hài lòng mỉm cười.
"Học trò ngoan học trò ngoan."
Tào Quang nhìn thời gian, "Sắp vào tiết em..."
"Thầy nói với mẹ em chưa?"
"Buổi sáng có gọi điện nhưng không người tiếp." Tào Quang còn tưởng rằng Tạ Tri Ý là đang bất mãn hắn lướt qua cha mẹ tới tìm nàng, hoặc là đổi ý định muốn hắn liên hệ phụ huynh trợ giúp.
"Nhưng mà mẹ em đối với Cố Tịnh Nhuyễn giống như đã là nuôi thả trạng thái, không có ích gì."
"Đã không có ích vậy về sau thầy không cần gọi nữa."
"A?"
Nếu không lầm, Tào Quang vừa mới nghe được mùi sắc bén trong lời nói của Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý cũng biết ngữ khí của mình vừa rồi có hơi sắc bén, nhưng vô pháp thu hồi, liền tiếp tục nói, "Nếu có thể, làm phiền thầy không cần tiếp tục gọi tìm cha mẹ em, cả hai người đều làm việc rất bận rộn."
"Nhưng mà..."
Tào Quang hiểu rõ ý tứ của nàng, nhưng cũng không thể bởi vì người lớn bận rộn mà xem nhẹ quá trình phát triển của con cái a...
"Nếu Cố Tịnh Nhuyễn thừa nhận em là chị em ấy, vậy dĩ nhiên em sẽ có trách nhiệm của người làm chị, thầy cứ yên tâm, về sau nếu em ấy có sai sót xin thầy tới tìm em." Tạ Tri Ý nhìn thẳng Tào Quang, thần sắc nghiêm túc không giống làm bộ.
Tào Quang sửng sốt, thầm than: nhưng em là đối tượng trọng điểm của trường a. Nếu hiệu trưởng biết thầy vì Cố Tịnh Nhuyễn mà năm lần bảy lượt quấy rầy Tạ Tri Ý, khẳng định thầy sẽ bị lột sạch da...
Nhưng đối diện ánh mắt Tạ Tri Ý, Tào Quang lại bất giác đáp ứng, "Thôi được rồi."
"Vậy làm phiền thầy."
Nói xong Tạ Tri Ý khom lưng chào Tào Quang, xoay người về phòng học.
——-
Trở lại hiện tại, Tạ Tri Ý gắp một ít rau xanh, động tác thong thả ung dung, nhìn qua rất là ưu nhã.
Tạ Dao nhịn không được cảm thán, cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn như thế nào còn không học được nửa điểm tốt của Tạ Tri Ý? Trong nhà có tốt không học, cứ ở bên ngoài học thói hư tật xấu.
Nghe tiếng thở dài, Tạ Tri Ý dừng đũa trong tay, giương mắt nhìn Tạ Dao, "Mẹ đừng lo lắng, vừa mới khai giảng cũng không có sai phạm gì."
Thông báo hôm nay là chuyện học kỳ 1, tính ra cũng không phải vi phạm học kỳ này, cho nên đây cũng không coi là nói dối.
Tuy nghe Tạ Tri Ý nói vậy, nhưng Tạ Dao làm sao không biết đứa nhỏ nhà mình có bao nhiêu hư hỏng làm người khác lo lắng.
"Haizz, nếu con bé nghe lời hiểu chuyện được một nửa như con thì tốt quá."
Tạ Tri Ý yên lặng, nàng cũng không thích nghe mấy lời như thế này, người lớn luôn thích so sánh nàng và Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng mà các nàng rõ ràng là người thân, vì cái gì phải lấy nhau ra so sánh chứ?
"May mắn ba của hai đứa cũng không ở nhà, bằng không Nhuyễn Nhuyễn lại phải bị nhốt mấy ngày, mẹ lại không khuyên được ông ấy, lần nào mẹ cũng đau lòng muốn chết, nhưng con bé cứ vừa thoát ra lại như không có việc gì tiếp tục trốn học đi chơi, làm mẹ sầu muốn chết."
Tạ Tri Ý làm sao không biết. Nàng làm sao có thể không nghe thấy thanh âm quỷ khóc sói tru ở phòng kế bên.
Bữa cơm này Tạ Dao ăn đến thất thần, ngay cả Tạ Tri Ý cũng ăn lâu hơn ngày thường một chút.
Sau khi ăn xong, dì Trương thu thập chén đũa, đem đồ ăn còn thừa bọc lại bỏ vào tủ lạnh.
Tạ Tri Ý nhìn tủ lạnh, một lát sau mới dời đi ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ, kỳ thật hôm nay con có gặp thầy Tào."
"Làm sao vậy? Có phải thầy cáo trạng cái gì hay không? Mẹ biết ngay mà, thầy Tào sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới, khẳng định là nó lại làm ra chuyện sai phạm gì, đúng hay không?"
Tạ Dao cũng thực nghiêm trọng vấn đề, lúc trước Tạ Tri Ý không quá để ý, hiện giờ nàng mới khắc sâu cảm nhận được Cố Tịnh Nhuyễn khó xử, có lẽ em ấy cũng từ giữa cảm nhận được áp lực?
"Không phải, thầy Tào nói Nhuyễn Nhuyễn rất thông minh lanh lợi, là nhân tài đáng bồi dưỡng."
Tạ Tri Ý nói lời này vô cùng mềm nhẹ, ôn nhu hơn hẳn bình thường.
Tạ Dao hoài nghi nhìn nàng, "Tri Ý, con có phải bị Nhuyễn Nhuyễn uy hiếp hay không? Con cứ nói với mẹ, mẹ giúp con."
Tạ Tri Ý: .....
"Nhuyễn Nhuyễn thực thông minh, mẹ cũng biết vậy mà đúng không?"
"Thì đúng là vậy, dù gì con bé cũng mang gen ba mẹ, khẳng định thông minh a."
Tạ Tri Ý tự động bỏ qua ý tứ mèo khen mèo dài đuôi của Tạ Dao, tiếp tục nói, "Nhưng Nhuyễn Nhuyễn mất khá nhiều kiến thức năm lớp 10, mặc dù em ấy có thông minh thì trong phút chốc cũng không thể nào bồi bổ trở về."
Tạ Tri Ý hiếm khi nói nhiều như vậy, Tạ Dao có vẻ suy tư gật gật đầu, "Có lý."
Tạ Tri Ý không nói nữa, nàng đã nhắc nhở thật sự rõ ràng.
"Vậy để mẹ ghi danh cho nó vào lớp bổ túc, chọn cơ sở đào tạo giống lần trước chọn cho con có được không?"
Lúc trước cũng không phải chưa từng cho Cố Tịnh Nhuyễn ghi danh lớp bổ túc, chỉ là cô đều chạy trốn, về sau bà cũng không nghĩ tới nữa.
"Không được." Tạ Tri Ý không chút nghĩ ngợi phủ định.
Tạ Dao khó hiểu, "Tại sao? Con lo lắng nền tảng khác biệt hay sao? Không có việc gì, cơ sở đó chia lớp theo nhiều trình độ lắm."
Tạ Dao còn chưa dứt lời liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Tạ Tri Ý, "Chỗ đó chỉ dạy cuối tuần, còn xa nhà."
Chỉ dạy cuối tuần nghĩa là ngày thường tan học còn có thời gian đi ra ngoài chơi.
Này cũng không phải điều Tạ Tri Ý muốn nhìn thấy.
"Ngày thường cũng học thêm sao? Có quá sức nó không? Nhưng cũng được, học ở ngoài không tận dụng được hết thời gian, hai đứa thường tan học lúc mấy giờ?"
"Dạ 6 giờ."
Tạ Tri Ý lược bỏ nửa tiếng tự học ở trường, đem 6 giờ rưỡi tan học nói thành 6 giờ.
"Vậy 7 giờ bắt đầu đi, một tiếng đủ để về nhà chuẩn bị rồi, để mẹ liên hệ tìm người đến nhà dạy."
"Dạ."