Tháng chín, sân trường, hương hoa quế theo từng đợt gió mát lạnh thổi tới, ngày đầu tiên khai giảng, trong phòng học chất đầy các loại tài liệu giảng dạy cho năm học mới, nơi nơi đều là tiếng kêu rên của học sinh.
"Yên lặng yên lặng, tài liệu sẽ được phân loại chia theo các môn, các bạn ngồi bàn đầu mỗi dãy xin giúp đỡ chuyển sách xuống cho các bạn bên dưới.". Lớp trưởng Khương Việt đứng chống tay trên bục giảng, lên tiếng nói với cả lớp.
Cố Tịnh Nhuyễn cầm quyển sách giáo khoa tiếng Anh mới vừa được phát, từng nét bút viết lên tên của mình, tùy ý lật vài tờ, thấy vẫn là hai cái tên quen thuộc Kang Kang-Maria, mà một trận đau đầu. Thật vất vả chịu đựng thi đại học, lại bởi vì một quyển tiểu thuyết mà cmn trở về trước giải phóng.
"Bạn ơi, ăn kẹo không?". Thanh âm dè dặt từ bên cạnh truyền đến.
Ngồi cùng bàn với cô là một bạn trai có vẻ thư sinh mang mắt kính tên Văn Viễn, mặt mũi thanh tú chỉ có điều lá gan hơi nhỏ.
"A không cần, cảm ơn." Cố Tịnh Nhuyễn còn đang đắm chìm khiển trách bản thân trong quá khứ, đồng thời suy nghĩ đường hướng tương lai, không chút nghĩ ngợi từ chối Văn Viễn.
Văn Viễn mất mát thu hồi kẹo, đang chuẩn bị bỏ vào trong cặp lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Tịnh Nhuyễn, "Thôi bạn cho tôi một viên đi, cảm ơn."
Văn Viễn cuống quýt lại đưa kẹo qua cho cô. Cố Tịnh Nhuyễn hướng hắn nở nụ cười ôn hòa, nắm chặt viên kẹo trong tay, từ chỗ ngồi đứng dậy, "Sách phát ra cứ để trên bàn tôi là được, cảm ơn."
"A..được.". Cô ấy, cô ấy, nữ thần thế nhưng nói cảm ơn hắn ba lần, hắn vui muốn chết.
Cố Tịnh Nhuyễn ra khỏi phòng học, tựa vào lan can hít thở không khí trong lành, chán nản nhìn bốn phía.
Trung học Du Lâm là một trong những trường tốt nhất Cẩm Thành, cũng là trường trọng điểm cấp tỉnh, bất kể là đội ngũ giáo viên hay trang thiết bị giáo dục hay tư chất học sinh đều cực kỳ tốt, môi trường xanh hoá cũng thuộc hạng nhì tỉnh.
Cố Tịnh Nhuyễn vốn chỉ là một nữ sinh đại học bình thường, hằng đêm thức cày một bộ ngôn tình ngọt văn tên là 《 Thiếu gia ác ma yêu tôi 》. Trong truyện, tỷ tỷ tốt đẹp như trăng thanh gió mát mà cô tâm tâm niệm niệm bị hành thê thảm, phải làm vật hy sinh cho chuyện tình ngu ngốc của đôi nam nữ chính. Trong cơn giận dữ cô đã đi ném đá tác giả, uy hiếp nếu không cho tỷ tỷ một kết thúc có hậu thì cô sẽ dùng 800 tài khoản ảo ném đá trả thù. Mang tâm trạng bực tức cô dần chìm vào giấc ngủ, vừa mở mắt bản thân đã biến thành nữ phụ thứ n, cũng là em gái của nữ thứ Tạ Tri Ý.
Ban đầu đọc truyện, cô còn mắng chửi khi thấy nữ phụ thứ n này trùng họ tên với mình, bất quá nhân vật rất phụ chỉ xuất hiện có vài lần, cho nên Cố Tịnh Nhuyễn cũng không để trong lòng, không ngờ ngủ một giấc lại biến thành con nhỏ đáng ghét này.
Tạ Tri Ý kỳ thật cũng không phải con nhà họ Cố, năm đó họ Tạ xảy ra chuyện, Cố Hải vì tình nghĩa bạn bè mà đồng ý sự phó thác của Tạ Giang. Mà Cố Tịnh Nhuyễn biết, trong tương lai gần, mẹ ruột Tạ Tri Ý sẽ tìm tới cửa, hết thảy bi kịch bắt đầu từ đó...
Bởi vì Tạ Tri Ý hắc hóa, Cố Tịnh Nhuyễn đã từng mất ngủ mấy đêm, ban ngày đi học cũng nhịn không được mà khổ sở.
Rõ ràng một cô gái tuyệt thế vô song như vậy, vì cái gì cuối cùng lại biến thành dáng vẻ kia...
Nếu cô đã chui vào đây rồi, vậy cô phải bảo hộ tỷ tỷ thật tốt mới được.
"Ê! Cố Tịnh Nhuyễn!"
Còn chưa thấy người đã nghe tiếng, như có cảm ứng, Cố Tịnh Nhuyễn muốn che mông mình lại, nhưng không kịp, người nào đó đã giáng xuống một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng.
May mắn là cô vẫn còn nguyên vẹn ký ức, biết trước mắt chính là hội chị em của mình. Cố Tịnh Nhuyễn đen mặt nhìn ba người vừa xuất hiện bên cạnh, ánh mắt trước tiên phóng trên người Tống Tư Ngọc.
Tống Tư Ngọc cao một mét bảy mấy, Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng còn phải hơi ngước đầu lên.
Tống Tư Ngọc cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của đối phương, nhướng mày, "Ngươi cũng biết ta yếu xìu."
Một cú vỗ này có thể làm người ta đau hai ngày.
"Hay là ngươi?". Cố Tịnh Nhuyễn chuyển ánh mắt qua Hứa Phán Phán và Vạn Tranh Nhan.
Hai người đồng loạt lắc đầu.
"Không phải ta."
"Ấu trĩ!"
Cố Tịnh Nhuyễn lười so đo, lườm bọn họ một cái rồi tiếp tục nhìn ra phía ngoài sân trường.
Ba người đắc ý cười cười.
"Nhuyễn Nhuyễn ngươi đang giấu cái gì trong tay đó?". Tống Tư Ngọc là người trước tiên phát hiện đồ vật trong tay Cố Tịnh Nhuyễn.
Cố Tịnh Nhuyễn giấu tay sau lưng, lắc lắc đầu, cười thần bí, "Muốn biết à?".
Ba người đang muốn gật đầu, liền nghe thấy cô nói: "Mơ đi. Không nói cho các ngươi."
Nếu không phải tay đang cầm kẹo, lại còn mặc váy ngắn không tiện đánh người thì cô đã đánh cho mông bọn họ biết thế nào là nở hoa.
Vạn Tranh Nhan trợn tròn mắt, "Đồ con nít!".
"Ây, không đúng nha, không phải ngươi nói hôm nay sẽ cúp học sao Nhuyễn Cẩu?". Trong ba người chỉ có Hứa Phán Phán là thích kêu cô Nhuyễn Cẩu.
Cố Tịnh Nhuyễn ôn nhu cười, "Bởi vì người ta luyến tiếc các ngươi nha, tưởng tượng đến trường có thể thấy các ngươi, người ta liền tới".
"Buồn nôn..."
"Ghê tởm!"
"Nhuyễn Cẩu xin ngươi hãy làm người đi!"
Cố Tịnh Nhuyễn nhún vai, không biết xấu hổ, cô vốn dĩ chính là người như vậy, hắc hắc.
Hứa Phán Phán thục khuỷu tay vào vai cô, "Ngươi rốt cuộc nghĩ gì vậy? Không phải ngươi cấm chúng ta tiết lộ cho mọi người biết Tạ Tri Ý là chị gái ngươi hả? Sao tự dưng lại lên diễn đàn đính chính?".
Tống Tư Ngọc cũng phụ họa, "Đúng đúng, cái này không phải là tự vả mặt mình hay sao? Hồi phục thời điểm còn chơi hẳn tài khoản chính tự mình ra trận, ngươi có phải rớt não rồi không?". Nói xong còn hận rèn sắt không thành thép, chọt chọt cái trán của cô.
Nhắc tới sự việc trên diễn đàn tối hôm qua, Cố Tịnh Nhuyễn theo phản xạ lui về phía sau một bước, nói, "Hầy, chị ấy vốn dĩ là chị gái của ta mà."
Vạn Tranh Nhan cũng không thể lý giải, ngờ vực nhìn cô, "Tụi này còn không biết đó là chị ngươi hay sao? Đây là đang hỏi, trước giờ không phải ngươi vẫn luôn phản cảm, còn thường xuyên ngáng chân chị ta trước mặt mọi người, bây giờ sao lại...Oh, không lẽ ngươi đã nghĩ ra biện pháp mới để chỉnh đốn chị ta?".
Cố Tịnh Nhuyễn: ......
Cô biết, Cố Tịnh Nhuyễn - cái nhân vật này chính là bước đầu cơ sở đặt Tạ Tri Ý vào bi kịch.
"Nghĩ cái quỷ gì chứ, Tạ Tri Ý chính là chị gái của ta, trước kia là do ta bồng bột không hiểu chuyện, chị gái như mẹ hiền, biết không?"
Hứa Phán Phán cười nhạo, "Ngươi cũng thật hiểu chuyện."
"Vậy làm gì tự nhiên đúng lúc hôm qua lại hiểu chuyện? Sao không hiểu sớm hơn hay muộn hơn?". Hứa Phán Phán chất vấn làm cho cô không còn lời phản bác. Cô chỉ mới xuyên vào ngày hôm qua thôi có được không!!
Tối hôm qua, sau khi nhận thức là mình đã xuyên vào, Cố Tịnh Nhuyễn lập tức lên mạng tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại, ai biết đập vào mắt là một bài viết nằm chễm chệ ở đầu diễn đàn.
"Ta...là mới tìm lại được lương tâm."
Ba người cười như không cười mà nhìn nàng, "Phải không?".
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Trong sân trường, hai nữ sinh đi ra từ phía hàng cây dã hương, mặt trời rọi nắng xuyên qua lá cây chiếu trên người các nàng. Nữ sinh thấp hơn một chút mặc đồng phục áo trắng váy xanh, trong ngực ôm mấy quyển sách giáo khoa, da dẻ trắng nõn, tóc dài mềm mại được nàng dùng một sợi dây cột thành đuôi ngựa gọn gàng năng động, nàng thỉnh thoảng nghiêng người nói chuyện, kèm theo nụ cười ôn nhu. Nữ sinh còn lại cũng mặc đồng phục trường, chẳng qua khí chất của nàng rất lạnh lùng, tóc ngắn ngang tai khuôn mặt toát lên vẻ thông minh sáng láng, nhìn qua chính là băng sơn mỹ nhân.
"Nhuyễn Cẩu, đằng kia có phải chị ngươi hay không?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe 'chị ngươi', đôi mắt tức thời sáng ngời, "Đâu? Đâu?".
Hứa Phán Phán chỉ về phía hàng cây, "Ai chà, nữ sinh đi cùng trông cũng được đó, dịu dàng hiền thục, đâu có mặt mày lạnh băng như chị ngươi, không đáng yêu chút nào."
Hai người ăn mặc giống nhau, thế nhưng một nóng một lạnh tương phản rõ ràng, cũng khó trách Hứa Phán Phán làm so sánh.
Cố Tịnh Nhuyễn híp mắt nhìn, như có điều suy nghĩ.
Từ ánh mắt đầu tiên, Cố Tịnh Nhuyễn liền đoán được cái người đang được khen là ai.
Lan Nhược Đình, nữ chính của quyển tiểu thuyết này, cũng chính là bạch liên hoa cắm đao sau lưng người.
Cố Tịnh Nhuyễn có chút hối hận bản thân đã không đem tất cả 800 khối đá ném vào tác giả, không biết tác giả nghĩ thế nào nữa, loại cặn bã này mà cũng xứng tranh đua với Tạ Tri Ý?
"Là ánh mắt ngươi không tốt!".
Cố Tịnh Nhuyễn cực kỳ khinh thường thu hồi tầm mắt, lại nhớ đến lời khen của Hứa Phán Phán. Ôn nhu? Ở trước mặt ngự tỷ lạnh lùng xinh đẹp thì ôn nhu làm cái khỉ gì? Ngự tỷ chân thật vẫn là tốt hơn cái đồ quỷ giả ôn nhu, Lan Nhược Đình càng không đáng giá được nhắc tới.
Hứa Phán Phán mới vừa hừ lạnh đang muốn phản bác, đã thấy Cố Tịnh Nhuyễn xoay người lướt qua các nàng, trực tiếp chạy xuống lầu hướng về phía hai nữ sinh.
Ba người xa xa nhìn Cố Tịnh Nhuyễn chạy đến trước mặt Tạ Tri Ý, vươn ra bàn tay nãy giờ vẫn luôn nắm chặt, mở ra, là một viên kẹo.
Tống Tư Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Trời má, này thật sự là bỗng dưng hiểu chuyện a?".
"Dám không cho chúng ta kẹo, chỉ biết cho chị gái, cái đồ tiểu bạch nhãn lang." Hứa Phán Phán một mặt trách móc, một mặt nhịn không được đu lan can hóng tiếp.
Mà lúc này trong mắt trong lòng Cố Tịnh Nhuyễn chỉ có duy nhất Tạ Tri Ý, đây là lần đầu tiên cô được thấy dáng vẻ nàng. Quả nhiên không hổ là nữ chính trong lòng cô, so với Tạ Tri Ý thì Lan Nhược Đình chẳng là cái gì.
"Tỷ tỷ!"
Cố Tịnh Nhuyễn không biết từ đâu chạy ra, doạ Lan Nhược Đình nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch, "Cố...muội muội."
Cố Tịnh Nhuyễn liếc nàng một cái, "Ai là muội muội của chị, tránh ra cái đi."
Lan Nhược Đình theo bản năng lui về phía sau một chút. Đối với một Cố Tịnh Nhuyễn bá đạo vô lý, toàn trường đều biết, chỉ là trước giờ nàng nghe nói quan hệ hai chị em không tốt, nếu không phải đêm qua bởi vì có người nhiều chuyện đồn đãi rằng cả hai đang bất hoà, dẫn đến Cố Tịnh Nhuyễn tự mình đăng bài làm sáng tỏ, thì chắc cũng không ai biết hai người là chị em.
Cố Tịnh Nhuyễn người cũng như tên, làn da trắng mịn ánh mắt trong suốt sạch sẽ, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, thập phần ngọt mềm. Ấy thế mà tính cách lại cố tình trái ngược, kiêu ngạo ương ngạnh, chuyên gia cùng hội chị em gây náo loạn, trèo tường trốn học, trêu cợt thầy cô bạn bè, xác thực là đối tượng làm cả trường đau đầu. Tất cả hảo cảm có được nhờ tướng mạo cũng theo đó mà rớt sạch.
"Nhìn nữa móc mắt bây giờ, hừ!". Cố Tịnh Nhuyễn trừng mắt đe doạ, Lan Nhược Đình phát run, Tạ Tri Ý làm sao lại có cô em gái như vậy chứ...
"Tỷ tỷ, ăn kẹo!". Trong lòng bàn tay cô là một viên kẹo vị táo.
Tạ Tri Ý nhìn người trước mặt so với mình thấp hơn nửa cái đầu. Đối phương cũng đang nhìn nàng, tươi cười mi mắt cong cong, mắt lấp lánh đầy vẻ chờ mong.
Lan Nhược Đình nhìn ra Tạ Tri Ý do dự, nàng biết Tạ Tri Ý trước nay đều không thích đồ ngọt.
"Muội muội, Tri Ý không thích ăn ngọt."
Không thích ăn ngọt? Sao mình không biết cơ chứ?
Đồng dạng nhận thấy Tạ Tri Ý đang do dự, Cố Tịnh Nhuyễn âm thầm oán trách bản thân không thật sự hiểu biết Tạ Tri Ý.
"Tôi không có hỏi chị! Lại kêu muội muội nữa là coi chừng đó."
Khuôn mặt nhỏ của Lan Nhược Đình đỏ lên, nàng thật không hiểu sao con gái con đứa mà hung dữ như vậy, lại còn là em gái của Tạ Tri Ý.
Lan Nhược Đình ủy khuất nhìn Tạ Tri Ý, ánh mắt lên án: cậu xem em gái cậu kìa, quá hung dữ!
Cố Tịnh Nhuyễn không ngốc, đương nhiên biết tiểu bạch liên đang nghĩ cái gì, trong lòng mắng một tiếng, cái con nhỏ xấu xa này, thấy tỷ tỷ người tốt không so đo liền hay bắt nạt, luôn muốn lợi dụng tỷ tỷ làm bàn đạp, một mặt ghen ghét một mặt lấy lòng, tâm địa đen tối vô cùng.
"Cho chị."
Tạ Tri Ý thấy biểu cảm của đối phương, mở miệng nói, thanh âm lạnh lẽo.
Không phải không thích sao......
Cố Tịnh Nhuyễn ngơ ngác nhìn viên kẹo trong tay bị nàng lấy đi, sau khi phản ứng kịp, khoé miệng liền cong lên, "Tỷ tỷ tan học chúng ta cùng nhau về nhà đi, mẹ nói tối nay sẽ tự mình xuống bếp làm cá trích kho đó nha!".
Như là sợ bị từ chối, Cố Tịnh Nhuyễn bồi thêm một câu, "Tan học chờ em nha, gặp chị sau!".
Tạ Tri Ý nhìn Cố Tịnh Nhuyễn tung tăng nhảy nhót trở về, lại nhìn viên kẹo trong tay mình, mi mắt rủ xuống, sắc mặt vẫn là lạnh nhạt giống mọi ngày, không có gì khác biệt. Lan Nhược Đình sau khi quan sát đánh giá, nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận mở miệng hỏi, "Cơ mà hôm nay không phải sinh nhật Nặc Dương sao?".
Hứa Nặc Dương là bạn học cùng lớp, là đứa con trai duy nhất tương đối thân với Tạ Tri Ý. Lan Nhược Đình sở dĩ biết tin là vì trước đó nàng đi ngang qua vừa vặn nghe thấy bọn họ nói chuyện này.
Tạ Tri Ý nhìn nàng một cái, ánh mắt nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ. Đương lúc Lan Nhược Đình cho rằng nàng ít nhiều sẽ trả lời gì đó, thì Tạ Tri Ý cất bước rời đi......
Lan Nhược Đình nhìn theo bóng dáng Tạ Tri Ý, liên tưởng đến mặt trăng về đêm, thanh lãnh xa cách, xa xôi không thể với tới.
Trên thực tế Tạ Tri Ý cũng là như vậy, Tạ Tri Ý từ nhỏ đến lớn đều toả sáng. Trung học Du Lâm vốn có lịch sử trăm năm, vậy mà Tạ Tri Ý lại có thể nhanh chóng trở thành biểu tượng ở trường. Từ lúc nàng tiến vào Du Lâm tới nay, năm nào cũng đều giữ vững vị trí nhất bảng, đức trí thể mỹ đều phát triển toàn diện, bao nhiêu cuộc thi là mang về nhà bấy nhiêu cúp. Người Cẩm Thành nếu nhắc tới trung học Du Lâm đều sẽ nghĩ ngay đến Tạ Tri Ý, hơn nữa nhan giá trị nàng rất cao, người yêu thầm nàng có thể xếp hàng từ lớp học dài ra tận cổng trường. Một cô gái như vậy thật làm người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Lan Nhược Đình siết chặt sách giáo khoa trong ngực, đầu ngón tay trắng bệch, trên mặt vẫn một vẻ ôn nhu, giọng nói càng hiền hoà, "Tri Ý, từ từ đợi mình với."