Nhóc con vẫn còn nhỏ, có thể bọc đại quần áo của người lớn để ra đường, còn Lâm Thanh Hàn chỉ có thể mặc quần áo của Thẩm Tiện trước, phòng quần áo của Thẩm Tiện có rất nhiều quần áo Lâm Thanh Hàn có thể mặc, nhưng Thẩm Tiện cao hơn Lâm Thanh Hàn gần nửa cái đầu, Lâm Thanh Hàn mặc quần áo của Thẩm Tiện ít nhiều cũng sẽ trông hơi dài một chút.
Lâm Thanh Hàn mặc một chiếc áo len cổ đứng màu trắng, dưới thân mặc thêm một cái quần jean nhung, phần nhung phía trong rất dày, mùa đông mặc quần này cũng không cảm thấy lạnh, nhưng mà lại hơi dài so với cơ thể Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện ngồi xổm xuống giúp Lâm Thanh Hàn xắn phần ống quần thừa lên, sau đó mang một đôi ủng Martin vào chân Lâm Thanh Hàn, phía ngoài cùng khoác thêm một chiếc áo khoác lông màu nâu dài đến eo khiến cho Lâm Thanh Hàn trông càng thêm cao gầy.
Trong lúc Thẩm Tiện vì cô mà bận rộn thì Lâm Thanh Hàn đứng ở đó mỉm cười nhìn Thẩm Tiện, Thẩm Tiện nhà cô mặc dù không nhớ được cô là ai nhưng vẫn sẽ đối xử tốt với cô.
Nhóc con thấy hai người đang thay quần áo thì đứng một bên quan sát, "Woah, mẹ mặc cái này đẹp quá!".
Lâm Thanh Hàn bị nhóc con chọc cười ra tiếng, nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Thôi đi, chỉ biết nịnh mẹ".
"Hì hì, không có đâu, Điềm Điềm nói đều là sự thật ~". Nhóc con cọ cọ Lâm Thanh Hàn làm nũng.
Thẩm Tiện cầm một chiếc áo khoác ngắn của mình mặc vào cho Điềm Điềm, chiếc áo lông chỉ dài đến eo Thẩm Tiện nhưng khi mặc vào người nhóc con lại bao bọc hơn một nửa cơ thể nhỏ bé, lúc nhóc con đi đường thì áo lông vũ cũng lung lay theo, trông rất giống một con chim cánh cụt nhỏ.
Thẩm Tiện bế nhóc con lên, sau đó cùng Lâm Thanh Hàn đi đến hầm xe, Maybach màu đen, một vật trang trí cũng không có, Lâm Thanh Hàn nghĩ, cô phải trang trí giúp Thẩm Tiện mới được.
Thẩm Tiện đặt nhóc con ngồi vào ghế trẻ em, sau đó mới ngồi vào ghế điều khiển.
Thẩm Tiện dẫn hai người Lâm Thanh Hàn đi đến trung tâm thương mại mà cô thường đi, đây cũng xem như là trung tâm có giá cả đắt đỏ nhất ở khu vực này.
Thẩm Tiện sợ nhóc con bị vướng ngã bởi chiếc áo lông nên dứt khoát ôm nhóc con vào trong ngực, Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tiện, hiển nhiên là rất hài lòng với hành động của Thẩm Tiện.
Ba người đi vào cửa hàng quần áo, nhân viên trong tiệm vừa nhìn thoáng qua quần áo trên người Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn liền bắt đầu nhiệt tình.
"Xin chào hai vị, hai vị muốn mua quần áo cho bạn nhỏ này sao?".
"Đúng vậy, cô nhìn xem có quần áo nào thích hợp với con bé không?". Thẩm Tiện đặt nhóc con xuống đất, nói với nhóc con: "Điềm Điềm nhìn xem có thích cái gì không?".
Nhóc con đi tới chỗ treo một chiếc áo lông hình gấu trúc thì dừng bước nhìn về phía Thẩm Tiện, Thẩm Tiện mỉm cười cầm chiếc áo lông hình gấu trúc xuống, Lâm Thanh Hàn lại phối thêm một chiếc quần cho nhóc con, nhóc con sau khi mặc đồ vào thì giống như một bé gấu trúc rất đáng yêu.
Nhóc con được thay quần áo mới nên rất vui vẻ, không ngừng lắc lư trước mặt hai người, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn lại tiếp tục chọn thêm sáu bộ quần áo cho nhóc con, quần áo trong cửa hàng này cũng không phải rẻ, nhân viên cửa hàng vô cùng vui vẻ ghi lại địa chỉ, chuẩn bị đưa quần áo đến nhà Thẩm Tiện.
Từ tiệm quần áo trẻ em bước ra, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mỗi người nắm một bàn tay của nhóc con, nhóc con vui vẻ đi ở giữa hai người, cơ thể lắc qua lắc lại.
Sau khi mua quần áo cho nhóc con xong, Thẩm Tiện tiếp tục dẫn Lâm Thanh Hàn đến cửa hàng quần áo mà cô thường mua, thành phố Lâm Hải cũng không lớn, Thẩm Tiện lúc mua quần áo lại ra tay rất rộng rãi, trên cơ bản là nhìn cái nào có kiểu dáng hoặc màu sắc thuận mắt đều sẽ mua một bộ, một thời gian sau nhân viên cửa hàng cũng biết Thẩm Tiện là Boss lớn của tập đoàn Thẩm thị, vì thế mỗi lần Thẩm Tiện tới, các nhân viên ở cửa hàng đều phục vụ rất chu đáo.
Vừa thấy Thẩm Tiện đến, các nhân viên trong cửa hàng lập tức gọi quản lý đến, "Là chủ tịch Thẩm đến sao, thật đúng lúc, gần đây chúng tôi vừa nhập hàng rất nhiều mẫu mới cho mùa đông, cô xem xem có thích cái nào không?".
"Ừ". Thẩm Tiện gật gật đầu với quản lý, nói với Lâm Thanh Hàn ở bên cạnh: "Thanh Hàn, em xem có thích cái nào không? Không cần tiết kiệm tiền cho tôi, thích thì cứ lấy".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười, nghiêng người nhìn về phía Thẩm Tiện, "Chủ tịch Thẩm đang chuẩn bị nuôi em sao?".
"Thanh Hàn, đừng nói bậy". Thẩm Tiện không hiểu tại sao lại bị lời nói của Lâm Thanh Hàn khiến cho ngượng ngùng.
Quản lý nhìn tương tác giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, đứng bên cạnh khen tặng: "Chủ tịch Thẩm, tình cảm giữa cô và em gái thật tốt".
Thẩm Tiện vừa định trả lời quản lý đã bị Lâm Thanh Hàn giành trước một bước, "Không phải chị em, chị ấy là vợ tôi". Lúc nói chuyện, khóe môi Lâm Thanh Hàn hơi nhếch lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Tiện.
Nhóc con cũng lon ton chạy tới, hai cánh tay nhỏ, một cái nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, một cái nắm lấy tay Thẩm Tiện, mỉm cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mẹ, mommy và Điềm Điềm là một nhà".
Thẩm Tiện biết ngay là sẽ như vậy, cô lại sợ bản thân giải thích sẽ khiến Lâm Thanh Hàn và nhóc con xấu hổ, cô cũng lười giải thích, cô cũng không biết tại sao cô gái này có thể nói cô là vợ của cô ấy thuận miệng như vậy?
Người quản lý cửa hàng có hơi giật mình, nhưng dù sao cũng là người làm trong ngành dịch vụ nhiều năm, cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: "Chủ tịch Thẩm, cô và vợ rất xứng đôi".
Thẩm Tiện nghe xong thì đỏ lỗ tai, cô là cẩu độc thân, ở đâu chui ra một cô vợ?
Lâm Thanh Hàn lại rất thản nhiên nhìn quản lý cửa hàng, mỉm cười nói: "Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi".
Thẩm Tiện mở to hai mắt, cô chưa từng gặp qua người nào nói dối không chớp mắt như vậy, chủ yếu là Lâm Thanh Hàn mặt không biến sắc, giống như lời cô ấy nói đều là sự thật, Thẩm Tiện cũng sắp tin lời cô ấy nói.
Mấy người nhân viên trong cửa hàng cũng mỗi người một vẻ, nhưng điểm chung là cả đám người đều mang vẻ mặt tôi hóng hớt được chuyện động trời nhưng không dám nói, ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại, hết nhìn nhìn Thẩm Tiện lại nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn lại rất vui vẻ, nắm cổ tay Thẩm Tiện, kêu Thẩm Tiện đi xem quần áo cùng mình, nhóc con được một nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng dẫn đến sô pha ngồi chơi, nhân viên cửa hàng còn chuẩn bị trái cây cho nhóc con, nhóc con cũng không sợ người lạ, vô cùng vui vẻ nói chuyện với chị nhân viên.
Lâm Thanh Hàn tùy ý cầm một chiếc áo lông màu vàng nhạt, một chiếc quần len màu đen, đặt ở trước người ướm thử, hỏi Thẩm Tiện ở bên cạnh: "Đẹp không?".
Thẩm Tiện bị Lâm Thanh Hàn nhìn bỗng cảm thấy hơi nóng nóng, làn da của Lâm Thanh Hàn rất trắng, mặc loại quần áo gì cũng rất xinh đẹp, "Đẹp, em muốn mặc thử không? Lấy cái áo khoác này nữa".
"Ừ". Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn Thẩm Tiện, sau đó cầm quần áo đi vào phòng thử đồ, lúc bước ra thì trên người cô đã thay bộ quần áo mới, áo lông màu vàng nhạt khiến khuôn mặt Lâm Thanh Hàn trông càng trắng hơn, quần len tôn lên đôi chân thon dài, phối hợp thêm chiếc áo khoác nâu nhạt bên ngoài khiến cho khí chất của Lâm Thanh Hàn càng thêm xuất chúng.
Lâm Thanh Hàn đi nhanh về phía Thẩm Tiện, đến trước mặt Thẩm Tiện cầm lấy cổ tay cô quơ qua quơ lại, dùng chất giọng làm nũng thân mật hỏi Thẩm Tiện: "Chị thấy em mặc vậy được không? Chị thích không?".
Thẩm Tiện làm gì từ nghe người khác dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình? Hai bên tai cô đỏ lên, vô thức trả lời Lâm Thanh Hàn: "Thích".
Đến khi cô kịp phản ứng lại bản thân vừa nói cái gì, đang muốn giải thích với Lâm Thanh Hàn nhưng miệng còn chưa kịp mở đã bị Lâm Thanh Hàn ngắt lời.
"Thích là được, sau này thường xuyên mặc cho chị xem". Lâm Thanh Hàn nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Thẩm Tiện, nhìn Thẩm Tiện nhướng mày một cái, sau đó tiếp tục đi chọn quần áo.
Mấy nhân cửa hàng bên cạnh đều lộ vẻ mặt soi được hint, bọn họ chưa từng gặp qua bộ dạng này của Thẩm Tiện bao giờ, trước đây Thẩm Tiện đều mang theo bộ dạng nghiêm túc, hôm nay Thẩm Tiện lại giống như tiên nhân ngã xuống nhân gian vậy, trông bình dị và gần gũi hơn một ít.
Lâm Thanh Hàn đi ở phía trước chọn quần áo, đôi lúc sẽ hỏi ý kiến của Thẩm Tiện một chút, Thẩm Tiện cũng thật sự nghe lời đi theo phía sau Lâm Thanh Hàn giúp cô chọn quần áo, nếu để mấy người thư ký của Thẩm Tiện nhìn thấy hình ảnh này, nói không chừng bọn họ sẽ kinh ngạc há mồm, Boss cuồng công tác của bọn họ vậy mà bỏ bê công việc để đi mua quần áo cùng người khác, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được.
Lâm Thanh Hàn lựa đến lựa lui, cuối cùng lựa được sáu bảy bộ quần áo, quản lý cửa hàng cười đến mang tai, vội vàng kêu người đến đóng gói quần áo.
Thẩm Tiện lấy thẻ ra tính tiền, Lâm Thanh Hàn đứng bên cạnh tủm tỉm cười, một tay kéo khuỷu tay Thẩm Tiện lại, dựa mặt vào đầu vai Thẩm Tiện, khẽ cười nói: "Cảm ơn chị đi mua quần áo với em".
Thẩm Tiện vốn dĩ không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, hơn nữa mấy năm nay sự nghiệp của cô rất thành công, khí tràng ngày càng mạnh mẽ, đại đa số người sẽ không dám thân mật với cô như thế này.
Thẩm Tiện có hơi không thích ứng việc bị người khác kéo, nhưng lại không biết tại sao, cô lại có chút thích việc Lâm Thanh Hàn cư xử với cô như thế này, Thẩm Tiện không biết trả lời Lâm Thanh Hàn như thế nào, đành phải khô khốc "Ừ" một tiếng.
Nhân viên cửa hàng sẽ trực tiếp đưa quần áo đến nhà Thẩm Tiện, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi đến chỗ nhóc con, nhóc con ngồi một lát đã ăn năm trái dâu tây to, Thẩm Tiện buồn cười ôm bé gấu trúc lên, nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Nếu Điềm Điềm thích thì mommy kêu người mua nhiều một chút rồi đưa đến nhà chúng ta".
Nhóc con gật gật đầu, lôi kéo giọng nói: "Điềm Điềm thích dâu tây, ăn ngon!".
"Ừ, con thích cái gì mommy đều sẽ mua cho con".
Lâm Thanh Hàn nhìn tương tác giữa hai người, vui vẻ cười ra tiếng, ngày hôm qua Thẩm Tiện còn nhắc nhóc con kêu chị ấy là dì, bây giờ chưa đến một ngày mà đã tự mình xưng là mommy của nhóc con, xem ra thời điểm người nào đó tự xưng là bà Lâm cũng không còn xa lắm đâu.
Trên đường quay về có đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trang trí, Lâm Thanh Hàn gọi Thẩm Tiện lại: "Thẩm Tiện, từ từ, chúng ta đi mua thêm một ít đồ đi".
"Ừ". Thẩm Tiện gật gật đầu, ôm nhóc con đi vào cửa hàng bán đồ trang trí cùng Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn giống như đã định sẵn mục tiêu, rất nhanh đã lựa xong một đống lò xo trang trí hình heo con, đưa đến trước mặt Thẩm Tiện, hỏi: "Đáng yêu không?".
Nhóc con nhanh nhảu trả lời giúp Thẩm Tiện: "Đáng yêu ~ Điềm Điềm thích heo heo ~".
Thẩm Tiện vốn dĩ không có hứng thú với mấy vật đáng yêu này, nhưng nhóc con đã nói như vậy thì cô cũng thuận theo gật gật đầu, "Đáng yêu".
Thẩm Tiện có chút buồn bực, rõ ràng cô là một người rất có chủ kiến, tại sao gặp phải chuyện có liên quan đến Lâm Thanh Hàn và nhóc con cô liền hoàn toàn trở thành người không có chủ kiến?
Vì thế Thẩm Tiện lại trơ mắt nhìn Lâm Thanh Hàn cầm một cái gối ôm hình con mèo, một cái gối ôm hình con thỏ và một đống lò xo hình heo con.
Thẩm Tiện cực kỳ tự giác mà đi trả tiền, cô nghĩ, hẳn là Lâm Thanh Hàn muốn để chúng ở nhà cho nhóc con chơi.
Kết quả là vừa mới lên xe, Lâm Thanh Hàn liền cầm một đống lò xo hình heo con đặt lên taplo, sau đó cầm gối ôm hình con mèo và con thỏ đặt ở ghế sau, một đống đồ vật đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng không hề phù hợp với chiếc Maybach màu đen.
Thẩm Tiện mở to mắt nhìn một đống heo con trước mặt, nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn và nhóc con đang chơi vui vẻ trong kính chiếu hậu, Thẩm Tiện khẽ cười lắc lắc đầu, dù sao hai người họ vui vẻ là được rồi, trên xe có đặt mấy đồ vật trang trí này hay không cô cũng không để ý.