Thật nhanh là đến cuối tháng, tháng này Thẩm Tiện rất bận rộn, ngoại trừ xử lý những việc trong công ty cô còn phải chuẩn bị cho hôn lễ, lựa chọn thực đơn và một đống chuyện khác.
Tháng này Lâm Thanh Hàn luôn cảm thấy mệt mỏi, làm gì cũng không có tinh thần, ăn uống cũng không có khẩu vị, cô cảm thấy có hơi giống với trạng thái lúc cô mang thai Điềm Điềm, hơn nữa lúc cô và Thẩm Tiện đến kỳ dễ cảm cũng không sử dụng thuốc tránh thai, Lâm Thanh Hàn dứt khoát cầm hộp que thử thai đặt bên cạnh bồn rửa tay lên, kiểm tra thử, trên que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ.
Lâm Thanh Hàn nhìn hai vạch đỏ trên đó, có chút vui vẻ, đây là đứa nhỏ của cô và Thẩm Tiện, dựa theo tính cách chiều con của Thẩm Tiện, nhất định chị ấy sẽ sủng con lên trời, Lâm Thanh Hàn sợ bản thân hiểu lầm, quyết định kiểm tra một lần nữa, kết quả vẫn giống y lúc vừa nãy.
Khóe môi Lâm Thanh Hàn mang theo ý cười bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tiện, nghiêng người dựa vào vai cô, Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn đang cọ cọ vai mình, cười hỏi: "Sao vậy? Thanh Hàn nhớ chị hả?".
Hai tay Lâm Thanh Hàn ôm eo Thẩm Tiện, "Ừm, hơi nhớ, nhưng mà không chỉ có một mình em nhớ".
Thẩm Tiện cười nói: "Vậy còn ai nữa?".
Hai bên tai Lâm Thanh Hàn có hơi ửng hồng, hôn hôn khóe môi Thẩm Tiện, "Còn có bảo bảo".
Note: bảo bảo là cách gọi người yêu, con cái theo kiểu thân mật.
Thẩm Tiện hơi giật mình, mỉm cười nói: "Không phải Điềm Điềm đã ngủ rồi sao? Sao em biết con nhớ chị?".
Lâm Thanh Hàn đưa tay chọt chọt má Thẩm Tiện, "Không phải Điềm Điềm, là bảo bảo mới của chúng ta".
"Bảo bảo mới?". Thẩm Tiện thắc mắc nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, "Ở đâu chui ra bảo bảo mới?".
Lâm Thanh Hàn phụt cười một tiếng, nói: "Chị có ngốc không, là bảo bảo mới của chúng ta".
Thẩm Tiện giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, ý em là chúng ta có em bé?".
Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện, mỉm cười gật đầu, "Ừm, gần đây em ăn uống không có khẩu vị, tình trạng khá giống với lúc em mang thai Điềm Điềm, vừa rồi em kiểm tra thử, hẳn là có".
Thẩm Tiện mím môi không nói gì, Lâm Thanh Hàn có hơi kinh ngạc, cô còn nghĩ rằng Thẩm Tiện biết cô mang thai sẽ rất vui vẻ, nhưng nhìn vẻ mặt của Thẩm Tiện bây giờ lại không giống như rất vui vẻ.
"Sao lại làm vẻ mặt này?". Lâm Thanh Hàn sờ sờ khuôn mặt Thẩm Tiện hỏi.
"Không có gì, nhưng chị thấy sinh con rất vất vả, chị đau lòng". Lúc Thẩm Tiện nói chuyện thì vành mắt đã hơi đỏ lên.
Lâm Thanh Hàn hôn hôn cánh môi Thẩm Tiện, mỉm cười nói: "Làm gì vậy, em lại không thấy vất vả, đây là con của chúng ta, em rất vui vẻ, gặp chị lâu vậy rồi em còn chưa gặp qua bộ dạng này của chị nha, không cho khóc, vui vẻ lên cho em".
Thẩm Tiện mím môi, khẽ gật đầu, siết chặt hai cánh tay đang ôm Lâm Thanh Hàn, "Vậy có cần đi bệnh viện kiểm tra không?". Thẩm Tiện sống hai đời cũng chưa từng trải qua loại chuyện này.
"Có, mấy ngày nữa chị đi kiểm tra với em". Lâm Thanh Hàn cười cười nói.
Sau khi nằm xuống Thẩm Tiện có hơi lo lắng, "Thanh Hàn, tối em ngủ vậy có sao không, có khi nào chị đụng trúng em không?".
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng nói: "Làm gì mà mong manh dễ vỡ như vậy, chạm vào một chút cũng không được? Trước đó chị ngủ như thế nào bây giờ cứ ngủ như vậy là được rồi, nhưng đang là mấy tháng đầu, không cho chị bắt nạt em".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Ừm".
Ngày hôm sau, lúc ba người đang ăn bữa sáng, Lâm Thanh Hàn thăm dò hỏi nhóc con, "Điềm Điềm, nếu có em trai hoặc là em gái chơi chung với Điềm Điềm, con có thích không?".
Nhóc con nuốt một mồm cháo trắng xuống, mở to mắt nói: "Woah, có em bé đáng yêu chơi với Điềm Điềm sao?".
Thẩm Tiện bật cười nói: "Còn em bé đáng yêu? Bản thân con không phải là em bé đáng yêu sao?".
"Điềm Điềm muốn em gái, Điềm Điềm có thể dỗ em gái ~". Nhóc con lôi kéo giọng con nít nói.
Lâm Thanh Hàn mỉm cười nói: "Vậy nguyện vọng của Điềm Điềm có thể sẽ nhanh chóng thành hiện thực, có thể không lâu nữa sẽ có một em bé đáng yêu chơi cùng Điềm Điềm".
Nhóc con vừa nghe có người chơi với mình hai mắt liền tỏa sáng, "Dạ, Điềm Điềm muốn chơi cùng em gái ~".
Nhóc con vừa đi vào nhà trẻ liền bắt đầu chia sẻ chuyện bản thân sẽ có một em gái cho các bạn nhỏ khác, trong số các bạn nhỏ ở đây chỉ có Hoàng Soái có em gái.
Nhóc con hỏi Hoàng Soái: "Hoàng Soái, có em gái chơi cùng cậu có phải rất vui vẻ không?".
Hoàng Soái suy nghĩ, nói: "Em gái rất đáng yêu, nhưng mà ba với mẹ không con nhiều thời gian chơi với tớ".
Miệng nhóc con mím lại, "Vậy sao, nhưng Điềm Điềm cũng muốn chơi cùng mẹ và mommy".
Lý Manh Manh an ủi nhóc con, "Không sao đâu Điềm Điềm, cậu còn có tụi mình nè".
"Đúng vậy, đúng vậy, tụi mình chơi với cậu". Hoàng Soái vội vàng nói.
Nhóc con mím môi gật gật đầu, sự vui vẻ khi có em gái giảm xuống một ít.
Buổi tối, lúc Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến đón nhóc con thì thấy nhóc con không mấy vui vẻ, Thẩm Tiện còn tưởng rằng nhóc con đi học gặp chuyện gì không vui, "Điềm Điềm, sao hôm nay có vẻ không vui vậy bé con?".
Nhóc con quẹt quẹt miệng nhỏ, nghĩ nghĩ, nói: "Hoàng Soái nói có em gái thì mẹ và mommy sẽ không còn nhiều thời gian để chơi với Điềm Điềm ~".
Lâm Thanh Hàn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, nói: "Sao vậy được? Dù có em gái thì mẹ và mommy cũng sẽ yêu Điềm Điềm giống như bây giờ, Điềm Điềm không cần sợ, có em gái cũng giống như có thêm một người yêu Điềm Điềm".
Nhóc con mím môi, cảm thấy mẹ nói cũng có lý, sau đó mới nở nụ cười gật gật đầu.
Sau khi về đến nhà Thẩm Tiện chuẩn bị làm một nồi cá hầm cải chua, gần đây Lâm Thanh Hàn ăn uống không ngon miệng, Thẩm Tiện cảm thấy cô cố gắng làm đồ ăn ngon thêm một chút Lâm Thanh Hàn còn có thể ăn nhiều một ít.
Cá và dưa chua đặt ở trên mạng không bao lâu đã được giao đến, Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn ngửi được mùi vị, quyết định không cho Lâm Thanh Hàn lại gần nhà bếp, bảo cô đi chơi cùng nhóc con, đỡ cho nhóc con cảm thấy không an toàn khi có em gái.
Thẩm Tiện bỏ cá vào trong bồn, cạo vảy, rút nội tạng, cắt bỏ vây, rửa sạch bong bóng cá đặt qua một bên, sau đó tiếp tục rửa sạch cá thêm mấy lần, xác định phía trong không còn máu loãng mới dùng khăn giấy thấm hết phần nước còn đọng lại trên thân cá, rút sợi gân ngay mang cá ra để bớt tanh, lóc thịt cá cắt ra thành từng miếng, phần xương còn lại chặt thành vài khúc đặt qua một bên.
Bỏ dầu vào trong chảo, chờ khi dầu bắt đầu nóng Thẩm Tiện bỏ hành gừng tỏi và một ít gia vị khác vào xào, bỏ dưa chua vào, nêm nếm cho vừa ăn, cuối cùng đổ một chai bia vào chảo, cầm xương cá và mấy miếng thịt cá bỏ vào trong đó, chỉ một lát sau hương thơm của thịt cá đã bay vào không khí.
Nhóc con nhúc nhích cái mũi, ngửi được hương thơm liền nói với Lâm Thanh Hàn: "Mẹ, mommy làm đồ ăn thơm quá ~".
Lâm Thanh Hàn sờ sờ khuôn mặt của nhóc con: "Vậy lát nữa con ăn nhiều một chút".
Nhóc con dán vào người Lâm Thanh Hàn gật gật đầu.
Thẩm Tiện thấy cá đã được rồi bèn múc cá hầm cải chua vào một tô sứ rồi đem ra bàn cơm.
"Thanh Hàn, gần đây em ăn uống không tốt, món này ăn khai vị, em nếm thử xem". Lâm Thanh Hàn không ăn uống được Thẩm Tiện đau lòng muốn chết, cô biết ngay mà, mang thai rất vất vả, Thanh Hàn sợ cô lo lắng nên mới an ủi cô.
Lâm Thanh Hàn mỉm cười nói: "Ừm, ngửi mùi liền biết ăn ngon, hôm nay em ăn nhiều một chút".
Thẩm Tiện lại sợ Lâm Thanh Hàn vốn dĩ không muốn ăn nhưng vì muốn an ủi cô mới miễn cưỡng ăn, vội vàng nói: "Thanh Hàn, đừng miễn cưỡng, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nếu không muốn ăn thì đừng ráng, chờ đến tối đói chị nấu cái khác cho em".
Lâm Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện, mỉm cười nói: "Thẩm Tiện, chị không cần lo lắng như vậy, những cái đó đều là phản ứng bình thường khi mang thai, yên tâm đi, em không có gì".
Thẩm Tiện lúc này mới mím môi gật gật đầu.
Nhóc con nhìn nhìn mẹ, sau đó nhìn nhìn mommy, cuối cùng quẹt quẹt miệng nhỏ.
Thẩm Tiện thấy nhóc con bĩu môi liền vội vàng cầm chén nhỏ của nhóc con, loại cá này chỉ có xương sống ở giữa, vì thế nhóc con có thể yên tâm ăn thịt cá, Thẩm Tiện nhanh tay gỡ một đống thịt cá bỏ đầy chén nhỏ của nhóc con, lúc này nhóc con mới nhồm nhoàm ăn cơm.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng ăn cơm của nhóc con, sau đó nhìn nhau cười khẽ một tiếng.
Buổi tối, lúc chuẩn bị ngủ, Thẩm Tiện sờ sờ khớp chân của Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, chị thấy trên mạng nói thai phụ rất dễ bị rút gân, sau này mỗi ngày chị sẽ giúp em mát xa chân trước khi ngủ".
Lâm Thanh Hàn ngửa đầu nhìn Thẩm Tiện, biết chị ấy lo lắng cho mình nên lập tức gật đầu đồng ý, "Ừm, vậy em chờ bà Lâm phục vụ".
Thẩm Tiện nhẹ nhàng bóp chân Lâm Thanh Hàn giúp cô thả lỏng cơ bắp, buổi tối lúc ngủ Thẩm Tiện cũng ngủ rất nông, trên cơ bản là Lâm Thanh Hàn có động tĩnh lớn một chút Thẩm Tiện liền phản xạ có điều kiện mà mở mắt.
Điều này khiến cho Lâm Thanh Hàn phải lặp đi lặp lại với Thẩm Tiện rằng cô không có việc gì, chỉ là đi nhà vệ sinh thôi, lúc này Thẩm Tiện mới tiếp tục ngủ, Lâm Thanh Hàn đi vệ sinh về thấy Thẩm Tiện đã nhắm hai mắt lại, cô thoáng nghiêng người dựa vào vai Thẩm Tiện, sờ sờ khuôn mặt Thẩm Tiện, kể từ lúc người này biết cô mang thai, không chỉ không cho cô làm bất cứ việc gì trong nhà mà còn cấm triệt không cho cô vào nhà bếp, Lâm Thanh Hàn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, đến lúc bảo bảo được sinh ra thì ngay cả ăn cơm như thế nào cô cũng không biết.
Thẩm Tiện thoáng mở mắt, thấy Lâm Thanh Hàn đang nằm trong ngực mình, híp mắt nói: "Thanh Hàn, nếu không thoải mới nhớ nói với chị".
Lâm Thanh Hàn nhổm người lên một chút, hôn vào cánh môi Thẩm Tiện, mỉm cười trả lời: "Biết rồi, chị có ngốc không vậy? Lo ngủ đi, không cần lo lắng cho em, em lại không phải là búp bê sứ".
Thẩm Tiện nhắm hai mắt hôn vào vành tai Lâm Thanh Hàn, vừa hôn vừa nói: "Thanh Hàn, vất vả rồi".
Lâm Thanh Hàn cười nói: "Không vất vả".
Nhìn người trước mắt mình, yết hầu Lâm Thanh Hàn lên xuống vài lần, những cái khác đều không có việc gì, chỉ là mấy tháng này không thể thân mật với Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn cảm thấy bản thân có lẽ sẽ chịu không nổi, trước kia, lúc cô và Thẩm Tiện còn chưa ở bên nhau, cô cũng không phát hiện bản thân thích làm những chuyện kia với người mình thích đến như vậy, đều tại Thẩm Tiện dụ dỗ cô, cuối cùng Lâm Thanh Hàn chỉ có thể quy hết mọi trách nhiệm lên đầu Thẩm Tiện.
Công việc ở bệnh viện của Lâm Thanh Hàn rất nhiều, chụp x-quang khó tránh khỏi việc có một ít phóng xạ, gần đây cô cũng đang suy xét đề nghị của Thẩm Tiện, có thể từ chức ở bệnh viện, sau đó sẽ ở bên cạnh Thẩm Tiện học vài thứ trong mấy tháng mang thai này, chờ đến lúc bảo bảo sinh ra cô cũng quen thuộc với nghiệp vụ ở công ty, cũng có thể chia sẻ một ít công việc với Thẩm Tiện.
Sáng hôm sau Lâm Thanh Hàn đã gửi đơn từ chức cho cấp trên, nhưng còn một ít công việc yêu cầu giao tiếp hoặc liên quan đến bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế cần được chuyển giao, vì thế nên giải quyết xong tất cả cũng cần một hai ngày sau.
Hàn Nhụy là người không nỡ nhất khi nghe nói Lâm Thanh Hàn muốn đi, nhưng cô cũng biết hiện tại Lâm Thanh Hàn có nơi tốt hơn để đi, "Chị Thanh Hàn, dù cho không làm ở đây nữa nhưng cũng nhớ thường xuyên liên lạc với em nha".
Lâm Thanh Hàn cười cười nói: "Yên tâm đi, nhất định sẽ thường xuyên hẹn em đi dạo phố cùng chị".
"Vậy em chờ chị". Hàn Nhụy cười nói.
Bởi vì Lục Kiến Bạch lấy trộm tư liệu của công ty Thẩm Tiện đã bị xử phạt nên không ở đây, nhờ vậy mà những chuyện lung ta lung tung trong bệnh viện cũng giảm bớt không ít.
Chỉ có cái tính nhiều chuyện Triệu Tình và Lưu Văn Văn là không thay đổi, đứng đó bàn luận với mấy cô y tá:
"Có nghe nói không, Lâm Thanh Hàn từ chức, nghe nói là muốn đi làm việc ở công ty của Alpha nhà cô ta". Triệu Tình thần thần bí bí nói với mấy cô y tá.
"Có nghe, sáng nay cô ta vừa đi bàn giao công việc, quả nhiên làm việc giỏi cũng không bằng có số gả, mấy cô nói xem, trước đó Thẩm Tiện không phải là một tên vô lại sao? Bây giờ chưa được bao lâu đã biến thành giám đốc Thẩm, cười chết". Lưu Văn Văn âm dương quái khí nói.
"Nhưng thật ra tôi rất hâm mộ Lâm Thanh Hàn, Alpha nhà cô ấy vừa có tiền còn rất săn sóc, mỗi ngày đều tới đón Lâm Thanh Hàn tan làm, tại sao tôi không gặp được một người như vậy chứ, nếu không tôi cũng sẽ sớm gả cho người ta".
"Xùy, Thẩm Tiện mở một cái công ty nhỏ tính cái gì? Nếu bác sĩ Lục giống như trước kia thì tốt rồi, gia thế tốt, lớn lên còn đẹp trai, chỉ là mắt mù thích vây quanh Lâm Thanh Hàn". Triệu tình lẩm bẩm nói.
Trùng hợp Lâm Thanh Hàn đi qua bên này rót nước nghe được mấy lời nghị luận của đám người này, dứt khoát lớn tiếng nói: "Nói cái gì vậy? Sao không lớn tiếng một chút?".
Vài người bị Lâm Thanh Hàn dọa sợ, Lưu Văn Văn trừng mắt Lâm Thanh Hàn một cái, "Không có gì, đi đi đi, làm việc đi". Nói xong liền kéo mấy cô y tá đi chỗ khác.
Giọng nói của Lâm Thanh Hàn vang lên phía sau: "Có thời gian bàn luận chuyện của người khác không bằng ngẫm lại xem làm sao để phát triển bản thân đi". Vài người tự biết bản thân đuối lý, càng đi càng nhanh.
Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn bọn họ, khẽ cười lắc lắc đầu, có lẽ trước kia cô từng để ý những lời xì xào to nhỏ của bọn họ, nhưng hiện tại cô lại không để bụng, bởi vì cô có một vùng trời lớn để đi, nhưng người này đối với Lâm Thanh Hàn mà nói đều là râu ria.