Nhóc con thấy hai người đi ra thì ngước mặt lên, lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn hai người, "Mẹ, sao mặt mẹ đỏ vậy?". Nhóc con ngây thơ hỏi.
Lâm Thanh Hàn xoay người trừng Thẩm Tiện một cái, Thẩm Tiện nhún vai tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
"Không có gì, có thể là do phòng nghỉ không mở cửa sổ nên nóng quá thôi". Lâm Thanh Hàn giải thích, thuận tay ôm nhóc con từ trên ghế lên, "Chúng ta đến sô pha chơi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của mommy, được không?".
"Dạ ~". Nhóc con kéo giọng nói.
Thẩm Tiện gọi điện thoại cho trợ lý, nhờ trợ lý đi mua trà sữa và ít bánh, sau đó mới bắt đầu làm việc.
Thẩm Tiện vội vàng làm việc, nhóc con vội vàng chơi thú bông, Lâm Thanh Hàn buồn chán ngồi trên sô pha, ánh mắt không tự chủ bị Thẩm Tiện hấp dẫn.
Thẩm Tiện đang cúi đầu nhìn văn kiện, hai bàn tay giao lại với nhau, một tay đang cầm bút như là đang tự hỏi cái gì, Lâm Thanh Hàn chỉ cảm thấy Thẩm Tiện có vẻ như xinh đẹp hơn trước kia quá nhiều, đặc biệt là bộ dạng nghiêm túc làm việc như bây giờ.
Lâm Thanh Hàn dứt khoát dựa người vào sô pha, không kiêng nể mà nhìn chằm chằm Thẩm Tiện, sau đó đột nhiên va phải một ánh mắt dịu dàng, Thẩm Tiện thoáng ngửa đầu, cười khẽ nhìn Lâm Thanh Hàn, khóe môi hơi nhếch lên, mở miệng hỏi: "Đẹp không?".
Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện bắt quả tang, hơi chột dạ ho một tiếng, nhìn nhìn nhóc con, nhóc con lúc này còn đang tập trung tinh thần chơi đồ chơi, căn bản không phát hiện cô và Thẩm Tiện đang làm cái gì, sau đó Lâm Thanh Hàn mới thoáng nhìn Thẩm Tiện, nói: "Em không có nhìn chị, chị bớt nghĩ nhiều". Sau đó chỉ chỉ nhóc con, ý bảo Thẩm Tiện không được nói bậy.
Thẩm Tiện cười khẽ, nói nhỏ, "Ừm, chị thấy đẹp, vậy được rồi chứ". Thẩm Tiện nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn nói.
Nhóc con nghe được lời Thẩm Tiện nói như lọt vào sương mù, ngửa mặt lên hỏi: "Mommy, cái gì đẹp vậy?".
Lâm Thanh Hàn bị lời nói của nhóc con làm đỏ hai bên tai, lại trừng mắt Thẩm Tiện nhìn lần nữa, chuẩn bị nghe thử xem chị ta định giải thích với Điềm Điềm như thế nào.
Thẩm Tiện không hề hốt hoảng, cười cười nhìn Lâm Thanh Hàn vài cái, sau đó mới bắt đầu trả lời nhóc con, "Bé hồ ly nhỏ nhỏ xinh xinh trong lòng Điềm Điềm thật là xinh đẹp".
Nhóc con nghe Thẩm Tiện nói bé hồ ly của mình đáng yêu liền ngửa mặt lên cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền, "Bé hồ ly đẹp, Điềm Điềm cũng thích".
Thẩm Tiện gật gật đầu đồng ý với nhóc con, cười nói: "Mommy cũng thích". Chỉ là ánh mắt của Thẩm Tiện lại không nhìn về phía thú bông trong ngực nhóc con mà nhìn về phía Lâm Thanh Hàn ngồi bên cạnh.
Lâm Thanh Hàn không thèm để ý Thẩm Tiện, cúi xuống nói chuyện với con gái: "Điềm Điềm muốn ăn bánh kem không?".
"Dạ muốn, mommy cũng ăn chung". Nhóc con không quên kêu thêm Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện cười cười đứng dậy, đi vài bước đến bên cạnh Lâm Thanh Hàn ngồi xuống, vòng qua người Lâm Thanh Hàn sờ sờ bím tóc nhỏ của nhóc con.
Nhóc con nghiêng đầu, dựa vào người Lâm Thanh Hàn làm nũng.
Thẩm Tiện cầm phần bánh Black Forest lên ăn, mí mắt cong lên nhìn hai người bên cạnh.
Lúc Tiêu Nguyệt gõ cửa thì Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đang ngồi trên sô pha ăn bánh kem, Lâm Thanh Hàn có hơi ngại ngùng, "Hay là em với Điềm Điềm đi vào phòng nghỉ chờ một lát?".
Thẩm Tiện cười, kéo cánh tay Lâm Thanh Hàn lại, "Không cần, sau này em còn thường xuyên đến đây thăm chị mà, làm quen đi, không ảnh hưởng gì đến công việc của chị đâu".
Thẩm Tiện nói xong thì đứng dậy mở cửa cho Tiêu Nguyệt, Lâm Thanh Hàn ngồi phía sau lẩm bẩm nói: "Ai muốn thường xuyên đến thăm chị, ảo tưởng".
Tiêu Nguyệt mỉm cười chào hỏi với Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện, "Chào cô Lâm, chào tiểu Thẩm tổng".
Thẩm Điềm nghe Tiêu Nguyệt gọi mình là tiểu Thẩm tổng thì thẹn thùng, dựa vào người Lâm Thanh Hàn, có chút ngại ngùng nói: "Em chào chị ~".
"Thật đáng yêu". Tiêu Nguyệt mỉm cười nói, sau đó mới cầm văn kiện đặt lên bàn làm việc của Thẩm Tiện, chờ Thẩm Tiện phê duyệt.
Thẩm Tiện nghiêm túc lật văn kiện ra xem, nói với Tiêu Nguyệt những chỗ nên sửa lại, sau đó Tiêu Nguyệt đi ra khỏi văn phòng Thẩm Tiện.
Trước đó Lâm Thanh Hàn đã có chút tò mò, Thẩm Tiện thay đổi cái gì cũng có thể giải thích được, nhưng năng lực làm việc cũng có thể tăng lên trong thời gian ngắn như vậy? Trước đó cô vẫn luôn thắc mắc chuyện này nhưng bởi vì quan hệ của hai người khi đó có hơi xấu hổ nên cũng không hỏi gì, Lâm Thanh Hàn nghĩ bây giờ cũng đến lúc tìm thời điểm thích hợp để hỏi Thẩm Tiện làm thế nào để học được nhiều thứ như vậy?
Buổi chiều, đến giờ tan làm, Thẩm Tiện một tay ôm nhóc con, một tay nắm tay Lâm Thanh Hàn, trên mặt tràn đầy ý cười, hận không thể giới thiệu Thanh Hàn và nhóc con với tất cả mọi người một lần.
Quả nhiên không lâu sau trong group chat đã bắt đầu thảo luận:
"Giám đốc Thẩm đối xử với vợ thật là tốt, với con gái cũng tốt, đúng là hình mẫu lý tưởng".
"Khóc khóc, đáng tiếc là hoa đã có chủ".
"Hâm mộ vợ của giám đốc".
.........
Buổi tối, sau khi dỗ nhóc con ngủ rồi, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nói nhỏ với nhau, "Thanh Hàn, thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh, bên nhà mới không khí cũng sạch sẽ rồi, chúng ta kiếm thời gian dọn qua đó đi".
Lâm Thanh Hàn gật đầu đồng ý, "Ừm".
Thẩm Tiện nhích nhích lại gần ôm eo Lâm Thanh Hàn, mở miệng nói: "Chờ đến khi dọn qua nhà mới, chúng ta có thể bắt đầu cho Điềm Điềm tập ngủ một mình".
"Chị lại nói bậy, Điềm Điềm còn chưa được 4 tuổi đâu, sao có thể ngủ một mình?". Lâm Thanh Hàn nói, ngước mắt trừng Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện cũng không tức giận, chỉ ôm người vào lòng, tiếp tục nói: "Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục ngủ chung với Điềm Điềm".
Hơi thở ấm áp của Thẩm Tiện phả vào tai Lâm Thanh Hàn khiến lỗ tai cô ngứa ngứa.
Lâm Thanh Hàn cọ cọ lên vai Thẩm Tiện, cảm giác ngứa ngáy trên lỗ tai mới thoáng giảm xuống, nhớ đến chuyện bản thân còn thắc mắc, Lâm Thanh Hàn ngửa đầu nhìn Thẩm Tiện, mở miệng nói: "Thẩm Tiện, hỏi chị một chuyện, chị bỗng nhiên biết làm nhiều việc như vậy, còn có thể quản lý công ty rất tốt, thật sự có thể học được trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao?".
Thẩm Tiện không nghĩ đến Lâm Thanh Hàn sẽ hỏi cô chuyện này, rũ mắt nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình, Lâm Thanh Hàn cũng đang nhìn cô.
Thẩm Tiện suy tư một lát, cô cũng không muốn lừa Lâm Thanh Hàn, nhưng cô lại sợ chuyện này sẽ dọa đến Lâm Thanh Hàn, cũng sợ hệ thống không cho cô nói thật, Thẩm Tiện quyết định hỏi hệ thống đang giả chết trong đầu cô: "Hệ thống, tôi có thể nói rõ lai lịch của bản thân với Thanh Hàn không?".
"Xin chào ký chủ, theo quy định thì có thể, nhưng ký chủ không thể lộ ra những vấn đề liên quan đến hệ thống, bao gồm giá trị hảo cảm quyết định sinh tử của ký chủ, cũng không thể nói cho người thứ ba biết".
Thẩm Tiện thu hồi suy nghĩ, Lâm Thanh Hàn thấy cô suy nghĩ hồi lâu không nói lời nào, trong lòng có chút lo lắng.
Thẩm Tiện thoáng lùi người lại, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàn nói: "Thanh Hàn, chị muốn thẳng thắn một ít việc với em, thật ra chị nên nói với em sớm hơn, em đừng sợ".
Thấy Thẩm Tiện nghiêm túc nói chuyện như vậy, Lâm Thanh Hàn thật sự có hơi sợ, cô không khỏi ngồi thẳng người nhìn Thẩm Tiện, có chút do dự nói: "Thẩm Tiện, chị đừng làm em sợ, em đang nói chuyện đứng đắn với chị".
Thẩm Tiện nhấp môi, mở miệng nói: "Thanh Hàn, cả câu chuyện nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng chị đảm bảo từng câu từng chữ tiếp theo đều là sự thật, thật ra chị không phải Thẩm Tiện, hoặc nói cách khác, chị không phải là Thẩm Tiện của trước đó".
Lâm Thanh Hàn vỗ nhẹ Thẩm Tiện một cái, "Đừng nói bậy, chị không phải Thẩm Tiện thì có thể là ai?".
"Nói như thế nào hử? Thật ra có thể xem như chị đến từ một thế giới song song với thế giới này, bởi vì chị tăng ca bất kể đêm ngày nên chết đột ngột, chờ đến khi chị tỉnh lại thì chị đã biến thành Thẩm Tiện trong thế giới này, mấy tháng trước, chính là cái ngày chị mua đồ ăn vặt cho Điềm Điềm nhưng em lại nghĩ là chị muốn bắt Điềm Điềm đi bán, từ ngày đó trở đi người ở trong thân thể này chính là chị, một con ma cờ bạc làm sao có thể dễ dàng thay đổi, sự thật chính là thay đổi một người".
Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn sợ hãi, vội vàng nói tiếp: "Nhưng mà Thanh Hàn, em không cần sợ, chị không phải quỷ, bây giờ chị gọi là cái gì chị cũng không nói rõ được, tóm lại bây giờ chị coi như đã thay thế Thẩm Tiện, em yên tâm, chị sẽ không tổn thương em và Điềm Điềm".
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện nghiêm túc nói, cô cũng từ bỏ suy nghĩ Thẩm Tiện đang trêu chọc mình, "Chị đang nói, chị thật sự không phải Thẩm Tiện? Vậy chị là ai?". Lúc Lâm Thanh Hàn nói chuyện, gáy đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
"Chị ở thế giới kia cũng tên là Thẩm Tiện, thân thể cũng không khác gì với thân thể này, ngay cả khuôn mặt cũng gần như giống y đúc gương mặt này, thế giới mà chúng ta đang ở, ở thế giới của chị chỉ là một quyển sách, mà em chính là nữ chính trong quyển sách kia, bởi vì chị đã đến đây, bây giờ quyển sách kia đã không còn đi theo quỹ đạo của nó rồi". Thẩm Tiện tận lực giải thích cho dễ hiểu một chút, còn không được nhắc đến những việc có liên quan đến hệ thống.
"Chị đang nói là em, Điềm Điềm, ba mẹ, tất cả mọi người đều chỉ là nhân vật trong một quyển sách ở thế giới của chị? Chuyện này quá vớ vẩn". Lâm Thanh Hàn lắc đầu, hiển nhiên là vẫn chưa tiếp thu được.
"Chị nói đều là sự thật, Thanh Hàn, tuy là chuyện này nghe có vẻ không thực tế, nhưng mà chị đã xuyên qua đây, còn có cái gì là không thể, kể từ khi chị đi đến nơi này, chị đều nói sao làm vậy, chưa từng lừa gạt em và Điềm Điềm". Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn sợ hãi bản thân, chỉ dám đặt tay mình lên mu bàn tay Lâm Thanh Hàn, thấy Lâm Thanh Hàn không có trốn tránh Thẩm Tiện mới dám chậm rãi nắm lấy mu bàn tay Lâm Thanh Hàn.
"Thế giới này thật sự là thế giới trong một quyển sách?".
Thẩm Tiện gật gật đầu.
"Vậy kết cục của em và Điềm Điềm là thế nào?". Lâm Thanh Hàn hỏi tiếp.
Ánh mắt Thẩm Tiện trở nên né tránh, cô không muốn nói, cô không cảm thấy tên cặn bã như Lục Kiến Bạch có thể xứng đôi với Thanh Hàn, không muốn nói với Thanh Hàn chuyện này, làm sao bây giờ?
Lâm Thanh Hàn thấy ánh Thẩm Tiện né tránh thì cho rằng bản thân và Thẩm Điềm ở trong sách sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vừa rồi cô thật sự không tin chuyện này nhưng bây giờ Thẩm Tiện nói chuyện nghiêm túc như vậy khiến Lâm Thanh Hàn tin tưởng bảy tám phần, "Chị nói chuyện đi".
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, không tình nguyện mở miệng nói: "Quyển sách kia viết rất là máu chó, cuối cùng Lục Kiến Bạch thông qua việc thu mua Thẩm Tiện, chính là Thẩm Tiện trong sách, trình diễn vài lần anh hùng cứu mỹ nhân với Lâm Thanh Hàn trong sách, kết cục chính là Lâm Thanh Hàn và Lục Kiến Bạch ở bên nhau, Thẩm Tiện bị Lục Kiến Bạch đưa vào nhà tù".
Ban đầu Lâm Thanh Hàn còn nghe rất nghiêm túc, nhưng lúc sau lại cảm thấy giọng điệu của Thẩm Tiện không đúng, cảm giác chua lòm, vươn tay chọt chọt mu bàn tay Thẩm Tiện, "Em nghe xong còn chưa sợ hãi đây, sao chị còn ủ dột trước cả em".
"Cái loại cặn bã như Lục Kiến Bạch làm sao có thể xứng đôi với em, may mắn chị đến đây, chị mới không để cho anh ta thực hiện được mấy cái quỷ kế đó đâu". Thẩm Tiện có hơi tức giận, mím môi nói.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, ngay sau đó lại ngửa mặt, nghiêm túc nhìn Thẩm Tiện, hỏi: "Vậy Thẩm Tiện, chính là Thẩm Tiện ở trong sách, cô ta đâu?".
Thẩm Tiện lắc lắc đầu, "Không biết, nhưng mà chị cũng không thể vô điều kiện ở lại thế giới này, chị phải làm xong một số việc mới có thể lưu lại, nhưng mà những việc đó là cái gì, xin lỗi Thanh Hàn, cái đó chị không thể nói, nhưng chị khẳng định chúng đều không phải chuyện xấu gì, em và Điềm Điềm, kể cả ba mẹ của Thẩm Tiện, chị đều xem mọi người như người nhà của chị".
Lâm Thanh Hàn thoáng gật đầu, trong lòng lại rất hoảng loạn, "Vậy người nhà của chị ở thế giới kia thì sao? Hay là bạn trai bạn gái gì đó?". Lâm Thanh Hàn càng nói càng cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Tiện cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ở thế giới kia chị là cô nhi, cũng không có bạn trai bạn gái gì hết, điều chị làm nhiều nhất ở thế giới đó hình như là nỗ lực làm việc, tuy là ở đó chị có nhiều tiền hơn ở đây, nhưng mà nơi đó không có em và Điềm Điềm, chị cũng không muốn quay lại đó, chị chỉ muốn ở cùng em và Điềm Điềm, còn có ba mẹ nữa.
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu, thật ra cô không sợ việc Thẩm Tiện không phải người của thế giới này sẽ nguy hại gì đến cô và Điềm Điềm, cô chỉ có chút sợ việc Thẩm Tiện nói chị ấy phải hoàn thành một ít việc mới có thể ở lại thế giới này, vậy nếu không hoàn thành được thì sao?
Lâm Thanh Hàn gắt gao cầm lấy hai tay Thẩm Tiện, có hơi lo lắng hỏi: "Vậy chị sẽ không đột nhiên biến mất chứ? Chị sẽ không biến thành Thẩm Tiện của trước kia, sau đó mọi chuyện sẽ xảy ra theo những tình tiết trong sách mà chị nói chứ?".
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không có bài xích bản thân, thoáng nghiêng người về phía trước ôm Lâm Thanh Hàn vào lòng, "Không có, chị còn chưa theo đuổi được Thanh Hàn đâu, chị còn muốn chăm sóc em và Điềm Điềm cả đời, sao có thể tùy tiện rời khỏi đây?".
Thẩm Tiện nhìn nhìn con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn, con số đã sớm tăng đến 75, Thẩm Tiện dịu dàng cười nói: "Hơn nữa, chị tin rằng chuyện chị phải làm không lâu nữa sẽ hoàn thành, em không cần lo lắng những chuyện đó, Thanh Hàn, chị chỉ hy vọng em và Điềm Điềm mỗi ngày đều có thể vui vẻ là tốt rồi".
Lâm Thanh Hàn thoáng thả lỏng một ít, nhưng trong lòng vẫn không yên ổn, sợ một ngày nào đó người này sẽ đột nhiên biến mất.
Thẩm Tiện nhìn ra Lâm Thanh Hàn vẫn còn đang lo lắng, siết chặt vòng tay ôm lấy Lâm Thanh Hàn, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, có chị ở đây, Thanh Hàn, chị nói với em những chuyện này vì không muốn lừa em, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, chuyện chị hứa hẹn chị đều sẽ thực hiện được, chị sẽ không lừa em".
Lâm Thanh Hàn ôm chặt vòng eo Thẩm Tiện, hốc mắt có hơi đỏ lên, "Chị tốt nhất là nói được làm được, nếu chị dám rời bỏ em và Điềm Điềm, em và con sẽ không bao giờ để ý đến chị".
Thẩm Tiện nhìn đôi mắt đang đỏ lên của Lâm Thanh Hàn thì có chút đau lòng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đó, "Chị sẽ luôn ở cạnh em và con, vĩnh viễn đều không rời đi".
Buổi tối, Lâm Thanh Hàn đang ngủ thì bị một giấc mộng kỳ lạ dọa tỉnh, trong mộng cô thật sự gả cho Lục Kiến Bạch, mà Thẩm TIện trong mộng vẫn là một kẻ chỉ biết tìm cô đòi tiền như mấy tháng trước, Lâm Thanh Hàn sợ tới mức bật người ngồi dậy, cả người đều là mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Thẩm Tiện nằm phía bên kia giường.
Thẩm Tiện cũng nghe được tiếng động của Lâm Thanh Hàn, thoáng nghiêng người ngồi dậy, thấy Lâm Thanh Hàn ngực phập phồng thở gấp, Thẩm Tiện dứt khoát đi vòng đến bên kia mép giường, đang chuẩn bị mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì cả người đã bị Lâm Thanh Hàn ôm chặt chẽ.
Thẩm Tiện khom người xuống, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Lâm Thanh Hàn để trấn an: "Sao vậy, có phải là gặp ác mộng không? Đừng sợ, mơ đều ngược với thực tế".
Sắc mặt Lâm Thanh Hàn có chút tái nhợt, tay trái gắt gao nắm chặt quần áo Thẩm Tiện, trong mắt còn có hơi nước, thấp giọng nói: "Em mơ thấy chị vẫn là Thẩm Tiện của mấy tháng trước, chính là cái người rất xấu rất xấu tên Thẩm Tiện đối xử với em chẳng ra gì, còn có Lục Kiến Bạch, em không cần gả cho Lục Kiến Bạch....".
Thẩm Tiện thoáng nghiêng người, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Lâm Thanh Hàn dỗ dành: "Em nghĩ cái gì vậy? Em chỉ có thể gả cho chị, chỉ có thể làm bà Thẩm của một mình chị thôi". Thẩm Tiện nói, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn dựa đầu vào người Thẩm Tiện, nắm chặt vạt áo Thẩm Tiện không chịu buông ra, cuối cùng mở miệng nói: "Thẩm Tiện, hôm nay chị ngủ ở bên này được không?".
Thẩm Tiện dịu dàng trả lời: "Ừm, chị ngủ cạnh em".
Lâm Thanh Hàn tận lực nhích lại gần chỗ con gái đang nằm để chừa lại cho Thẩm Tiện một khoảng không gian đủ để ngủ, nhớ tới vừa nãy bản thân kêu Thẩm Tiện ngủ cạnh mình, Lâm Thanh Hàn có chút thẹn thùng, quyết định nghiêng người nằm trên giường, mặt hướng về phía Điềm Điềm.
Thẩm Tiện dịu dàng nhìn Lâm Thanh Hàn, nghiêng người nằm xuống, mặt nhìn về phía sau ót Lâm Thanh Hàn, cô tắt đi chiếc đèn bàn ở đầu giường, thoáng nhích người về phía Lâm Thanh Hàn, cánh tay đặt lên vòng eo Lâm Thanh Hàn, chỉ thoáng dùng một ít lực đã lôi được người nào đó vào ngực mình.
Lâm Thanh Hàn còn chưa kịp phản ứng lại đã ngã vào một cái ôm ấm áp, Lâm Thanh Hàn vừa ý, cơ thể dần dần thả lỏng, hơi thở ấm ấp của người phía sau phả vào cổ Lâm Thanh Hàn khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng hôn lên ngọn tóc Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn ngủ ngon, có chị ở đây, mấy giấc mộng kỳ lạ đó sẽ không dám tới, em chỉ có thể mơ thấy chị".
Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng đánh lên cánh tay đang ôm lấy eo mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tự luyến".
Nhưng thực tế lại rất giống lời nói của người nào đó, Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng ngực ấm áp của Thẩm Tiện, rất nhanh tiến vào giấc mộng đẹp.