Thẩm Tiện cười cười nói: "Không có gì, Điềm Điềm nói sau này cao lớn phải bảo vệ em, đây là trái cây tôi mua cho em và con, nhớ ăn đó". Nói xong, Thẩm Tiện đem một túi trái cây đưa qua.
Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn túi trái cây muốn nói lại thôi, phát bao lì xì (chuyển tiền) Thẩm Tiện cũng không lấy, mỗi ngày lại mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm.
Thẩm Tiện nhìn ra Lâm Thanh Hàn do dự, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ là mua cho con ăn, ngàn vạn đừng hiểu lầm nha, tôi không thể đối xử tốt với con sao?"
Lâm Thanh Hàn liếc mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, lúc này di động của cô vang lên, Lâm Thanh Hàn tiếp điện thoại, "Được, một chút nữa tôi sẽ trở lại".
Lâm Thanh Hàn hơi băn khoăn nhìn Thẩm Điềm, cô làm việc ở một bệnh việc tư lập, phụ trách chẩn đoán hình ảnh, vừa rồi là viện trưởng gọi điện nói có một người quen muốn lại chụp X-quang, cô chỉ có thể tranh thủ đến đó, bệnh viện cũng không phải là địa phương tốt, cần đưa Điềm Điềm về nhà trước, nhưng như vậy cô lại không có thời gian để nấu cơm cho Điềm Điềm.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn giống như đang có việc, mở miệng nói: "Nếu không, tôi dắt con về nhà trước, em yên tâm, tôi chỉ trông con, sẽ không làm chuyện gì khác".
Lâm Thanh Hàn nửa tin nửa ngờ nhìn nhìn Thẩm Tiện, đơn vị bên kia lại vô cùng thúc giục, nhưng Lâm Thanh Hàn vẫn không yên tâm Thẩm Tiện, dù sao những việc Thẩm Tiện từng làm đều rành rành trước mắt, "Vậy đi, tôi đưa hai người trở về trước rồi lại qua bên kia".
Xe máy điện của Lâm Thanh Hàn là loại có bàn đạp, cô cho Thẩm Điềm đứng ở chỗ để chân, ý bảo Thẩm Tiện ngồi phía sau yên xe.
Thẩm Tiện đã lâu không ngồi xe máy điện loại này, ngồi ở phía sau Lâm Thanh Hàn không biết nên đặt tay ở chỗ nào để đỡ, đỡ đĩa xe không được, nếu ôm Lâm Thanh Hàn, cô ấy hẳn là không muốn cô đụng tới đi.
Lâm Thanh Hàn đợi nửa ngày cũng không thấy người phía sau có động tác, quay đầu nhìn Thẩm Tiện một cái, "Cô không ôm tôi, muốn trực tiếp ngã xuống?"
"Không phải không phải, tôi sợ em không thoải mái". Thẩm Tiện giải thích, sau đó ngoan ngoãn nắm quần áo bên hông Lâm Thanh Hàn, không dám thật sự ôm cô ấy, Lâm Thanh Hàn cũng mặc kệ Thẩm Tiện, trực tiếp chạy đi, Thẩm Tiện bị ngả về sau một chút, chỉ phải nhẹ nhàng ôm bên hông Lâm Thanh Hàn.
Hơn mười phút sau, ba người liền về tới phòng ở của Lâm Thanh Hàn, phòng ở này là do cô ấy thuê, ở lầu hai của một tiểu khu cũ, Lầm Thanh Hàn mở cửa cho Thẩm Tiện và Thẩm Điềm, "Tôi đi một chút, nếu Điềm Điềm đói bụng cô làm một chút đồ ăn cho con". Dặn dò xong vài việc Lâm Thanh Hàn mới vội vàng rời đi.
Trong lúc nhất thời trong nhà chỉ còn hai người Thẩm Tiện và Thẩm Điềm, "Điềm Điềm rửa tay trước, sau đó nghỉ một lát, mommy đi nấu cơm cho con".
Thẩm Điềm ngoan ngoãn đi rửa tay, rửa xong ngoan ngoãn lấy ra tập vẽ tranh của bản thân, bắt đầu vẽ mấy đường nghuệch ngoạc.
Thẩm Tiện mở ra tủ lạnh nhìn, bên trong chỉ còn một ít thức ăn, dứt khoát lấy ra di động đặt ít đồ ăn cùng cánh gà, tôm bóc vỏ gì đó, trong lúc đợi nhân tiện cắt cho Thẩm Điềm một mâm trái cây bưng lên phòng khách.
"Điềm Điềm, ăn một chút trái cây trước, lát nữa mommy sẽ nấu cơm cho Điềm Điềm". Thẩm Tiện rua rua bím tóc nhỏ của Thẩm Điềm, cười nói.
Thời gian Thẩm Điềm ở chung với Thẩm Tiện vẫn là rất ít, bé còn có chút ngại ngùng khi nhìn Thẩm Tiện, gật gật đầu mềm mại nói: "Dạ, vậy Điềm Điềm ngoan ngoãn vẽ tranh". Chờ đến lúc Thẩm Tiện lại đi phòng bếp, lá gan Thẩm Điềm mới lớn hơn một chút, lấy cái muỗng múc trái cây đưa lên miệng, trái này giống như trăng non này bé chưa từng ăn qua, Thẩm Điềm cảm thấy chua chua ngọt ngọt ăn khá ngon, nhưng mà bé ngại không dám hỏi mommy đây là trái gì.
Bên kia, shipper đã đem đồ tới, Thẩm Tiện ra mở cửa, đem vào nhà một túi to chứa rau cải và thịt, dù sao Thẩm Điềm cũng chỉ là đứa nhỏ, nhịn không được thò lại gần hỏi: "Mommy, mấy thứ này là cái gì nha? Là làm cho Điềm Điềm ăn sao?"
Thẩm Tiện cười nói: "Đương nhiên rồi, có cánh gà với tôm bóc vỏ, làm cho Điềm Điềm ăn, ngoan, tự mình chơi một chút, mommy đi chuẩn bị trước, đợi một chút mẹ trở về chúng ta cùng nhau ăn".
Thẩm Điềm gật đầu, cười thẹn thùng, trên hai má hiện lên lúm đồng tiền làm cả người nhóc con nhìn càng thêm đáng yêu, mommy bây giờ không giống với mommy trước kia thường xuyên tới nhà đòi tiền, bé thích mommy của hiện tại hơn, trẻ con mới hơn 3 tuổi cũng không biết hận thù, trên đỉnh đầu bé con, con số bây giờ đã sớm biến thành -20.
Thẩm Điềm một bên cười một bên thật cẩn thận đến gần Thẩm Tiện, vươn cánh tay nhỏ có hơi béo ôm lấy đùi Thẩm Tiện, giương mắt nhìn Thẩm Tiện, cười hỏi: "Mommy, cái trái có hình nửa vòng tròn kia là trái gì vậy? Trước giờ Điềm Điềm chưa từng ăn qua".
Tâm Thẩm Tiện đều nhanh bị nhóc con manh hóa, dứt khoát đem Thẩm Tiện ôm vào trong ngực đi mở tủ lạnh, lấy ra một quả măng cụt còn nguyên vỏ, giải thích cho nhóc con: "Loại này kêu là măng cụt, lột vỏ trái cây ra bên trong chính là từng múi măng cụt có hình trăng non, Điềm Điềm thích không?"
Thẩm Điềm dùng sức gật gật đầu nhỏ, lại hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Điềm Điềm thích, đây là lần đầu tiền Điềm Điềm ăn".
Thẩm Tiện ôm nhóc con lắc lư, hơi cong miệng cười, nói: "Tốt, mommy nhớ kỹ, lần sau mua cho Điềm Điềm được không?"
Thẩm Điềm ôm bả vai Thẩm Tiện, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ, cảm ơn mommy".
Thẩm Tiện xoa xoa bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu nhóc con, ôm nhóc con trở về phòng khách, cười dặn dò: "Điềm Điềm đừng ăn trái cây đến no, chừa bụng, một chút mommy làm cho con quả hạch xào tôm bóc vỏ với cánh gà".
Thẩm Điềm gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ, Điềm Điềm không ăn no, để dành cho mẹ một ít trái cây".
Thẩm Tiện thở dài, trẻ con mới hơn ba tuổi, như vậy cũng quá ngoan đi, còn biết để dành đồ ăn ngon cho mẹ"
"Ừm, vậy mommy đi nấu cơm". Thẩm Tiện dặn dò Thẩm Điềm xong, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong túi ra, đem thịt và đồ ăn còn lại bỏ vào tủ lạnh, lúc này mới đi phòng bếp.
Thẩm Tiện mua mấy món này tốn khoảng hai trăm đồng, ban ngày ở nhà cô kiếm được 600, toàn bộ gia tài của bản thân bây giờ chỉ còn 400.
Âm thanh máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu cô: "Ký chủ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã thích ứng hoàn cảnh mới, không hổ danh đời trước là chủ tịch, bởi vì hôm nay ký chủ chủ động nấu ăn và chiếu cố Thẩm Điềm, hệ thống khen thưởng ký chủ 1000 đồng, tiền đã phát đến Fetion của ký chủ".
Thẩm Tiện ở trong phòng bếp nở ra một nụ cười, nếu là đời trước, mấy ngàn vạn đối với cô mà nói không tính là cái gì, nhưng hiện tại không có tiền thật sự cái gì cũng làm không được.
Đầu tiên, cô gọi cho Phương Tĩnh Lan, Phương Tĩnh Lan vừa thấy là Thẩm Tiện gọi lòng liền trầm xuống, bởi vì từ trước đến nay Thẩm Tiện gọi cho bà chưa bao giờ là chuyện tốt, hơn nữa Thẩm Tiện trong mấy ngày nay cực kì thành thật, bà luôn cảm thấy có chuyện gì lớn đang chờ bà, đợi lấy lại bình tĩnh bà mới tiếp điện thoại.
"Mẹ, buổi chiều con không về nhà, mẹ với ba làm chút cơm ăn trước đi, trong đơn vị của mẹ Điềm Điềm chút chuyện cần tăng ca, bây giờ con đang ở chỗ Điềm Điềm.
Phương Tĩnh Lan trầm mặc một chút, nghĩ thầm, căn bản không có khả năng, Lâm Thanh Hàn trốn Thẩm Tiện còn không kịp, sao có thể cho Thẩm Tiện vào nhà con bé, quả nhiên là bà chờ đợi vô ích, con gái bà lại bắt đầu lừa bà, "Ừ, vậy con cho Điềm Điềm nghe điện thoại một chút".
Thẩm Tiện sửng sốt một chút, nghĩ đến những chuyện nguyên thân làm trước kia, ngay sau đó hiểu rõ, cô đứng dậy đi đến phòng khách, ngồi xổm xuống để đầu ngang bằng với nhóc con, mở miệng nói: "Bà nội nhớ Điềm Điềm, muốn nói chuyện với Điềm Điềm".
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm tràn ngập vui vẻ, lúc trước mommy không tốt với bé, đều là bà nội thường dẫn bé ra ngoài chơi, bé lập tức cầm lấy di động của Thẩm Tiện, mở miệng nói: "Bà nội, Điềm Điềm nhớ bà".
Trái tim Phương Tĩnh Lan đều nhanh chóng mềm nhũn, sở dĩ lúc trước đưa đứa nhỏ cho Lâm Thanh Hàn, nguyên nhân phần lớn là do Thẩm Tiện không đáng tin cậy, đứa nhỏ theo Thẩm Tiện sẽ không có ngày lành, bản thân bà lại phải chiếu cố Thẩm Văn Khang, cũng không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ, "Ai, bà nội cũng nhớ con, chờ mấy ngày nữa bà nội sẽ đi thăm Điềm Điềm, ở nhà với mẹ đợi bà qua".
Chờ Phương Tĩnh Lan nói với Thẩm Tiện được mấy câu, Thẩm Tiện mới cầm điện thoại về, "Mẹ, con thật sự đang ở chỗ của Lâm Thanh Hàn, không nói nữa, con đi nấu cơm".
Sau khi cúp máy, Thẩm Tiện trở lại phòng bếp, đầu tiên là vo gạo nấu cơm, sau đó rửa sạch đồ ăn, cắt khúc để chuẩn bị nấu, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định lấy di động gọi cho Lâm Thanh Hàn.
Điện thoại được kết nối, trong nhất thời Thẩm Tiện lại cảm thấy có chút xấu hổ, rốt cuộc giá trị hảo cảm -130 điểm còn đang ở trên đầu Lâm Thanh Hàn đâu, " À ừ, khi nào em về nhà, tôi canh thời gian để xào rau?".
Nơi Lâm Thanh Hàn đang đứng cũng không ồn ào, giọng nói thanh lãnh từ di động truyền đến tai Thẩm Tiện: "Đã xong việc rồi, đại khái nửa tiếng nữa về đến nhà, cô cho Điềm Điềm ăn trước đi, không cần đợi tôi".
"Không cần, tôi vừa cắt trái cây cho Điềm Điềm ăn, con sẽ không đói, tội đợi mười phút nữa lại xào rau, em đi trên đường chậm một chút, tôi cúp máy trước". Thẩm TIện lại dặn dò vài câu mới tắt điện thoại.
Lâm Thanh Hàn nhìn điện thoại trên tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô cũng từng mong muốn một cuộc sống bình bình yên yên, nhưng mà Thẩm Tiện hết lần này đến lần khác đánh vỡ hi vọng của cô, cô còn nhớ rõ lúc chủ nợ kiêu ngạo tới cửa đòi tiền, Thẩm Tiện không biết chạy trốn chỗ nào, mặc kệ cô và nhóc con mới nửa tuổi, đứa nhỏ bị mấy người đó dọa sợ tới mức oa oa khóc lớn còn họ chỉ lo dọn hết những gì có thể dọn trong nhà, bản thân cô lại không làm được gì, nếu không phải mẹ vợ cô bán nhà trả nợ, cô cũng không biết những ngày như vậy khi nào mới kết thúc, thậm chí còn phải ngày ngày đêm đêm lo lắng đề phòng Thẩm Tiện có thể đem đứa nhỏ đi bán hay không.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra, cô cũng dần dần nhận ra con người Thẩm Tiện, không tiếp tục tin tưởng cô ấy, bởi vì Thẩm Tiện đã lừa cô quá nhiều lần, nhiều thì tiền tiết kiệm trong nhà, trang sức của cô, nhỏ thì mấy trăm đồng tiền, không có cái nào là Thẩm Tiện chê ít. Nói mười câu có mười một câu đều là giả, cô ấy không có một câu nói thật với người nhà, cô đã sớm bị con người đó làm cho lạnh thấu tâm.
Lâm Thanh Hàn có chút trách bản thân, vừa rồi cô cư nhiên vì một câu coi như là quan tâm của Thẩm tiện mà cảm thấy ấm áp trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó cô tự mắng bản thân mềm lòng, từng chuyện trước kia hiện ra trước mắt, quanh quẩn trong đầu Lâm Thanh Hàn, cô nhanh chóng trở về người không có cảm xúc, võ trang toàn bộ bản thân.