Bắt xe, khoảng mười phút sau Thẩm Tiện đã đến dưới lầu nhà Lâm Thanh Hàn, chạy lên lầu gõ cửa.
Lâm Chí Tân căng thẳng, "Chị, không tới mức thật sự báo cảnh sát đi, em cũng không thấy chị nói chuyện với ai qua di động".
Lâm Thanh Hàn ôm đứa nhỏ bước nhanh, vòng qua bàn trà đi đến cửa, Thẩm Tiện thấy khuôn mặt nhóc con nhà mình đều đỏ, lập tức hỏi: "Có sao không? Xảy ra chuyện gì?".
Lâm Thanh Hàn ôm Thẩm Điềm, nghiêng người nhường đường, Thẩm Tiện liền nhìn thấy Lâm Chí Tân như đại gia ngồi trên sô pha, lúc nhìn thấy cô trên mặt cậu ta có một tia cứng đờ.
"Thanh Hàn, em ôm con vô phòng ngủ trước, chỗ này có tôi là được rồi" Thẩm Tiện nhìn thấy nhóc con nhà mình khóc đến đỏ bừng hốc mắt, đau lòng chết đi được.
"Cậu chọc Điềm Điềm khóc?" Thẩm Tiện lạnh lùng nhìn qua, thấy Lâm Chí Tân từ trên sô pha đứng dậy.
"Không, không phải tôi, hơn nữa, đây là nhà của chị tôi, chị là cái thá gì, aaa..." Lâm Chí Tân còn đang muốn nói tiếp, bị Thẩm Tiện dùng sức kéo từ bàn trà qua.
"Tốt, xem ra buổi sáng không có giúp cậu nhớ lâu một chút, cậu không có tay sao? Muốn có tiền không biết tự mình kiếm?".
"Thẩm Tiện, cô buông tay, tôi cảnh cáo cô, đánh người là phạm pháp". Lâm Chí Tân lôi kéo cổ tay Thẩm Tiện, muốn làm cô buông tay.
Bàn tay khác của Thẩm Tiện chặt cổ tay Lâm Chí Tân, Lâm Chí Tân bị đánh đến la lên, Thẩm Tiện hướng tới cẳng chân cậu ta đạp một cái, "La hét cái gì, có nhiêu đây cũng không chịu nổi?" Nói xong lại đạp cậu ta vài cái.
"Hệ thống, có thể che giấu ngoại thương trên người Lâm Chí Tân không? Là kiểu làm cậu ta chịu đau nhưng không hiện ra vết tích bị đánh, đi chỗ nào khám cũng khám không ra bệnh". Thẩm Tiện vội vàng ở trong đầu hỏi hệ thống, nếu cô thật sự đánh cậu ta bầm dập mặt mũi, Lâm Chí Tân báo cảnh sát cô cũng gặp phiền toái.
"Có thể ký chủ, hệ thống có rất nhiêu tính năng phụ, có thể làm ngoại thương của đối phương không bại lộ nhưng mức độ đau đớn sẽ không giảm, một lần sử dụng yêu cầu ký chủ chi trả một nghìn đồng".
Đắt như vậy? Cô làm việc nhà một ngày mới có thể kiếm được một ngàn, nhưng để đối phó kẻ cặn bã, tiền này nhất định phải dùng, Thẩm Tiện lập tức sử dụng một nghìn đồng, bây giờ cô có thể đánh Lâm Chí Tâm không cần lo lắng, đánh càng đau càng tốt.
Thẩm Tiện lập tức tóm lấy Lâm Chí Tân khiến cậu ta lảo đảo bước chân, đừng nhìn Lâm Chí Tân cao to mà lầm, cậu ta nhanh chóng bị Thẩm Tiện ấn đầu xuống mà đánh đến kêu cha gọi mẹ, cả người bị đánh đau muốn chết nhưng bên ngoài một chút dấu vết cũng không có, làn da bóng loáng không một vết thương, Thẩm Tiện bẻ cổ tay Lâm Chí Tân, cậu ta đau đến không thể nhúc nhích, cẳng chân bị Thẩm Tiện đá đến sắp gãy xương.
"Đừng đánh, đừng đánh, chờ lát nữa cô có tin tôi báo cảnh sát không?" Lâm Chí Tân vừa rên rỉ vừa nói.
Thẩm Tiện lại hung hăng đạp một chân lên cơ thể Lâm Chí Tân: "Báo đi, xâm phạm chỗ ở người khác chính là cậu, tới đòi tiền cũng là cậu, tôi đánh cậu? Có chứng cứ gì? Trên người của cậu ngay cả vết bầm cũng không có, ai tin cậu?".
"Mẹ nó, cô nói bậy gì đó, chân của tôi sắp bị cô đá gãy..." Lâm Chí Tân vừa nói vừa nhìn chân của mình, đừng nói bị đánh bầm xanh bầm tím, dù một chút dấu vết cũng không có, trơn láng như cũ.
Thẩm Tiện thấy cậu ta còn không biết sợ, hướng về phía mặt Lâm Chí Tân đấm năm sáu cái, nếu là bình thường Lâm Chí Tân đã bị đánh bầm dập mặt mũi nhưng hiện tại dù mặt bị đánh có cảm giác đau đớn lại không sưng chút nào.
Lâm Chí Tân đường đường là một thằng con trai lại bị Thẩm Tiện đánh đến chảy đầy mặt nước mắt, cậu ta cũng không nghĩ tới Thẩm Tiện thật sự dám đánh đến độ này, lập tức xin tha: "Chị rể, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không dám tìm chị em đòi tiền nữa, em lập tức biến, lập tức biến khỏi chỗ này".
Thẩm Tiện đánh cũng mệt rồi, lửa giận cũng hạ, đạp phía sau Lâm Chí Tân một cái, lạnh lùng nói: "Cút ngay cho tôi, lần sau còn dám lại đây đòi tiền thì không có dễ dàng như vậy, nhớ đó".
"Ai da, đau chết mất, em lập tức cút ra khỏi đây, lập tức".
Lâm Thanh Hàn cũng bị tiếng la hét của Lâm Chí Tân dọa sợ, cô thò người từ trong phòng ngủ ra bên ngoài nhìn một chút liền thấy thằng em trai mặt dày mày dạn của cô, rõ ràng trên người cậu ta không có dấu vết gì nhưng la hét giống như bị thương rất nặng, Lâm Thanh Hàn có chút nghi hoặc nhìn hai người.
Sau tiếng đóng cửa của Lâm Chí Tân, phòng khách lần nữa trở lại bình thường.
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn hỏi: "Điềm Điềm sao rồi, còn đang khóc sao?".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Bị dọa sợ rồi, còn đang khóc".
Thẩm Tiện cũng đi theo, nhìn Thẩm Điềm ngồi trên giường lau nước mắt, nhóc con khóc đến sưng mắt, cái mũi nhỏ hít hít, cả người chật vật giống như vừa từ trong nước vớt ra.
Thẩm Điềm không thấy Thẩm Tiện còn ổn một chút, vừa nhìn thấy Thẩm Tiện liền nhớ tới măng cụt bị cậu ăn hết rồi, cậu còn hung dữ với mẹ, Thẩm Điềm càng sợ hãi Lâm Chí Tân ôm mình.
Vốn dĩ Lâm Chí Tân ăn vài món cũng không có gì, nhưng cố tình mấy đứa nhỏ quan niệm rằng mẹ, mommy nói của mình thì cái đó là của mình, hơn nữa bé không thích cậu, Thẩm Điềm liền cảm thấy ủy khuất, vươn hai cánh tay nhỏ, mở ra, khóc ròng hướng về phía Thẩm Tiện nói: "Oa oa, mommy, cậu xấu, ăn hết măng cụt của Điềm Điềm với mẹ, oa oa oa, cậu còn dữ với Điềm Điềm, con sợ".
Thẩm Tiện vội vàng ôm nhóc con vào ngực, dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, mommy biết rồi, cũng đánh cậu út xấu xa chạy đi rồi, không còn măng cụt mommy lại mua cho Điềm Điềm, ngoan, mommy mua cho Điềm Điềm đồ ăn còn ngon hơn măng cụt, chịu không?".
Thẩm Tiện đem nhóc con ôm vào trong ngực lắc tới lắc lui, Lâm Thanh Hàn từ trước đến nay ôm Thẩm Điềm đều rất cẩn cận, sợ làm con gái ngã xuống va chạm vào đâu đó, vì thế Thẩm Điềm cảm thấy được mommy ôm vào ngực thật vui vẻ, hai cánh tay ngắn nhỏ gắt gao ôm cổ Thẩm Tiện, chỉ trong chốc lát đã bị Thẩm Tiện chọc cười.
"Ha ha, Điềm Điềm thích trò này". Điềm Điềm nín khóc mỉm cười ngay tức khắc, Thẩm Tiện thấy nhóc con không còn khóc, một lòng lo lắng mới giảm bớt.
Lâm Thanh Hàn cũng sợ ngây người, cô còn không dỗ nổi Thẩm Điềm, vậy mà Thẩm Tiện dỗ được? Nhìn Thẩm Tiện tối hôm nay lại đây giúp đỡ, còn dỗ dành được Điềm Điềm, kỳ thật Lâm Thanh Hàn có một tia cảm động, nếu hôm nay không có Thẩm Tiện cô chỉ có thể báo cảnh sát, bỗng nhớ tới trước kia Thẩm Tiện với em trai cô cũng không khác gì nhau, Lâm Thanh Hàn lại lần nữa nhắc nhở chính mình, không thể thả lỏng cảnh giác với Thẩm Tiện.
Vì thế, Thẩm Tiện thấy được con số hiển thị hảo cảm độ trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn thay đổi liên tục, tốc độ thay đổi nhanh đến mức không thể nhìn rõ con số, nụ cười trên mặt Thẩm Tiện cứng lại, bản thân lại đây hỗ trợ hẳn là sẽ không làm giảm hảo cảm đi, cho đến khi con số dừng lại ở mức -90 Thẩm Tiện mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Điềm đang rất vui, gần đây luôn gặp được mommy nên Thẩm Điềm đối với Thẩm Tiện cũng không còn xa cách như trước, ôm Thẩm Tiện làm nũng hỏi: "Mommy, cái gì ăn ngon hơn cả măng cụt?".
Thẩm Tiện bị dáng vẻ của nhóc con chọc cười, ngay cả Lâm Thanh Hàn mặt vô biểu tình cũng bị lời nói của Thẩm Điềm làm cho bật cười, "Ngoan, Điềm Điềm thay quần áo với rửa mặt trước, được không?" Lâm Thanh Hàn dịu dàng cười nói.
Thẩm Điềm lắc lắc đầu nhỏ, trong lòng còn nhớ thương đồ ăn, đôi mắt nhìn Thẩm Tiện nói: "Không được, muốn mommy ôm một cái".
Thẩm Tiện cười, nâng tay xoa bím tóc nhỏ của nhóc con, hướng về phía Lâm Thanh Hàn nói: "Áo ngủ của Điềm Điềm đâu? Để chị thay cho con".
Lâm Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ vài lần, không muốn Thẩm Điềm vừa được dỗ cho nín khóc bây giờ lại không vui, xoay người tìm trên giá đồ, tìm được áo ngủ thỏ con của Thẩm Điềm, áo ngủ hồng hồng bồng bềnh, còn có hai lỗ tai thỏ, nhìn rất đáng yêu.
Lâm Thanh Hàn đưa áo ngủ cho Thẩm Tiện, bản thân xoay người đi ra phòng khách thu dọn bàn trà và tủ lạnh vừa bị Lâm Chí Tân bày bừa.
Thẩm Tiện giúp nhóc con cởi bỏ quần áo cũ, sau đó mặc áo ngủ thỏ con vào, "Chúng ta đi rửa mặt trước, rửa mặt xong mommy mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm".
"Dạ dạ". Nhóc con dùng sức gật đầu làm cho hai bím tóc trên đầu lắc lư, đáng yêu không thể tả.
Thẩm Tiện bồng nhóc con đi phòng vệ sinh, làm ướt khăn lông bằng nước ấm, sau đó lau mặt cho nhóc con, chỉ trong chớp mắt nhóc con lại sạch sẽ xinh xắn.